Bắt gặp Ly Hận Thiên phát hiện ra, Văn Diệu lại càng liền không thể khống chế được nữa. Hắn không có tự giác mà buông tay chút nào, trái lại càng sờ soạng càng dâm loạn …
– Ngươi buông ra! Ta không phải đã nói, ta là cha ngươi, loại chuyện này ngươi… Ngô…
Ly Hận Thiên còn chưa nói xong, Văn Diệu liền ngăn chặn cái miệng đang mở ra nói liên miên của y. Hắn ôm Ly Hận Thiên xoay người lại. Phía sau lưng nam nhân bị va đụng vào trên tầng tầng thân cây, chỉ có thể cảm nhận được vỏ cây mang đến cảm xúc thô ráp. Ly Hận Thiên theo bản năng liền ôm lấy Văn Diệu. Văn Diệu lấp kín miệng nhỏ của y, tư thế này khiến y lâm vào bế tắc. Bàn tay của hắn tiếp tục xoa nắn thân thể y, ngay cả hành động ôm lấy của nam nhân cũng là giúp cho hắn bảo trì tư thế cân bằng của cánh tay, cũng có chút như có như không mà nhéo nhéo eo của nam nhân…
Tán cây bởi vì động tác kịch liệt của hai người họ mà lắc lư vài cái, như là thật sự có con báo nào đó núp ở trong đó. Ly Hận Thiên nghe được lá cây va vào nhau phát ra thanh âm xào xạc. Y nhịn không được thiếu chút nữa đã liếc mắt nhìn một cái. Y sợ từ trong tán cây trung đột ngột mà thoát ra cái gì đó. Lần trước, lúc ở diễm phụ thôn nhìn thấy cảnh tượng dưới cái cây cổ thụ kia cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi. Hôm nay lại vừa mới nãy còn thấy quỷ. Lá gan của Ly Hận Thiên từ trước đến nay vốn rất lớn. Nhưng hiện tại, sau khi đến thế giới này, lá gan Ly Hận Thiên cùng với ngày xưa của y đã cho vào quên lãng a…
Bất quá rất nhanh, lực chú ý của Ly Hận Thiên lập tức đều bị Văn Diệu hấp dẫn đi…
Văn Diệu hôn thực cẩn thận tỉ mỉ, cũng thực nhiệt tình. Ly Hận Thiên muốn không chú ý đến, cũng đều không thể làm được.
Lúc này, Văn Diệu hôn giống như là muốn cắn nuốt ăn tươi y. Nụ hôn mạnh mẽ xao động, vừa nóng bỏng, lại không có kỹ xảo nào cả. Nhưng lại có thể khiến người được hôn lâm vào điên cuồng, như bị một cỗ lửa mạnh mẽ hừng hực đốt lan ra, có thể đốt cháy hết tất.
Hắn đè nặng trên thân nam nhân, đem y giam lại chặt chẽ ở ở giữa lòng ngực mình cùng thân cây. Trong lúc này, nam nhân bị hắn hôn đến liên tiếp phải đầu hang. Ly Hận Thiên thật sự chịu không nổi, y “hừ” nhẹ một tiếng, mất tự chủ mà muốn né tránh nụ hôn kịch liệt của Văn Diệu. Cái gáy của y hoàn toàn bị dính chặt ở trên thân cây, y còn tận lực muốn nâng người dậy. Nhưng mặc kệ y làm bất cứ cách gì để trốn được, đều thử qua bất quá Văn Diệu…
Đầu gối Văn Diệu gấp xuống co lại. Hai người họ vốn chiều cáo không khác nhau lắm. Nhưng hiện tại Văn Diệu so Ly Hận Thiên dài ra hơn rất nhiều. Hắn tự hạ thân người của mình mà hướng về phía trước hôn xuống môi y, còn không ngừng biến hóa các góc độ khác nhau, khiến cho nam nhân bình tĩnh đến như thế nào cũng phải điên cuồng bị cuốn theo…
Loại hôn này, thật kịch liệt.
Quần áo của Ly Hận Thiên bị cử động ma sát giữa hai người mà bị rớt xuống. Đai lưng cũng bị cởi ra mà mắc treo ở trên nhánh cây. Quần lại càng nhanh chóng được cởi xuống. Hai chân thon dài bại lộ, buông xuống hai bên. Thân thể Ly Hận Thiên bởi vì khoái cản quá mức liên tiếp đánh đến mà run rẩy. Tay y vẫn đang quấn lấy người của Văn Diệu, không biết là y đang muốn đẩy hắn ra, hay là y muốn dựa vào trong lòng hắn mượn sức để chống đỡ thân thể mình…
Y đã bắt đầu có chút mê loạn.
Hai người họ cùng nhau mà kịch liệt hôn môi. Cách đó không xa, phủ trạch lý liền đột ngột mà truyền ra tiếng hét của một nữ nhân. Thanh âm kia cực kỳ chói tai, quả thực có thể vang xa đến phía chân trời. Tiếp theo ngay sau đó, chính là tiếng chó sủa liên tiếp. Tòa nhà kia đột nhiên náo loạn cả lên, thanh âm ồn ào. Hai người họ lúc này đang ở trên cây đều nghe thấy rõ ràng. Trong nháy mắt, thần trí của Ly Hận Thiên liền quay trở về. Nhân lúc còn có chút thanh tỉnh, y muốn nhìn một chút xem là chuyện gì đang xảy ra. Văn Diệu lại kéo mặt y lại, ý bảo y nên thành thật một chút…
Không bao lâu, ngã tư đường bên kia liền truyền đến từng trận tiếng bước chân dồn dập tiếng. Âm thanh kia nhanh nhẹn, nhưng không hỗn độn, vừa nghe thấy tiếng bước đi này liền biết chủ nhân của nó chính là đã từng được huấn luyện qua. Phủ trạch cùng ngã tư đường lại vô cùng náo động lên. Ánh lửa màu đỏ ánh lửa chiếu sáng, xuyên qua cả cành lá dày đặc, chiếu sáng bừng cả tán cây.
Ly Hận Thiên cũng thấy được hoàn cảnh lúc này của hai người họ…
Quần áo của y không chỉnh tề, so với lỏa – thể cũng không có gì khác nhau. Quần Áo của Văn Diệu cũng hỗn độn tương tự như vậy. Cách đó không xa vang lên tiếng binh lính đang nghiêm khắc tra hỏi người, khiến tâm tư nam nhân vẫn còn có một chút mơ hồ lập tức “lạch cạch” một tiếng liền bị ném về tầng tầng hiện thực. Lần này y đã thật sự là hoàn toàn thanh tỉnh …
Hai người họ cư nhiên ngay lúc này ở trên cây tại đầu đường, làm ra loại chuyện này!
Ly Hận Thiên đau thương đến nỗi không biết nói gì, chỉ đành hỏi ông trời. Y đã làm cái việc gì thế này, bây giờ y làm sao có thể dám nhìn mặt cha mẹ ở Giang Đông a….
Đúng là thật sự vô cùng doạ người mà a.
Hai người họ là đang trên cây, nhưng là hai người họ đều nhìn thấy hết cảnh tượng ở bên dưới tàng cây. Việc này liền chứng minh là, người ở bên dưới tàng cây, cũng rất có thể ngước lên liền sẽ nhìn thấy hai người họ…
Tuy rằng nhánh cây mang lá xum xuê có thể che dấu được một chút, nhưng không thể che giấu cẩn thận được. Hai người họ cũng không phải là vật trong suốt, đều có thể tùy thời mà sẽ bị phát hiện. Nếu Ly Hận Thiên bị người phát hiện, y cùng với nhi tử của mình ở ngay tại nơi đầu đường mà làm loạn. Sự tình này liền trở nên có chút trọng đại…
Nhất định sẽ oanh động cả đế đô này.
Nghĩ đến nếu như thế mà tạo thành hậu quả xấu, mồ hôi lạnh của Ly Hận Thiên liền chảy ròng ròng. Y không dám thúc chỏ đánh Văn Diệu văng ra. Y sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn khiến người bên dưới sẽ chú ý lên trên đây. Nhưng y cũng không thể mãi duy trì tư thế này như vậy, nam nhân suy nghĩ cẩn thận. Đầu óc vừa chuyển, y liền nảy ra chủ ý…
Nam nhân chủ yếu là muốn nhéo Văn Diệu thật mạnh.
Văn Diệu thực khỏe mạnh. Trên lưng hắn căn bản không có thịt nhiều nên không phải chỗ mà nam nhân có thể nhéo được. Lúc này Ly Hận Thiên ở trên người hắn mà sờ soạng một vòng. Cuối cùng chỉ có thể dùng bàn tay đặt trên người Văn Diệu mà nắn bóp từng chỗ, xem xét nơi nào mới có thịt nhiều nhất…
Ly Hận Thiên xuống tay thực ác độc. Y hung hăng nhéo thật lâu một phen. Văn Diệu ăn đau liền buông y ra. Bất quá hắn cũng không dễ gì mà buông tha nam nhân để y an toàn rời đi, hắn chỉ là chuyển ra mà ôm y, khiến miệng y không thể được tự do…
Môi nam nhân bị hôn có chút phát sưng. Cánh môi cũng không biết là do bị cắn hay là di bị mút, có chỗ đã có chút rách da. Dưới ánh lửa, môi nam nhân do bị phủ bởi một lớp ướt át, mà sáng bóng lấp lánh. Hình ảnh như vậy câu nhân đến mức nói không nên lời. Văn Diệu cảm thấy, Ly Hận Thiên từ khi sinh ra y lớn lên thành như vậy, chính là yêu tinh để chuyên đi câu – dẫn nam nhân…
Khiến cho ai mà vì y cũng đều sẽ điên cuồng, bằng lòng mà trả giá hết thảy, hận không thể mà làm chết ở trên người y.
Mà hắn cũng là một trong số đó.
– Cha, ngươi nhéo ta làm gì a?
Văn Diệu chậm chạp mà hỏi. Trong thanh âm của hắn còn mang theo một tia lười biếng. Hai mắt hắn khép hờ, lông mi cao thấp chồng lên nhau, có cảm giác như một loại say rượu chuếnh choáng chưa tỉnh hẳn.
Đầu Ly Hận Thiên còn dính chặt tại chỗ vỏ cây thô ráp. Tóc của y tán loạn tản ra bám ở nơi nơi, giống như do ma sát mà tạo nên tĩnh điện. Đôi mắt của Văn Diệu có thể xem là rất đẹp. Đặc biệt là khi hắn híp mắt lại như vậy. Tuy có chút xấu, lại còn mang theo một chút tà ác. Nhưng nhiều hơn, cũng chính là mang lại cảm giác thần bí vô cùng, khiến kẻ được hắn nhìn như vậy nhịn không được mà bị hấp dẫn, càng muốn tò mò tìm hiểu. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy tâm mình nhất thời như vừa bị cái gì đó mạnh mẽ nhéo một cái, lập tức cả người y đều có chút lơ mơ…
– Cha, ngươi nhéo ta đau quá a.
Văn Diệu giả bộ làm nũng, hắn dựa vào trên người Ly Hận Thiên mà cọ. Hắn hành động như tên vô lại mà lôi kéo tay của Ly Hận Thiên, nhét vào trong quần của hắn,
– Xoa – xoa cho ta đi a, đau quá à…
Nơi Ly Hận Thiên nhéo kia là cái mông của hắn a, làm sao mà xoa đây…
Hơn nữa loại thời điểm này mà kêu xoa xoa này nọ. Người ngoài thoạt nhìn vào chỉ cảm thán, thực tình – sắc a…
– Có việc gì đã xảy ra?
Cách đó không xa lại truyền đến âm thanh nghiêm khắc của binh lính. Lúc này Lễ thị ở bên trong lẫn ngoài phủ đều đã lên đèn đuốc sáng trưng. Bất quá đám binh lính kia mà nói còn chưa có hỏi xong, liền vang lên tiếng thanh thúy nghe tiếng tát tay hung hăng mà vang lên trong đêm khuya thanh bình, đánh vỡ không khí ồn ào nơi đầu đường đường…
– Các ngươi còn có mặt mũi mà hỏi ta có việc xảy ra sao?! Lăn ngay! Kêu Mộc Nhai tới đây mà gặp ta! Phế vật, đều là lũ phế vật!
Thanh âm già nua tức giận thương tâm cùng với tiếng nức nở hỗn loạn của đám nữ nhân liền hóa thành một tiết tấu duy nhất. Thanh âm bay đến bên tai, Ly Hận Thiên nghe thấy tên Mộc Nhai, y liền có chút lo lắng.
– Cha, ngươi đang suy nghĩ cái gì…
Văn Diệu nhìn ra nam nhân đang lo lắng. Hắn lại không có bất kì biểu hiện gì, chỉ là dùng sức nhéo nhẹ xuống nam căn kia của nam nhân,
– Cứng rắn như vậy, ngươi còn để tâm mà nghĩ đến chuyện khác sao…
– Đừng quậy.
Ly Hận Thiên muốn đem bàn tay của Văn Diệu rút ra, phía dưới đã loạn nay càng hỗn loạn hơn nữa. Văn Diệu, cái người này thật quá nhàn nhã thoải mái mà. Nhưng y lại bị Văn Diệu làm cho không còn chút sức lực gì cả. Vừa rồi y mới dồn sức còn lại mà nhéo một phen kia. Cơ hồ y đã dốc hết sức lực còn sót lại của chính mình mà dùng hết cả rồi. Lúc này y đến cử động cơ bản nhất là đem tay hắn từ trong trong quần áo y mà lấy ra đều làm không được,
– Nói thế nào thì ngươi cùng Mộc Nhai cũng là huynh đệ, hiện tại đã xảy ra chuyện, ngươi vẫn tốt nhất là nên trợ giúp hắn…
Ly Hận Thiên đang nói, liền đổi lấy một tiếng “xuy” lạnh lùng của Văn Diệu. Hắn cũng không có bất kì tỏ vẻ gì nữa, trái lại còn đem nam nhân ôm càng ngày càng siết chặt…
– Tên Mộc Nhai kia không cần ta phải nhọc lòng, càng không cần phải để ngươi phải lo lắng.
Văn Diệu nắm lấy nơi đó của nam nhân, ý bảo y nên đem lực chú ý đặt ở bản thân mà đặt trên người mình. Hắn giống như không muốn nhắc tới Mộc Nhai nữa,
– Cha, ta cho ngươi hai lựa chọn. Hoặc là, chúng ta liền ở đây một bên vừa xem náo nhiệt, một bên mà làm đến. Hoặc là, chúng ta trở về…
Văn Diệu không quá muốn nhìn thấy Mộc Nhai. Hắn là cố ý mới nói như vậy. Hắn biết nam nhân sẽ chọn ra cái nào rồi a.
Bất quá, hắn nghĩ lại nếu y chọn vế thứ nhất cũng là loại trải nghiệm mới mẻ lại càng kích thích. Bởi vậy, trái lại Văn Diệu cũng không ngại nam nhân chọn ở lại trên cái cây này mà làm.
– Ngươi!
Thiếu chút nữa, Ly Hận Thiên trực tiếp mà mắng chửi phát ra tiếng nói đáng sợ khiến cho kẻ khác chú ý đến rồi. Hắn đang nâng cao thanh âm lại bị ép mà đè nén trở về,
– Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Ta đã nói rồi, ta là cha ngươi, ta sẽ không…
– Ta đã hiểu, vậy ở ngay tại đây làm.
Văn Diệu đánh gãy lời nam nhân mà nói, làm một bộ sẽ áp đi xuống thật.
– Ngươi dám!
Ly Hận Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Văn Diệu làm một bộ dáng ‘không sao cả’ mà nhún nhún vai. Hắn dùng hành động của mình mà nói cho Ly Hận Thiên biết, hắn không có gì mà không dám làm.
Không biết trước đây, y làm cha như thế nào lại không có chút uy nghiêm gì đối với lũ nhi tử gian xảo này vậy a!
Ba tên nhi tử này rốt cuộc đã được dạy bảo như thế nào vậy!
– Lễ thị đại nhân, có chuyện gì sao?
Giọng nam ngạo mạn, đánh gãy đang tiếng mắng chửi người của Lễ thị, cũng liền khiến cho âm thanh nức nở hỗn tạp kia ở trong nháy mắt ngưng bặt. Tiếng nói này, cũng suýt nữa khiến cho trái tim Ly Hận Thiên ngừng đập…
Đây là, giọng nói của Mộc Nhai.
Ly Hận Thiên ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy phản ứng của y, khiến cho Văn Diệu thập phần bất mãn.
Tiếng nói trách cứ của Lễ thị lại vang lên. Nhưng đối mặt với Mộc Nhai, lão già kia tỏ vẻ khách khí hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên nghiêng tai lắng nghe, ngay lúc này Văn Diệu lập tức đang không vui cởi xuống hẳn quần của y. Bây giờ y mới giật mình nhớ tới, hai người họ là đang làm cái gì…
Không thể khiến Mộc Nhai phát hiện được a.
Ly Hận Thiên hung hăng mà loé lên suy nghĩ.
– Quay về, chúng ta trở về…
Ly Hận Thiên vội vàng bắt lấy cái quần của mình mà kéo lên. Thanh âm y còn thấp hơn lúc nãy, thấp đến mức cơ hồ nghe không ra.
Văn Diệu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ xem xét chăm chú. Ly Hận Thiên bị hắn nhìn tới mức có chút chột dạ. Nhưng loại tình cảnh này, y nào có thể bận tâm nhiều như vậy…
– Cha, ý của ngươi là, trở về, hai ta chậm rãi mà vừa làm vừa hưởng thụ?
Văn Diệu không tiếng động hỏi hắn.
Mặt Ly Hận Thiên nhanh chóng đỏ lên. Y vốn không có thời gian để giải thích. Mộc Nhai nhạy bén như vậy. Hắn tùy thời cũng đều có thể sẽ phát hiện ra hai người họ, bị hắn phát hiện việc này liền làm lớn lên. Ly Hận Thiên cắn răng, chỉ có thể gật đầu rõ ràng.
Văn Diệu nở nụ cười mỉm. Hắn ở ngay trên cây cúi xuống ôm lấy nam nhân tiếp theo ngồi dịch xuống chỗ cuối của phía sau tán cây, trên mặt đất có rẽ ra một con đường nhỏ. Hắn từ bên kia nhảy xuống, mang theo nam nhân chạy vào đường nhỏ đó. Lúc này, Mộc Nhai đang cùng Lễ thị kể lại tình cảnh chuyện đã xảy ra. Mộc Nhai đột ngột mà quay đầu lại. Hắn nhìn lên tán cây vừa mới xao động ở cách đó không xa. Biểu tình trên mặt, lại không có bất kì biến hóa nào…