Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 310: Huynh đệ hòa thuận

Vô Huyên vốn là do Quỷ Vương nuôi lớn. Tuy là chỉ vì ích lợi mới ở chung với nhau, nhưng dù gì cũng đã từng sớm chiều ở chung với nhau. Mấy ngày này, một đám huynh đệ của hắn đều bị trầm mê trong việc thích thú cùng nhau làm. Vì vậy, mỗi đêm, Ly Hận Thiên đều bị bọn hắn tìm được mà lôi đi, lại tạo nên một vòng hồ nháo. Vô Huyên không thèm tham gia vào. Bởi vậy, nhân dịp nhàn rỗi, nên hắn lại đi đến thăm Quỷ Phủ.

Thời gian này cũng là ngày tết, đi đến thăm hỏi cũng rất tốt.

Từ khi rời đi đến giờ, Vô Huyên cũng chưa từng quay về Quỷ Phủ, cũng đã mất đi liên hệ với Quỷ Vương. Nên, lần này trở về, hắn mới biết được, Yêu Hoàng đã xảy ra chuyện…

Có kẻ ham muốn vị trí của gã, ma điện của gã, cũng đã bị kẻ khác chiếm đoạt.

Bất quá, mấy người khác cũng không có việc gì. Sự việc cụ thể thế nào, thì Quỷ Vương không nói ra quá nhiều lời. Gã chỉ nói cho hắn biết, Thiên Tà vốn đang muốn thanh lý môn hộ, không qua bao lâu nữa, giới yêu vật liền sẽ đại loạn.

Vô Huyên đứng ở bên cửa sổ, nâng lên một cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc vẫn tiêu điều như cũ. Hắn không quên, hắn vẫn còn thiếu Yêu Hoàng một món nợ ân tình. Nếu gã có yêu cầu, thì tùy thời đều sẽ tự tìm tới hắn…

Lấy tính cách của Thiên Tà, gã sẽ không bao giờ yêu cầu người khác giúp đỡ mình. Nhưng kẻ đã nợ gã, thì liền phải nói cách khác rồi đi.

Vô Huyên đang suy nghĩ đến chuyện này. Thì, Ly Hận Thiên liền hấp tấp chạy vào. Xem ra, dạo gần đây, sinh hoạt không tồi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sắc hồng, cả người thực tinh thần, lại mang theo lười ý, trong đó, còn kèm theo một tia mị thái, bộ dáng này, nên là được người đau lại yêu thương….

Ly Hận Thiên vốn không thể tự mình phát hiện ra sự biến hóa này, nghe nói Vô Huyên đã trở lại, y liền vội vàng chạy tới đây,

– Ngươi đi Quỷ Phủ, tại sao trước khi đi lại không nói cho ta biết một tiếng, hại cho ta lo lắng thật lâu.

Biết là Ly Hận Thiên sợ lạnh, Vô Huyên liền buông cánh cửa xuống, cửa sổ liền đóng kín lại. Bất quá, trong nhà của hắn hắn mấy ngày nay vốn không có ai ở. Tuy rằng, hạ nhân đều sẽ đúng giờ tới đặt chậu than ấm nóng. Nhưng, ở trong nhà, tóm lại là vẫn thiếu chút nhân khí, thực quạnh quẽ. Cho nên, Vô Huyên liền kéo nam nhân vào trong lồng ngực của mình, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình giúp y xua đi cái lạnh.

– Xem ngươi ‘bận’ đến vậy. Ta liền không tiện để đi quấy rầy.

Vô Huyên nghiêm túc đáp lại.

Ly Hận Thiên tự nhiên nghe ra ý tứ ở trong lời nói của Vô Huyên. Y cũng tự biết bản thân mình là đang bận cái gì a, tức khắc liền xấu hổ đến ‘khụ’ lên hai tiếng. Y vốn không muốn, lại không có cách nào để thoát ra. Mấy tên gia hỏa kia quá dính người, thủ đoạn lại quá nhiều, y chỉ có một mình, chung quy vẫn không phải là đối thủ của bốn tên bọn hắn, cho nên đến cuối cùng…

Y biết, y có chút vô ý vắng vẻ Vô Huyên.

Cho nên, Vô Huyên vừa về đến, y lập tức chạy tới đây rồi.

Lo lắng cho hắn là một mặt. Còn một mặt là do lần này Vô Huyên rời đi, khiến cho y phát hiện ra giữa bọn hắn vốn luôn tồn tại tai hoạ ngầm…

Ở trước mặt của Ly Hận Thiên, bọn hắn vốn luôn tỏ vẻ hòa hợp, chỉ là nhìn xa ra, căn bản, Vô Huyên không có cách nào hòa nhập vào, cái nhà này, bao gồm cả mấy tên huynh đệ này của hắn…

Kỳ thật, Vô Huyên là vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.

Vô Huyên không thích ở cùng với bọn hắn, thậm chí dùng đến chuyện dùng bữa hàng ngày thì hắn cũng là ăn một mình, hắn cũng không giao lưu cùng với bất luận kẻ nào khác. Sân nhà của hắn, vĩnh viễn cũng chỉ có mỗi một mình Ly Hận Thiên ra vào.

Nguyên bản, Ly Hận Thiên không cảm thấy có cái gì không ổn. Nếu Vô Huyên không thích, thì y cũng không bắt buộc. Chỉ là lần này, Vô Huyên rời đi, y mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của chuyện này…

Mộc Nhai không thích Vô Huyên. Những tên khác, tất nhiên cũng như thế. Mà, Vô Huyên lại tự tiếp tục cô lập bản thân mình. Nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng này như thế, thì chỉ biết Vô Huyên cách bọn họ càng ngày càng xa. Đến kết quả cuối cùng, Ly Hận Thiên không dám tưởng tượng nổi nữa…

Cho nên, trước khi tình trạng này phát triển đến cục diện không có cách nào vãn hồi nổi nữa. Ly Hận Thiên phải có hành động trước, bóp chết hết thảy mọi khả năng xấu này, khi vẫn còn ở trong nôi.

– Vô Huyên, ngươi đã quá xa cách với mấy huynh đệ của ngươi a.

Đưa Vô Huyên ôm, y đưa lưng về phía hắn. Bất quá, y như sợ là nhìn sót bất kì cái biểu tình nhỏ nào của Vô Huyên, Ly Hận Thiên liền vươn cổ ra, cố xoay ra phía sau nhìn hắn.

– Ân?

Dáng vẻ liều mạng quay đầu lại của Ly Hận Thiên, thật là đáng yêu. Vô Huyên bỗng cúi đầu, liền ở trên đôi môi chủ động đưa tới cửa của y, mổ xuống một ngụm. Trên thực tế, nam nhân vừa nói ra cái gì, hắn vốn cũng không hề nghe thấy. Chỉ là hắn rất hưởng thụ dáng vẻ cọ tới dụi đi của y ở trong lồng ngực của hắn mà thôi.

– Ta nói là, ít nhiều gì, thì ngươi cũng nên tiếp xúc với bọn hắn một chút. Ta biết bởi vì chuyện đã xảy ra ở quá khứ, ở giữa các ngươi vốn đều có ngăn cách. Chỉ là không thể vẫn luôn tiếp tục kéo dài tình trạng này a. Dù sao chúng ta cũng vốn luôn sống ở bên nhau. Chung quy, vẫn không thể nào trốn tránh cả đời mà không nhìn thấy nhau được.

Việc này mà y đang nói cùng Vô Huyên, xong rồi, thì y cũng sẽnhắc nhở với mấy tên còn lại.  Y hy vọng bọn hắn đều lui lại một bước mà nhường nhịn nhau. Chuyện đã xảy ra ở quá khứ, y cũng không hy vọng quá xa vời rằng, bọn hắn sẽ phải hoàn toàn quên hết tất cả. Nhưng ít ra, sẽ không giống như bây giờ, cô lập Vô Huyên ở bên ngoài.

Ít nhiều gì, thì vẫn đều nên có chút tiếp xúc qua lại với nhau.

– Ý tứ của ngươi là sao?

Vô Huyên vốn không quá hiểu rõ ý tứ của nam nhân, hắn hỏi ngược lại.

– Ta hy vọng, ngươi cùng với các huynh đệ của ngươi, tìm chút thời điểm thích hợp nên qua lại, lẫn tiếp xúc nhiều hơn hơn một chút a.

Trong lòng của nam nhân nghĩ, ít nhất cũng nên cùng xuất hiện ở trước mặt mọi người, loại chuyện giống như việc ở một mình dùng bữa, tốt nhất là nên phải được ngăn chặn lại.

– Ta hiểu được.

Vô Huyên gật đầu.

Thấy bản thân đã giải được một khối tâm bệnh, Ly Hận Thiên tự nhiên vô cùng cao hứng, hào phóng hôn Vô Huyên một ngụm thật kêu. Y bắt đầu khát khao chờ đợi một tương lai tốt đẹp a. Cùng lúc đó, Vô Huyên nhìn thấy Ly Hận Thiên cao hứng đến vậy, tức khắc, hắn bày ra một bộ dáng như suy tư gì đó…

Sau đó, đáp án này cũng liền có.

……

Vài ngày sau, vào một tối nào đó, lần thứ hai, Ly Hận Thiên bị ‘bắt cóc’.

Y không thích làm cùng một lúc với bọn hắn. Y ăn không tiêu. Hơn nữa, bọn hắn đều cùng có mặt ở đó, y lại ngượng ngùng. Chỉ là không có ai thèm để ý tới y. Cùng một ý nghĩ, vừa gặp phải loại chuyện này, ngày thường, dù bọn hắn luôn bày ra vẻ thiên y bách thuận gì đó, đều biến thành mây bay, y ở trong lúc nhất thời không còn địa vị duy tôn kia nữa.

Loại chuyện này, một khi, bọn hắn đã khai quật ra được niềm lạc thú ở trong đó, liền sẽ thực tủy biết vị, phóng túng không ngừng a, cho nên đến cuối cùng, Ly Hận Thiên vẫn là kẻ bị thua, cam chịu bị bọn hắn lăn lộn,  qua lâu rồi, cũng thành thói quen.

Tuy rằng khi bắt đầu vẫn là không tình nguyện, nhưng y cũng không có quá nhiều thời gian để giận dỗi nữa rồi. Bởi vì y vội vàng ứng phó bọn hắn, nào có nhàn nhã mà để suy nghĩ đến quá nhiều đến vậy a …

Đêm nay, tình hình chiến đấu vẫn kịch liệt như cũ. Vòng chiến đấu thứ nhất sắp kết thúc. Văn Diệu vẫn còn đang làm một đợt cuối cùng hướng thẳng vào trong thân thể của y. Khâm Mặc và Ly Lạc vẫn đang ở một bên mà thưởng thức hình ảnh dâm mĩ này. Còn Mộc Nhai vốn nhàn rỗi không có việc gì, liền vuốt ve, sờ tới  sờ lui ở  trên người của nam nhân.

– Ta vẫn luôn cho rằng, chiếc giường này là do Ly Lạc làm ra chứ.

Khi lần đầu tiên vừa nhìn thấy, Mộc Nhai còn âm thầm khen Ly Lạc có phẩm vị, lại không nghĩ ra, thì ra, đây là bút tích của Khâm Mặc, còn có cả căn phòng ngủ lớn đầy mới lạ này nữa, đến Mộc Nhai vốn có kiến thức rộng rãi cũng tấm tắc khen mới lạ, thú vị a. Điều này khiến cho trong lòng của hắn không thể nào không bội phục Khâm Mặc,

– Thật là không tệ a. Ta thật đúng là không biết, ngươi ở trong phương diện này, lại có tài đến vậy nha.

Thấy nhiều, nên hiểu biết liền nhiều, Khâm Mặc lại lười giải thích đến cùng với Mộc Nhai, mắt thấy chân mày của nam nhân lại càng nhăn càng chặt. Đôi môi đã tự bị y cắn đến không có chút huyết sắc nào cả. Hắn liền biết Văn Diệu bên kia đã muốn kết thúc. Khâm Mặc vốn thật thích xem dáng vẻ lúc này của Ly Hận Thiên, y bày ra biểu tình cam chịu đầy thống khổ này, khiến hắn thật là hận không thể hung hăng đánh y mấy roi…

Nơi này, cũng đã được hắn chuẩn bị roi. Bất quá, tuy rằng Ly Hận Thiên thích thô bạo một chút, nhưng lại không thích bị ngược – đãi. Cho nên, roi này cũng liền trở thành công cụ  để tán tỉnh. Bởi, không ai nỡ đánh lên trên người của y. Bất quá, ngẫu nhiên lấy ra,  khoa tay múa chân một phen, thì nam nhân này cũng đã kích động không thôi.

Ly Hận Thiên liền thích cái trò này a.

– Cha. Tới, liếm liếm cho ta a.

Bọn hắn vốn trẻ tuổi, nghỉ một lát thôi nha, là có thể tái chiến. Sau khi Khâm Mặc đang ngắn nhìn xong cái loại biết đau mà cũng vui sướng này của Ly Hận Thiên, nam căn của hắn, lập tức liền nhất trụ kình thiên, hắn vươn tay đến, nâng đầu của nam nhân lên, đưa đến chính giữa háng của hắn, tự dùng đỉnh đầu của nam căn đó bắt đầu vuốt ve bên ngoài đôi môi của y.

Ly Hận Thiên ở bên kia bị Văn Diệu đâm đến đang thở dốc đều lao lực. Y nào còn có sức lực dùng miệng làm giúp Khâm Mặc. Y nói không ra lời, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên, lấy hành động này biểu thị sự cự tuyệt…

Trên môi của y, còn dính lớp chất lỏng dính dấp mà Khâm Mặc vừa mới cọ lên, ở dưới ánh đèn sáng bừng, liền lấp lánh ánh nước.

Khuôn mặt của Ly Hận Thiên mặt vừa vặn lại đối diện với Ly Lạc. Hắn vừa thấy bộ dạng này của y, cũng liền dâng  lên hứng thú rồi. Bất quá, hắn cũng không có giống như Khâm Mặc làm vậy.  Mà trực tiếp, tự mình đi qua đó, dùng ngón cái đè lên chất lỏng ở mặt trên, thoa dần đều ra khắp ở trên môi của Ly Hận Thiên…

Sau đó, từ bên cạnh khóe môi đang hé ra, đẩy đầu ngón tay duỗi vào trong.

Bắt đầu đem chất lỏng dính dấp còn sót lại ở trong lòng bàn tay, cùng với ngón tay cái đó thoa lên trên đầu lưỡi của y…

Khớp hàm bị mạnh mẽ cậy mở ra, âm thanh Ly Hận Thiên liền lớn hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên không thích phát ra âm thanh. Y muốn ngậm miệng lại, chỉ là Ly Lạc lại tiếp tục chơi đùa đầu lưỡi của y…

– Sách, ăn ngon đến vậy sao? Nhìn ngươi ăn xem, đều luyến tiếc mà nhả ra a.

Mộc Nhai vừa nói xong, liền vươn tay đến cây nam căn đang ngạnh cứng rắn của nam nhân, ở trên đỉnh vuốt ve một phen. Bề mặt trên đó của nam căn này đều là do Ly Hận Thiên tự mình chảy ra dâm dịch. Hắn cũng không khách khí, cũng vươn ngón tay đầy chất dịch đó, nhét vào trong miệng của nam nhân. Lúc này, Ly Lạc chỉ vừa nhéo lấy đầu lưỡi của y, lôi kéo ra ngoài, thì Mộc Nhai vừa vặn liền mang theo chất dịch đó hoàn toàn thoa lên mặt trên,

– Cha, tự nếm lấy hương vị của mình, thấy thế nào? Là của ngươi, ăn ngon hơn? Hay là của bọn ta, ăn ngon hơn a?

Ly Hận Thiên nhíu mày. Y sẽ không trả lời câu hỏi này. Dù sao có trả lời thế nào, thì y vẫn là người bị hại a. Y vốn không thích ăn của ai cả. Loại chất lỏng này, sao có thể ăn ngon được a…

Trong lúc bọn họ đang hồ nháo, thì cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ lập tức bật mở. Khi bọn họ đang làm loại chuyện này, bọn hạ nhân đều thức thời trốn đi rất xa. Cánh cửa phòng bỗng bật mở, tức khắc, dẫn đi lực chú ý của mọi người…

Sẽ là ai, mới có gan lớn đến vậy dám mở cửa phòng đi vào lúc này.

Sau đó, cùng một lúc, bọn họ nhìn thấy Vô Huyên.

Vô Huyên đứng ở trước cửa, hai tay vịn vào trên ván cửa, mặt vô biểu tình, nhìn một loạt hình ảnh dâm loạn đang diễn ra trong phòng này…

Ly Hận Thiên bắt đầu giãy giụa. Y không muốn để cho vô huyên nhìn thấy mình như vậy….

Biểu tình của những tên còn lại cũng không phải thực tốt. Mộc Nhai đã làm đã tốt chuẩn bị động thủ cùng Vô Huyên, bởi vì nhìn tên gia hỏa này, thì vô luận thế nào, cũng đều thấy là tới quấy rối đi…

Hai bên cứ luôn giằng co như vậy. Ngón tay của Ly Lạc vẫn còn đang ở trong miệng của nam nhân. Ly Hận Thiên nhất thời sốt ruột, thiếu chút nữa liền vô ý cắn đứt căn ngón này rồi. Ly Lạc bị đau đến hút khí phát ra cả âm thanh, lúc này, tất cả mọi người mới hồi phục tinh thần, bao gồm Vô Huyên vừa mới vào cửa…

Vô Huyên không nói chuyện, trở tay liền đóng cửa lại. Tiếp theo, hắn đi đến trước chiếc giường to lớn quá mức khoa trương này, không nói một lời, bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Ly Hận Thiên vẫn còn đang quỳ gối ở một chỗ. Tuy rằng, nam căn của Văn Diệu đã không có nhúc nhích nữa, nhưng lại cũng đã lấp  đầy ở bên trong thân thể của y. Vốn dĩ, hắn đều sắp phải bắn ra rồi, lần này lại chết trận giữa đường, phải nghẹn trở về…

Vô Huyên đứng ở mép giường, ánh sáng ở trên đỉnh đầu liền bị hắn che đi, Ly Hận Thiên liền bày ra mờ mịt cố sức mà ngẩng đầu đầu, nhìn từ trên bầu trời giống như giáng xuống một vị thần đột ngột xuất hiện a…

Không qua bao lâu, Vô Huyên đều đã được cởi sạch giống như bọn họ vậy.

Hắn cũng không ngượng ngùng, trực tiếp nhảy lên trên giường, đối mặt với Văn Diệu.

– Muốn làm ra sao đây?

Vô Huyên dò hỏi. Ngoại trừ Khâm Mặc ra, hắn vốn chưa từng cùng người khác ‘hợp tác’ làm qua loại chuyện này.

Đầu tiên là, Văn Diệu khựng lại một chút, tiếp theo, liền nhanh nhẹn, hiểu ra ý định của Vô Huyên. Trước đó, hắn liếc mắt một cái nhìn Ly Hận Thiên đã hoàn toàn bị ngốc rớt, sau đó, mới nhìn đến Vô Huyên…

Ly Hận Thiên đã nói qua, hy vọng bọn hắn tiếp nhận Vô Huyên.

Văn Diệu cũng không thích Vô Huyên. Chỉ là, hắn không muốn khiến cho nam nhân bị khó xử. Hơn nữa, Ly Hận Thiên nói rất đúng, bọn họ muốn cùng nhau sinh hoạt cả đời này. Thì, bọn hắn không thể nào, vĩnh viễn đều bảo trì khoảng cách với cùng Vô Huyên được…

Nghĩ đến đây, Văn Diệu liền lui về phía sau này một chút, chỉ vào đôi chân của Ly Hận Thiên, nói,

– Ôm y lên.