Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 263: Đi mua thức ăn

Tựa hồ đã thật lâu, chưa từng thân cận với người khác như vậy.

Có chút, không quá quen.

Ngủ không được, Ly Hận Thiên cảm thấy, nhiệt độ ở quanh thân đều trở nên hừng hực cường liệt tiếp tục nóng lên. Y còn có thể đếm cả nhịp tim đập cửa cả hai người, thậm chí có thể cảm giác được, thân thể của Khâm Mặc đang dán lên trên người của y, hình dạng cùng xúc cảm của nới đó…

Đều rất rõ ràng……

Cảm giác kia, chưa bao giờ quá cường liệt đến vậy, cảm giác kia, tựa như là toàn bộ thế giới, chỉ còn có hai người họ vậy, dù là nằm, ngồi, hay là đứng, đều không cảm giác…

Không gian hư vô.

Nhưng mà, Khâm Mặc lại cái gì cũng đều không có làm.

Chiếc giường này rất nhỏ, hắn chỉ là dựa vào là rất gần mà thôi

Thậm chí hai người không có cách nào để đưa lưng đối nhau mà nằm nữa là. Nên tư thế đang nằm, khiến cho Khâm Mặc ở bên ngoài sẽ nhẹ nhàng hơn, vì không muốn để cho bản thân mình bị ngã xuống đất. Tay của Khâm Mặc, chắn ở bên hông của nam nhân.

Bởi vì đã không còn tóc nữa, cho nên hô hấp của Khâm Mặc phá lệ rõ ràng. Lỗ tai của Ly Hận Thiên vốn đã mẫn cảm. Nay, lại trong tình trạng có không hề có tóc ngăn cách, phần lông tơ tinh tế ở bên tai, theo từng đợt hô hấp của Khâm Mặc mà đong đưa, làm cho nam nhân trực tiếp bị ngứa ngáy, không chỉ là lỗ tai, đến ở trong lòng đều ngứa ngáy lên…

Ly Hận Thiên liều mạng lui vào bên trong, cả người của y đều phải dán chặt lên trên tường, một chút khoảng cách ở giữa cũng đều không có. Vách tường thực lạnh, y lại ở trong một thời gian dài vẫn duy trì một tư thế, không có bao nhiêu lâu kia hai cái đùi đã bắt đầu cứng ngắc, giống như không thuộc về y vậy, nhưng mà cứ như vậy, Ly Hận Thiên vẫn cố sức chống đỡ ……

Nếu chịu không nổi, cùng lắm thì cứ ôm nhau mà ngủ cũng không có gì, huống chi lại chỉ là hai nam nhân, thực bình thường.

Nhưng mà, hôm nay, Khâm Mặc lại khiến y hiểu được một cái đạo lý. Có một số việc, không cần phải ngẫm lại, không cần phải quyết định, mà lại có thể thật sự đặt xuống được…

Nếu y đã không thèm để ý, liền sẽ không có hành động này đó, cũng sẽ không dấn thân vào quá cảm giác như vảy. Y cũng có thể giống như Khâm Mặc hôm nay vậy, hào phóng tự nhiên mà cùng y ở chung.

Nhưng mà y làm không được…

Khâm Mặc làm ra một hành động tùy ý nào, cũng đều sẽ dẫn y đến sự liên tưởng, có hay không có, cũng đều sẽ mạnh mẽ mà xuất hiện ra, Ly Hận Thiên không muốn suy nghĩ, nhưng y lại quản không nổi suy nghĩ cìa bản thân…

Có lẽ y có thể gạt được tất cả mọi người trong thiên hạ, gạt được thần Phật, lại thủy chung, không thể lừa được chính mình…

Tâm của y, vốn đã hiểu rất rõ ràng.

Ly Hận Thiên không biết y đã thiếp đi ra sao ngủ mất từ lúc nào, liền ở trong trạng thái cả người cứng ngắc giống như cương thi ngủ mất. Sau khi y cố ý đè thấp hô hấp, rốt cục cũng đã có tần suất đều đặn, thì người nằm ở phía sau y, mới thong thả mở mắt ra…

Ánh trăng nghiêng nghiêng roi rọi vào. Ánh mắt sắc bén này, cùng quang mang thanh lãnh hội tụ lại ở cùng một chỗ. Khâm Mặc không hề động, chỉ là nhìn lên đầu vai của nam nhân đầu vai, sau khi y đã ngủ say, thay y chỉnh lại thân thể của y nằm ở trong tư thế thoải mái….

Ly Hận Thiên cảm thấy, y đã quen với việc ngủ một mình rồi, vừa vặn kế bên người lại nằm nhiều ra thêm một người. Y cũng không cảm thấy có cái gì không ổn cả. Khác với tăng nhân ở cùng phòng với y, nằm ở trong lòng của Khâm Mặc lại cảm nhận được, là cảm giác an toàn.

Vừa đến hừng đông, y từng trong giấc ngủ, thản nhiên mở to mắt, y vẫn nhìn thấy vách tường ở bên trong giường vẫn như cũ, chỉ là trước ngực bị một đôi tay vô cùng thân thiết hoành ở đó…

Khâm Mặc ôm y, giống như trước vậy.

Tư thế này, khiến cho nam nhân kinh ngạc hồi lâu. Bất quá rất nhanh, y đã hồi lại tinh thần, không phải bởi vì y đã tự báo cho bản thân mình biết là không cần loạn tưởng, mà là cảm giác được cái gì đó không thể bỏ qua đang ở giữa mông y…

Cứng rắn, lại nóng hổi…

Lại vừa vặn mà, đặt ở ngay chính giữa hai cánh mông của y.

Trong nháy mắt, Ly Hận Thiên tao đỏ mặt. Y là nam nhân, đương nhiên là biết cái kia này nọ là cái gì……

Nay, y vào Khâm Mặc gắt gao rúc vào cùng nhau, tiểu Khâm Mặc cũng đang bị ép chặt chẽ ở giữa hai người họ. Tối hôm qua, trước khi ngủ y đã không dám động, hiện tại càng giống như là bị kẻ khác phong bế huyệt đạo vậy, đồng dạng khẩn trương, nhưng lại nói lên ý nghĩa cũng không giống nhau…

Ly Hận Thiên tỉnh. Khâm Mặc cũng tỉnh, cánh tay ở trước ngực được rút trở về. Ở trong khoảng cách thực nhanh, lay động lên vài cái. Ly Hận Thiên biết Khâm Mặc là đang dụi mắt, theo động tác của hắn, cái gì đó ở giữa mông của y cũng bị tác động theo mà hướng về phía trước đỉnh đỉnh…

Nếu có chút như có như không, ma sát y.

Nếu phía trước mặt không phải tường, thì Ly Hận Thiên chỉ sợ là đã muốn chạy trối chết rồi đi…

– Sớm.

Biếng nhác mà lại mang theo giọng nói khàn khàn chỉ có người mới thức dậy mới có đang vang lên ở sau đầu. Khâm Mặc tựa hồ như đã ngủ rất ngon. Nhưng đồng thời, hắn cũng phát hiện ra cánh tay của mình đang ôm lấy Ly Hận Thiên. Hắn dừng lại một chút, sau đó sẽ nắm tay rút trở về.

Giường rất nhỏ, động tác quá lớn sẽ khiến cho người ngồi trên đó rớt xuống đất, cho nên Khâm Mặc đỡ lấy bả vai của nam nhân, từng chút một rút cánh tay từ dưới thân y ra. Lúc này nam nhân theo cường độ của hắn cũng quay người lại đây, tầm mắt của cả hai giao nhau.

Khâm Mặc thấy Ly Hận Thiên đang nhìn hắn, không cười cũng không hề tỏ vẻ đặc biệt nghiêm túc gì cả, chỉ vân đạm phong khinh nói ra một câu,

– Xin lỗi, là do thói quen.

Ngực, giống như bị người giáng xuống cho một một nắm đấm vậy, mạnh mẽ co rụt lại một cái…

Năm chữ nay, khiến cho y nếm được, trăm vị tạp nhiên…

Khâm Mặc thích ôm người ngủ, cho nên khi hai người họ ngủ chung giường, Khâm Mặc đều luôn là ôm y ngủ thẳng đến hừng đông. Thói quen này, Ly Hận Thiên không biết là bắt đầu từ khi nào thì đã được dưỡng thành. Y chỉ biết là, Khâm Mặc cũng sẽ tìm nữ nhân để phát tiết, nhưng hắn cũng không cho phép kẻ nào khác ngủ ở trên giường của hắn. Thậm chí là, không được phép ở trên giường của hắn mà hoan hảo…

Trái lại, về điểm này, mấy tên nhi tử của y lại là thập phần giống nhau. Ngay cả Mộc Nhai có dưỡng ra một đống nữ nhân, cũng không cho phép các nàng ở trên giường của hắn mà ngủ qua một đêm, nhưng mà, bọn hắn lại đều rất thích ôm y ngủ……

Mỗi một tên cũng đều là như vậy.

Khâm Mặc vừa nói xong cũng đã ngồi dậy lên. Hắn đan chân duỗi thẳng, mặt khác cuộn lên một ngóng tay, tiếp theo vén gọn mái tóc không phải thực rối loạn. Tiểu Khâm Mặc ở giữa hai chân của hắn, liền giương lớn đến liệt liệt chống lên đỉnh quần, giữ vững thẳng tắp, dưới tư thế này, càng là chỗ xung huyết phấn khích kia như là là muốn phá đi lớp vải mỏng yếu ớt kia mà vươn hẳn ra vậy….

Cái nghiệt căn nọ vừa rời khỏi người y, Ly Hận Thiên thật là cao hứng. Nhưng hôm nay, y vừa quay đầu lại, liền cùng với cái tên đang bừng bừng phấn khích kia đối diện. Khuôn mặt của y lại lần nữa không chịu nổi sự khống chế mà nhiễm lên một tầng màu sắc…

Ở khoảng cách quá gần mà ngắm nhìn phải thứ này, Ly Hận Thiên thật đúng là không quá quen thuộc…

Khâm Mặc nhất thời cúi đầu, liền thấy được Ly Hận Thiên đang nhìn chằm chằm nơi đó của hắn. Hắn cũng không để ý, vẫn tỏ ra vẻ hào phóng để cho y nhìn. Hắn vừa ở một bên long tóc vừa nói,

– Đây chỉ là phản ứng bình thường của nam nhân mà thôi. Buổi sáng nếu không phải đứng lên giống như bộ dáng này mà nói, thì chính là có bệnh rồi đi.

Lời này không phải là giả. Ly Hận Thiên cũng hiểu được đạo lí, nhưng cũng không cần hắn vừa nói xong, liền huy đầu hướng về giữa hai chân của y nhìn xem đâu a…

Bộ quần áo của Ly Hận Thiên thực rộng đến thùng thình. Nay, ở giữa hai chân của y có cuộn tròn hay phấn khởi, thì Khâm Mặc cũng không phải nhìn ra rất rõ ràng. Bất quá Khâm Mặc tuyệt đối rất có tinh thần thám hiểm, hắn làm bộ định sẽ sấn đến kéo xuống vạt áo đang ngăn trở giữa hai chân của nam nhân …

Ly Hận Thiên phát hiện ý đồ của hắn, lập tức bưng kín nơi đó, không khỏi phân trần, liền trừng mắt nhìn hắn,

– Làm cái gì vậy hả?

– Chỉ là muốn nhìn xem ngươi có bệnh hay không. Hay là ngươi đã quên mất, ta là minh tôn rồi.

Khâm Mặc đáp rất đương nhiên,

– Có bệnh, ta có thể chữa giúp cho ngươi.

– Ngươi mới có bệnh!

Những lời này vừa thốt ra, mặc kệ có là ai đi nữa vừa nghe thấy loại lời nói khiêu khích này, đều sẽ không cần nghĩ ngợi liền phản kích lại thôi, Ly Hận Thiên cũng vậy.

– Ta vốn không có bệnh, liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi đi.

Khâm Mặc nói xong, lại tự đi liếc mắt một cái nhìn đến giữa hai chân của chính mình, tiểu Khâm Mặc, vẫn kiêu ngạo đứng thẳng như cũ, giống như là đang xác minh lời nói của Khâm Mặc.

Tên Khâm Mặc này vẫn đang thốt lên đầy dương dương tự đắc.

Ly Hận Thiên bị hắn phản pháo đến á khẩu không thể trả lời được. Y giống như kim ngư vbị mắc kẹt, khô khan hé miệng vài lần. Ngốc lăng lăng vẫn không biết muốn nói gì cho đúng đây. Bất quá trái lại, Khâm Mặc cũng không tiếp tục đề tài này với y nữa. Bộ dáng của hắn, không giống như là đang đùa cợt y. Ngược lại mấy lời qua lại nãy giờ giữa hai người họ, giống như là thực nghiêm túc, thực đứng đắn mà bàn luận vậy.

Tiếp theo, hắn làm ra động tác bẻ cổ qua lại, nhìn lướt qua ở trong phòng một vòng, tựa hồ như đang tìm cái gì vậy. Sau một lát lại chuyển tầm mắt về chỗ cũ, nhìn lên trên mặt của Ly Hận Thiên,

– Ta nói, vì sao ta lại không tìm thấy lược và gương đồng ở trong này vậy. Một đầu tóc của ta thật rối loạn, lấy tay không mà chải chuốt thật không ổn nổi, ngươi lấy cho ta mượn dùng một chút có được không.

Vừa nói xong, chờ đợi hắn không phải là y đứng lên đi tìm hai đồ vật kia, mà là hai cổ ánh mắt nhìn trừng trừng hắn. Như là hắn vẫn còn đang khó hiểu, y đây là đang trừng cái gì vậy a. Khâm Mặc lộ ra vẻ mặt hoang mang. Nhưng lập tức, kia tầm mắt liền từ đối diện với ánh mắt của Ly Hận Thiên chuyển dời đến đỉnh đầu trụi lủi của y, sau đó Khâm Mặc lập tức bừng tỉnh đại ngộ…

– Đúng rồi, ngươi là hòa thượng.

Tiếp theo lại bổ sung,

– Đầu trọc rồi, thì không cần phải chải đầu nữa đâu nhỉ.

Ly Hận Thiên cảm thấy, một dây thần kinh nào đó ở trong đầu của y đã tự mình bị căng chặt ngoan tuyệt phát ra một tiếng ‘xoạt’ liền đứt đoạn…

Hắn cũng không cần cố ý phải nói đến rõ ràng như vậy a…

Tên Khâm Mặc này, mới sáng sớm, để tìm đánh muốn chọc y tức điên đi…

Kỳ thật, hắn muốn đến đây là để gây sự đánh nhau đi…

Nhưng trước khi Ly Hận Thiên động thủ, Khâm Mặc lại đi trước một bước mà nhảy xuống. Hắn không thay đổi vẻ mặt vẫn như cũ, nhìn không ra một chút hoảng hốt nào. Hắn dùng hành động nói cho Ly Hận Thiên buet, hắn tuyệt đối không phải đang lẩn trốn, mà là vừa vặn chuẩn bị xuống giường thôi…

Khâm Mặc vừa bước đi, mang theo một đầu tóc rối rắm tóc của hắn. Hắn vừa ở một bên bước đi, vừa phiền não tự đùa nghịch tóc của chính mình. Nhìn thấy một mái tóc đen mượt, ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, lay đến động đi. Ly Hận Thiên ngồi ở trên giường, liền cứ dung ánh mắt phẫn hận mà nhìn Khâm Mặc, nửa ngày vẫn chưa hết phẫn nộ…

Y cảm thấy, Khâm Mặc là đang cố ý.

Nhưng nhất thời nháo lên như vậy, không khí liền thoải mái hơn nhiều.

Mà một khúc nhạc đệm này vang lên, cũng làm cho thời gian ở chung kế tiếp giữa hai người, đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu, Ly Hận Thiên cũng đã thả lỏng ra đôi chút, thời khắc đó tựa hồ như là đã rút ngắn lại một chút, khoảng cách đã được vạch ra ngay từ đầu vậy…

Nhưng mà, y cũng không có phát hiện ra.

……

Đại hôn cua Hoàng Thượng sắp tới, Phục Long tự cũng phải vì lễ tế tự sau đại hôn này mà bận bịu chuẩn bị. Đây là việc trọng đại, toàn bộ Phục Long tự không có người nào là được thanh nhàn. Tất cả mọi người đều vắt giò lên cổ mà chạy đôn chạy đáo, bởi vì hôn điển này được quyết định quá đột ngột, cho nên bọn họ một chút chuẩn bị cũng đều không có.

Tiếp tục so sánh thì, Ly Hận Thiên còn có chút đang ở trạng thái bị bỏ ra ở bên ngoài lề. Khâm Mặc không đi, vẫn luôn ở lại nơi này của y. Hai người ở cạnh nhau, ngoại trừ vui chơi giải trí, chính là tưới cây bón phân. Cuộc sống này giống như là cách thức sinh hoạt điền viên vậy. Công việc ban đầu của một người lại được san sẻ đều cho hai người. Hơn nữa, phần lớn đều là do Khâm Mặc đang làm, cho nên Ly Hận Thiên còn muốn thanh nhàn hơn so với lúc trước.

Bất quá rất nhanh, sự nhàn nhã này đã bước đến hồi kết, từ trên xuống dưới ở trong tự đều đang bận bịu đến bất diệc nhạc hồ, không thể có đạo lý lại để y một mình độc hưởng thanh nhàn được đi. Cho nên sư huynh Vô Quá giao nhiệm vụ mua đồ ăn cho y.

Tuy rằng trong vườn rau cũng đã có trồng trọt rau dưa, nhưng mà không thể hoàn toàn trông cậy vào đám rau dưa này để mà ăn no bụng đủ cho tất cả mọi tăng lữ từ già trẻ lớn bé ở trong chùa nổi được, còn có chút miễn cưỡng, bọn họ vẫn là hay đi đến chợ mua thêm một ít đồ ăn. Nay tất cả mọi người có nhiệm vụ đi chợ đều đã quay ra phụ giúp bận rộn, cho nên nhiệm vụ này tự nhiên sẽ phải rơi xuống trên đầu của Ly Hận Thiên.

Muốn y đi vào trong thành Đế Đô.

Ly Hận Thiên không muốn đi, nhưng lại không có cách nào để cự tuyệt.

Bất đắc dĩ, y chỉ có thể làm theo yêu cầu của Vô Quá, một lần nữa quay về lại thành Đế Đo đã xa cách ba tháng nay.

Khâm Mặc tự nhiên cũng sẽ đi theo.

Ở nơi đó, chờ đợi y, lại là cái gì đây…