Bây giờ, chuyện cũng đã phát triển đến bước này rồi, là tất cả mọi người lại không hề nghĩ đến.
Ly Hận Thiên đã nói ra lời lẽ quyết tuyệt như vậy. Y cũng trực tiếp biểu hiện rõ ràng. Y cũng sẽ không nhận được tình cảm của bất cứ một người nào trong bọn hắn.
Toàn bộ mọi việc này, đều đã qua, nam nhân cũng đã từ bỏ.
Nên làm cái gì bây giờ…
Mọi khả năng tính toán vốn có, bọn hắn đều đã có tính qua, thậm chí cũng đã nghĩ ra, nam nhân cự tuyệt mình, thì bọn hắn cũng đều đã chuẩn bị cả bước tiếp theo cần phải tranh thủ ra sao, như thế nào để thay thế kẻ mà Ly Hận Thiên đã lựa chọn kia.
Nhưng bây giờ, lập tức, tất cả mọi người đều bị knockout.
Nếu Ly Hận Thiên còn có chút tình cảm, nên sớm hay muộn gì thì bọn hắn đều sẽ thành công. Nhưng lại phản tác dụng, thì bọn hắn có trả giá ra bao nhiêu cố gắng đi nữa, tựa hồ như đều hoàn toàn không nhìn thấy hồi báo…
Không có kết quả.
Lấy tính cách quật cường của Ly Hận Thiên mà nói, chuyện y đã quyết định, liền sẽ không lại thay đổi được nữa….
Một đêm này, bọn hắn trải qua cũng không tốt. Trên chiếc giường chật hẹp chỉ có thể ngủ được một người, lúc thì bị bọn hắn xoay đến lăn đi đến phát ra tiếng vang kẽo kè kẽo kẹt, hoặc là cả toàn bộ một buổi tối, cũng chưa hề phát ra một chút âm thanh…
Tựa hồ như là đã đi tới tuyệt cảnh vậy. Nhưng mà, bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng gì buông tay ra. Nếu đã dễ dàng bị đả bại như vậy, thì tình cảm của bọn hắn đối với Ly Hận Thiên, thì bất quá cũng chỉ rẻ mạt đến như vậy.
Con đường về sau, càng phải khó đi hơn so với phía trước rất nhiều lần. Đây là kết quả mà bọn hắn đã đánh cược hết tất cả ra. Nhưng cảm giác lại không phải mưa tạnh trời quang, mà trái lại dấy lên khó khăn trùng trùng….
Con đường này, vẫn là muốn đi tiếp, mà trận đánh này cũng muốn tiếp tục đánh tiếp, bọn hắn sẽ không vì sợ gian khổ mà lui bước.
Cuối cùng, chỉ cần có thể đạt tới mục đích của chính mình là đủ rồi, liền tính cho dù Ly Hận Thiên có ý chí sắt đá đến đâu đi nữa, thì bọn hắn cũng sẽ cảm hóa được y.
Vốn tưởng rằng, đã trải qua chuyện tối hôm qua, gặp lại sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mà Ly Hận Thiên lại không khác gì ngày thường, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua vậy, vẫn như bình thường mà nói chuyện phiếm cùng bọn hắn, vẫn tham gia vào hoạt động cầu phúc.
Phản ứng của Ly Hận Thiên, khiến cho bọn hắn nửa vui nửa buồn. Vui thì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi không cần phải lấy lối cư xử nghiêm chỉnh để đối đãi nhau. Buồn là, giống như Ly Hận Thiên thật sự không muốn để ý đến vấn đề tình cảm của bọn hắn….
Với y mà nói, mặc kệ là có phát sinh ra chuyện gì đi nữa, đều sẽ không lại tạo thành một chút ảnh hưởng nào cả.
Đến Phục Long tự, mấy tên đều mang theo một sự tự tin tràn đầy, nhưng càng đến gần ngày rời đi, trái lại tâm tình của bọn hắn lại xuống dốc không phanh.
Cho dù tiết mục vẫn phấn khích như cũ, thời gian sắp xếp cũng dà đặc, cũng mặc kệ hoạt động có bao nhiêu thú vị, cỡ nào bận rộn, thì bọn hắn đều hoàn toà không nhấc lên nổi hưng trí…
Liền kéo dài tình trạng như vậy, mãi cho đến ngày mười lăm tháng giêng.
Trừ tịch là vốn đang trải qua ở Phục Long tự. Tính toán ban đầu là qua mười lăm sẽ quay về Ly phủ. Dù sao năm nay cũng đã để Ly Tiêu Sơn ở một mình trong phủ. Bọn hắn đều là vãn bối, cho nên cũng muốn về bồi lão qua tết.
Nhưng mà ngày mười lăm lại sẽ có hội đèn lồng, sau một đoạn thời gian rất dài yên tĩnh, Đế Đô rốt cục cũng đã có chút bầu không khí ngày hội. Đông đúc nhiều người, cũng náo nhiệt không ít. Cho nên việc quyết định hồi phủ cũng lâm thời đã xảy ra thay đổi. Một đêm kia tham gia hội đèn lồng xong, bọn hắn vẫn trở về Phục Long tự, kết thúc một đêm cuối cùng này.
Đặt xuống một dấu chấm tròn viên mãn.
Ngày mai sẽ rời khỏi.
Trước đó, khi bọn họ nói chuyện phiếm, Ly Hận Thiên trong lúc vô tình nghe được một việc, ngày mười sáu tháng giêng, là sinh thần của Ly Lạc.
Y thực ngoài ý muốn.
Tuy nói sinh nhật là việc thực bình thường, hàng năm mỗi người đều có một ngày sinh nhật như vậy. Nhưng mà y đã đi vào thế giới này hơn một năm rồi, lại chưa từng nghe bất kì một ai trong bọn hắn, nói qua chuyện mừng sinh nhật …
Giống như là bọn hắn đối với chuyện này, căn bản không phải là cái việc gì quan trọng, cũng chưa từng có người để ý qua, càng không có người nhắc tới.
Càng không có người từng tổ chức qua.
Nếu không phải ngày đó, trong lúc vô tình Mộc Nhai hỏi ra một câu, Ly Hận Thiên cũng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sinh nhật, y cũng đã quên mất.
Nhưng nếu đã biết, thì sẽ không thể xem như không biết được. Dù sao cũng đã qua năm mới, có quay về Ly phủ sớm hay muộn gì cũng đều giống nhau thôi. Nếu đã như vậy, không bằng trước tiên tổ chức sinh nhật cho Ly Lạc, sau đó lại trở về cũng không sao.
Hơn nữa bọn họ cũng đã ăn quá nhiều đồ chay rồi, cũng nên giải trai giới thôi.
Dưới sự đề nghị của Ly Hận Thiên, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai phản bác. Ly Lạc chưa nghĩ đến tổ chức cái sinh nhật gì, cái loại vui mừng này hắn cùng với mọi người đều giống nhau đã quên mất. Nay, lại bị Ly Hận Thiên cố ý đưa ra đề nghị, còn có chút cảm giác hưng sư động chúng. Ngược lại, do tính tình của bản thân, Ly Lạc vốn có chút không quen. Nhưng có thể thấy được nam nhân nhiệt tình thu xếp như vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.
Cái gọi là sinh nhật, cũng không ngoài việc tổ chức một chỗ để cho mọi người tụ hợp lại vui chơi giải trí. Đối với quan viên bên ngoài mà nói, việc này cũng là cho đám người này có một cơ hội để nịnh nọt. Đám quan viên này lại thích nịnh bợ phô trương. Cái thứ nhất là để chứng minh được người của mình có nhân mạch phân bố rộng khắp nơi. Số làm quan, việc thứ hai, chính là thông qua việc sinh thần này nọ, thu vào món lãi kếch sù.
Dù sao tới tham gia yến hội sinh thần, cũng không thể mang tay không mà đến, về phần hạ lễ, cũng không thể chuẩn bị quá mức keo kiệt.
Nhưng, Ly Lạc không cần mấy thứ này.
Ngày trước, hắn cũng không chưa từng trải qua. Cho nên hiện tại, này gọi là buổi tiệc sinh thần này, cũng chỉ là người ở trong nhà tụ hợp lại thôi. Giống như theo lời Ly Hận Thiên đến, suốt cả nửa tháng đều đã ăn chay, hôm nay bọn họ nên khai trai thôi.
Cho nên Ly Lạc không có gì để phải chờ mong. Nhưng mà, hôm nay, Ly Hận Thiên lại bỗng biến mất cả ngày. Y cũng không để cho bất kì kẻ nào đi theo, nói là muốn chuẩn bị cho Ly Lạc một phần lễ vật mừng sinh nhật. Cái này, có lẽ là điều duy nhất trong hôm nay có thể khiến Ly Lạc nhấc lên hưng trí gì đó.
Hắn muốn nhìn một chút, Ly Hận Thiên sẽ chuẩn bị cho hắn cái gì.
Bọn hắn đặt bàn ở tửu lâu, vẫn chỗ mà lần trước Mộc Nhai mang Ly Hận Thiên đi ăn lẩu tụ hội bạn bè. Nếu để lấy danh là buổi tiệc sinh nhật, mặc dù là có quan hệ không tốt, nhưng mọi người cũng đều đã chuẩn bị lễ vật. Chỉ là bọn hắn không chuẩn bị phiền toái giống như Ly Hận Thiên, rất nhanh liền đã lựa chọn xong rồi, cho nên bầu trời còn chưa có tối đen, mấy tên đại gia này liền đều ở trong tửu lâu chờ khai tịch.
Ngược lại là Ly Hận Thiên chậm chạp không có xuất hiện.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên bày ra chỉnh tề, Ly Hận Thiên vẫn như cũ còn chưa có tới. Ngay khi bọn hắn nghĩ đến y chắc đã gặp phải cái phiền toái gì rồi, nam nhân này mới mang theo hai gò má đỏ bừng đi vào, xem ra, y thật cao hứng.
Tâm tình của y, vĩnh viễn đều có thể hấp dẫn đi lực chú ý của bọn hắn, mặc dù trong lòng mấy tên này vẫn còn bóng ma còn chưa có tiêu tán đi, nhưng vừa nhìn thấy tươi cười của y, cũng thoải mái không ít.
Khâm Mặc mỉm cười tiếp đón nam nhân ngồi vào chỗ, nhưng nụ cười kia, đang cười đến một nửa, thì đã cứng lại rồi…
Ly Hận Thiên không phải chỉ đi một mình đến đây. Y dẫn cả Lang Đại Bảo đến.
Còn có Thương Khung nữa.
Bọn họ vừa xuất hiện, khiến cho biểu tình của mọi người đều đã xảy ra biến hóa. Tươi cười lúc ban đầu, phần lớn đều đã bị ngưng trệ ở trên mặt, mặt Ly Lạc càng là âm trầm xuống, tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm.
Loại tình huống này, Ly Hận Thiên đã đoán trước được. Y ra vẻ thoải mái an bài Lang Đại Bảo ngồi xuống chỗ ngồi, ngoại trừ y ra, trong phòng này im ắng đến mức tiếng tim đập đều có thể nghe thấy rành mạch.
Loại bầu không khí này, khiến cho Lang Đại Bảo cũng không dám làm ra động tác quá lớn. Hắn thật cẩn thận kéo ra ghế ngồi, giống như là sợ chính mình sẽ làm ra tiếng vang, sẽ tự dọa đến chính mình vậy…
Nhìn thấy bộ dạng uất ức kia của Lang Đại Bảo, Mộc Nhai hung hăng cười lạnh một tiếng.
Mộc Nhai cười nhạo, dẫn phát đến sự bất mãn của Thương Khung, người sau vừa định bắt bẻ, Lang Đại Bảo liền kéo Thương Khung lại. Hắn nhìn Thương Khung, ánh mắt kia không tiếng động nói lên, “ngươi không phải đã đáp ứng ta, hôm nay sẽ không cãi nhau sao.”
Thương Khung không nói gì, chỉ có thể đen mặt mà ngồi xuống.
Một bữa tiệc sinh thần vốn mang không khí khoái trá ban đầu. Nay, cũng đã bị quấy rối đến biến đổi thêm vào mùi thuốc súng mười phần. Bọn hắn không hiểu dụng ý mà Ly Hận Thiên dẫn Lang Đại Bảo đến đây là gì. Cái này, y vốn không phải định khiến cho bọn họ bị ngột ngạt chết sao…
Mọi người đều đã có mặt đông đủ. Bữa tiệc cũng nên bắt đầu. Nhưng mà không có ai động đũa, tất cả mọi người đều ngồi yên ở một chỗ, bắt đầu bất động như pho tượng vậy. Loại bầu không khí này, đừng nói là ăn cơm, ngay cả uống nước, chỉ sợ là đều sẽ bị nghẹn đến chết đi …
Tâm tình của mọi người, vô cùng đặc biệt, không tốt đến mười phần đi.
– Ly Lạc, cái này, đây là một chút tâm ý của ta và Thương Khung.
Sự cổ vũ ở trong mắt của Ly Hận Thiên, Lang Đại Bảo từ bên trong người xuất ra cái gì đó, đưa tới trước mặt của Ly Lạc.
– Không cần.
Tầm mắt của Ly Lạc, hoàn toàn không nhìn đến trên người của Lang Đại Bảo, Ly Lạc cũng không nhìn đến vật hắn đến đưa đến là cái gì, liền nhìn đến nơi khác, lạnh lùng bỏ lại vài từ,
– Ly Lạc tự hiểu được thân phận của mình, lễ trọng như thế này, quý lắm, thật không dám nhận.
Một chút ý tứ uyển chuyển cũng đều không có, tựa hồ như không thèm để ý đến Lang Đại Bảo có bị thụ thương hay không, Ly Lạc lạnh lùng từ chối.
Ly Lạc không để ý tới Lang Đại Bảo, thậm chí Ly Lạc còn mong muốn, tên kia tự biết được khó mà lui bước đi, mau mau mà rời khỏi đây đi.
Lang Đại Bảo liếc mắt một cái nhìn Ly Hận Thiên, người sau vẫn đang cười mị mị uống nước trà. Hắn liền hít sâu một hơi, tựa như theo lời của Ly Hận Thiên đã nói. Có một số vấn đề, trốn tránh, không có nghĩa là đã hiểu được. Chính hắn đã tự tay gieo xuống cái nghiệt căn, thì cần phải tự mình đi giải quyết. Hắn không thể trốn tránh cả đời.
– Ly Lạc, thực xin lỗi. Ta không phải là chưa từng để ý đến ngươi, còn có cả mấy người các ngươi nữa…
Văn Diệu vừa vào cửa, thì nghe thấy Lang Đại Bảo nói ra những lời này. Văn Diệu kinh ngạc bởi thấy sự xuất hiện của Lang Đại Bảo. Nhưng thấy bầu không khí ở trong phòng quái dị, cũng không nói cái gì, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi cách cửa gần nhất.
Có lẽ là do có sự xuất hiện của Văn Diệu, cho Lang Đại Bảo thêm một chút dũng khí. Âm lượng của hắn rất nhỏ, nhưng hắn vẫn là nói cho hết lời …
– Ta là một kẻ không xứng với chức phụ thân. Ta không thể cho các ngươi, một người phụ thân tốt, có thể đáp ứng đầy đủ các yêu cầu bình thường nhất. Nhưng, điều này không có nghĩa là, ta không thích các ngươi, không cần các ngươi. Chỉ là, ta không biết nên phải biểu hiện ra sao mà thôi. Bởi vì ta cũng chưa từng được phụ thân quan tâm tới, cho nên, ta cũng không biết nên đối đãi thế nào với chính nhi tử của mình. Ta không phải là đang tìm cớ. Kỳ thật đến tận bây giờ, ta vẫn còn đang mê mang. Nhưng mà, đã có người, dạy ta, phải đi làm một cha như thế nào rồi.
Lang Đại Bảo vẫn không dám nhìn thẳng Ly Lạc. Hắn sợ hãi Ly Lạc, sợ sự lạnh lùng của Ly Lạc, bởi vì đó là đều là do hắn gây nên, cũng vì vậy mà Ly Lạc mới biến thành như bây giờ, khiến cho hắn nan kham như vậy…
Hắn đã từng tự trách, cũng từng tiếc hận qua, nhưng mà, hắn không biết phải làm sao mới có thể bù đắp lại…
Chỉ có thể mặc kệ.
Ngay cả khi Ly Lạc và Mộc Nhai cùng làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này, hắn cũng chỉ có thể bất lực khóc…
Hắn cái gì cũng không biết, dù là cách để giải quyền, cả cách bù đắp sửa chữa….
Nhưng mà, nay đã có người, nói cho hắn biết…
Nói cho hắn hiểu rằng, phải ở chung với đám con của hắn ra sao, phải làm một cha tốt là như thế nào…
Thì ra, lại chỉ là đơn giản đến vậy.
Lang Đại Bảo, có chút không thể tin được.
Người kia đề nghị hắn đi thử một lần.
– Sinh thần của các ngươi, ta đều nhớ rõ như in. Nhưng mà, vào vào ngày các ngươi được sinh ra, cũng chính là lúc mẹ của các ngươi ra đi khỏi cõi đời này. Cho nên, sau đó, mỗi khi đến ngày này, ta đều sẽ đi tế bái các nàng.
Ngày sinh thần của ọn hắn, cũng chính là ngày giỗ của các nàng. Lang Đại Bảo lại lựa chọn, làm người đến cúng bái các nàng, mà chưa từng bao giờ nghĩ tới, nên vì bọn hắn có mặt ở trên cõi đời này mà chúc mừng…
Ngày vốn nên khoái hoạt, lại tràn ngập đau thương.
– So với kẻ đã mất đi, thì người sống mới là quan trọng hơn rất nhiều, không phải sao? Chẳng lẽ nhất định phải đợi cho người sống, cũng đã hoàn toàn rời khỏi ngươi, thì lúc này ngươi mới phát hiện ra tầm quan trọng của đối phương. Vì sao, ngươi chỉ có thể nhìn thấy nhân sinh u ám, mà không nhìn thấy thôi dương quang tuôi sáng sao? Hạnh phúc cùng bi thương chỉ liền ở trong một ý niệm, chỉ cách nhau một sợi tóc mà thôi. Chỉ là do đối diện ngươi, là vô tận màu đen. Nhưng mà, chỉ cần ngươi quay đầu lại, ngươi sẽ phát hiện ra. Hạnh phúc, kỳ thật liền ở phía sau ngươi, gần đến mức ngươi không thể tưởng nổi. Đây là những lời lẽ mà, người kia đã nói với ta. Vốn rất đơn giản, nhưng mà những điều này, ta lại hoàn toàn chưa từng chú ý tới, cũng không hề biết được điều này.
So với kẻ chết đi rồi, thì người sống, mới càng quan trọng hơn.
Nhưng mà Lang Đại Bảo lại chỉ sống ở trong quá khứ tràn ngập chua xót kia, mà chưa từng chú ý đến những người đang sống xung quanh, càng cần con người này của hắn hơn nhiều…
Hắn vẫn luôn suy nghĩ tiêu cực, cái gì cũng suy nghĩ theo hướng bi quan. Kỳ thật, hắn chỉ cần hồi đầu lại, liền có thể nhìn thấy ánh sang chói chang, nhìn thấy một cảnh tượng không giống như vậy. Nhưng hắn chưa bao giờ làm như vậy, cố chấp lặp lại cuộc sống không có thiên lý kia…
Nhưng mà, ngay trong hôm nay, có người kéo hắn một phen, đem đầu hắn xoay lại đây, khiến hắn thấy được thế giới sáng lạn chưa từng thấy qua ở quá khứ….