Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 201: Muốn khai chiến

U, ngươi đừng nói lời vô nghĩa, nên im lặng vẫn tốt hơn.

Lời của Minh U còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy. Đối với y, Minh U tựa hồ như còn muốn nói gì nữa. Nhưng người sau vừa nhìn hắn một cái, Minh U liền run chiết phiến lên, ánh mắt chuyển về nơi khác, gấp chiết phiến khép lại.

Người này cũng không lại nhìn hắn, một tay ôm Ly Hận Thiên, nâng chung trà lên, nhìn vào màu nước trà thanh đạm ở trong chung, đồng dạng vang lên giọng nói bình thản,

– Ta nói rồi, không cần lại gọi ta như vậy. Ngươi vẫn chưa quên mất, lần trước sau khi gọi sai đã bị giáo huấn ra sao đi? Làm sao vậy, Quỷ Vương điện hạ, trí nhớ của ngươi từ khi nào đã trở nên kém đến vậy rồi? Bất quá cũng phải thôi, tuổi đã cao, tự nhiên sẽ   phải cần người khác thường xuyên nhắc nhở mới được. Chuyện này, liền tính vậy đi. Bất quá, Quỷ Vương điện hạ, có kẻ nói ngươi là quỷ mị vạn năm đều là những kẻ coi khinh ngươi. Ngươi lại còn dám gọi y là thúc, chính ngươi không biết tự ghê tởm sao? Ngươi so với hắn, tuổi lớn hơn rất nhiều a…

Người này tuyệt không để ý, yết Quỷ Vương nghẹn lại.

– Thật là, ngươi càng ngày càng không đáng yêu a. Vẫn là ngươi mới trước đây còn nhỏ, thật rất tốt, ta muốn gọi  ngươi thế nào, thì ngươi cũng nghe theo a.

Nữ nhân không thích bị hỏi đến tuổi tác. Minh U cũng giống như thế. Tuy rằng, gã ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ, gã đã sống qua bao nhiêu năm rồi. Nhưng Minh U vẫn cảm thấy bản thân gã thực trẻ tuổi. Nhưng mà tên gia hỏa không đáng yêu này, luôn sẽ lấy tuổi tác của gã ra mà nói chuyện. Không có việc gì liền nhắc nhở gã, giống như là có gã rất già cả lắm ấy. Nghĩ vậy, Minh U lại nhỏ giọng than thở một câu, bất quá những lời này, chính là đang rì rầm lầu bầu,

– Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn đến như vậy, cũng đã giống như mẹ của ngươi rồi. Ngươi lại chẳng những không biết ơn, báo đáp ta. Trái lại, càng ngày càng ác liệt, thật sự là lấy oán báo ơn a… Ân… Hình như không phải là nói như vậy. Kệ đi, dù sao cũng không khác mấy.  Con người a, luôn phiền toái như vậy…

Đã sống qua nhiều năm như vậy, cũng đã ở nhân giới cũng lăn lộn lâu đến vậy, nhưng đối với phàm nhân, Minh U vẫn không thể hiểu rõ nổi, gã thường xuyên nói sai thành ngữ đi.

Bởi vì gã chưa từng chú ý thâm ý ở trong lời nói, gã chỉ là đại khái biết mặt chữ như vậy mà thôi.

Minh U nói chuyện vô cùng ủy khuất. Gã đang chỉ trích Vô Huyên vô tình. Nhưng người bị mắng, chỉ là lạnh lùng ‘hừ’ ra một tiếng, trái lại kéo Ly Hận Thiên dựa sát vào trong lòng hắn, vô cùng thân thiết dựa trên cánh tay của y, cùng y nhìn về phía Minh U…

– Cha, làm Quỷ Vương,  thì có cái gì khác, có giống với khi làm với kẻ khác không? Sẽ càng thoải mái hơn sao?

Từ đầu đến giờ, Ly Hận Thiên vẫn đang đợi Minh U nói ra câu kế tiếp, không nghĩ tới người này lại không đầu không đuôi hỏi ra một câu như vậy. Lúc đầu vừa mới nghe xong, y vẫn còn chưa hiểu được, có thể thấy được chiết phiến của Minh U chợt lóe, tiếp theo một luồng khói đen xuất hiện liền bay tới y. Y lập tức liền hiểu ra lời nói vừa rồi….

Ly Hận Thiên chưa từng trải qua quá nhiều lần chiến đấu. Nhưng mà phản ứng của y rất nhanh. Ở trong nháy mắt, Minh U vừa ra, thân thể cũng đã làm tốt sự chuẩn bị để hóa giải thế công trước mắt. Loại thương tổn ở cấp bậc này,  đối với y mà nói,  thực dễ dàng. Nhưng y không nghĩ tới là, ngay trước khi tiểu quỷ của Minh U chạm tới y, thì người ở phía sau lưng đã vươn tay phất một đường, ngay lập tức hóa giải công kích đó…

Có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn người này, hình ảnh phản chiếu ở trong đáy mắt vẫn là mặt nạ gỗ như cũ. Người này cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là thuận tay cầm lấy chén trà, liền hớp một ngụm, nhếch môi châm chọc nhìn Quỷ Vương vẫn như cũ,

– Ngươi không phải nói làm mẹ của ta sao? Cha của ta vừa vặn lại đang ở chỗ này, có lẽ hai vợ chồng các ngươi đã lâu không thấy rồi nhỉ, không phải nên tú ân tú ái để thỏa lòng nhung nhớ, để cha ta, hảo hảo yêu thương ngươi một chút hay sao?

Người này, quả nhiên huynh đệ ruột thịt của Khâm Mặc mà, cái miệng này, cay độc giống nhau a…

Đến tên Quỷ Vương vừa rồi vẫn còn mang theo bộ dáng nhìn không đứng đắn nổi, cũng thu liễm lại, giận quá hóa cười, mở ra ra chiết phiến quạt liên tiếp mấy cái…

Nhìn thấy biểu hiện này, Ly Hận Thiên thật sự có chút bội phục.

Bất quá, lời Minh U vừa nói lúc nãy, Ly Hận Thiên lại vẫn chưa có quên mất, tuy hắn vẫn chưa nói được bao nhiêu, nhưng y vẫn có chút chú ý đến…

Về việc đặt tên của người này.

Trên bề mặt chiết phiến của Minh U xuất hiện ra một chữ ‘Huyên’, Ly Hận Thiên nhớ rõ ý nghĩa của chữ Huyên này, vốn là ấm áp, cũng là để hình dung cảnh mặt trời mọc dâng lên đầy ánh sáng chói chang…

Quỷ Vương hẳn là sẽ không tự tay mà đặt ra một cái tên như vậy. Hoặc nên nói là, gã sẽ không đặt cho hắn một cái tên mang từ, mà ý nghĩa trong đó, gã hoàn toàn cũng không biết.

Một cái tên đầy ngụ ý như thế, sẽ là do ai tự tay đặt ra…

Trong đầu của Ly Hận Thiên lập tức nảy ra một cái tên, không thể phủ nhận, kẻ này, thật khiến  cho y sửng sốt một chút…

Lang Đại Bảo.

Kết hợp với lời nói vừa rồi của Minh U mà xem xét, đây chính là khả năng duy nhất.

Cho nên, ngay khi trên mặt giấy của chiết phiến kia xuất hiện một chữ kia, còn chính y lại hoàn toàn vô phản ứng, Minh U mới nhìn y kì quặc như vậy.

Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã bị Minh U cướp lấy mang đi mất. Theo đạo lý bình thường, Ly Hận Thiên hẳn là phải nên tâm tâm niệm niệm, sẽ không thể nào quên được, một chữ này, vốn đã sớm nên cắm rễ thật sâu ở trong lòng rồi…

Nhưng mà, phản ứng của Ly Hận Thiên lại bình thản như vậy, còn có chút mê mang…

Cho nên, đến Minh U còn hoàn toàn xem không vừa mắt đi.

Lại là một hiểu lầm.

Sự hiểu lầm này ở trong lúc đó giữa hai người họ, giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, chỉ là quả cầu tuyết này, chỉ sợ không có thể nào hòa tan liền ở trong một ngày được nữa rồi…

Trong lòng cười khổ, bất quá, y đúng là thật sự chưa từng chú ý qua, tên của bọn hắn.

Y không biết tên của đám Mộc Nhai bọn hắn, là do Ly gia tự tay đặt, hay là do bên nhà mẹ đẻ tự tay đặt. Ngụ ý ra sao, hay có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.  Y cũng chưa từng lưu ý qua. Nhờ Minh U nhắc nhở y. Mới nghĩ ra, có lẽ người này không có như suy nghĩ của y tuyệt tình máu lạnh đến vậy. Ít nhất, hắn vẫn còn giữ lại cái tên ngày trước, mà cha của hắn tự tay đặt cho…

Giữa hai người phụ tử họ, hẳn là vẫn là có chút tình cảm đi…

Nam nhân này vẫn đang dùng cái loại ánh mắt ngốc hồ hồ này, chăm chú nhìn hắn. Hắn cảm thấy, thực đáng cười. Bởi vì, hắn đoán ra được Ly Hận Thiên đang suy nghĩ cái gì…

– Nương tử,

Ngẩng đầu lên, kề sát đến bên lỗ tai của nam nhân, người này nhẹ giọng mở miệng,

– Ta gọi là, Vô Huyên.

Kinh ngạc.

Một tiếng Vô Huyên này vang lên, khiến cho trong lòng của Ly Hận Thiên, bỗng nổi lên cảm giác không biết phải gọi tư vị ……

Người này cũng không lại để ý tới Ly Hận Thiên, mà là ôm lấy y, đem đề tài vừa rồi đã bị gác lại, một lần nữa khơi lên.

– Không cần thiết phải lãng phí thời gian. Cứ giống như kế hoạch vừa rồi đã nói, trực tiếp tấn công Đế Đô.

Hai chữ Đế Đô này, khiến trong lòng của nam nhân nhất thời rung động. Đôi mắt của y trừng to nhìn người này, nhưng mà người sau lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn thương lượng với hai người còn lại về chuyện khai chiến như cũ.

Cái gì nên đến, thì vẫn sẽ phải đến…

Vô Huyên đã từng nói qua, trận chiến này, vốn xảy ra là điều tất nhiên không thể tránh khỏi….

Y muốn ngăn cản, nhưng đồng thời cũng biết rõ tự lượng sức mình…

Vô Huyên muốn đoạt lại giang sơn thiên hạ của Cửu Minh, hoàng thất đang nắm quyền lúc này,tất nhiên là sẽ toàn lực phản kích. Hai bên giao chiến, kẻ phải hoàn toàn chịu khổ lẫn chịu tội, cũng chỉ là dân chúng tầm thường mà thôi…

Nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt vào ngày sinh thần Hà Bá ấy, còn có khung cảnh phồn hoa hưng thịnh của Đế Đô, bàn tay ở dưới bàn, liền chậm rãi nắm lên thành quyền…

Một tướng công thành thì vạn người sẽ phải lót xác hóa cốt khô. Trận chiến này vừa xảy ra, không biết lại phải hi sinh bao nhiêu tướng sĩ, thêm vào vô số vong hồn vô tội nữa đây…

Mấy thứ này, nguyên bản còn cách y rất xa, không thể nào ảnh hưởng đến được, nhưng mà hiện tại, phảng phất như đang hiện ra ở trước mắt…

Tay, liền càng lúc càng siết chặt.

– Tà, chặn lại toàn bộ tin tức của bọn hắn, không cho bọn hắn có cơ hội tìm được viện binh. Chúng ta tận lực ở trong thời gian ngắn nhất, đánh hạ Đế Đô. Mộc Nhai có mạnh đến đâu, thì số quân của tinh kị binh ở trong thành Đế Đô cũng sẽ có giới hạn, lấy số binh lính mà chúng ta có ở hiện tại mà nói, muốn đánh chiếm lấy Đế Đô vốn rất dư dả.

Nghe thấy tên Mộc Nhai, cả người giống như là bị điện giật vậy, đến cả đầu ngón tay, cũng đều đã tê rần một chút….

Khai chiến với Nam Triều, thân là đệ nhất võ thần của Nam Triều, Mộc Nhai sẽ là kẻ đứng mũi chịu sào. Một trận chiến này, là Cửu Minh tộc đấu với  hoàng tộc nắm quyền bây giờ, cũng là, chiến tranh giữa huynh đệ bọn hắn…

Nghĩ đến Đế Đô vẫn đang chiêu mộ người tài ba dị sĩ để chiến đấu, đang lục tục tụ tập tập trung lại ở đó. Trong đám người đó, sẽ có Thương Khung, Thiên Dật, còn có Ly Lạc, hoặc là có cả Văn Diệu……

Chiến tranh, với y mà nói, thực xa lạ. Nhưng mà mỗi một người mà y quen thuộc, đều phải tham gia vào trong đó.

Còn chưa có bắt đầu, nam nhân liền cảm giác được một nỗi thương cảm đang dâng lên…

Không muốn để bất cứ một ai bị thụ thương. Điều này cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Than nhẹ một tiếng, số mệnh nhất định đã an bài, y cũng không có cách nào khác….

Ngay cả ngày trước, Phong Vô cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn từng triều đại bị thay đổi.

Huống chi, là Ly Hận Thiên y đây…

Những suy nghĩ này của y, cũng chỉ là lí tưởng tốt đẹp mà thôi, Ly Hận Thiên hiểu được.

Bất quá, y vẫn là lo lắng cho Mộc Nhai. Vô Huyên chắc chắc sẽ đánh bất ngờ. Cũng không biết, Mộc Nhai có thể chống đỡ được hay không…

Nghe Khâm Mặc nói, Mộc Nhai gần nhất đều dốc hết tinh lực  đặt lên chuyện tìm kiếm y. Y thật sự sợ, Mộc Nhai sẽ bị đánh đến trở tay không kịp….

Y lo lắng cho bọn hắn.

– Cái này thì phải xem,  năng lực của Mộc Nhai thôi. Dưới sự chỉ huy binh lính thủ thành của hắn, có phải thật sự không thể phá vỡ được hay không, vô luận là thân thể, hay là tâm linh,

Nói đến chiến tranh, Minh U và Thiên Tà, đã sớm trở thành thói quen, đơn giản tựa như phàm nhân ăn cơm ngủ nghỉ bình thường vậy. Trên mặt của Minh U lại một lần nữa nở ra nụ cười dạt dào, chỉ là lần này, bên trong còn có hoà lẫn sự nghiêm túc,

– Nếu là sức mạnh tinh thần, thì lại không bằng, thân thể cường hãn nhát gan, sợ chết, e ngại chiến tranh. Như vậy, tử hồn sẽ lập tức do ta sử dụng, binh của Mộc Nhai, cũng sẽ trở thành lính của ta.

Mộc Nhai là một đối thủ cường hãn. Bọn hắn hoàn toàn hiểu rất rõ, nhưng mạnh tới cấp độ nào, thì sẽ phải xem ngay lúc chân chính giao phong kia đã.

Ở trong tình thế bắt buộc, bọn hắn làm tốt khâu chuẩn bị để thắng lợi rồi.

– Tà, ngươi ở bên kia, không thành vấn đề gì đi?

Thiên Tà vẫn nhìn về phía nơi khác, tựa hồ như đối với thảo luận của hai người này, không quá chú ý đến, nghe thấy lời Vô Huyên hỏi đến, cũng không có quay đầu, chỉ là gật đầu, đáp lại cho có lệ.

– Nghĩa tức là, cái kia, chiến thắng đã nắm được hoàn toàn ở tròn tay. Ngày mai, sẽ phải tặng cho Mộc Nhai một màn phủ đầu ra oai xinh đẹp mới được a.

Người nọ giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu, làm ra động tác kính rượu. Bọn hắn là đồng minh. Từ giờ trở đi, lại là chiến hữu tánh mạng tương liên.

Hương vị thản nhiên của trà, ở trong miệng lan tỏa, cảm giác thực thanh đạm, lại nhu hòa. Nhưng đối với chuyện sắp phải xảy ra, lại hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau…

Ngay khi chung trà vừa chạm xuống trên mặt bàn, mặt nạ kia hạ ánh mắt, liếc tới nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Ly Hận Thiên một chút.

……

Vào một buổi tối của nhiều năm trước, nhìn về bóng dáng của Thương Nhất Hoành vừa rời đi, Ly Hận Thiên thấp giọng thì thào…

– Gọi ngươi là Huyên có được không? Hỏa tuyên, Huyên, Ly Huyên, bình minh mặt trời vừa mới mọc,  màn đêm của bóng tối dần phai nhạt, chói chang, lại tràn ngập sức sống…

Ly Hận Thiên vừa nói xong, liền bước vào phòng, nhìn tình trạng của Khâm Nguyệt Uyển. Những lời này, vừa vặn để Quỷ Vương mới đến đây tìm kiếm mà nghe được…

Minh U vốn gọi hắn là Ly Huyên, nhưng  chờ sau khi hắn lớn lên, hắn nói với Minh U rằng, hắn không phải là Ly Huyên, mà là Vô Huyên…

Khi đó, cũng là lúc hắn đeo lên lớp mặt nạ che khuất gương mặt thật của chính mình.