Đi một đường này, bọn họ đều cách khoảng thời gian ngắn hoặc là thuê xe ngựa, hoặc là đi nhờ thương đội, hoặc là cùng đi với gánh hát. Chung quy cả một lộ trình này vốn không tịch mịch, trái lại thực tự do thoải mái.
Thời gian một tháng này, vui vẻ dạo chơi cũng đi qua vài nơi, bọn họ còn không thèm nhớ tới là, mục đích chính xác của lộ trình này, chính là má nó đi “chạy nạn” a, chỉ có vẻ ngoài là mang danh hào du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Trong lúc này, nam nhân cũng không có bỏ bê việc tu luyện. Ở bên ngoài phiêu bạc, không giống với khi ở Ly phủ, có chỗ dành riêng cho việc tu luyện. Hoàn cảnh ở bên ngoài lại vô cùng đơn sơ, căn bản không có chỗ nào yên tĩnh để tu luyện, cho nên chỗ mà phần lớn y có thể tu luyện, đó chính là đang ở trong khách điếm.
Tuy rằng sự yên tĩnh của khách điếm không bằng được so với phòng tu luyện, nhưng y cũng đã quen rồi, chỉ cần lấy bí tịch mở ra, cả người y rất nhanh liền sẽ tiến nhập vào trạng thái tâm vô tạp niệm.
Quan tâm đến quá nhiều chuyện, khiến cho tâm tình liền kém đi rất nhiều. Bây giờ vốn không có gì có thể khiến cho y vướng bận, hay suy diễn phức tạp nữa.
Cho nên muốn cho cho lòng mình yên tĩnh như nước, rất đơn giản.
Mỗi ngày Ly Hận Thiên đều sẽ ở riêng trong một thời gian để tu luyện. Đi ngủ hay ăn cơm đều có thể chậm trễ, nhưng mà tuyệt đối không thể chậm trễ việc tu luyện. Đây là nguyên tắc làm người của nam nhân, y sẽ không bỏ dở nửa chừng, so với bất kì kẻ nào, y hoàn toàn đều hiểu rõ ý nghĩa của việc biến cường này.
Cho nên, mặc cho việc sinh hoạt có thay đổi gì đi nữa, người xung quanh y có đến rồi đi, nhưng mà nam nhân vẫn không vì vậy mà uể oải chán nản. Tu vi của y càng ngày càng không có trì trệ mà không tiến, trái lại ở trong đoạn thời gian, đột ngột tăng mạnh.
Tâm, so với lúc trước càng tĩnh lặng hơn, cho nên, tốc độ phát triển, cũng ngày càng nhanh.
Cuốn bí tịch này, so với dự đoán của Ly Hận Thiên, đã phải học được nhanh hơn rất nhiều, vừa học vơi dần từng trang giấy, đã được hai phần ba nội dung bên trong, y cũng đã học xong rồi. Chiếu theo tốc độ, không qua bao lâu, y sẽ hoàn toàn học xong, kế tiếp, muốn vận dụng hoàn toàn nội dung ở bên trong hết một lần.
Thông qua huấn luyện thực chiến, so với việc chỉ ngồi học hiểu thuộc được gì đó, cũng sẽ càng được củng cố hơn, vận dụng càng thêm linh hoạt, cũng sẽ phát huy được hoàn toàn sức mạnh của phệ linh cổ ra bên ngoài.
Đây là vốn lí luận học hiểu vẫn cần phải thực hành ở ngoài thực tại mới có thể nắm chắc được kiến thức ở trong truyền thuyết.
Quá trình tu luyện của y khác với tình huống của người bình thường. Có lẽ thời gian tìm hiểu không được bao lâu. Khi thực chiến lúc đầu sẽ bị hao tổn sức mạnh, nhưng hẳn là chính ở tại đây mà lùi một bước ngắn để tiến lên hai bước dài. Thời gian chính là một bộ phận quan trọng để quyết định.
Không có Mộc Nhai, Thất lại chỉ là tuần xà giả. Cho nên Ly Hận Thiên không đối tượng để tập luyện thực chiến. Hôm nay nghe được lời của tiểu nhị nói ra, khiến cho tâm của nam nhân bỗng nhiên vừa động. Việc này không chừng là một cái cơ hội tốt.
Thế gian bị rung chuyển. Yêu quỷ hoành hành. Như vậy, có thể liên quan đến giúp ích được y chút gì đó.
Y có thể lợi dụng yêu vật đang chiếm lấy đỉnh núi kia.
Cuốn bí tịch mà Phong Vô đưa cho y. Bản thân của Phong Vô là người của Vô Ưu cốc, cho nên nội dung ở trong sách cũng có ít nhiều liên quan đến việc chỉ cách tróc quỷ hàng yêu. Ly Hận Thiên cũng là vừa nhìn thấy ở phía sau mới phát hiện ra. Phệ linh cổ không những có thể hấp thu được công kích thuần linh lực, lại cũng có thể cướp đi bắt lấy sức mạnh của yêu quỷ.
Khi rời khỏi Ly phủ, Ly Hận Thiên đã miễn cưỡng có thể tiếp chiêu công kích có sáu phần sức mạnh của Mộc Nhai. Mỗi ngày trong lúc ấy, hai người họ đều giao đấu làm huấn luyện thực chiến. Đối phó với loại công kích này của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên đã rất quen thuộc rồi. Chức nghiệp khác nhau, nhưng phương thức công kích phần lớn đều chung chung giống nhua chỉ có chút khác biệt. Y đã nắm chắc được chút ưu thế rồi.
Đương nhiên, nếu có thể tiếp tục luyện tập, việc này tự nhiên là chuyện tốt, càng sẽ giúp cho sự phát triển tu vi lẫn kinh nghiệm chiến đấu của y được nâng lên nhiều hơn.
Cho nên, dự định ban đầu của bọn họ là không định ở lại đây lâu, liền thay đổi mà chuẩn ở lại Tịnh Sơn thành này mấy ngày nay trước đã.
Nghe xong lời nhắc nhở của tiểu nhị, Thanh Nhiên lập tức nhích người đi tìm đến chỗ giữa đỉnh ngọn núi đó mà thăm dò. Mấy người còn lại tìm khách điếm, mà bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi Thanh Nhiên trở về nói, ở giữa ngọn núi kia có cái sơn động rất sâu. Ban đầu là ở xung quanh gần đó nhất, có một hùng yêu ngàn năm, động đó chắc là của nó. Sau khi Yêu Hoàng trọng sinh, do bị yêu lực mạnh mẽ hấp dẫn yêu vật đều tập hợp đi theo gã, tham gia vào hàng ngũ yêu ma quỷ quái. Hùng yêu kia cũng là như vậy, cho nên hang động kia liền bị bỏ lại.
Do ngày trước hùng yêu vẫn luôn sống hang động đó, nên thực vật ở bên trong động ít nhiều cũng dính vào một chút yêu lực của nó. Cho nên liền hấp dẫn một ít yêu vật cấp thấp, yêu vật càng tụ tập lại càng nhiều, cuối cùng trở thành một bạch yêu động.
Dược vật này, phần lớn là đều một ít tiểu yêu không có thực lực gì, không đủ gây nên sợ hãi. Nhưng mà hiện tại, đã tích tiểu thành đại, yêu lực hỗ trợ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, chúng nó lại cùng nhau đoàn kết nhất trí, sức mạnh này cũng không thể coi thường được.
Trăm yêu trong động bất cứ một loại yêu vật mà chỉ một mình vừa xuất động, vừa gặp phải đối thủ, thì chỉ có thể bị người đó dễ dàng giết chết. Nhưng mà bọn nó lại tập hợp lại ở cùng một chỗ, tình huống sẽ khác biệt rất lớn. Quả thật là, bởi vì do hiểu được điểm ấy, cho nên một đám dược vật kia vẫn luôn ở trong bạch động mà không hề dám tiến ra ngoài, cũng vô cùng đoàn kết.
Nay, đã hợp thành một thể nên càng không thể dễ dàng coi thường bỏ qua sự tồn tại của bọn nó được.
Vô cùng nguy hiểm.
Một khi có con người tới gần, tất nhiên sẽ trở thành bữa ăn ngon cho đám yêu vật này, cho nên nơi đó đối với con người mà nói, là một sự tồn tại nguy hiểm đến tánh mạng.
Đối với yêu vật, cũng giống như thế.
Đám yêu vật ở trăm yêu trong động này, chỉ biết công kích đối với đồng loại gây uy hiếp đến cho bọn nó mà thôi. Thanh Nhiên không chọc đến bọn nó, đám yêu vật ở trong động cũng sẽ không tùy tiện công kích hắn. Cùng là đồng loại, hắn đã hấp thu yêu lực vô cùng thượng thừa của Yêu Hoàng, cho dù là hắn có mạnh mẽ tiến vào trong động. Với sức mạnh của hắn, dưới tình trạng không hề lộ ra tia sát ý nào, đám yêu vật này sẽ im lặng mà bảo trì tình trạng ngủ đông.
Sẽ không làm hắn bị thương.
Thanh Nhiên đã ở trong động trăm yêu, dạo quanh xem xét một vòng, cũng nói cho Ly Hận Thiên nghe chi tiết hoàn cảnh ở bên trong. Sau khi nghe qua xong, nam nhân chỉ cảm thấy kinh hỉ, cái động trăm yêu này, như là được tạo ra cho riêng y vậy.
Tới đó luyện tập thực chiến, vốn là một lựa chọn tốt đến mức không thể tốt hơn nữa.
Cho nên vào lúc sáng sớm, y cùng với Thanh Nhiên liền xuất phát đi đến đó.
Thất và Vũ Quả ở lại ở khách điếm, nhiều người đi theo thì Thanh Nhiên không thể bảo hộ tốt hết mọi người được. Hơn nữa, Vũ Quả chỉ là một tiểu nha đầu, đến cái loại địa phương này, chỉ lo là sẽ bị dọa sợ đến chết khiếp. Có Thất ở bên người nàng, nam nhân cũng yên tâm hơn.
……
Cuối thu khí trời khoan khoái, thời tiết sáng sớm so với không khí oi bức giữa trưa vốn mát mẻ hơn rất nhiều. Nhưng mà vừa đến nơi gần đỉnh núi, nam nhân cảm giác được không phải là không khí mát mẻ tự nhiên, mà là hàn ý, âm phong từng trận, quỷ khí dày đặc. Đến một tiếng chim hót cũng đều không có, nơi này im lặng đến quỷ dị, khiến y phải theo bản năng mà chà xát cánh tay.
Ly Hận Thiên lại không sợ hãi, y vui đùa nghĩ, nếu mà trời vẫn còn nóng mà nói, đến nơi đây để nghỉ hè, trái lại là lựa chọn không tệ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lá gan của ngươi nhất định phải đủ to, mạng cũng phải lớn.
Thanh Nhiên nói, sơn động này liền ở giữa sườn núi, tối như mực, không khác gì sơn động ở trên núi ở xung quanh Hắc Lân đàm. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, trải qua chuyện bị hành hạ ở trong hang động lần trước, nếu y vào đi vào trong sơn động nào lần nữa, thì nhất định sẽ có gánh nặng tâm lý, nhưng trên thực tế, hắn nghĩ nhiều.
Có thể được huấn luyện tạo nên tâm tình kích động, có thể đã sửa đổi lại kí ức tồi tệ ngày trước, còn có cái gọi là bóng ma tâm lí, đi theo Thanh Nhiên, nội tâm y luôn cao hứng lại phấn chấn.
Trong sơn động tối đen một mảng, có linh lực bên trong thân thể y cũng chính khác với ngày xưa. Lúc trước y vốn không phát hiện ra, nhưng mà từ sau khi ra khi Ly phủ, nam nhân kinh ngạc tự phát hiện ra sự thay đổi của thân biến hóa.
Hoàn cảnh bố trí ở trong này, nhờ sự thay đổi đó, mà y liền nhìn thấy được sáng sủa rõ ràng.
Tựa như hiện tại.
Loại bóng tối này, đối với Ly Hận Thiên ngày trước mà nói, chính tự mình là không thể thấy nổi đến năm ngón tay, giống như người mù vậy. Nhưng lúc này, nam nhân có thể nhìn thấy được cảnh vật sơ lược xung quanh này nọ. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng đã không còn là một tầng đen tối bao phủ không thấy gì nữa.
Loại bóng tối này, không hề ảnh hưởng gì đến Thanh Nhiên cả. Hắn nhanh nhẹn bước đi không vấp không chậm, giống như đang đi ở trên đường lớn nơi ngã tư vậy, không có gì khác nhau cả.
Thanh Nhiên thả ra yêu lực. Đám yêu vật đang ngủ đông ở trong sơn động ngủ kiêng kị sức mạnh của hắn, cho nên không dễ gì dám tiến tới trước. Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng mà Ly Hận Thiên có thể cảm giác được. Bọn nó đang vây quanh y và Thanh Nhiên, làm kẻ quan sát, cũng tùy thời mà chuẩn bị công kích.
Hai người họ cũng không tiến quá sâu vào bên trong, vạn nhất gặp được phiền toái gì đó, cũng có thể dễ dàng rời khỏi. Cho nên hai người họ liền ở gần bên cửa động, vừa quay đầu lại còn có thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới ở bên ngoài.
Vị trí không tệ.
Thanh Nhiên khác với Mộc Nhai, ngoại trừ Thất ra, dù có ai đi nữa hắn cũng sẽ không chăm sóc, cảm thấy không có gì là quá khác biệt. Hắn liền dừng lại hỏi Ly Hận Thiên đã chuẩn bị tốt chưa, nhìn thấy người sau gật đầu. Thanh Nhiên vừa thu lại yêu lực, tùy tiện tìm một chỗ, lười biếng mà ngồi xuống.
Hắn chỉ phụ trách dẫn y tiến vào và đi ra ngoài. Ở trên đường, trừ phi Ly Hận Thiên cầu cứu, bằng không liền tính nếu nam nhân bị đánh đến Thất cũng hoàn toàn không nhận ra được. Hắn cũng sẽ không vươn tay giúp đỡ.
Lười biếng mà duỗi eo, Thanh Nhiên nhất thời nhúc nhích người dựa xuống phía dưới, trực tiếp liền nằm xuống. Hắn cảm giác được, yêu lực của đám yêu vật bên trong đột ngột xao động. Nhưng mà, việc này không liên quan đến hắn. Đôi mắt của Thanh Nhiên đồng thời nhắm lại, ngủ mất.
Không có yêu lực của Thanh Nhiên che chở, sự tồn tại của Ly Hận Thiên lập tức nổi bật lên rõ ràng, liền có nhiều yêu vật chú ý đến. Bọn nó được kéo đến gần cửa động, do gốc của đám dược vật này đang chôn ở nơi sâu nhất trong đây, nên khó có thể tiêu diệt được hoàn toàn. Bởi vì vậy không có con người nào, có thể bình yên vô sự mà từ nơi này còn sống mà đi ra được.
Bọn nó không cần lao lực hùng hổ kinh động nhiều người, chờ đến đám yêu vật ở cửa đã giết chết con người vừa mới lạc bước mà đi vào đây, thì chúng nó liền tiến đến liền có thể mà phân chia thức ăn. Đám yêu vật cấp thấp này cũng cần ăn cơm, nhưng no rồi, sẽ không cần ăn thêm nữa. Bất quá có bữa ăn ngon miễn phí được đưa đến bên miệng, không ăn thì không được.
Giống như là cùng luyện tập với Mộc Nhai, ở trong chiến đấu, y sử dụng, không phải là nhìn bằng đôi mắt, mà tĩnh tâm xuống. Ở trong bóng tối, Ly Hận Thiên nhìn không thấy bất cứ bóng dáng của một tên yêu vật nào. Nhưng y có thể cảm giác được sức mạnh khác với sức mạnh của bản thân y, hoặc là yếu hoặc là mạnh, liền đang xoay xung quanh y. Ly Hận Thiên vẫn đứng không nhúc nhích. Ở ngay lúc y gật đầu với Thanh Nhiên, y đã chuẩn bị tốt rồi.
Đây là, dao động mãnh liệt đột ngột truyền đến, một vệt khí màu tím đen vọt tới cắt qua không khí phóng tới lớp vải áo của nam nhân. Ly Hận Thiên đến đầu cũng không quay lại, nâng linh lực ở trong cơ thể tăng lên, tạo nên một lớp vải mỏng, quay chung quanh quanh thân y, như là một tầng bảo hộ, ngay trong nháy mắt khi dược vật kia tiến tới bản thân y, sức mạnh của phệ linh cổ khởi động, thôi thúc chủ động giả thành linh lực chân chính mà tới gần yêu lực kia, tiếp theo, yêu lực đó đã bị linh lực của y trực tiếp phân giải, cắn nuốt…
Tình huống bây giờ khác với lần trước, do phệ linh cổ sẽ chuyển hoán yêu lực ở chính bên trong nó, được phân loại thành hai khái niệm. Một loại là phệ linh cổ sẽ giữ lại một phần để giữ lại, mà trung hòa vào cùng với linh lực đang tồn tại ở bên trong thân thể nam nhân. Phần còn lại sẽ bị linh lực tiêu diệt. Ly Hận Thiên tự thân vận dụng trung hòa mà có được cùng một loại linh lực. Nếu không sẽ xuất hiện tình trạng hai loại sức mạnh xung đột muốn cắn nuốt nhau.
Sau khi vừa phát động một chiêu tấn công, trong nháy mắt đám yêu vật này liền mãnh liệt mở rộng ra công kích. Tinh thần của nam nhân tiến vào trạng thái tập trung cao độ. Y có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng, các công kích có những hình thái khác nhau đến phóng lại đây, cũng có thể cảm ứng được phương hướng vị trí của kẻ công kích. Y tận lực hóa giải tất cả. Ở dưới tình huống công kích quá mức dày đặc, y cũng sẽ tránh né. Mấy bài tập huấn luyện thể năng của Mộc Nhai cũng không phải là nói cho có rồi thôi. Tốc độ của Ly Hận Thiên và các cảm quan ngày càng nhạy bén lên theo.
Y mạnh hơn so với lúc trước, rất nhiều.
Dưới tình huống không có bảo hộ, không có phòng thủ, y lại có thể còn sống sót, lại cũng có thể chiến thắng.
Y không phải là người bị xếp cùng với hàng ngũ của kẻ yếu.
Trong bóng tối, động tác của nam nhân trở nên ngày càng nhuần nhuyễn thành thạo, vô luận là hóa giải công kích, hay là tránh né. Tuy rằng đây là lần đầu tiên giao đấu trực tiếp với đám dược vật, nhưng cùng chiến đấu với người có linh lực thì bản chất cũng không có gì khác nhau. Dù cũng đã luyện tập cùng với Mộc Nhai nhiều đến như vậy, chiến đấu nhiều đến vậy, Ly Hận Thiên cũng đã hoàn toàn quen thuộc rồi.
Hơn nữa, năng lực của đám yêu vật này vốn bình thường, cứ tiếp tục đối phó cũng không có gì là phải cố hết sức cả, cho dù có bị thương đi nữa, cũng sẽ không đến nỗi mất mạng.
Từ khi bắt đầu đến giờ, nam nhân đã có thể từ thấp đến nâng cao lên vô cùng, chậm rãi rèn luyện bản thân y.
Cho nên y mới nói, cái động trăm yêu động này, chính là được chuẩn bị cho riêng y nha.
Rồi từ sau ngày đó, bọ họ liền an tâm mà tiếp tục ở lại Tịnh Sơn thành. Mỗi ngày Ly Hận Thiên cùng Thanh Nhiên giống như đi làm vậy đi sớm về muộn. Vũ Quả và Thất liền luôn chờ ở trong khách điếm, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ đi dạo chợ gì đó, tóm lại mỗi ngày này, đều trải qua rất dễ chịu.
Bất quá, vào một buổi tối của một tháng, Ly Hận Thiên sau khi đi ra ngoài một hồi đến khi về lại khách điếm, thì nghe thấy một tin tức khiến y thiếu chút nữa bóp nát cái bánh màn thầu ở trong tay mình…