Ly Thiên Thiên rất muốn ghĩ rằng, Vũ Quả chỉ đang nói đùa với y, nhưng mà, khi tiểu nha đầu kia nói ra lời này, gấp gấp, đến mức đều mau khóc nấc lên…
Vũ Quả là vội vàng chạy về đây.
Hỗn loạn rối bời.
Vừa nghe thấy tin này, Vũ Quả liền lập tức chạy đến nói cho y nghe.
Vũ Quả nói, ả nữ nhân là người Mộc Nhai nuôi ở trong Mạt Nhai cư. Hôm qua thân thể ả không tốt, liền xin mời đại phu đến xem. Lúc ấy, Mộc Nhai không có ở đó, đại phu trực tiếp nói ra kết quả chẩn đoán cho Ly Tiêu Sơn biết…
Ả nữ nhân kia có hỉ.
Chuyện lớn đến như vậy, tên đại phu kia nào dám chậm trễ, dù sao đây là Ly gia lại sắp nâng lên thêm thân phận mới, lại là hài tử đầu tiên của một tên trong Ly Lạc bọn hắn.
Cái gọi là mẫu bằng tử quý, vừa nghe nói bản thân lão sắp có tôn tử. Ly Tiêu Sơn hỏi cũng chưa hỏi Mộc Nhai, liền thay hắn làm chủ. Thân phận ả nữ nhân kia hèn mọn, theo lý thuyết không có tư cách tiến vào Ly gia, nhưng mà xem trọng ả vì Ly gia mà mang thai hài tử. Ly Tiêu Sơn chuẩn bị để Mộc Nhai thu phòng nạp thiếp.
Đây là bước ngoặc vận mệnh của ả nữ nhân, là tin tốt từ trên trời giáng xuống. Các nữ nhân ở Mạt Nhai cư, đều tự hiểu được thân phận của bản thân mình, chỉ là đồ chơi mà thôi. Mộc Nhai thích, sẽ chiều chuộng bọn ả, không thích, có lẽ đến mạng cũng hoàn toàn không thể giữ lại…
Mộc Nhai dùng qua thứ gì đó rồi, làm sao lại có thể để lại ở bên ngoài, người trong đây chỉ để hắn hưởng lạc. Nếu lưu lại gì đó, đó là vũ nhục đối với Mộc Nhai. Cho nên mất đi sự sủng ái của Mộc Nhai, rời khỏi nơi này, liền đại biểu cho sự kết thúc của sinh mệnh.
Nay, đã có danh phận, không chỉ là biểu thị cho từ đây về sau áo cơm vô lo. Mà việc vô cùng quan trọng, là lấy được một cái kim bài miễn tử, không hề có được tất cả, lại không cần trở thành công cụ tiết dục của Mộc Nhai…
Ả nữ nhân kia, leo lên cây cao, liền một bước hóa thành phượng hoàng.
Mộc Nhai mang đám nữ nhân có được đều đặt ở trong một lâu lý. Bất quá hắn sẽ không ở lâu trong đó, hắn sẽ về phòng ngủ của mình. Hiện tại, các nữ nhân như là đám chim chóc nhỏ bé, hoàn toàn đều bay đến cửa phải nịnh bợ kẻ được đổi đời.
Có kẻ đố kị, cũng có kẻ hâm mộ, nhưng là không ai dám đắc tội, đều chỉ có thể treo lên mặt nạ dối trá để lấy lòng, đều là nữ nhân, bọn ả đều hiểu được, từ trong lâu lý không chỉ có thể bay ra một con chim phượng hoàng, còn có cơ hội sẽ lại bay ra con thứ hai, con thứ ba, vì phòng ngừa loại chuyện này phát sinh, cũng vì bảo hộ bản thân mình, bọn ả đều sẽ lựa chọn diệt trừ dị kỷ, lấy dứt khoát loại bỏ hậu hoạn..
Vì an toàn ngày sau, ả nữ nhân này, bọn ả đắc tội không nổi.
Việc này mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng mà hôm nay, tin này cơ hồ đã truyền khắp Đế Đô này rồi, đây là đại sự, đại hỉ của Ly gia. Ly Tiêu Sơn chẳng những không có giấu diếm, trái lại hy vọng khắp thiên hạ này đều biết, việc lão có chắt trai….
Thực kiêu ngạo.
Mạt Nhai cư lập tức náo nhiệt lên, Vũ Quả không hiểu ra sao, không chỉ có hạ nhân ở chỗ khác chạy đến đây, đến đám quan viên cũng đều đến phủ mà đưa hạ lễ nói mát, từng gương mặt một nối tiếp nhau tiến lên ở trước mắt, miệng còn nhắc đi nhắc lại hai câu “chúc mừng chúc mừng” cùng một dạng. Vũ Quả quả thực bị mê mang, giữ lại một nha hoàn ngày thường có quan hệ rất tốt với nàng hỏi han. Việc này vừa hỏi thì không có việc gì, nghe xong câu trả lời, mặt của Vũ Quả lúc này đã trắng bệch…
Thế gian này, vốn không tồn tại sự công bằng, nhưng mà, cũng không nên chỉ đối xử tàn nhẫn duy nhất với một người như vậy.
Vũ Quả thích bộ dáng của chủ tử nhà nàng ở với các vị thiếu gia ở cùng một chỗ. Nàng cũng thích nhìn thấy, bọn hắn nâng niu Ly Hận Thiên ở trong tay, tỉ mỉ che chở. Khi đó, chủ tử nhà nàng rất vui vẻ thoải mái, cũng thực hạnh phúc. Nhưng mà, bọn hắn lại cứ thích làm tổn thương y…
Ngay cả nàng cũng hoàn toàn nhìn không nổi nữa.
Việc lần đó của Ly Lạc, Vũ Quả không biết nguyên nhân ra sao. Nhưng mà nhìn thấy khi Ly Hận Thiên biết được hôn sự của Ly Lạc, lập tức hiện lên vẻ mặt thống khổ. Nàng liền hiểu được tất cả. Nàng vốn là nha hoàn. Nàng cũng không có cách nào mà an ủi Ly Hận Thiên, lại không làm được cái gì. Nàng chỉ có thể yên lặng ở cùng y….
Nhưng may mắn là, chủ tử nhà nàng thực kiên cường, nàng cũng thấy được y một lần nữa tự đứng lên.
Không biết Tam gia và Tứ gia vì sao lại không hề xuất hiện nữa, nhưng mà vẫn có Nhị gia ở đây. Vũ Quả cũng có thể cảm giác ra tâm tình của Ly Hận Thiên từng chút một được sáng sủa hơn nhiều, lại tiếp tục vui vẻ ầm ĩ. Chỉ là, vì sao phải ở ngay tại thời điểm này, lại xảy ra loại chuyện này…
Tuy nạp thiếp không giống như thành thân, nhưng mà, ở bên người Mộc Nhai, cũng sẽ có một ả nữ nhân danh chính ngôn thuận, điều này khiến cho Ly Hận Thiên nên trở về nơi nào đây…
Vũ Quả không muốn nói cho y biết. Nhưng việc này không thể giấu diếm mãi được, để y sớm biết một chút, lại sớm làm chuẩn bị tốt…
Dù sao sớm hay muộn gì, thì y cũng đều cần phải đối diện.
Nghe xong lời lẽ lộn xộn được Vũ Quả nói năng lộn xộn kể lại. Nam nhân lại trầm mặc qua một lúc rất lâu, liền ngồi im như vậy mà không nói được một lời.
Phía dưới chỗ y ngồi, là giường của Mộc Nhai. Tối hôm qua, hai người họ còn ôm nhau mà ngủ. Mà hôm nay, y liền nhận được tin Mộc Nhai muốn nạp thiếp, còn bởi vì, mẫu bằng tử quý…
Vượt ra ngoài dự kiến của Vũ Quả, nam nhân nở nụ cười, vân đạm phong khinh, một mạt mỉm cười không chứa bất cứ tia tình cảm nào.
Nụ cười này, khiến cho Vũ Quả ẩn ẩn đau lòng…
Tiểu nha đầu bắt lấy vạt áo siết chặt, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao. Một lần rồi lại thêm một lần, ngay cả y cũng liền tiếp nhận được rồi, nhưng mà nam nhân này, lại phải kiên trì đến cùng, vẫn cứng cỏi…
– Vũ Quả, ngươi đi đi, tìm Thất đến đây.
Sau một lúc lâu, nam nhân thản nhiên nói.
……
Khi Mộc Nhai trở về, nhất thời quanh thân đều bốc lên lệ khí, nhìn ra được, tâm tình của hắn vô cùng không tốt.
Sắp sửa được làm phụ thân, nhưng bộ dáng của Mộc Nhai không có một chút vui sướng nào nên phải có.
Vừa bước vào cửa phòng, nhìn thấy biểu tình của Ly Hận Thiên, hắn đã biết, y cái gì cũng đều hiểu rất rõ ràng.
Ban đầu Mộc Nhai cũng không tính sẽ giấu diếm y, lại càng sẽ không muốn cố ý che dấu cái gì. Chỉ là dừng một chút, liền bước qua cửa. Mộc Nhai ở một bên đi đến bàn, một bên thô lỗ cởi bỏ cổ áo và đai lưng, đợi cho đến khi đến mép bàn, một bộ quần áo chỉnh tề cũng bị hắn cởi bỏ đến loạn thất bát tao.
Mộc Nhai bắt lấy ấm trà nâng lên, đến tách cũng không dùng, liền trực tiếp ừng ực mà uống vào mấy ngụm trà lớn.
Hắn vừa tranh cãi xong với Ly Tiêu Sơn, khi vừa trở về thuận tiện thanh lí Mạt Nhai cư, đuổi hết đám người không biết từ nơi nào chạy đến đây quấy rối đều bị tống ra ngoài hết. Hắn cư nhiên là kẻ cuối cùng biết được tin này. Hôm nay lâm triều vừa chấm dứt, một đám quan viên này nọ vây quanh hắn chúc mừng. Mộc Nhai mới biết được, hắn cư nhiên phải làm cha ….
Má nó.
Chúc mừng cái rắm.
– Đều phải sắp làm cha, làm sao lại còn xúc động đến như vậy.
Thấy bộ dạng Mộc Nhai như vậy, nam nhân nhịn không được liền lắc đầu, thuận tiện mang khăn lụa đưa ra, ý bảo Mộc Nhai dùng lau nước trà dính nơi khóe miệng đi.
Nam nhân này đều biểu hiện thường thường thản nhiên, không khác gì với ngữ khí ngày thường, khiến cho động tác của Mộc Nhai cương lại một chút. Hắn cũng không có tiếp nhận khăn lụa, mà là kéo tay nam nhân thủ, thuận thế đem nó kéo đến trong lòng của hắn…
Mặt chôn ở trong ngực nam nhân, ngửi được mùi hương của y. Tính tình bực bội phiền muộn muốn bốc hỏa của Mộc Nhai xem như đã có chút dịu đi, lẳng lặng ôm y trong chốc lát, hắn mới vừa buồn giọng mà nói.
– Tin tưởng ta, chuyện này, ta sẽ xử lý tốt.
Hiện tại, người vốn nên phát hỏa không phải là hắn, mà là người ở trong lòng này đây…
Nam nhân không nói chuyện.
– Xin lỗi…
Một lát sau, Mộc Nhai mới có nói một câu, hắn giống như chó con mà ở trong lòng nam nhân dụi dụi, có chút ý tứ hàm xúc lấy lòng.
Ly Hận Thiên vẫn không tiếp lời.
– Ta sẽ không nạp thiếp, đó là ý muốn của gia gia. Căn bản lão chưa từng hỏi qua ta. Vừa rồi, ta đi tìm lão, cũng đã nói rõ ràng rồi…
Ả nữ nhân kia, hắn sẽ không lấy vào nhà, càng sẽ không để kẻ nào khác có thể có suy nghĩ trái phải linh tinh, muốn an bài hắn, cho dù kẻ nọ là Ly Tiêu Sơn đi nữa, thì Mộc Nhai không đồng ý,
– Gia gia cũng đã đồng ý, hài tử vừa sinh ra, liền tiễn bước ả đi.
Ly Tiêu Sơn muốn Mộc Nhai thu ả nữ nhân kia, là muốn từ đây về sau có thể ôm nhiều thêm mấy cái tôn tử. Tuổi của Mộc Nhai cũng đã không nhỏ, hắn không thành thân, cũng nên nạp thêm vài tì thiếp cũng không có gì không đúng.
Ly Lạc đều phải thành thân, Mộc Nhai cũng không thể cứ để vậy được.
Hắn không cần Ly Tiêu Sơn xen vào việc của người khác, chuyện của hắn, tự hắn sẽ biết xử lý tốt.
Ly Tiêu Sơn bị hắn đả kích, lão tức giận đến không nhẹ, nhưng lại không lay chuyển được tính tình của Mộc Nhai, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng mà lão già đó ở bên kia, hiện tại cũng đang không ngừng uống trà để dập tắt lửa giận.
Nếu lão có bệnh tim, liền nên ăn viên dược cứu tâm hoàn.
Mộc Nhai phát lên lửa giận lớn đến vậy, cùng với Ly Hận Thiên, cũng là có sự liên quan nhất định…
Ly Tiêu Sơn cư nhiên liền rêu rao tung hô việc này ra ngoài lớn đến vậy, Ly Hận Thiên biết, sẽ càng có nhiều cảm xúc không thoải mái…
Người có thể khiến hắn vui vẻ hay dịu dàng, cũng không có ai ngoài người ở trước mặt này ra….
– Ngươi, ngươi đừng giận…
Vẫn không đợi Ly Hận Thiên nói chuyện, Mộc Nhai nhịn không được ngẩng đầu nhìn y. Vẻ mặt của nam nhân vẫn luôn ôn hòa, giống như cũng không có bị chuyện này ảnh hưởng đến vậy. Nhìn y như vậy, Mộc Nhai mới thả lỏng, một lần nữa cúi đầu, lại ở trong lòng của nam nhân mà dụi hai cái,
– Cũng là ngươi tốt nhất…
Hắn nghĩ rằng, hôm nay Ly Hận Thiên không lột xuống một tầng da của hắn, mới là lạ.
Nhưng mà, y lại bình tĩnh đến như vậy.
Điều này là việc Mộc Nhai chưa từng nghĩ đến, lại thực kinh hỉ.
Y chính là người tốt đến như vậy, mặc kệ ở lúc nào đi nữa, dù đã xảy ra bao nhiêu việc lớn đi nữa, đều cũng là bỏ mặc vẫn không lên tiếng ồn ào, lại yên lặng mà ở cùng hắn. Nam nhân ở tuổi này ổn trọng lại thành thục, sẽ không giống như nữ nhân mà phát giận lên, lại càng sẽ không cố tình gây sự, Mộc Nhai cũng không cần dỗ dành, không cần xoay quanh một mình y, không cần dành toàn bộ tinh lực vốn có đều hoàn toàn đặt lên trên người y.
Nam nhân thực độc lập. Khi hắn với y ở cùng một chỗ, Mộc Nhai an tâm lại thả lỏng.
Hơn nữa, y càng hiểu được việc tự quan tâm chăm sóc bản thân mình, cũng sẽ chăm sóc người khác, hai người họ ở cùng một chỗ, phần lớn đều là nam nhân ở vào vai người phải chăm sóc hắn nhiều hơn.
Hắn vô cùng lo lắng vội vã trở về. Bây giờ, biết được Ly Hận Thiên không có tức giận. Mộc Nhai vui mừng lại cao hứng, thậm chí hắn còn muốn ôm nam nhân hung hăng hôn hai cái.
Khen y thật hiểu chuyện, không khó xử hắn.
– Mộc Nhai, có lẽ lời này, ta vốn không nên hỏi, nhưng mà, hài tử kia, thật sự là…
Có chút khó có thể mở miệng, nhưng mà y muốn biết, Mộc Nhai làm sao để xác định, hài tử vẫn còn ở trong bụng kia, chính là của hắn.
Hắn không hề thiếu nữ nhân, hắn cũng không phải mỗi ngày nhìn đến bọn họ, hắn làm sao có thể xác định thân phận của hài tử kia…
Mộc Nhai cũng không có trả lời nam nhân, chỉ là ngạo mạn “hừ” lạnh, ả nữ nhân kia, vốn thật sự không có can đảm mà dám đi lừa hắn sao.
Nếu không phải là của hắn, thì việc mà ả nữ nhân kia bây giờ phải làm, sẽ không phải có tư thái thê thiếp ngồi chờ hắn đến thu phòng, mà trước hết là cần phải rời khỏi nơi này. Nữ nhân của Mộc Nhai thì sẽ không có ai dám lấy mạng mình ra mà trả giá, mà có gan nếm thử một lần.
Nếu dùng hài tử, mà có thể trở thành thê thiếp của Mộc Nhai, thì hắn đã sớm không biết có bao nhiêu hài tử rồi.
Là hắn, hay không phải hắn, đều sẽ phải có một đáp án. Mộc Nhai khôn khéo như vậy, làm sao lại sẽ cho phép loại chuyện này xảy ra.
Hoặc nên nói là, Mộc Nhai không muốn, không có nữ nhân nào, có thể mang thai hài tử.
Đáp án chính là từ chối cho ý kiến. Trong đôi mắt bình tĩnh của nam nhân, nhìn không ra một tia cảm xúc nào cả. Y cười nhạt, nhìn xa xa, thực tùy ý nói ra một câu,
– Nghe nói, nữ nhân kia, có thai đã ba tháng…
– Hình như là, do ta không chú ý.
Một câu trước hỏi ra, một câu sau liền đáp. Hai người lại không nói gì nữa. Mộc Nhai phariau một chút xử lí tốt việc này. Hắn không muốn, để cho việc này mang đến suy nghĩ phức tạp cho nam nhân.
Hắn tạm thời sẽ lưu lại ả nữ nhân kia, chăm sóc, mãi cho đến khi nàng vừa sinh xong, bởi vì thay hắn sinh ra hài tử, cho nên Mộc Nhai sẽ lưu tình tha cho ả một cái mạng, về phần sau này ả sống chết ra sao, Mộc Nhai tạm thời sẽ không tính toán đến.
Nhưng mà khẳng định sẽ không buông tha ả dễ dàng như vậy.
Dù sao, ả cũng là mẫu thân của con hắn. Mộc Nhai không thích lưu lại tai hoạ ngầm.
Đêm nay, vẫn như ngày thường, hai người cùng dùng bữa. Trước khi ngủ, nam nhân còn hàn huyên cùng hắn về việc tu luyện hôm nay. Y tiến bộ rất nhanh, chiêu thức gây thương tổn vượt cấp cũng có thể thừa nhận, Mộc Nhai liền ôm y như vậy, nghe y nói nói…
Hắn nhất định sẽ không rời khỏi nam nhân này. Sự ôn nhu của y, sự chăm sóc của y,toàn bộ tất cả mọi thứ của y dành cho hắn…
Hắn muốn quấn quít lấy y cả đời.
Mộc Nhai rất nhanh liền ngủ mất. Nhưng mà đêm nay, đã khuya rồi, Ly Hận Thiên cũng chưa nhắm mắt lại, y liền trừng mắt mà nhìn lên phía trên, vẫn không nhúc nhích…
Bên tai, là hô hấp nhè nhẹ của Mộc Nhai, nhiệt độ ở trên thân thể hắn dán vào nửa người của y. Hai người họ từng thân mật đến như vậy, Mộc Nhai dùng tình cảm chân thành mà cảm động y, lại đả động y, nhưng mà, kết quả thì sao đây…
Có thai ba tháng, vậy chứng minh, là việc xảy ra sau khi y đi vào Mộc Nhai cư.
Ba tháng trước đó, hai người họ là đang làm cái gì đây….
Cùng tu luyện, Mộc Nhai bồi y đi qua thời gian vô cùng gian nan đó, còn có, lần đó cùng y hẹn hò ước nguyện đến suốt đời cũng khó quên…
Ở ngay tại thời điểm y cảm động, Mộc Nhai, lại đang làm cái gì đây…
Ở thời điểm đang nói này lời thề, Mộc Nhai, lại đang nghĩ đến cái gì đây…
Thái độ của Mộc Nhai chắc chắn đến như vậy, liền chứng minh hài tử ở trong bụng kia chính là của hắn…
Không làm cái loại chuyện kia, làm sao lại sẽ có hài tử….
Là của Mộc Nhai, là hắn làm.
Loại phản ứng này của hắn, trong lòng y cũng nên rõ ràng, ả nữ nhân kia, là ở lúc nào cùng hắn có hài tử.
Hắn đều biết.
Lại đang ở cùng y, nói chuyện yêu đương.
Thật buồn cười, hay là châm chọc đây. Nam nhân vốn không biết. Y chỉ biết là, y khẳng định sẽ không lại thương tâm nữa.