Từ sau đêm đó, Khâm Mặc liền ở lại với nam nhân chung một phòng. Vì để thuận tiện chiếu cố y, lại có thể ở ngay trong khi phát bệnh, giúp y làm chút chuyện. Tỷ như châm lên đốt thêm một chút lửa linh tinh nào đó.
Nhưng càng nhiều là, Khâm Mặc tự mình trải nghiệm qua việc giúp nam nhân mỗi ngày đều được “sưởi ấm”.
Ngay sau khi lần đầu tiên kết thúc, Khâm Mặc đã biết, hắn nên rời xa nam nhân này. Nếu không hắn sẽ nghiện, hắn cũng muốn làm như vậy. Nhưng nam nhân càng phát bệnh liền cái gì cũng không biết, chỉ cố bò lên người hắn tìm hơi ấm, chuyện phát triển về sau liền có thể nghĩ ra…
Khâm Mặc cảm thấy, Ly Hận Thiên thật sự chính là một yêu vật. Y quấn quít lấy hắn, nhất định là muốn hút khô lấy mỗi một giọt máu ở trên người hắn.
Mỗi lần cùng nam nhân làm xong, ngày hôm sau cơ thể của Khâm Mặc đều thực không tinh thần. Mệt mỏi từ trước nay chưa có bao phủ lấy hắn, thân thể giống như bị vét sạch sức lực vậy, ngày hôm sau sẽ không có tinh thần làm gì cả.
Cơ bản mỗi ngày hai người họ đều làm, cho nên tình trạng của Khâm Mặc vẫn không được tốt lắm.
Trái lại là Ly Hận Thiên, dạo gần đây nhất lại không tiều tụy như lúc trước nữa, nhưng vẫn cảm giác bị lạnh.
Có lẽ nên dừng lại, nhưng nam nhân lại tiếp tục chủ động dựa vào, y ở dưới thân hắn bày ra dáng vẻ mê say, khiến cho Khâm Mặc lần lượt đổi ý, lần lượt bị chìm đắm vào…
Hắn thậm chí cam chịu mà nghĩ, rất rõ ràng, liền trực tiếp chết ở trên người của y cũng đáng…
Liền tính toán là có chết như vậy chết, hắn cũng sẽ vui vẻ mà hưởng thụ.
Hắn cư nhiên không có hối hận.
Khâm Mặc ngay cả bản thân hắn cũng không biết, vì sao hắn lại có thể nghĩ như vậy.
Ngày hôm nay, vẫn trốn không thoát mà Ly Hận Thiên ngoan ngoãn cùng với Khâm Mặc đi phơi nắng. Thời tiết càng ngày càng ấm, nhưng y vẫn còn mặc áo dày của mùa đông, bên ngoài lại bọc một lớp thảm giữ ấm, đây là do hắn chuẩn bị chu đáo, bằng không Ly Hận Thiên chết cũng không chịu bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Hai người họ vừa ngồi xuống không bao lâu, Ly Hận Thiên còn chưa uống xong một chung trà, Mộc Nhai đã tới đây.
Mộc Nhai vẫn luôn luôn bận bịu điều tra vụ án tử của Ngự Vương, nghe nói đã qua vài ngày cũng chưa từng hồi phủ. Hắn vừa xuất hiện Ly Hận Thiên khó tránh khỏi kích động một chút. Đây không phải là đại biểu cho việc vụ án tử này đã kết thúc rồi đi?
Ly Lạc đã có thể trở lại.
Bất quá Mộc Nhai đến gần, nam nhân mới phát hiện hắn đang treo lên một khuôn mặt bình tĩnh …
Mỗi khibMộc Nhai có chuyện phiền lòng sự, chính là luôn bày ra bộ dáng này đây.
Vừa thấy Mộc Nhai như vậy, tâm tình của Ly Hận Thiên mới tốt lên một chút, nhất thời lại bị thất vọng thay thế vào.
Mộc Nhai tiếp nhận trà nóng Vũ Quả, ngay khi tay hắn nâng chén kề sát bên miệng, hắn liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Sắc mặt của Ly Hận Thiên không tệ, ít nhất so với lần trước mà hắn nhìn thấy đã tốt hơn rất nhiều, bất quá…
– Khí sắc của y không tệ. Ngươi làm sao lại bày ra cái bộ dáng quỷ này?
Thực tiều tụy, lại không có tinh thần.
Bất quá không đợi Khâm Mặc kịp trả lời, Mộc Nhai liền đoán được đáp án. Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, châm chọc nói,
– Ngươi bây giờ, càng ngày càng vô dụng, mới qua vài ngày mà đã thành như vậy rồi sao.
Khâm Mặc biết ý của Mộc Nhai là muốn chỉ cái gì, hắn không khí lại không giận, thản nhiên đáp lại một câu,
– Không cần Nhị ca nhọc lòng lo lắng, thân thể của Khâm Mặc vốn rất tốt.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng lời Mộc Nhai nói ra, hàm ý là dặn Khâm Mặc nên tự chiếu cố bản thân hắn thực tốt, do làm lụng quá vất vả, cho nên thân thể mới không chịu nổi. Khó thấy được, Mộc Nhai đứng đắn được một lần. Y cũng liền theo đó mà phụ họa vào hai câu. Huống chi quả thực là dạo gần đây nhất bộ dạng của Khâm Mặc rất là không tốt…
Y nhìn thấy không chỉ có đau lòng, còn có cả áy náy.
– Ý Mộc Nhai muốn nói là, ngươi nhìn lại sắc mặt của ngươi xem, đều đã khó coi không còn nhìn ra bộ dáng gì nữa rồi. Ngươi hẳn là nên chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta biết là ngươi tốt với ta, muốn cho thân thể của ta mau chóng tốt lên, phàm là làm việc gì cũng đều phải biết lượng sức mình mà làm. Đừng khiến bản thân mình quá khó xử.
Ly Hận Thiên vừa nói xong, biểu tình của Khâm Mặc đột ngột tiếp tục trở nên cổ quái, hắn hé miệng một chút, nhưng chưa kịp nói chuyện, đã bị giọng nói lạnh lẽo của Mộc Nhai đánh gãy…
– Ngươi cũng biết sao, còn áp bức hắn đến lợi hại vậy. Thân thể của Khâm Mặc không tốt, chính là bởi vì hắn đã bị ngươi hút khô đến chết đi. Ly Hận Thiên, ngươi mới nên là tự lượng sức mình mà bớt đòi hỏi làm việc gì đó đi.
Nhìn ngón trỏ kia chỉ vào chính y, Ly Hận Thiên đột ngột giống như màn thầu bị thiu vậy. Mộc Nhai cư nhiên lại dùng lời lẽ trắng trợn như vậy mà nhắc nhở hai người họ về loại chuyện này…
Lại nhìn Khâm Mặc vươn tay vuốt ve chén trà, tránh khỏi tầm mắt của y. Y liền biết, Khâm Mặc sớm đã hiểu ra ý tứ của Mộc Nhai. Chỉ có mình y vẫn chưa hay biết gì, nhất thời nghĩ tới lời của y vừa nói ra, Ly Hận Thiên hận không thể hung hăng táng mình mấy bạt tay…
Y hoàn toàn là nói cái gì vậy chứ…
Bất quá y đã không có tâm trạng mà thẹn thùng nữa. Y không biết, Mộc Nhai là làm sao mà biết được chuyện này …
Mà thái độ của Khâm Mặc, không có thừa nhận, nhưng hắn lại không cũng hề phủ nhận. Hắn thẳng thắn liền ngầm đồng ý với lời Mộc Nhai nói.
Trong đầu của Ly Hận Thiên loạn thành một đoàn, y khó mà tiếp thu được sự thật này. Y ở trong mắt của bọn hắn vốn là cái gì…
Loại chuyện bí mật này, đều có thể dễ dàng công khai đến như vậy…
Chuyện y cùng với Ly Lạc, Mộc Nhai đã rêu rao ở khắp nơi, đến Văn Diệu, và tất cả mọi người đều biết.
Mấy tên bọn hắn cũng hoàn toàn biết, mối quan hệ giữa y cùng mỗi người trong bọn hắn đều không bình thường…
Nhưng mà bọn hắn, dường như còn có thể xem như không có việc gì mà cho qua, dùng giọng điệu như bàn chuyện thời tiết mà nói ra…
Bọn hắn, căn bản không xem y là cha…
Đó là cái gì…
Chỉ là quan hệ ở trên giường là bạn giường thôi sao?
Bọn hắn khẳng định sẽ không xem y thành người yêu…
Nam nhân cười khổ.
Một kẻ làm cha như y đây, làm đến thật sự vô cùng thất bại.
– Ý cha nói, dạo gần đây nhất ngươi đã chiếu cố y rất tốt, chiếu cố đến vô cùng vất vả rồi. Không bằng như vậy đi. Ta mang y về chỗ của ta. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi thoải mái hai ngày đi, hảo hảo mà hồi phục lại một chút. Khâm Mặc, không phải Nhị ca chê trách ngươi. Nhưng ngươi xem ngươi đi. Không qua vài ngày sức lực đều đã bị áp bức vắt kiệt đến sạch sẽ như vậy. Ngươi vẫn còn muốn tiếp tục tu luyện sao, không chỉ có thể gia tăng linh lực, mà thể chất nhất định cũng nên tịnh tâm mà tu luyện. Không bằng như vậy đi, qua mấy ngày nữa, đi giáo trường, Nhị ca sẽ hảo hảo thao luyện tập huấn với ngươi a.
Mộc Nhai cũng không chú ý tới vẻ mặt của nam nhân trước ngón trỏ của hắn. Đối với chuyện này, hắn cũng không giống như ngày trước mà tức giận mắng chửi người, cũng không phát giận với nam nhân. Hắn chỉ là làm như thật mà đưa ra đề nghị với Khâm Mặc. Bất quá nghe giọng điệu trong lời nói kia của hắn mà nói, trào phúng vẫn nhiều hơn là thật lòng quan tâm.
Mộc Nhai châm chọc, Khâm Mặc cũng không để ý. Hắn khí định thần nhàn uống trà, cũng xin miễn “hảo ý” của Mộc Nhai,
– Dạo gần đây nhất, không phải Nhị ca vẫn còn đang vội vàng xử lí vụ án Ngự Vương bị ám sát sao. Nào còn có thời gian đến để chiếu cố cha. Cho nên cha sẽ không dám mà đi quấy rầy Nhị ca chăm sóc. Huống chi, tình trạng thân thể của cha cũng không cho phép y đi loạn. Vào mỗi buổi tối, Khâm Mặc đều phải ‘tự mình’ giúp cho y sưởi ấm xua đi sự lạnh lẽo mới ổn a.
Mấy lời nói đó, khiến nam nhân triệt để trở nên hỗn loạn trì độn. Bọn hắn cư nhiên ở trước mặt y, không kiêng dè mà nói ra loại chuyện này…
Còn tiếp tục tranh giành.
Mộc Nhai đã nói trắng ra. Lời của Khâm Mặc nói ra, so với hắn còn muốn trắng trợn hơn nhiều. Khâm Mặc còn kém trực tiếp miêu tả cho Mộc Nhai biết, hai họ vào buổi tối vốn là đang làm cái gì …
– Ta không phải là thấy ngươi dạo gần đây nhất lại ‘mệt’ thành như vậy nha. Thân thể của Nhị ca rất tốt. Bây giờ, mỗi ngày đều đi giáo trường đánh nhau mấy trận. Nhị ca hoàn toàn có năng lực, ở một bên xử lý chuyện của Ngự Vương, ở một bên lo chiếu cố cha. Tam đệ, ngươi yên tâm. Nhị ca khẳng định sẽ so với ngươi càng chiếu cố thân thể y tốt hơn hơn nhiều. Nói không chừng, chỉ cần ở chỗ ta qua cả đêm nay, chứng bệnh của cha liền hoàn toàn biến mất đi.
Ly Hận Thiên không muốn tiếp tục nghe nữa, rốt cuộc là y điên rồi, hay là thế giới này điên rồi…
Từ khi nào lại sẽ có chuyện vớ vẩn như vậy phát sinh chứ…
Hai tên nhi tử của y, ở trước mặt y, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của y. Ngươi tới ta đi, tranh luận xem buổi tối y nên cùng ai ngủ chung…
Bọn hắn không thèm hỏi ý kiến của kẻ đương sự là y đây, về phần lựa chọn cũng không muốn dẫn đến loại tình trạng này đi!
Chua xót vừa nãy, ở trong nháy mắt liền bị cảm xúc dở khóc dở cười thay thế vào…
Tâm tình của nam nhân, trở nên vô cùng phức tạp.
– Cha đã quen có ta giúp y sưởi ấm. Cho nên Nhị ca, ngươi vẫn là nên chuyên tâm đi quản chuyện Ngự Vương của ngươi đi. Mạt Nhai cư của ngươi còn có rất nhiều kẻ khác vẫn đang chờ ngươi đi chiếu cố. Cha sẽ không đi tới đó để chuốc thêm phiền toái. Y vẫn thích ở lại chỗ ở ‘thanh tịnh’ này của ta hơn. Nhị ca ngươi cũng nói, thể chất của ngươi tốt đến như vậy. Cha cũng đã lớn tuổi rồi, chịu không nổi loại mạnh mẽ như vậy đâu.
Khâm Mặc là ám chỉ hắn, nữ nhân của hắn không ít, không cần phải nhớ thương Ly Hận Thiên làm gì nữa.
Nếu muốn người đến giúp hắn sưởi ấm, thì Mạt Nhai cư vốn có rất nhiều kẻ đang xếp hàng chờ.
– Khâm Mặc, đừng thấy ta cho ngươi một chút mặt mũi liền không biết xấu hổ. Ngươi không có tư cách độc chiếm y.
Với tính tình thô bạo của Mộc Nhai cùng với việc mắng chửi người như vậy, có lẽ người ngoài sẽ chịu không nổi. Nhưng đám huynh đệ chung một một nhà đã quen rồi. Khâm Mặc cũng không thèm để ý tới. Hắn chỉ là nhấn mạnh một câu, hắn sẽ tự mình giúp nam nhân chữa bệnh. Mộc Nhai lại không thông hiểu y thuật, sẽ không có cách nào giúp Ly Hận Thiên. Mộc Nhai cứ khư khư cố chấp mà nói, thì nói không chừng chỉ sẽ khiến bệnh trạng của nam nhân chuyển biến xấu mà thôi.
Hai người bọn hắn ngươi một lời ta một câu, ồn ào nói đến đầu của Ly Hận Thiên hoàn toàn bị nở lớn lên muốn nổ tung. Xem như đến lúc y sắp nhịn không được nữa mà nhất định bộc phát ra, thân thể của y lập tức bị Mộc Nhai kéo dựa vào trong lòng hắn…
– Đi đến chỗ ta đi. Ngươi xem Khâm Mặc ốm yếu đến thành dạng này rồi. Ngươi khẳng định sẽ không được làm đến thoải mái. Ta biết rõ sở thích ép buộc của ngươi ra sao mà. Còn có thể lực của ta lại so với Khâm Mặc vốn tốt hơn rất nhiều. Ta cũng so với hắn khỏe mạnh hơn. Muốn có bao nhiêu ấm áp mà nói, ta so với hắn càng thích hợp hơn. Ngươi nói đúng không? Cha.
Ly Hận Thiên cảm thấy, y đã bị chọc đến thay hình đổi dạng luôn rồi. Lời này của tên Mộc Nhai, đây là đang trưng cầu ý kiến của y sao?
Hay, đây là hắn đang muốn vì bản thân được chọn, mà khoa trương quảng cáo chính mình, đừng như vậy có được hay không?!
Hắn còn gọi y là cha, hắn có chỗ nào xem y là cha không?
Còn có Khâm Mặc, lại thêm hai tên còn lại kia, đã từng có khi nào thì bọn hắn xem y là cha, đâu…
Y vốn là muốn cùng với bọn họ ở một chỗ để xây dựng lại mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng mà, loại quan hệ mà y muốn, nhất định không phải loại quan hệ này…
Y hoàn toàn đã phát điên.
– Nhị ca, ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi. Giữa lúc này không bằng nên đi xử lí tốt án tử này, để cho Đại ca hồi phủ sớm một chút.
Bên dưới góc tường có một chút xanh lục, là ngọn cỏ xanh mới vừa lú lên. Màu xanh lục kia giữa một mảnh vườn vẫn còn bao phủ trong không khí của mùa đông lại phá lệ nổi bật. Khâm Mặc xoay người qua ngắm cỏ xanh kia. Hắn liền có thể tránh đi ngay khi Mộc Nhai duỗi người tiến lại tay của Ly Hận Thiên.
– Hắn không chết được. Hoàng Thượng cũng không dám động đến hắn. Để cho hắn ở trong cung được hưởng thụ nhiều đãi ngộ qua vài ngày nữa mới về, cũng không tệ. Miễn cho hắn trở về lại chướng mắt ta, ngươi nói là đúng không? Cha.
Ly Lạc mà trở về, liền lại thêm một tên nhảy vào tranh giành với hắn, rồi chia sẻ như vậy. Còn không bằng duy trì hiện trạng, biết Ly Lạc không thể chết được là ổn rồi.
Bất quá nói việc trở về, tên Thiết Lặc hỗn đản kia, thật sự là khiến y liền đau đầu. Mộc Nhai vừa tìm được chứng cứ vì Ly Lạc mà giải vây. Tên Thiết Lặc ở bên kia lập tức có cách gia tăng thêm tội danh cho Ly Lạc. Xem ra, gã không đá Ly Lạc rớt xuống ngựa thì nhất định không buông tay.
Thiết Lặc nhất định muốn chỉnh chết Ly Lạc.
Bất quá Mộc Nhai sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.
Không phải là vì bất cứ ai, đây là một hồi rượt đuổi phân thắng thua. Đây là kết luận được rút ra của Thiết Lặc cùng với mấy tên huynh đệ bọn hắn.
Mộc Nhai khẳng định sẽ không để cho Thiết Lặc chiến thắng. Bọn hắn vốn là đã đùa giỡn gã. Nhưng mà gã cũng đã đòi lại hết cả rồi, Ly Hận Thiên bị gã ép buộc thành như vậy, còn một người là đường đường là văn thừa sử lại bị bắt giam. Tên Thiết Lặc này đã chiếm hết lợi ích cả rồi. Hai bên đều đã hòa nhau. Hoặc nói là, tên Thiết Lặc này so với bọn hắn còn quá đáng hơn rất nhiều.
Bất quá kết quả của lần này, rốt cuộc ai mới là kẻ cuối cùng nhận lấy sự trừng phạt đáng giá, sẽ phải xem hươu chết về tay.*
Hắn cũng phải để cho Thiết Lặc hiểu ra rằng. Những lời ngày trước hắn từng nói ra, không phải chỉ là mạnh miệng nói suông, cái địa vị Quốc Quân ở trong mắt hắn, chính là cái rắm.
Ly Hận Thiên chán nản. Y thật muốn hung hăng cho Mộc Nhai ăn hai đấm. Y muốn hỏi hắn một chút, ở trong đầu hắn hoàn toàn chứa cái gì trong đầu vậy hả. Ly Lạc bị giam lỏng, cho đến bây giờ một chút tin tức cũng không có. Mộc Nhai không lo lắng. Y lại không mặc kệ được. Nhưng y lại không thể khiến cho loại chuyện này đừng kéo dài nữa….
Nói ra sao thì bọn hắn cũng là huynh đệ a.
Hắn này không phải là đang hại Ly Lạc đó chứ!
Y muốn mắng người, cũng muốn giáo huấn người khác. Nhưng ở ngay trước khi y sắp mắng chửi người khác, thế nhưng y nghe được Khâm Mặc đồng ý với lời của Mộc Nhai mới nói…
– Nói vậy, thì lễ vật mà ta đây định dâng lên Hoàng Hậu, trước hết cứ tạm hoãn đã.
Ly Hận Thiên rối rắm.
Y vừa định lấy ra việc thông hiểu đại nghĩa, kiểu như là huynh đệ tình thâm gắn bó như tay chân gì đó, mà khuyên bảo bọn hắn. Thì Phúc bá liền đi chậm lại đây…
– Nhị gia, Tam gia. Có người tên Thương Nhất Hoành từ Nam Cương đến đây cầu kiến.
Hạ nhân ở trong Ly phủ, vẫn luôn tự động theo thói quen mà xem Ly Hận Thiên như không có.
Bởi vì thân phận của Ly Hận Thiên bây giờ thực mẫn cảm. Hiện tại, bọn họ gọi cái gì cũng không đúng, lại không thể xưng hô ra danh hào phi tử mà Thiết Lặc ban cho. Trong lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ gọi giống như Vũ Quả, xưng hô Ly Hận Thiên là “Gia”.
– Đã biết, mời hắn trực tiếp đến Nhiễm Mặc cư, thân thể cha ta gần đây vẫn còn bệnh, không thể đi ra ngoài gặp khách.
Sau khi đã thản nhiên phân phó sau, Khâm Mặc liền nhận lấy vật này nọ mà Vũ Quả vừa thu thập đưa đến. Chờ đến Thương Nhất Hoành vừa đi đến thư phòng, cùng lúc đó, Mộc Nhai ở bên tai Ly Hận Thiên nói…
– Cha, bằng hữu của ngươi tới tìm ngươi.
– CHÚ THÍCH:
* Lộc tử thùy thủ: là ý nói tranh ngôi vua, địa vị, quyền hành, chưa biết về tay ai.
Thắng phụ vị phân, bất tri lộc tử thuỳ thủ: Thắng bại chưa phân biệt, không biết hươu chết về tay ai.