Ly Hận Thiên cầm bát cháo trong tay, không đầu không đuôi cứ đi thẳng về phía trước. Y bị Ly Lạc làm cho tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không chú ý tới tình huống chung quanh. Chờ đến khi y cảm giác được xung quanh có gì đó không đúng. Khi y vừa ngẩng đầu, cả người thiếu chút nữa liền té nhào vào phía người trước mặt…
Cả người lắc lư chao đảo muốn giữ cân bằng tay vẫn giữ chặt bát cháo, tay kia chới với quơ về trước tìm điểm tựa liền vô ý bắt phải ngực người kia. Đó là một bộ ngực mềm mại a. Y ngước lên nhìn người trước mặt, là nữ nhân câu dẫn y trên giường đêm qua. Mà bây giờ, y đã đè ngã nữ nhân phía trước, mặt đối mặt.
Trong lòng nhất thời nghĩ lại việc đêm qua phát sinh, tình cảnh nữ nhân này lúc đó quần áo không hoàn chỉnh bộ dáng câu nhân khó dằn lòng lại dùng ánh mắt trắng bệch mà nhìn chằm chằm y. Bây giờ lại hiện ra, khiến da đầu Ly Hận Thiên liền run lên. Y cơ hồ là lập tức lui về phía sau một bước. Y biểu hiện thực rõ ràng, hiện tại y không bình tĩnh để mà đứng dậy.
Dù Ly Lạc có nói rằng, hừng đông ngày hôm sau các nàng sẽ khôi phục thái độ bình thường, không nhớ được sự tình xảy ra tối hôm qua. Nhưng là trí nhớ trải qua đã khắc sâu lại, Ly Hận Thiên thầm nghĩ mau nhanh chóng rời đi thôn này. Hiện tại dù hít thở không khí ở nơi này thôi, y cũng đã cảm thấy đáng sợ rồi.
– Đêm qua ngủ có chút sâu nên hôm nay dậy trễ. Đại ca chớ để trong lòng mà trách cứ ta. Này để ta nhóm lửa nấu cơm a.
Nữ nhân khách sáo nói xong, vậy chắc là nàng thấy được lúc nãy Ly Hận Thiên nấu cháo. Nàng cảm thấy để khách nhân tự mình động tay có chút xấu hổ, cho nên lúc này nữ nhân đang rửa tay, những bọt nước văng lên còn lại đọng trên tay nàng lấp lánh.
Ly Hận Thiên nở nụ cười cho có lệ. Tâm của y nói, tối hôm qua bị ngươi ép buộc lâu như vậy. Ta bị khùng a, liền mới sáng sớm mà quay về kêu ngươi dậy đã đời lại bị ngươi bắt đi nấu cháo a.
Bất quá, y cũng sẽ không ngốc đến nổi không có gì tìm phiền phức tới. Y tận lực vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với nữ nhân. Sau đó đem bát cháo đặt xuống, y giả vờ ra vẻ nói y cũng đói bụng rồi nhưng không nghĩ có ý muốn làm phiền nữ nhân, liền tự chính mình ra tay thôi.
Nữ nhân liền mỉm cười. Nụ cười của nàng xem rất đẹp mắt. Bất quá Ly Hận Thiên vừa nhìn thấy nàng cười đã bắt đầu nhớ lại bộ dáng thân thể nữ nhân vừa trắng mịn vừa bóng bẩy kia với nửa bộ ngực to của nàng bị lộ ra bộ dáng, bây giờ như ở trước mắt y lúc ẩn lúc hiện…
Ly Hận Thiên dùng sức quăng đi cái hình ảnh không lành mạnh ra xa a. Y là người tốt có hình có dạng, liền lập tức tự ở trong lòng mình niệm câu tội lỗi, tội lỗi a…
– Vị đại ca này, có thể làm phiền ngươi thuận tiện có thể giúp ta với tay lấy cái kia xuống đây không a?
Ly Hận Thiên theo tầm tay của nữ nhân đang chỉ mà nhìn đến. Y thấy phía sau nàng là ở trên giá có treo một nồi tử đàn chắc dùng để nấu cơm. Ly Hận Thiên suy nghĩ một chút chắc không có chuyện gì xấu xảy ra nữa đâu nhỉ. Đây nhìn sao cũng chỉ là việc dễ dàng tiện tay giúp đỡ mà thôi, không cần người ta phải đa tạ a. Y quay đầu lại, liền tiến tới thuận tay dỡ chiếc nồi đang treo để xuống bàn.
Nhưng chiếc nồi tử đàn lại quá nặng, Ly Hận Thiên định dùng hai tay dùng hết sức giữ vững cái nồi to. Y đoán bên trong chắc có chứa gì đó. Trong nháy mắt đó, đột nhiên có cánh tay choàng lên cổ y từ phía sau lưng. Y lập tức quay đầu nhìn, phía trước vẫn là nữ nhân lúc nãy mới vừa trò chuyện với y…
Chiếc nồi tử đàn đang được Ly Hận Thiên ôm trong lòng, từ trên đó liền rơi xuống đất. Trước tiên dù không biết bên trong chứa cái gì nhưng y vẫn nhanh trí nhân lúc nồi vừa rơi xuống gần chân liền đá nó văng qua một bên. Chiếc nồi va vào nền đất liền bể vụn, may mà những mảnh nhỏ tử đàn không có làm y bị thương. Mà bây giờ, Ly Hận Thiên bất chấp mảnh vụn dưới chân y, bởi vì lúc này nữ nhân kia đang hôn y…
Ly Hận Thiên liền nhanh chóng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nữ nhân. Hôn nữ nhân này có cảm giác rất mềm mại. Tựa hồ thân thể y càng ngày càng phụ thuộc Ly Lạc hơn rồi. Bởi đột nhiên y phát hiện ra, so với cảm giác mạnh bạo mà kích tình khi hôn nhau với Ly Lạc thì cảm giác bây giờ kém hơn rất nhiều. Ngay bây giờ, đột nhiên y không muốn tiếp tục nữa ý định buông nàng ra…
Có điểm quái dị là y không thoát ra được. Trong khi y là một đại nam nhân mà sức lực lại không đẩy nổi một nữ nhân đang cưỡng hôn mình ra. Giữa lúc này, khi Ly Hận Thiên muốn phản kháng liền cắn chặt răng nanh ngậm chặt hàm mình lại. Đầu lưỡi của nữ nhân liền biến hoá khác thường trườn vào liếm láp bên ngoài hàm răng của y đầy khiêu khích muốn khai mở khớp hàm y mở ra. Hiên tại bên lỗ tai y liền như sét đánh nghe rầm rầm mà cả người run rẩy không ngừng…
Nữ nhân kia mang đầu lưỡi trắng bệch trơn láng không xương lạnh lẽo như băng kia đang tiến vào trong miệng y. Đây căn bản không giống như là bộ phận của con người, mà ngược lại nó càng giống một con rắn đang sống mang nước dãi, muốn cắn chặt lấy con mồi không buông hơn.
‘Đầu lưỡi’ kia bắt vươn ra rất dài nhân lúc hàm răng Ly Hận Thiên hàm răng buông lỏng hé mở một chút liền trườn chui vào bên trong. Nó vừa vào liền liếm láp khắp hàm trong sau đó truy đuổi theo lưỡi của y muốn quấn lấy. Lưỡi y liền tìm cách trốn tránh triệt để. Trải qua một hồi lăn lộn lưỡi Ly Hận Thiên đã muốn tê rầu. Đầu lưỡi có chút chịu không nổi nữa nên lưỡi y liền bị động vừa lúc này nó lại bắt được cơ hội liền quấn lấy đầu lưỡi y. Cảm giác trơn nhẵn lại lạnh lẽo khi quấn lấy lưỡi y khiến y muốn buồn nôn. Theo bản năng vừa gớm ghiếc vừa sợ hãi, yết hầu của y liền lập tức tránh né nuốt xuống một ngụm nước miếng. Con ngươi của Ly Hận Thiên ngày càng nở to ra vì sợ hãi. Y càng ngày càng giãy giụa lợi hại hơn. Y liều mạng dôn hết khí lực vào cánh tay để đánh nữ nhân. Y ra quyền liên tục đánh vào đầu của ả. Trên người ả liên tiếp phát ra tiếng vang do va chạm ‘bang bang’…
Y cố sức tránh cũng tránh không ra. Y nghĩ có thể hay không dùng ngón tay dùng sức ở chỗ miệng hai người bọn họ đang dính với nhau cạy tách ra. Nhưng y mà dùng ngón tay muốn gỡ hai đôi môi ra, cố động đậy môi một chút mún hé mở miệng cũng không thể. Nhưng tất cả đều thành, đôi môi bọn họ giống như dính chặt cùng một chỗ, hai thân thể cũng đều dán cùng một chỗ đến một chút khe hở cũng không có…
Tách không ra.
Cả đầu ngón tay của Ly Hận Thiên đều đỏ lên, trên mặt cũng bị cào ra vài đường máu. Y phát ra tiếng kêu “ô ô”, âm thanh kia không có một chút ý nghĩa. Đầu lưỡi y bị đè nặng căn bản không thể phát ra thanh âm nào có nghĩa được nữa. Ngược lại, trong cổ họng y lại có tiếng nước ‘ òm ọp òm ọp ‘ vang lên, có cái gì đó đang càng ngày càng đi sâu vào…
Cảm giác trơn láng nhờn nhợn lạnh lẽo như băng kia men theo thực quản trực tiếp trườn xuống động đậy tiến vào trong dạ dày. Cái cảm giác kinh khủng này khiến Ly Hận Thiên liên tục muốn buồn nôn. Y cảm thấy trong người từ lồng ngực xuống bụng đều là một đường lạnh lẽo lan ra, giống như có cái gì đó tiến vào bên trong để độc chiếm hoàn toàn từ trong ra ngoài thân thể này…
Ly Hận Thiên tuyệt vọng kêu “hừ” một tiếng. Thỉnh thoảng y lại đạp trúng mảnh vụn bể nát của tử đàn, lòng bàn chân đau nhói lại vấp mảnh vỡ kia trượt chân. Cả người y lảo đảo muốn ngã chúi xuống mặt đất, y sắp té ngã mất.
Đột nhiên, sau một hồi hôn ‘say mê’ nữ nhân lấy đầu lưỡi đi ra miệng hai người liền tách ra. Ly Hận Thiên đã trượt thân thể xuống đất gân xanh khắp người đều nổi lên, mặt y bị hôn nóng đến hồng nhuận lên. Y như bị rút hết khí lực hổn hển hô hấp, chỉ có thể yếu đuối nằm bất động mở mắt dùng hốc mắt liếc đến nhìn trừng trừng. Tay nữ nhân mạnh mẽ bắt đầu muốn xé quần áo của y…
Thật lâu sau đó…
Khí lực của Ly Hận Thiên muốn giãy dụa càng ngày càng nhỏ. Đồng thời, tầm mắt nhìn của y cũng bắt đầu tan rã, cánh tay vô lực buông xuống rơi dưới đất, tay còn tại muốn cử động mơ hồ hơi muốn chộp lấy. Lúc này, nữ nhân mới buông hắn ra…
Lúc này nữ nhân xinh đẹp kia sắc mặt liền biến hóa thành một màu xanh, ả không có ngậm miệng lại còn có thể nhìn thấy rõ ràng răng nanh mà chỉ có thú vật mới có được. Ả liền phát ra một tiếng gầm nhẹ, làm ra một bộ dáng sẽ tha thân thể Ly Hận Thiên mang đi…
Ý thức của Ly Hận Thiên hiện tại mơ hồ lơ lửng nhưng y vẫn nhìn thấy hết thảy mọi chuyện đang phát sinh lúc này. Y cũng không có biện pháp ngăn cản. Đầu óc của y hỗn loạn Trong bụng như bị nhồi đầy cái gì đó vào, lúc nãy cái đó thật lạnh lẽo. Hiện tại nó không như bình thường mà lại nóng đốt người như liệt hỏa. Y có cảm giác bắt đầu đau đớn, như là có cái gì ở trong nội tạng y đang cắn nuốt…
Loại cảm giác này thực ghê tởm, thực khủng khiếp.
Thân thể vô lực của Ly Hận Thiên bị tha ra cửa, ả không đem y bước ra cửa lớn mà rời đi. Mà động tác của nữ nhân kia giống như loài thằn lằn bình thường hay bò trên tường. Ả dùng cả tay chân bò trên sát đất lại bò lên bám chắc trên tường kéo theo cơ thể Ly Hận Thiên hướng trên nóc nhà mà bò lên tiếp.
Tay chân nữ nhân đều cùng cử động. Hình dáng tứ chi của ả khi bò đều vặn vẹo kỳ quái. Tốc độ bò của ả rất nhanh. Trong chớp mắt, thân ảnh hai người liền theo nóc nhà mà biến mất.
Khi Ly Lạc với thủ hạ của hắn đi vào hậu viện chỉ nhìn thấy trên mặt đất một đống hỗn độn, Ly Hận Thiên với hai nữ nhân kia đi đâu mất cũng không biết. Sau khi Ly Lạc xem xét qua loa, hắn liền lạnh giọng hạ lệnh, quét sạch diễm phụ thôn này.
Diễm phụ thôn này ở nam triều có chút danh tiếng, nghe đồn nó đã bị ác quỷ ám rồi chiếm cứ.
Diễm phụ thôn này lúc ẩn lúc hiện. Vị trí cũng không ngừng thay đổi. Hôm nay có thể xuất hiện ở ngoại ô. Có lẽ ngày mai sẽ ở gần thôn trấn khác. Không thể nào xác định được vị trí.
Nghe kể rằng, ban đầu diễm phụ thôn chỉ là một thôn trang bình thường. Đột nhiên có một ngày, trong thôn nam nhân toàn bộ đều biến mất chỉ trong một đêm, chỉ còn lại những nữ nhân trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp. Ban ngày, những nữ nhân này đều làm công việc lao động bình thường. Nhưng đến buổi tối liền biến thành dâm phụ luôn mang theo dục cầu bất mãn. Lúc bấy giờ, diễm phụ thôn thường xuyên xuất hiện ở những nơi có thương đội qua đường hoặc đội ngũ nào ở gần xung quanh đây nhưng phần nhiều đa số là nam nhân, đem các nam nhân dẫn dụ đi vào thôn, mượn thân xác những người này để được thỏa mãn. Bất quá, người bước vào nhầm diễm phụ thôn, liền không thấy trở ra nữa.
Thôn này thường xuyên xuất hiện một cách quỷ dị, không khí xung quanh thôn cũng quỷ dị. Khi màn đêm vừa buông, trong thôn không thấy có một tia ánh sáng nào chiếu tới, cũng nghe không được bất cứ tiếng âm thanh nào vang lên. Không gian phảng phất như một nghĩa trang, không cảm nhận được một tia nhân khí. Trải qua ngày tháng thăng trầm, trước cổng của thôn, cột mốc đường kia cũng thay đổi kì quái, lộ ra ba chữ cái to màu máu hồng hồng…
[ Diễm phụ thôn ].
Vô số người đã chính mắt thấy qua diễm phụ thôn, những kẻ giàu có cũng không dám tùy tiện bước vào thôn. Nhưng tất cả mọi người đều biết, diễm phụ thôn này một khi đã xuất hiện thì nhất định lại có nam nhân bị mê hoặc và cuối cùng trở thành tế phẩm đáng thương.
Ly Lạc không tin chuyện quỷ thần mê tín. Hắn tin rằng loại chuyện này xảy ra như vậy chắc chắn, nhất định là có người đang giở trò giả ma quỷ.
Khi Ly Lạc vừa bước vào liền phát hiện tình trạng kì dị này, bản thân hắn không nghĩ tới sẽ quản chuyện xảy ra ở thôn này. Nhưng lần này đây, đối phương lại không biết tốt xấu, lại trêu chọc hắn lần nữa.
Sự tình xảy ra đêm qua, hắn nghĩ rằng đã cho đối phương được bài học thích đáng, kẻ này sẽ tự giác thu liễm lại. Hôm nay hắn sửa sang sắp xếp chỉnh tề hoàn tất liền sẽ rời đi, hắn còn cố ý lệnh thủ hạ phải lau dọn dấu vết chiến đấu. Hắn vốn không có tâm tư để ý hay ý muốn dây dưa gì với chỗ này. Nhưng lại có việc xảy ra ngoài dự kiến của Ly Lạc, hình như đối phương không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy…
Ly Lạc đã biết rõ ràng, đối phương không có ý định cho bọn họ rời đi. Mặc dù đã qua hừng đông ngày hôm sau các nữ nhân bị khống chế cũng đã rời đi, bọn họ cũng không có cách nào ra khỏi thôn này.
Một khi đã như vậy, hắn liền sẵn tiện thẳng tay tiêu trừ này tai hoạ vẫn đang tồn tại ngầm ở nam triều vậy.
Ly Lạc mặc quần áo vào, động tác kia lưu loát sạch sẽ, một chút không giống người đã bị thụ thương. Thủ hạ của hắn dù đã trải qua một đêm chiến đấu, lại giống như ngày thường không hề có dấu vết mỏi mệt, vẫn như trước tinh thần minh mẫn.
Vạt áo của Ly Lạc vung nhẹ lên theo cử động của hắn, khuôn mặt thanh lãnh chuyển đến nhìn ra hướng ngoài cửa. Đội ngũ mười mấy người, quanh thân tỏa ra sát khí, đi tới sân lớn phía trước.
Lúc này, toàn bộ thôn đều vạn phần yên tĩnh. Lúc này đáng lẽ các nữ nhân nên ra đồng làm việc hay dọn dẹp nấu nướng xung quanh cũng không thấy, cũng không biết đã đi đâu rồi. Ly Lạc đen cánh tay nâng lên cao, ngón trỏ khép lại với ngón ở giữa không trung nhanh chóng vẽ ra một đạo phù chú, chờ đến khi hoa văn kia hợp lại hoàn chỉnh ở cuối cùng một nét bút hạ xuống. Giữa không trung nguyên bản là trống không, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh rõ ràng theo nét vẽ khi nãy, là một trận pháp mang theo ánh sáng lúc này phóng ra. Tiếp theo trong chớp mắt, y theo đề mục mà nhất định kêu ra một con quạ đen vỗ cánh ‘phịch’ một phát từ trong trận liền bay ra…
Trận pháp lập tức biến mất, quạ đen kia bay lại ở ngay trước đám người. Ly Lạc không có bất cứ chỉ thị, mọi người đều ăn ý theo hướng quạ đen bay mà bước đến.
Quạ đen này tên là Tụ Linh Nha, nó có linh khí chủ yếu mạnh về truy tìm xác định vị trí, bởi nó có thể cảm nhận ra được một lượng lực đạo dao động. Đây là thiên sư cơ bản nhất mang năng lực tìm kiếm.
Ban đầu thôn trang đang rất tươi sáng bởi ánh nắng soi rọi khắp nơi, nhưng lúc này sau khi Tụ Linh Nha xuất hiện khắp mọi nơi liền xuất hiện sương mù nặng nề lại dày đặc, cơ hồ đến giơ bàn tay chính mình đến trước mặt muốn đếm xem có bao nhiêu ngón cũng không thể thấy rõ được bất cứ gì nữa.
Thôn này vẫn bị thứ đó khống chế, mắt thường khó có thể nhìn thấy được, cảnh sáng sủa trước mắt này cũng chỉ là giả. Trong lúc này, sương mù từ đâu đó tràn ra dày đặc khiến cho khả năng nhìn rõ của con người bị hạn chế, bắt đầu lẫn lộn phương hướng trước mắt cố gắng cũng không thể nhìn thấy rõ phương hướng được. Trong đó còn xuất hiện huyễn cảnhcó sức mê hoặc lòng người, đây chắc chắn là trận Pháp tà môn ngoại đạo. Nhưng đáng tiếc, không thể gây ra chút ảnh hưởng nào đối với Ly Lạc và thủ hạ của hắn.
Tụ Linh Nha không có đôi mắt để nhìn. Nó chỉ dựa vào cảm ứng mà tìm kiếm ra phương hướng chính xác nhất. Nó dẫn tất cả bọn họ mà hiện tại đang ở giữa nơi này mà họ đến chân tay thân thể cũng không thấy được nữa nói gì là năm ngón trước mặt, cứ như vậy mà đi thẳng một đường xuyên qua. Nếu nó gặp phải chướng ngại, Tụ Linh Nha chỉ trực tiếp vượt qua cho nên bọn họ cứ như bình thường mà tiến tới trước.
Không lâu sau, trong tầm mắt liền xuất hiện một gốc đại thụ to lớn, tầm mười người dang tay nối nhau ôm trọn mới hết một vòng thân cây kia. Bọn họ giống như từ một bên trong này đi đúng một vòng tròn lại quay về chỗ cũ. Cảnh sắc bên đây trước mắt lại khôi phục ánh sáng như lúc ban đầu, nhưng phía sau lưng vẫn như trước đều hoá sương mù nhìn không ra phương hướng.
Tụ Linh Nha cất tiếng kêu lên một âm thanh. Tiếng chim hót kia, âm thanh thanh thúy vang vọng xuyên thấu qua cả tầng sương mù dày đặc, truyền đến từng ngóc ngách của toàn bộ thôn trang…
Nó như đang thông tri rằng, nhiệm vụ của nó đã hoàn thành. Ly Lạc lạnh lùng nhìn một gốc đại thụ kia. Đáy mắt Ly Lạc liền khắc vào rõ ràng một màn xảy ra trên cây kia. Cảnh tượng khủng khiếp ghê sợ trước mắt bọn họ, khiến cho ngay cả là đám thị vệ kia từng cùng với hắn đều một thân trải qua chiến đấu ra vào sinh tử. Trên mặt bọn họ, ai ai cũng phải lộ biểu tình khiếp sợ. Nhưng thanh niên đứng trước đám người kia, gương mặt lại không có bất cứ biến hoá nào.
Lúc này, Tụ Linh Nha tiêu thất dần hóa thành một điểm sáng, biến mất vào trong không trung.