Năm thứ ba lần đầu tiên, mặc dù là người ngoài nước, nhưng Thiết Lặc vẫn ấn theo phong tục Nam Triều mà bày trí phủ trạch.
Không gian trong nhà lớn như vậy, tràn đầy từng dải đèn đỏ mang theo tràn đầy không khí mang theo một vẻ vui mừng cát tường. Mỗi một chỗ đều tràn ngập nồng đậm mùi vị đón năm mới, ngay cả hạ nhân cũng đồng loạt mà yên lặng đều mặc áo màu đỏ. Nhưng Ly Hận Thiên, nhưng không có cách nào dung nhập vào trong đó…
Y cũng không đếm xỉa đến, tất cả việc này, đều không hề liên quan đến y.
Rất nhanh y liền đi tới sảnh lớn, bình thường luôn là nơi y một mình dùng bữa. Nay, nơi này tuy không tính là có nhiều tiếng người ồn ào, nhưng vẫn mang theo không khí náo nhiệt phi phàm. Bọn hạ nhân rất bận rộn, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự vui vẻ của ngày tết. Bên trong nội thiện các thường thường truyền ra vài tiếng cười sang sảng, xem ra, mọi người, đều chìm đắm vào trong bầu không khí vui mừng này.
Ly Hận Thiên lạnh nhạt cười, ngay khi Vũ Quả nâng đỡ một chút, nam nhân bước vào thiện các.
Khi thân thể y vừa xuất hiện, tiếng nói chuyện ở bên trong đều đình chỉ. Ánh mắt của mọi người tập trung lên trên người Ly Hận Thiên. Đồng thời, y cũng nhìn thấy Thiết Lặc mất tích mấy ngày nay đến tiếp đón tân khách…
Văn Diệu và Khâm Mặc còn chưa trở về, chỉ có Mộc Nhai và Ly Lạc, còn có lão tử Ly Tiêu Sơn đã rất nhiều ngày không thấy lại không hề khiến y có một chút nhớ nhung nào cả.
Thiết Lặc ngồi ở chủ vị, bên người gã còn có vị trí trống. Ly Hận Thiên không cần hỏi cũng biết là dành cho y. Mặc kệ mối quan hệ phụ tử có bao nhiêu bất hòa, nhưng việc lễ nghi bên ngoài thì Ly Hận Thiên vẫn phải làm. Trước tiên y cúi chào Ly Tiêu Sơn, người sau cũng thực nể tình mà điểm đầu, tiếp theo nói, lão có mang lễ vật cho hai người đã giao lại cho hạ nhân.
Tâm của Ly Hận Thiên nói, ngươi có thể nói chuyện với ta thì ta đã thật vui mừng lắm rồi. Lễ vật gì đó thì y cũng chẳng ham, y không có một chút hảo cảm nào với lão gia hỏa kia cả, cho nên đối với lễ vật của lão, y càng không để ý đến.
Y cũng không muốn tìm lão để kiếm phiền toái, vì vậy trong một năm an ổn này chính là lễ vật tốt nhất rồi.
Bất quá khiến y ngoài ý muốn là, y vừa mới nói chuyện xong với Ly Tiêu Sơn, Mộc Nhai và Ly Lạc đồng loạt cúi chào y, Ly Hận Thiên lúc này mới phát hiện, bọn hắn là đang đứng.
Giống như từ khi y vừa bước vào cửa, bọn hắn đã liền đứng lên.
Hai tên này, từ khi nào thì trở nên hiểu chuyện như vậy?
Trong lúc nam nhân vẫn còn đang tự hỏi, cũng nhịn không được mà gợi lên khóe miệng. Bình tĩnh mà xem xét, mấy tên gia hỏa có tính cách ác liệt thì đúng là có ác liệt một chút. Nhưng y vẫn thực thích, dù sao, y cũng là cha của bọn hắn.
Giống như diễn viên vậy, muốn diễn tốt một nhân vật nào đó, sẽ nhập tâm vào đó, đưa bản thân mình dung nhập vào trong đó. Có như vậy thì diễn xuất mới có sinh động, mới có linh hồn.
Ly Hận Thiên không phải diễn viên, nhưng mà vai diễn này, y đã sớm hòa vào nó rồi. Từ thật lâu trước đó, y liền không thể phân biệt rõ ràng được, bản thân còn có thể từ trong vai diễn này thoát ra được hay không nữa. Y thật sự đã đem bản thân trở thành Ly Hận Thiên.
Mà mấy tên gia hỏa này, lại khiến y có thể bao dung mà nhường nhịn, cũng là nhi tử khiến cho y phải hãnh diện mà kiêu ngạo.
Không khác gì với mối quan hệ thân sinh cả.
Hoặc nói là, bọn hắn thật sự chính là do y sinh ra.
Ly Hận Thiên mỉm cười gật đầu, y thốt ra hai chữ ‘đều hảo’ mà ngồi xuống vị trí của mình. Hai tên đó chờ y ngồi xuống, mới lần nữa mà ngồi xuống vị trí của mình. Một màn xảy ra xảy ra ở trước mắt này, khiến cho Ly Hận Thiên thật sự là chậc chậc hai cái mà lấy làm kỳ lạ…
Y vẫn còn nhớ rõ, ngày trước vốn không có thói quen này.
Ở Ly phủ, bọn hắn có khi nào mà lại từng lễ phép qua như vậy đâu. Nếu y đến muộn, bọn hắn mà chịu chờ có mặt y mà mới bắt đầu dùng bữa thì y đã liền niệm A Di Đà Phật cảm tạ Phật Tổ mất rồi a.
Không thể phủ nhận, có thể nhìn đến bọn hắn thì Ly Hận Thiên thực vui vẻ. Phiền muộn của mấy ngày đều trở thành hư không. Y luôn luôn mỉm cười, ngay cả nhìn thấy Thiết Lặc vốn phải cố kị mà y lại đều coi như không thấy. Ly Hận Thiên cũng không lộ ra một chút bộ dáng không vui nào, càng không có giống như lần trước chất vấn gã đã đi nơi nào.
Gã cảm thấy, khi vao lúc ở bốn bề vắng lặng thì hai người họ bàn bạc lại cũng không muộn.
Thiết Lặc vẫn giống như trước, tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ hào phóng, cũng không làm mất khí phách vương giả. Ngay từ ban đầu gã liền cười, nhìn thấy Ly Hận Thiên gặp mặt đám nhi tử của y, biết rõ quan hệ giữa bọn họ không phải bình thường, nhưng tươi cười kia cũng chưa từng bị ảnh hưởng.
Thái độ của gã đối với Ly Hận Thiên, cũng vẫn luôn mang theo một chút sủng nịch và yêu thích. Ly Hận Thiên vừa ngồi xuống một chút, gã liền vô cùng thân thiết mà nắm lấy tay y, cũng không biết từ nơi nào xuất ra hai cái bao lì xì đỏ, ném cho Mộc Nhai và Ly Lạc…
– Đây là cha ngươi cho các ngươi, đại cát đại lợi.
Thiết Lặc nói thực tự nhiên, rất có phong phạm trưởng bối. Bất quá ngược lại, Ly Lạc và Mộc Nhai là không nhận lấy bao lì xì kia. Trái lại hai người bọn hắn nhìn về phía nam nhân. Lúc này Ly Hận Thiên, cũng không nhịn được mà nhìn Thiết Lặc thêm vài lần…
Hành động này của hắn đây là ý tứ gì đây?
Bất quá đối với phản ứng của bọn họ, Thiết Lặc lại giống như bình thường mà vờ như không có phát giác ra, nghe thấy hạ nhân nói đồ ăn đã xong chuẩn bị bày lên, liền mời Ly Tiêu Sơn vào dùng bữa. Hành động của Thiết Lặc là đều nhất quán tự nhiên, khi cầm lấy chiếc đũa, gã vẫn còn không quên nắm lấy tay của Ly Hận Thiên…
Động tác rất là vô cùng thân thiết, giống như là hai người họ có bao nhiêu ân ái vậy.
Nhưng trên thực tế, hai người họ đã thật lâu cũng chưa từng gặp lại nhau.
Căn bản không nên là cái dạng này.
Ly Hận Thiên nguyên bản đang vui sướng, nhưng sau vài động tác liên tiếp này của Thiết Lặc, dần dần phai nhạt đi. Xem ra, buổi tiệc đêm nay, chỉ sợ lại là một hồi Hồng Môn Yến.
Thiết Lặc muốn làm cái gì, y không biết. Y chỉ có thể hy vọng Thiết Lặc không cần làm gì quá phận. Y không muốn nhìn thấy bọn hắn lại xé rách thể diện của nhau. Đồng thời y lại cảm thấy may mắn, bởi vì Văn Diệu và Khâm Mặc không có ở đây, nếu không việc này lại càng sẽ không xong.
Bất quá việc đã đến nước này, y cũng chỉ có thể trước tiên xem ý tứ của Thiết Lặc đã. Nam nhân ở trong lòng dùng mọi cách mà suy đoán, nhưng ở bề ngoài y lại mỉm cười mà phối hợp với Thiết Lặc, chỉ là nụ cười này cùng với nụ cười khi mới bước vào cửa, đã hoàn toàn khác biệt.
Nhất thời bị Thiết Lặc tác động như vậy, Ly Hận Thiên một chút cũng được thèm ăn cũng đều không có. Y không biết dùng tay trái, tay phải vẫn còn bị Thiết Lặc nắm lấy. Y dùng đũa không được, may mà y cũng không định ăn, liền chuẩn bị vẫn giữ tư thế này mà ngồi cùng mà thôi.
Bất quá ý tứ của Thiết Lặc tựa hồ như là không có để y chịu đói, gã gắp một đũa đồ ăn lại không phải để cho bản thân, mà là đưa đến bên miệng Ly Hận Thiên.
Động tác của Thiết Lặc khiến cho nam nhân hoàn toàn trợn tròn mắt. Đôi đũa kia vẫn luôn ở bên miệng, Ly Hận Thiên ‘khụ’ một cái mà kinh ngạc nhìn người đang cầm đôi đũa, không có đem đồ ăn để xuống, cũng không có bất cứ tỏ vẻ gì cả…
Biểu tình này vốn không phải là thụ sủng nhược kinh, mà là kinh sợ có hay được không?!
Đối mặt với nam nhân vẫn còn đang khiếp sợ quá độ, Thiết Lặc tuyệt đối không có tức giận. Cặp mắt có đôi con ngươi màu đỏ cách rất gần mà mang theo ý tứ gần như là sủng nịch ôn nhu. Gã kiên nhẫn mà vẫn đem đồ ăn kề bên miệng y, lại giống như dỗ dành hài tử vậy mà đối với nam nhân nói,
– Ngoan, mở miệng nào, đem đồ này ăn vào này.
Ánh mắt của Thiết Lặc hình như có ma lực nào đó vậy. Ly Hận Thiên liền kinh ngạc mà luôn nhìn như vậy, chờ khi y lấy lại tinh thần, y mới phát hiện, y đã đồ ăn mà Thiết Lặc đưa tới, ăn vào bên trong miệng rồi.
Hương vị của đồ ăn này ở trên đầu lưỡi liền lan tỏa ra, Ly Hận Thiên lại không biết y đã ăn cái gì rồi. Chờ khi y hậu tri hậu giác muốn từ trên mặt của Thiết Lặc đọc được ý tứ gì đó, thì Thiết Lặc đã dời mặt đi, gã ăn đồ ăn của mình, còn tự nhiên trò chuyện cùng Ly Tiêu Sơn.
Ly Hận Thiên đem một miệng đồ ăn kia nuốt xuống, gã lại đưa đến một đũa đồ ăn khác.
Động tác của gã thực tự nhiên, nhưng cũng không cho nam nhân có cơ hội phản kháng, tay của Ly Hận Thiên liền cứ bị gã nắm như vậy, bị động mà nhận lấy thức ăn gã đút cho y ăn.
Bất quá thái độ của Thiết Lặc thủy chung vẫn vô cùng thân thiết, giống như là gã không nỡ để nam nhân tự mình động tay vậy, gã cái gì cũng đều phải thay y làm…
Nâng niu ở lòng hai bàn tay, cảm giác như là lấy được vật chí bảo vậy.
Có một lúc ở trong nháy mắt, thậm chí nam nhân lại còn cảm thấy, từ đầu đến giờ là không hề có cuộc hành trình kia, cũng không có bất kì việc không vui nào. Kỳ thật y cùng Thiết Lặc chỉ vừa mới thành thân không bao lâu, tất cả đều vốn vẫn luôn là tốt đẹp như vậy…
Bất quá giấc mộng càng được tô vẽ càng đẹp, thì khi tỉnh mộng tỉnh, hiện thực lại càng tàn khốc.
Rượu quá ba tuần, Ly Hận Thiên cũng bị Thiết Lặc đút cho ăn cũng no đến bảy tám phần. Một bàn gia yến này được diễn ra rất là thuận lợi. Bất quá này trong lúc, y cùng Mộc Nhai và Ly Lạc cơ bản không có nói được bao nhiêu câu, đến ánh mắt trao đổi cũng đều hoàn toàn thiếu đến mức đáng thương. Không chỉ là bởi vì để tâm đến Thiết Lặc hay là vô tình, mỗi lần y nhìn đến bọn hắn, Thiết Lặc đều sẽ lấy cho y một đũa rau, vừa vặn liền chặn lại tầm nhìn.
Có một số việc, y không có cách nào ở trong này mà hỏi ra miệng. Tuy rằng nóng vội muốn nói chuyện với Ly Lạc, nhưng Ly Hận Thiên vẫn biết kiềm chế lại cảm xúc của bản thân. Nếu Thiết Lặc nói sẽ để cho bọn họ gặp lại, thì Ly Hận Thiên liền tràn ngập hy vọng mà cảm thấy, về sau bọn họ còn có thể có cơ hội tái kiến.
Những lời này, về sau hỏi lại cũng không muộn. Hôm nay y thấy được bọn hắn, biết bọn hắn vẫn còn có thể sống rất tốt.
Cho nên Ly Hận Thiên yên tâm thoải mái làm một cái phong nền hoàn mĩ, toàn bộ trong suốt buổi tối, y cũng chưa từng nói chuyện.
Liền ở ngay trước lúc yến hội sắp sửa chấm dứt, hạ nhân bưng lên một tô lớn thang viên.
Nhìn thấy món ăn này, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi hiếu kì, chưa tới mười lăm, làm sao lại làm món ăn này mang lên đây?
Tâm y nói, có thể là do Thiết Lặc không hiểu phong tục của Nam Triều, cho nên nhầm lẫn mà làm loạn. Lí do này cũng có thể coi là chính xác. Trong lúc Ly Hận Thiên còn suy đoán thì hạ nhân đã bắt đầu đem thang viên phân chia tốt rồi, đưa đến trước mặt mỗi người, bất quá y cùng Thiết Lặc, lại chỉ có một chén.
Ly Hận Thiên đối với đồ ngọt không quá yêu thích. Y cũng ăn đã ăn nhiều đến rất no rồi. Y căn bản không để ý đến cái món thang viên, nhưng y không biết, món thang viên này, chỉ mới là một màn mở ra buổi diễn quan trọng trong đêm nay…
Thiết Lặc múc một viên thang viên, như vừa rồi đang đưa tới bên mép miệng y, Ly Hận Thiên cũng không nghi ngờ là có gian trá gì, theo thói quen mà mở miệng nhận lấy. Nhưng thang viên này thật nóng, y phải dùng răng nanh mà giữ lấy nó, chờ đến bớt nóng lại ăn vào. Nhưng lần này Thiết Lặc cũng không giống như vừa rồi vừa đút xong liền quay mặt đi, gã nhìn nam nhân, mỉm cười đối với y nói…
– Đút ta.
Ánh mắt của Ly Hận Thiên hơi hơi trợn tròn lên. Y nghĩ rằng y đã nghe lầm, nhưng mà Thiết Lặc thật sự vẫn không nhúc nhích mà chờ y đem Thang Viên đút cho gã ăn…
Gã vẫn luôn cười, nhưng nụ cười, ở trong mắt của Ly Hận Thiên liền trở nên dữ tợn.
Đêm nay đều trải qua trong yên bình tĩnh lặng, rốt cục vẫn ở một khắc này mà bị đánh vỡ…
Đây là do Thiết Lặc cố ý, thủ đoạn của gã, quả nhiên đủ ngoan độc.
Gã đang muốn biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, gã muốn để cho Mộc Nhai và Ly Lạc tận mắt nhìn thấy rõ ràng, hai người họ mới là vợ chồng.
Hai người họ có thể danh chính ngôn thuận mà cùng nhau dùng một bộ đũa, cũng có thể ở trước mặt người khác mà tú ân tú ái vô cùng…
Gã cũng cho y biết, mặc dù gã không cần y, hắn phiền chán gã, biếm y vào lãnh cung, y vẫn luôn là người của gã.
Gã muốn làm sao thì liền làm như vậy. Gã là chồng, là quân chủ, gã có thể yêu cầu y làm bất cứ chuyện gì đó, cho dù là y không tình nguyện làm.
Thì y vĩnh viễn, cũng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Thật là một kế hay, một hòn đá ném trúng cả hai chim.
Bởi vì hiểu rõ ý định của Thiết Lặc mà nam nhân mang theo trái tim băng giá, cắn chặt lấy thang viên. Y không thể đi đút cho Thiết Lặc ăn. Không liên quan đến bất cứ ai. Chỉ là Ly Hận Thiên y đây, sẽ không thể nào làm ra cái loại chuyện hoang đường này được.
Miệng còn cắn chặt đồ ăn, y không có cách nào nói chuyện được. Y chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ cho Thiết Lặc biết không cần phải làm đến mức như vậy. Nhưng mà Thiết Lặc căn bản không để ý tới ám chỉ của y, vẫn như cũ mà cười tủm tỉm ngồi ở đó chờ đợi…
Ly Hận Thiên đâm lao phải theo lao. Y biết Mộc Nhai và Ly Lạc đang nhìn y. Y không biết bây giờ biểu tình ở trên mặt bọn hắn ra sao. Nhưng giờ khắc này, tâm nam nhân muốn chết đều có…
Nghĩ đến bọn hắn, ánh mắt liền nhịn không được mà nhìn về đối diện, nhưng mà y chưa kịp nhìn thấy mặt Ly Lạc hoặc là Mộc Nhai, đã bị Thiết Lặc cứng rắn mạnh mẽ mà đem đầu y quay trở về…
Thiết Lặc vẫn hướng về phía y mà cười, chỉ là nụ cười, càng khiến người ta thêm kinh sợ, ngay cả Vũ Quả đứng ở phía sau y, cũng sợ đến mức sắc mặt đã trắng bệch, sắp phát khóc lên…
Vũ Quả không hiểu, rõ ràng tất cả đều đang rất tốt đẹp hay sao, làm sao lại sẽ đột ngột mà xảy ra loại chuyện này…
Vừa rồi hai người họ còn ân ái đến như vậy, vì sao mà Thiết Lặc lại đột nhiên bắt đầu gây khó xử chủ tử nhà nàng…
Bầu không khí thoải mái vui vẻ ở trên bàn tiệc này, ở trong một khắc này liền bị ngưng trệ. Không khí buộc chặt đến hết sức căng thẳng. Ly Hận Thiên liền cắn viên thang viên cứng ngắc người lại…
Ly Tiêu Sơn ngồi ở một bên cũng không có chú ý tới từng cơn sóng ngầm mãnh liệt ở trên bàn cơm này. Lão chỉ nghĩ chỉ là một màn vui đùa của bọn người tiểu bối mà thôi. Lão thường xuyên nhìn thấy mấy việc như vậy. Dù sao ở trong đó còn có một người là con của lão, cho nên Ly Tiêu Sơn cũng không có nhìn tới, liền tính lão có nhìn đến đi nữa, thân thể của Thiết Lặc cũng vừa vặn ngăn chặn toàn bộ tầm mắt của gã…
Gã căn bản vẫn nhìn không thấy. Sắc mặt của Ly Hận Thiên đã phát xanh.
– Ái phi, ngươi còn chờ cái gì sao, giống như vừa rồi khi bản quân đút ngươi ăn vậy, đem thang viên này đưa bên trong miệng của bản quân. Làm sao vậy, ngươi rất là ngượng ngùng sao? Có muốn bản quân chủ động một chút, hay không đây?
Thiết Lặc còn nâng lên mặt của Ly Hận Thiên, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người họ, ngay trong khi gã đang nói chuyện mà chậm chạp bị rút ngắn lại…
Đôi con ngươi màu đỏ gần sát bên, lúc này đã không còn mang theo một chút tình cảm nào cả, tầm mắt băng lãnh, phảng phất như nhất định phải đâm xuyên qua người nam nhân vậy…