Ly Lạc đi ở phía sau nam nhân, đang lắng nghe đào hát cũng sững sờ. Hắn cũng đã phát hiện sự tồn tại của Thiết Lặc.
Hắn không giống như nam nhân làm ra phản ứng khoa trương như vậy, sau khi Thiết Lặc vừa nói xong câu nói kia, hắn cầm lấy cánh tay của nam nhân liền dắt y vào trong sảnh lớn, quyết đoán, không có một tia do dự nào. Hành động này của hắn, cũng như là tự muốn an ủi lấy Ly Hận Thiên, lại vô hình ở bên trong, mà nói cho y biết không cần quá lo lắng.
Phản ứng của Ly Lạc thực tự nhiên, đối với sự xuất hiện của Thiết Lặc cũng không có một chút nào gọi là khẩn trương hoặc là bất an.
Khi nhấc chân bước qua bậc cửa, hắn còn nhẹ giọng mà nhắc nam nhân chú ý ở dưới chân.
Mặc dù đã có Ly Lạc an ủi. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn không có cách nào trấn định giống như hắn vậy. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Thiết Lặc, tay chân của y liền hoảng loạn, trong đầu kêu loạn một đoàn, căn bản không thể tìm ra một tia thanh tỉnh nào, khoảng cách từ đây đến Đế Đô vẫn còn có một đoạn đường dài, y không nghĩ rằng trước tiên sẽ gặp được Thiết Lặc, hoặc nói là, Thiết Lặc sẽ ở giữa đường mà chờ bọn họ.
Phải làm sao để đối mặt đây…
Bảy chữ này, chỉ là ý nghĩ duy nhất còn sót lại ở trong đầu của Ly Hận Thiên…
Đứng ở sảnh lớn ấm áp, nhìn Thiết Lặc thản nhiên mà tự thưởng thức nước trà, bộ dáng của Ly Hận Thiên lại bày ra vẻ giống như phạm nhân sắp bị thẩm tra vậy, đến nên ngồi xuống cũng hoàn toàn quên mất. Trái lại, Ly Lạc vẫn chưa từn bị ảnh hưởng, lướt qua nam nhân đi đến trước bàn của Thiết Lặc, kéo ghế dựa ra thực tùy ý mà ngồi xuống đối diện gã.
Biểu hiện của Thiết Lặc cũng thực bình thường, thấy Ly Lạc ngồi xuống, gã còn thay hắn châm một tách trà. Bộ dáng của hai kẻ này giống như hai lão bạn hữu ngẫu nhiên gặp lại sau nhiều năm, nhìn không ra một chút xa lạ hoặc mất tự nhiên nào, nhưng càng là như vậy, lại càng khiến tim của Ly Hận Thiên càng không yên.
Thình thịch mà đập loạn.
Ly Hận Thiên đang ở trong lúc khó khăn này. Vũ Quả hai tay ôn lấy tay nải mà cười hì hì tiêu sái tiến vào. Bất quá vừa bước vào sảnh lớn, nàng lập tức cảm nhận được không khí quái dị bao trùm lên đây. Nụ cười của Vũ Quả bắt đầu lập tức thu lại, nàng nhu thuận cúi đầu, cả người cũng an tĩnh lại.
Vũ Quả chưa từng thấy qua Thiết Lặc, nàng cũng không biết mối quan hệ của Ly Hận Thiên với Thiết Lặc. Tuy rằng lúc trước hai người họ kết hôn tổ chức một hỗ lễ to lại nháo dư luận xôn xao một thời gian, có thể nói là đã trở nên nổi tiếng. Nhưng Vũ Quả lại ở cách quá xa Đế Đô, thân phận nàng lại hèn mọn khiến cho nàng đến cơ hội đến góp vui cũng hoàn toàn đều không có, liền tính toán là đã biết việc đính ước của Nam Triều và Bắc Chiêu qua hôn lễ này, thì nàng cũng không nhớ nổi tên của đối phương …
Lại càng sẽ không nghĩ ra, một người trong đó, chính là chủ tử bây giờ của nàng.
– Đưa cha ta đi nghỉ ngơi.
Ly Lạc đến chần chờ cũng đều không có. Hắn thực tự nhiên mà phân phó cho Vũ Quả. Bọn họ đã chạy vài ngày đường rồi, đã đến canh giờ này nam nhân đã sớm mệt mỏi. Tuy rằng Thiết Lặc và Ly Hận Thiên là vợ chồng, lại là tiểu biệt tân hôn. Nhưng làm nhi tử, Ly Lạc nói như vậy, cũng không có gì không ổn.
Mối quan hệ phụ tử giữa hắn và lão cha của hắn.
Vũ Quả thực thông minh, nàng lập tức hiểu được ý tứ của Ly Lạc, nàng đi đến bên người của nam nhân, hạ thấp người làm một động nhất phúc vấn an đối với Ly Lạc và Thiết Lặc, cũng không quản Ly Hận Thiên có còn đang sững sờ hay không, liền đi theo tiểu nhị mời chào đi ở phía trước dẫn đường, lập tức tha nam nhân đi không dấu vết.
Lúc này, khi rời khỏi chỗ này là cách giải quyết tốt nhất, nhưng mà Ly Hận Thiên lại không có cách nào yên tâm…
Tâm thần của nam nhân không yên thân thể liền đi theo Vũ Quả, chờ khi y có hơi chút hoàn hồn đã ở trên cầu thang lên lầu. Chiếm tràn đầy trong đầu óc đều hoàn toàn là hình ảnh quỷ dị ở sảnh đường vừa rồi. Khi đến cho ngả rẽ của cầu thang lên lầu, nam nhân vẫn nhịn không được mà bước chân dừng lại. Y lo lắng mà nhìn xuống phía dưới. Bất quá y cũng chỉ là nhìn thoáng qua, đã bị Vũ Quả nửa bắt buộc lôi kéo rời khỏi cái nơi làm người ta hít thở không thông kia.
Xe ngựa đã được an trí xong xuôi, người của thương đội lục tục trở vào trong khách điếm, nhìn thấy hai người ngồi ở sảnh lớn, bọn họ chỉ là cung kính chào hỏi qua loa liền lục tục trở về phòng. Không qua bao nhiêu lâu, cửa của sảnh lớn liền được đóng lại, tiểu nhị hầu hạ xong cũng đánh ngáp mà đi vào quầy, chỉ chốc lát sau liền chống cằm ngủ…
Trong sảnh lớn im lặng, âm thanh ánh nến bị đốt cháy trở thành tiết tấu duy nhất, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy âm thanh va chạm giữa nắp và thành tách trà, hai người kia, giống như là không hề tồn tại, lẳng lặng uống một tách trà…
Nhưng mà tư vị ở trong đó, chỉ có chính hai người hắn mới thể biết rõ được.
– Y là do ta cưới hỏi đàng hoàng mà mang về nhà, là phi tần danh chính ngôn thuận của ta. Mặc kệ các ngươi có ép buộc ra sao, bất quá cũng chỉ là ở lúc nhất thời liền nhanh chóng quên đi, làm gì lại cố tình làm ra loại việc không hề có ý nghĩa này. Các ngươi, không giống như là loại người sẽ làm việc cướp đoạt người yêu thích của kẻ khác.
Ly Lạc biết rất rõ ràng gã tới nơi này là làm cái gì, cho nên Thiết Lặc cũng không quanh co lòng vòng, gã trực tiếp liền đi vào chủ đề.
– Việc này, không phiền các hạ nhọc lòng.
Ly Lạc bưng tách trà lên, lạnh nhạt mà nhấp một ngụm, về phần lời Thiết Lặc nói có một tầng ý tứ càng sâu thêm hay không, phản ứng của Ly Lạc vẫn thường thường, tựa hồ như tuyệt đối không hề để ý.
Hắn cũng không có ý nghĩ sâu xa nào.
Nơi này không phải Đế Đô, cho nên Ly Lạc cũng không cần xưng hô Thiết Lặc là Quốc Quân, chút lễ tiết đó, tạm thời không cần tuân thủ.
Đạo lý này Thiết Lặc cũng biết, cho nên đối với xưng hô của Ly Lạc, gã cũng không lưu tâm.
Câu nói kia vừa nói xong, qua một lúc rất dài, Thiết Lặc mới tiếp tục nói. Bất quá lần này, đề tài của gã, so với vừa rồi càng thêm trực tiếp.
Xem ra, Thiết Lặc là không nghĩ sẽ dây dưa với Ly Lạc.
– Quả thực, y là người thực hấp dẫn. Nhưng mà tuyệt đối không thể nào có thể gọi lên một danh xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ được, cũng không nói là vẻ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân được. Y chỉ là người thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là làm cho người ta phải kinh diễm mà thôi. Y tuyệt đối không đến mức, khiến cho mấy tên huynh đệ các ngươi, không để ý đến luân thường đạo đức, cũng không để ý đến thân phận địa vị, làm ra đến việc đại nghịch bất đạo như vậy.
Đâm ra một châm liền thấy máu liền nói ra lời này, đã không hề uyển chuyển, thậm chí một chút khách khí cũng đều không có, Thiết Lặc thẳng thắn nói ra sự việc vẫn còn mịt mờ kia.
Đối với bọn họ mà nói, hẳn là đã cực lực mà giấu diếm việc này.
Mặc kệ là quý tộc hoàng thất, hay là dân chúng tầm thường dân, một khi đã có loại chuyện này xảy ra, chỉ biết sẽ bị người người phỉ nhổ, không liên quan đến thân phận và địa vị, bản thân việc này vốn chính là chuyện khiến cgo người ta giận sôi.
Loạn luân.
So với thông dâm thì tội này vô cùng to lớn.
Tuy ám độ Trần Thương dù hoàn hảo đến đâ, một khi đã bại lộ ra, sẽ cũng vì chuyện này mà tai ương ngập đầu, không có kẻ nào có thể đối mặt được, cũng không có cách nào gánh vác nổi. Nhưng đối với việc loạn luân này, hắn vẫn là không có một chút tỏ vẻ gì. Mặc dù Thiết Lặc đã ở trước mặt hắn nói ra, hắn lại vẫn như trước mà bình thản ung dung uống nước trà. Sau khi Thiết Lặc vừa nói xong, còn hắn coi như là có lệ mà đáp lại một câu,
– Việc này, cũng vẫn như trước không phiền các hạ nhọc lòng.
Đối với Ly Lạc, Thiết Lặc vẫn có điều rất hiểu rõ. Phản ứng của Ly Lạc đã ở trong dự kiến của Thiết Lặc, gã không rõ nên “hừ” cười hai tiếng. Một lần nữa lại tự mở ra nắp tách trà, nước trà ở trong đã muốn lạnh, liền nâng chén đến bên môi, Thiết Lặc vô tâm mà nói ra một câu,
– Chuyện nhà của các ngươi, không liên quan gì đến ta. Chỉ là ta rất hiếu kì, mấy tên các ngươi đều tâm cao khí ngạo, làm sao lại sẽ cho phép loại chuyện này xảy ra…
Thiết Lặc uống trà, mới chậm rãi nói ra nửa câu sau,
– Y không chỉ là một người nam nhân. Y cùng với mấy tên huynh đệ các ngươi, đều có quan hệ dây dưa không rõ. Các ngươi cư nhiên đều cam chịu, còn bắt tay chung sức lại với nhau cướp y đi. Việc này so với mối quan hệ giữa y cùng với các ngươi, còn khiến cho người ta càng khó hiểu thêm.
Hai người hắn xem như là đang nói chuyện phiếm vậy. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian rất lâu mới thốt ra một hai câu. Bất quá mỗi một câu, đều vô cùng nặng nề, hơi thở đều mang theo lửa đạn dày đặc, dẫn theo bầu không khí, càng ngày càng thêm căng thẳng.
Lần thứ ba mà Ly Lạc vẫn đáp lại gã một câu giống như cũ, nghe vậy Thiết Lặc cũng không buồn bực. Gã lại chỉ cười mà đặt tách trà lại ở trên bàn. Nói gì cũng đã nói, trà này, gã không chuẩn bị lại uống uống tiếp. Lời này, gã tựa hồ như cũng có ý tứ nên dừng lại ở đây.
– Đây là ‘việc nhà’ của các ngươi, vốn thật sự là không liên quan đến ta. Lần này, ta chỉ là tới đây để đón phi tử ‘dã tính chưa thuần’ của ta trở về. Bất quá ta muốn nhắc nhở một câu, mối quan hệ của hai bọn ta thì thiên hạ này vốn đều biết. Sớm hay muộn gì, thì y cũng sẽ chân chính biến thành người của ta. Mặc kệ các ngươi có từ ở giữa phá hoại ra sao, thì cũng đều không thể làm nên chuyện gì. Ở Nam Triều của các ngươi vốn có một câu nói là ngày dài tháng rộng, có một số việc tất nhiên sẽ phải xảy ra. Y so với các ngươi có giác ngộ hơn rất nhiều, cho nên, không cần lại lãng phí tinh lực vào loại chuyện vô vị này. Ta muốn ôm y, thì bất cứ lúc nào, đều có thể, không có người có thể ngăn cản.
Ánh sáng từ nến bị che mất, đột ngột tối sầm lại. Thân ảnh của Thiết Lặc đứng lên trong nháy mắt khiến cho bóng đen bao trùm lấy Ly Lạc. Hắn vẫn không hề động, lẳng lặng nhìn nước trà của chiếc tách ở trong tay. Trong chớp mắt, Thiết Lặc bước lên trên cầu thang lên lầu, lạnh nhạt mở miệng,
– Không có người muốn ngăn cản, các hạ đã đa tâm rồi.
Khi Ly Lạc nói ra lời này, Thiết Lặc dừng lại, gã có hứng thú mà nhìn bên sườn mặt của Ly Lạc. Ở góc độ này, gã chỉ có thể nhìn thấy hắn buông mí mắt xuống hàng lông mi thật dài rũ xuống, Thiết Lặc vịn lấy thành cầu thang, cười nói,
– Phải không? Ta vẫn nghĩ rằng, các ngươi không muốn để ta chạm, cho nên mới xuất ra thủ đoạn ngây thơ sử dụng như vậy.
Từ lúc đại hôn đến bây giờ, gã cũng chỉ chạm vào mấy đầu ngón tay của Ly Hận Thiên.
– Ngay từ ban đầu, vốn không có kẻ nào muốn ngăn cản cả.
Ly Lạc nói,
– Hôn ước này là tự chính y tự quyết định đính ước. Người cũng chính là do y chọn, kết quả cũng giống như lời của các hạ nói. Các ngươi vốn đã là vợ chồng, sớm hay muộn gì cũng đều sẽ có làm việc mà vợ chồng nên làm. Điểm ấy y so với bất kì kẻ nào trong chúng ta đều phải tự có sự hiểu biết này. Bất quá, việc này vốn không có ý nghĩa gì cả.
Thiết Lặc không có nói xen vào. Gã im lặng nghe ngữ khí đạm mạc của Ly Lạc vang lên đều đều ở trong sảnh lớn trống rỗng, nụ cười của y vẫn không giảm, chỉ là hỗn loạn ở trong đó dĩ nhiên có một chút hương vị khác.
Thiết Lặc có thể xuất hiện ở trong này, liền chứng minh gã đã phòng thủ chuẩn bị rất tốt rồi, liền tính dù là Ly Lạc cái gì cũng chưa thấy được, thì hắn cũng tự nên hiểu được, hắn đang đứng ở thế hạ phong.
Bất quá lấy tính cách của Ly Lạc, hắn làm sao có thể nén giận, Thiết Lặc rất muốn nhìn thử một chút, tên này làm sao để đối mặt, nay hắn đang ở hoàn cảnh xấu này…
Can đảm của Ly Lạc vốn muốn so với phỏng đoán của Thiết Lặc còn lớn hơn rất nhiều.
– Y muốn cùng ai chung một chỗ, làm cái gì, hoàn toàn chính là chuyện của riêng y. Bọn ta không có quyền hỏi đến, cũng không có tinh thần nhàn hạ thoải mái vì kẻ khác mà đi nhọc lòng. Vì thế, chuyện của bọn ta, cũng không cần bất kì kẻ nào, đến làm điều thừa mà nhắc nhở, hoặc là lo lắng giùm, bọn ta sẽ giữ y rất chặt.
Ly Lạc ngôn ngoại ý tại. Ý tứ chính là, Ly Hận Thiên cùng với ai phát sinh quan hệ, bọn hắn cũng không quan tâm. Đồng dạng, bọn hắn cùng với Ly Hận Thiên thế nào, thì Thiết Lặc gã đây, cũng không có tư cách hỏi đến.
Mặc dù hai người họ có là vợ chồng.
Mặc dù gã là Bắc Chiêu Quốc Quân.
Thiết Lặc cảnh cáo vừa rồi, đối với Ly Lạc mà nói, một chút uy hiếp cũng đều không có, hắn cũng sẽ không để ý.
Hắn như cũ mà vẫn sẽ làm theo ý mình, làm bất cứ chuyện gì mà hắn muốn.
Không chỉ có hắn, hôm nay ở trong chỗ này, đổi lại có là bất kì một kẻ nào trong huynh đệ bọn hắn, đều vẫn sẽ cho ra cùng một đáp án này mà thôi.
– Nếu các hạ đã nhắc nhở Ly Lạc nhiều việc như vậy, thì không bằng, Ly Lạc cũng nhắc nhở các hạ một lần. Nếu y đồng ý, y thích, y muốn cùng ai làm, thì bọn ta đều không có quyền can thiệp. Nhưng mà, nếu y không đồng ý, thì chính là không ai có thể bắt buộc được, cho dù, là vua của một nước đi nữa.
Trừ phi Ly Hận Thiên tự nguyện, nếu không, không có thể bắt buộc, nhất định sẽ không thể có được y.
Thiết Lặc nghe xong lời này lại bật cười, gã hỏi Ly Lạc,
– Nếu như bằng không thì sao?
– Đáp án này, nếu các hạ thập phần hiếu kì mà nói, thì không cần phải hỏi Ly Lạc, ngươi cứ buông tay thử một lần.
– Có ý tứ.
Tiếng cười của Thiết Lặc càng thêm sang sảng, gã lắc đầu hướng lên cầu thang đi tới, ngay lúc đi lên tới lầu, Thiết Lặc tạm dừng một chút, ở trong nháy mắt gã thu lại nụ cười,
– Ở trong mắt của các ngươi, y được xem là cái gì đây?
Ly Lạc không có tiếp lời, Thiết Lặc cũng không trông mong hắn sẽ trả lời. Bước chân của gã lại một lần nữa nhấc lên, thân ảnh của gã rất nhanh liền biến mất ở góc cầu thang, chỉ bỏ lại cho Ly Lạc một câu ý tứ sâu xa đáng để suy nghĩ qua thật lâu sau đó mà nói…
– Ly Hận Thiên, thật đúng là đáng thương, hoặc nên nói là, y thực đáng buồn.
Sảnh lớn lại lần nữa lâm vào im lặng, Ly Lạc bưng tách trà kia lên thật lâu vẫn chưa có uống, chỉ lẳng lặng mà ngồi đó…