Ngươi chắc cũng đã có thể được nghe nói qua, ta vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn thiên sư mà trì trệ, ta cũng đã dùng hết cách, nhưng vẫn chính là không có cách nào có thể tiến chức tiếp được.
Ly Lạc chậm rãi cởi ra quần áo của nam nhân. Hắn vẫn không có biểu tình gì, nhưng vẻ mặt thực chuyên chú. Hắn vuốt ve cổ áo của nam nhân. Hắn đem quần áo từ trên vai mở ra, ngay khi hắn chuẩn bị tuột xuống chiếc quần của y, động tác của Ly Lạc dừng lại một chút.
Tầm mắt lại di chuyển nhìn về khuôn mặt của nam nhân.
– Thượng Huyền Thiên sư nói, ta sớm đã có tư cách tiến chức. Nhưng vẫn còn kém một chút, ta còn có khiếm khuyết. Ngày trước, ta không hiểu, cũng nghĩ không thông. Nhưng ngày hôm đó, ở trong Hắc Lân đàm, ta đột nhiên hiểu ra huyền cơ trong lời nói của Thượng Huyền Thiên sư.
Từ đầu đến cuối, Ly Hận Thiên vốn đang kích động mà trốn tránh, nghe được những lời này của Ly Lạc, đột nhiên liền dừng lại giãy dụa. Ly Lạc vốn luôn không thích nói chuyện, bây giờ hắn lại đột nhiên nói đến việc này, nhất định có lý do của hắn.
Tựa giống như lần trước vậy.
Đối với Ly Lạc mà nói, việc khiến hắn mở miệng nói ra thì chắc chắc sẽ không vô nghĩa.
– Ta vốn vẫn không biết, bản thân ta luôn khuyết thiếu cái gì. Nhưng ngay khi Quỷ Vương để ta lựa chọn, ngay cả suy xét ta đều không có liền trực tiếp quyết định. Ta sao có thể để bản thân mình chết đi được, cho dù có người cả khắp thiên hạ này chôn cùng, ta cũng không sẽ không để mình chết đi.
Đề nghị của Quỷ Vương ở trong mắt của Ly Lạc thoạt nhìn lại vio cùng đáng cười, việc sống chết của mấy tên kia, thì có một chút gì liên quan đến Ly Lạc hắn đây…
Bọn hắn là huynh đệ, cũng là đối thủ, theo nào đó ý nghĩa thứ hai mà nói, Quỷ Vương còn giúp hắn trừ bỏ một ít phiền toái.
Cớ sao lại không làm nhỉ…
– Nhưng mà, ta nhìn thấy, bên ngoài trận sấm sét, có một người, hai mắt đỏ đậm vẫn đang nhìn ta. Y thực khẩn trương vì ta, lo lắng đến mặt mũi trắng bệch. Trong nháy mắt đó, đột nhiên trong đầu ta bắt đầu nảy sinh ra một loại ý nghĩ muốn bảo hộ người đó. Tất cả mọi người đều có thể chết, nhưng, ta lại không muốn nhìn thấy y chết…
Ly Lạc lại hoàn toàn không có rõ ràng cái gì. Lời này vốn ba phải, đường nào cũng đúng mà nói lại vốn không có nghĩa là gì cả. Nhưng Ly Hận Thiên không thể khống chế được con tim đột nhiên xao động chỉ bởi lời lời này của hắn…
Hạnh phúc quá nhiều, khiến con người ta hít thở không thông.
Một khắc này, y cư nhiên có loại cảm giác không cầu mong mà lại tự dưng có được…
Y chưa bao giờ nếm trải qua.
Câu nói kế tiếp của Ly Lạc, y đại khái cũng đã đoán được. Nhưng y lại không dám tin, thậm chí y còn tự nói cho chính bản thân biết, đó chỉ là ảo giác, y chỉ là nghĩ nhiều mà thôi…
Ly Hận Thiên hiểu rất rõ ràng đạo lí, hy vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn…
Y sợ bản thân leo lên nơi rất cao, thì rơi xuống càng rất thảm.
– Ngươi muốn nghe ta nói sao?
Ly Lạc không thích thừa nước đục thả câu. Nhưng nhìn thấy biểu tình mà Ly Hận Thiên đang bày ra kia, Ly Lạc bỗng nổi lên ý xấu. Ánh mắt dừng lại, hắn dừng lại một chút. Nam nhân tựa hồ như đang nhẹ nhàng thở ra, nhưng y lại toát ra thất vọng, làm sao cũng không có cách nào bỏ qua được. Y rõ ràng muốn nghe, lại vẫn còn đang khẩn trương…
Tâm tư đơn thuần kia của y, Ly Lạc cảm thấy, mặc kệ là đã nhìn thấy bao nhiêu lần, cũng sẽ không chán ghét, không có giả dối cùng cố làm ra vẻ, cảm giác thực tự nhiên. Hắn thích cảm giác thoải mái khi ở cùng với Ly Hận Thiên một chỗ, không cần cố ý suy đoán, cũng không cần có quá nhiều cố kị.
– Vậy hãy lắng tai nghe ta nói…
Ly Lạc chống hai tay lên trên giường, nhất thời cúi người xuống liền dán ở bên trên lỗ tai của nam nhân mà nhỏ giọng nói chút gì đó. Lúc này Ly Hận Thiên nghe xong thì đỏ mặt, y nhất thời ở dưới thân quần áo đẹp đẽ của Ly Lạc mà lật người lại. Y ôm lấy sườn cánh tay nằm, ánh mắt trốn tránh, rụt cổ lại nhìn như là đang bất mãn mà than thở ra,
– Ai lại thèm muốn nghe chứ…
Nếu không phải đối phương là Ly Lạc, lúc này ai mà nhìn thấy hình ảnh đang bày ra này, thì kẻ đó hẳn sẽ rất buồn cười. Hắn không cười, chỉ là ánh mắt liền nhu hòa đôi chút…
Hắn nhẹ nhàng mà hạ xuống trên đầu vai của nam nhân một nụ hôn, bàn tay sờ soạng đến thân dưới của y, từ trên giường mà vòng tay ngang hông y, Ly Lạc đang ôm y…
– Ngày trước cũng đã thật lâu rồi, thứ này ta hẳn là có, nhưng là, tiếp theo sau đó, ta đã đem nó vứt bỏ, là ngươi khiến cho ta một lần nữa tìm lại được, loại cảm giác này cũng không tệ. Cha, cám ơn ngươi.
Con ngươi của nam nhân hơi hơi co rụt lại…
Ly Lạc cho ra đáp án này, y đoán được, nhưng lại không quá giống nhau.
Y không biết, lúc này là nên đau lòng, hay là vui mừng nữa đây…
Thừa dịp y đang sững sờ không phòng bị, Ly Lạc càng dùng lực liền đem nam nhân lật lại đây. Nhân tiện hắn kéo rớt tầng tầng lớp lớp vải quần áo của nam nhân xuống, hắn từ phía sau ôm lấy Ly Hận Thiên, hắn mở miệng dùng răng nanh đẩy ra mái tóc đang phủ lên trên lưng của y…
Hô hấp của Ly Lạc ở phía sau gáy y liền liên tục phả ra, hắn căn bản không cho y có nhiều thời gian để suy xét, Ly Lạc làm cho y hận không thể lập tức biến thành con rùa, liền có thể đem cổ rụt về mai của mình…
Mà ý muốn này, cũng đã bị Ly Lạc làm cho đến loạn thất bát tao, không thể liền mạch để suy nghĩ tiếp nữa.
Một chút tóc rơi xuống hai bên hông của thân người, hơi thở của Ly Lạc hỗn loạn hòa vào cùng với không khí lạnh lẽo một chỗ, khiến nam nhân nhịn không được muốn dùng sức vươn một bàn tay ra mà gãi a…
– Muốn lưu lại bên người của ta, hay không đây… Sau khi chờ cho chuyện này hoàn toàn chấm dứt, chân chính, mà lưu lại ở bên người của ta…
Lời này của Ly Lạc, là mang ý tứ gì…
Lưu lại…
Bên người của hắn.
Nam nhân choáng váng, đừng nói là muốn phản kháng, đến cả hô hấp ở một khắc đó y hoàn toàn quên mất…
Y đưa lưng về phía Ly Lạc. Những lời này, là hắn đang ở phía sau lưng y mà nói ra. Bỗng nhiên Ly Hận Thiên rất muốn nhìn một cái, khi nói lời này, biểu tình của Ly Lạc…
Vẫn luôn là lạnh lùng như vậy, cự nhân ngàn dặm sao?
Nhưng y vừa mới vặn vẹo cổ, Ly Lạc đột ngột cầm lấy nam căn của y…
Không biết có phải là do nguyên nhân tâm lý hay không, Ly Hận Thiên cảm thấy, một cỗ điện lưu âm ỉ từ giữa hai chân thoát ra, xương cốt của y liền trực tiếp mềm ra, còn thực không cốt khí mà phát ra thanh âm…
– Có như vậy thôi mà đã thoải mái rồi sao?
Ly Lạc lại một lần ôm Ly Hận Thiên lên. Ngày trước khi vẫn còn ở diễm phụ thôn, Ly Lạc không xác định được khi đó thân thể này, thì người này đã thay thế vào hay chưa. Hắn lại càng tin, khi đó hắn vẫn còn chưa có thể chấp nhận được thân thể này.
Nhưng lúc này, chính là lần đầu tiên, hắn chính thức mà ôm y.
Đối với Ly Hận Thiên ngày xưa, Ly Lạc là khinh thường, hắn không vuốt ve y, cũng sẽ không hôn y. Phản ứng của Ly Hận Thiên, hắn cũng chưa từng để ý qua, là thống khổ hay là thoải mái, Ly Lạc vốn không cần biết. Mặc dù người nọ ở dưới thân hắn, cặp mắt đạm mạc kia của Ly Lạc, cũng chưa từng nhìn đến y, cho dù là một biểu tình cũng không thu vào đáy mắt…
Đây là, lần đầu tiên hắn vuốt ve thân thể mà y đã ôm vô số lần.
Lần đầu tiên, chú ý đến cảm giác của Ly Hận Thiên.
Ly Lạc nhìn sườn mặt của Ly Hận Thiên, chậm rãi động lên, khi hắn dùng lực, bả vai của nam nhân rụt lại, cũng sẽ nhíu mày.
Hắn từ tốn, nam nhân sẽ bắt đầu lơ đãng mà động eo, như là thúc giục…
Khi hắn nắm lấy eo của y đẩy nhanh tốc độ, nam nhân sẽ cắn môi, dùng sức cúi đầu, như là muốn đem cằm vùi vào ngực mình vậy…
Đôi mắt đạm mạc kia, bắt lấy mỗi một biểu tình của nam nhân, khó nhịn, thoải mái, hoặc là nôn nóng…
Ly Lạc vẫn đè nặng ở phía sau của nam nhân vén đi mái tóc phiền toái, hạ xuống một loạt nụ hôn ướt át. Khi đôi môi hôn xuống, hắn còn vươn đầu lưỡi đi liếm tóc của nam nhân, hắn men theo một đường uốn lượn của mái tóc đen mà liếm xuống, hắn làm cho toàn bộ tấm lưng trần của nam nhân đều càng ngày càng ướt át…
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn lại không vội không nóng nảy, chậm rãi đùa giỡn y.
Ly Lạc từ sau vươn ra một bàn tay tiến về phía trước, phủ lên bao lấy ngực của nam nhân. Hắn vẫn còn nhớ rõ Mộc Nhai thực thích cắn nơi này. Hắn giống như lần trước vậy, lấy ngón tay ma sát nghiền lấy nắn bóp…
Hắn dùng một chút lực, người dưới thân lập tức run lên, ngay cả nam căn của y ở vẫn còn đang được nắm trong tay hắn đều theo đó mà nhất thời bắn. Ly Lạc lại tăng thêm sức tay, hắn đem cằm gác lên trên vai của nam nhân, nghiêng đầu liền nhìn thấy mặt của Ly Hận Thiên…
– Cha, muốn ta ngậm vào sao? Làm như vậy ngươi sẽ càng thoải mái đi?
Người này, không phải không thích gọi y là cha sao…
Liền tính toán nếu là đột nhiên thích đi, cũng không nên ở cái loại thời điểm này gọi bậy được chứ…
Hơn nữa, y mới không thích bị người ngậm ở nơi đó…
Ly Hận Thiên dùng biểu tình mà trả lời Ly Lạc. Y không cần, nhưng người sau cũng là lập tức cắn lỗ tai vẫn đang như ẩn như hiện ở giữa lớp tóc đen dày kia…
– Cha, ngươi nói dối.
Ly Lạc dùng đầu lưỡi vén ra tóc của y, cảm giác ướt át ở bên tai xoay vòng. Toàn bộ cảm giác của Ly Hận Thiên, đều dao động theo đầu lưỡi kia. Y cố sức điều chỉnh lại trái tim sắp nổ tung của mình, giống như là phạm nhân sắp sửa hành quyết bị xử bắn vậy, cảm giác một khắc cuối cùng đang chờ đợi cuối cùng này…
– Ngô…
Ly Lạc cũng không có liếm y, mà là đem toàn bộ lỗ tai của y mà hoàn toàn ngậm vào bên trong miệng. Khoảng cách gần như vậy, cảm giác y rõ ràng nghe thấy được Ly Lạc khi dễ lỗ tai của mình, mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng…
Cũng định đá Ly Lạc rớt xuống giường, thoát ra khỏi nơi này…
– Đến, liếm ướt.
Ly Hận Thiên dùng sức cắn chặt răng. Y sợ bản thân sẽ phát ra càng ngày càng nhiều âm thanh mất mặt. Nhưng ngay khi Ly Lạc mạnh mẽ mở ra chiếc miệng nhỏ của y, tiếp theo đầu ngón tay thon dài, liền xông đi vào…
Hắn quấy rối đầu lưỡi của y. Thậm chí Ly Hận Thiên có thể cảm giác được vân tay của Ly Lạc, cảm giác làn da thoáng thô ráp cọ xát mỗi một nơi ở bên trong khoang miệng. Ly Hận Thiên không dám ngậm miệng lại, y sợ cắn phải Ly Lạc. Y chỉ có thể ngửa đầu, tùy ý để cho ngón tay cường thế đó ở bên trong miệng của y mà từng chút một mà bị nước miếng bôi ướt…
– Ta không giúp ngươi chuẩn bị gì đó, thì chút nữa ngươi liền sẽ bị thương.
Ly Lạc ở một bên hôn lên tấm lưng của nam nhân, một bên lại lấy ngón tay càn quấy ở bên trong miệng của nam nhân. Hắn nhìn thấy chiếc miệng nhỏ của y đều bị hắn lôi kéo đến thay hình đổi dạng, chất lỏng trong suốt theo ngón tay của y chảy tới lòng bàn tay…
Hình ảnh này vô cùng kích thích, rất hương diễm, Ly Lạc lại không hề biết là, nam nhân này cũng sẽ có mị lực khiến cho người phải điên cuồng như vậy.
Từ ngày đó, ở nơi của Khâm Mặc, nghe thấy âm thanh của nam nhân trong lúc vô tình phát ra, kì thật Ly Lạc cũng đã không thể tự kìm chế được nữa…
Hắn đã sớm muốn, vuốt ve y như thế này.
Ly Lạc nghiêng người, tay men theo lưng của nam nhân lưng liền chạm xuống phía dưới, hắn cúi đầu từ dưới nách của nam nhân chui vào, Ly Hận Thiên chỉ nhìn thấy một cái đầu tròn màu đen, tiếp theo ở trên ngực y, đã bị một nơi ấm áp ẩm ướt, bao vây lấy…
Tiếp theo sau đó, hai nơi ở thân dưới, đều bị luân hãm.
Ôn nhu của Ly Lạc, chính là anh túc, khiến người ta nghiện, nhưng lại mang theo độc tố trí mạng.
Hắn kích thích mỗi một chỗ mẫn cảm của nam nhân, mỗi một chỗ đều không hề giảm xuống nhiệt độ nóng bỏng, sau khi y toàn bộ ra một lần, nam nhân đều mang theo tiếng khóc nức nở….
Chịu không nổi, hành động này so với việc chân chính làm còn muốn khiến cho y càng xấu hổ thêm. Y thật sự sắp điên mất rồi.
Thân thể của y hoàn toàn bị hóa thành một vũng nước xuân, chỉ còn chừa lại một chút nhu tình lạnh lùng…
Ngay trong khi Ly Lạc tách ra ra hai chân của y, gác lên trên vai hắn. Môi của hắn lại tinh tế hôn lên trên làn da non mịn ở đùi trong, tiếp theo, hắn chọn mi nhìn y, muốn y giúp hắn cởi quần áo…
Một màn này, cả đời này của Ly Hận Thiên, đều không thể quên được…
Ngay sau khi nội sam màu trắng kia liền nhanh chóng trượt xuống, lộ ra thân thể cường tráng kia của Ly Lạc, nhìn thấy bề mặt làn da vẫn còn lưu lại những vết thẹo nhợt nhạt, Ly Hận Thiên cảm thấy, một khắc này tất cả xung quanh đều không có tồn tại nữa…
Trong ánh mắt, chỉ có gương mặt vô tình, vẻ mặt luôn bày ra biểu tình lạnh lùng, cuồng ngạo có thể làm chúa tể của tất cả người ở trong thiên hạ này vậy…
Lúc này đây, Ly Hận Thiên là triệt để luân hãm, y quên hết tất cả, chỉ muốn bị người này chiếm đoạt…
Y bị người này chi phối, ôm hắn, đem chính bản thân y, đều hoàn toàn trầm mê mà tan biến vào trong sóng tình.