Trên giường của y, cư nhiên có một nữ nhân đang nằm.
Ly Hận Thiên trợn tròn mắt.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy nữ nhân dáng người thon thả quyến rũ chỉ được mặc lên một tầng vải sa mỏng manh…
Vải sa kia là xuyên thấu, trực tiếp có thể nhìn thấy làn da ở dưới ấy, vẽ nên đường cong thân thể khác hẳn với nam nhân, thản nhiên, lại khiến cho người ta mơ màng đến bóng dáng xinh đẹp này hết lần này đến lần khác…
Đặc biệt là cái khe ở giữa hai bờ mông kia, giống như một đường nổi bật để dẫn dắt tầm mắt của người khác không nhịn được mà tiếp tục men theo nơi đó mà nhìn tiếp xuống phía dưới…
Cái loại nửa che nửa mở này, cảm giác mông lung mờ ảo so với hình ảnh toàn thân trần trụi còn khiến người ta hưng phấn hơn rất nhiều, nam giới đều là động vật thích nhìn cái đẹp, loại kích thích này ai có thể chịu được…
Ly Hận Thiên cũng là một nam nhân bình thường, so với bị nam nhân bắt buộc, y càng thích nữ nhân hơn.
Từ đầu đến cuối, nữ nhân kia vẫn luôn ghé vào trên giường, vừa thấy Ly Hận Thiên kéo mạn giường ra, liền vươn ra cánh tay thon nhỏ mềm mại như không xương mà vịn vào thành giường có khắc hoa lan bên giường mà chậm rãi ngồi dậy, vài động tác đơn giản như vậy thôi lại mang theo phong tình vạn chủng, còn có bàn tay mang theo khí chất câu dẫn chỉ có riêng nữ nhân mới có …
Nàng quy củ quỳ gối trên giường, liền cúi đầu mở miệng liền gọi nam nhân là “gia” mang theo âm thanh ôn nhu. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng dùng một đôi con ngươi phủ đầy ướt át, xấu hổ ngại ngùng mà đảo qua Ly Hận Thiên liếc mắt một cái. Nam nhân Ly Hận Thiên lúc nãy vừa mới còn mệt mỏi mỏi muốn ngủ, nay vẫn đang trong trạng thái sững sờ, đột nhiên nhìn thấy một người nữ nhân mềm mại mặc thành như vậy, còn dùng loại giọng nói cùng ánh mắt này nhìn y. Lúc này, nam nhân cảm thấy trong lồng ngực của mình như bị nai con chạy loạn va chạm liên tục…
Che đi cái mũi nào đó sắp phun ra chất lỏng màu đỏ, Ly Hận Thiên liên tiếp lui về phía sau, loại kích thích này y chịu không nổi, sẽ bị chết ỉu mất…
Y xong rồi, y thua, y bị đánh bại rồi.
– Gia, nô tỳ là tới hầu hạ ngài.
Giọng nói này tuyệt đối là ôn nhu như nước, có thể hòa tan hết tất cả. Nữ nhân không hề cử động. Nàng như cũ mà quỳ gối ở chỗ đó, trên đôi ngực đẫy đà ngực, một đường xương quai xanh lộ ra một nửa xuyên thấu qua sa mỏng, theo hô hấp của nàng, lớp vải sa hồng nhạt kia nhẹ nhàng lay động, giống như là tay ai đó đang vuốt ve chỗ đẫy đà xinh đẹp đó vậy…
Còn có từ khe hở của lớp vải sa mỏng bị trũng xuống, ở giữa trên đỉnh của hai đôi gò bồng đào đó đều bị lộ ra, thấy rất rõ ràng, màu sắc nhạt mà như chỉ có xử nữ mới có được mà thôi.
Màu sắc xinh đẹp này thật khiến cho người ta điên cuồng.
Thật sự là chịu không nổi nữa rồi. Y không thể lại nhìn nữa, nếu lại nhìn tiếp xuống dưới nữa, khẳng định là mũi sẽ phun máu mất, nghĩ đến y đã lớn tuổi như vậy rồi còn chỉ vì nhìn thấy cảnh này thôi mà phun máu mũi. Việc này truyền ra đi nhất định khiến cho người cười đến rụng răng mất. Vì vậy, Ly Hận Thiên vội vàng nhắm mắt lại, tự cảnh báo bản thân nên tỉnh táo lại. Nhưng tâm y vừa có một chút bình tĩnh, nữ nhân kia đột ngột ôm lấy tay y…
Nhân tiện có phóng ra ánh mắt yêu mị nhìn y một cái.
Phá công.
Ly Hận Thiên liền mềm nhũn người mà không có một chút kháng cự nào bị nàng kéo lên giường, tấn mạn mỏng màu nâu trước giường liền run run phủ xuống, thân thể của nam nhân lập tức tiến vào bên trong, rốt cuộc nhìn không thấy nữa…
Giày của y, cũng bởi vì kích động quá mức mà bị ném đến giữa gian phòng.
Bên trong phòng ánh nến đang đốt cháy đến sáng bừng, đem mỗi một góc ngách âm u đều bị chiếu sáng. Để ý đến bên trong giường, bàn tay nữ nhân vuốt ve khuôn mặt nam nhân, lại che miệng tươi cười, khuôn mặt phấn khích đến nhuộm lên một màu phấn hồng. Ly Hận Thiên nhất thời cúi đầu liền nhìn thấy hai nụ hồng nhỏ ở trước ngực, bây giờ càng cách càng gần, thấy đến rõ ràng, cùng lúc máu chảy ở trong cơ thể nam nhân cũng đều sôi trào …
Hình ảnh ở trước mắt này tuyệt đối là cảnh đẹp nhân gian, khiến người vừa nhìn thấy liền vô cùng yêu thích.
Y thích vốn chính là nữ nhân. Việc này khác với chuyện xảy ở diễm phụ thôn, nữ nhân này vốn chính là được phái tới để hầu hạ y, thân thế vốn là sạch sẽ, đã tìm hiểu về bối cảnh. Y chỉ nhất thời do dự một chút, nhưng ngay lúc này nữ nhân lại chủ động tiến tới, y lập tức từ bỏ băn khoăn gần nhất kia.
Đây là quyền lợi của nam giới mà y nên có thôi. Y không sợ bất kì kẻ nào biết, cũng không để ý. Y ước gì khiến cho bọn hắn hiểu ra rằng, y vốn là tính hướng rất bình thường.
Cho nên Ly Hận Thiên yên tâm thoải mái liền tiếp nhận rồi.
Khi nữ nhân đang giúp y cởi quần áo, y cũng không có cự tuyệt. Khi nữ nhân kia chủ động đến vuốt ve hầu hạ y, y cũng không có cự tuyệt. Y thích hương thơm của nữ nhân, y cũng thích nàng vuốt ve y, mơn trớn y…
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, so với bàn tay của nam nhân thô lỗ vuốt về thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, không chỉ có tay thôi, mà còn môi, thân thể mỗi một chỗ đều là mềm mại như vậy….
Đây mới là làm tình, đây mới là hưởng thụ.
Không qua bao nhiêu lâu, nam nhân đã bị nàng làm cho đến cứng rắn lên. Ly Hận Thiên cũng không khách khí, lần này y muốn hảo hảo hưởng thụ. Y nghiêng người liền đem nữ nhân ngã xuống một bên giường. Y cũng không cởi bỏ quần áo của nàng. Y thích loại cảm giác này, thực bay bổng, thực hăng hái. Chờ khi y chỉ tuột chiếc quần của mình xuống, trên thân y chỉ còn một nhất chiếc áo nội sam, y lấy một mảnh dây vải liền cột lại mái tóc dài vướng bận y, liền đè xuống tiến lên…
Y cứng rắn, y cũng chuẩn bị tốt. Nhìn thấy nữ nhân kia đang khẩn trương chờ đợi y tiến vào, nam nhân cũng đã tìm được đúng chỗ thì, cửa phòng của y, đột ngột liền bị người đá văng theo thói quen…
Sau đó mạn giường lập tức “xoạt” một tiếng đã bị người kéo ra, cũng là mở rộng to lớn, khuôn mặt đặc biệt tuấn tú của Mộc Nhai hoa hoa lệ lệ hiện ra đầy chi tiết, bất quá sắc mặt thật đen, có thể so với Bao Công …
Đi phía sau hắn, đương nhiên là Ly Lạc cùng Khâm Mặc. Văn Diệu vẫn còn đang dưỡng thương, hắn không có xuất hiện. Nam nhân luôn vẫn duy trì cái tư thế kia, cùng với ba người bọn hắn nhìn nhau…
Nữ nhân này, là do quản gia vì lấy lòng Khâm Mặc mà đưa tới, không chỉ có Ly Hận Thiên, ngoại trừ Văn Diệu thì ba người còn lại, mỗi người đều có. Sau khi bọn hắn vừa xốc mạn giường lên nhìn thấy ‘kinh hỉ’ của mình xong, bọn hắn nhất thời liền hiểu được là có chuyện gì xảy ra, cũng cùng một lúc mà rất nhanh đã nghĩ đến, loại nữ nhân không có thể nào chỉ đưa riêng cho mỗi một mình bọn hắn…
Mộc Nhai liền ở ngay trên hành lang gặp được Khâm Mặc, mà Ly Lạc chỉ là đúng lúc đem nữ nhân đuổi ra khỏi phòng thì gặp được hai người bọn hắn. Nghe thấy Mộc Nhai nói, muốn nhìn một chút xem nam nhân kia sẽ xử lý việc này ra sao, hắn cũng không có cự tuyệt liền đi theo cùng…
Cho nên, mới xuất hiện loại tình huống trước mắt này.
Không biết vì sao, Ly Hận Thiên đột nhiên có loại cảm giác bị bắt gian tại giường, sau khi y vừa nhìn thấy Mộc Nhai, cảm giác đầu tiên của y cư nhiên lại là chột dạ…
Bất quá y rất nhanh liền phủ quyết, y cho rằng bản thân mình chỉ là đang hoảng sợ mà thôi.
Mộc Nhai nhìn cũng chưa liếc mắt đến nữ nhân kia một cái nào. Hắn nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên, cặp mắt xinh đẹp tựa hồ sắp phải phun ra lửa cháy đến tận đây. Hắn cư nhiên lại nếm được tư vị phản bội, hắn thật sự không nghĩ tới, khi hắn vừa xốc mạn giường lên, cảnh tượng sẽ nhìn thấy lại là cái loại hình ảnh này. Nam nhân này thật sự dám làm tiếp sao…
Hắn đã nghĩ rằng Ly Hận Thiên sẽ không làm, ít nhất sẽ không chủ động như vậy.
Hình ảnh này hoàn toàn đánh sâu vào não Mộc Nhai kèm theo đả kích quá lớn.
Mộc Nhai chỉ là nhất thời sửng sốt một chút, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một việc khác, hắn giống như xem bằng chứng mà đột ngột xốc lên nội sam của Ly Hận Thiên, nội sam kia cũng bất quá cũng chỉ tuột mới đến đùi, hắn vừa hất vạt áo nội sam đu lên liền thấy được bộ dáng nam căn kia vẫn đang ngẩng đầu đứng thẳng của nam nhân…
– Con mẹ nó, còn thật sự cứng rắn.
Mộc Nhai lập tức mở miệng mắng chửi người.
Không biết có phải bởi vì hành động của Mộc Nhai vừa làm ra còn khiến cho Ly Hận Thiên từ đến đến giờ vẫn còn có chút xấu hổ. Vừa nghe được câu kia của hắn, tính tình y tạch một phát liền xấu hổ gì cũng biến mà, vốn nhớ tới thân thể y rõ ràng còn chưa động.
Y lạnh lùng “hừ” một tiếng, như là cảm thấy Mộc Nhai không thể nói lý lẽ được nữa. Y lười nhìn lại Mộc Nhai, trực tiếp đem tầm mắt quay lại trên người nữ nhân kia. Thân thể y vẫn còn chống ở trên người nàng, làm ra tư thế muốn vào đi, nhưng ở ngay tại phía trước, y chậm rãi đáp lại lời của Mộc Nhai,
– Nếu không cứng rắn, mấy tên các ngươi lại từ đâu mà đến.
Khâm Mặc nghe nói như thế, thực không cho chút mặt mũi nào, liền phụt ra một tiếng “phù” liền bật cười, nếu không phải còn bận tâm một chút đến Mộc Nhai, Khâm Mặc thật muốn nói nam nhân đối đáp rất hay nha…
Khâm Mặc chờ đến khi mình cười xong, liền đối với Ly Lạc khoa tay múa chân làm ra mà thủ thế mời, tiếp theo hai người đều cùng nhau ngồi xuống. Hai người bọn hắn không có chuẩn bị tham dự vào chuyện của Mộc Nhai và nam nhân, bọn hắn vốn đến đây, việc chính chỉ là ngồi xem náo nhiệt mà thôi.
Ly Lạc thậm chí còn theo thói quen mà pha trà.
Một bên khác, thấy Ly Hận Thiên thật sự hạ quyết tâm không hề để ý đến hắn, Mộc Nhai nghiến răng nghiến lợi mở miệng mà hạ tối hậu thư cho y,
– Ngươi lập tức đứng lên.
Ly Hận Thiên vẫn không để ý tới hắn, nhưng mà loại tình huống này y vốn là cũng không làm nổi nữa, huống chi nữ nhân dưới thân y bởi vì bọn hắn xuất hiện thì mị thái gì đó cũng liền biến mất, chỉ còn lại khẩn trương. Hai bên tình trạng cũng không hợp, việc này cũng liền vô tật mà chết. Đến nam căn giữa hai chân cũng đã hoàn toàn mềm xuống rồi a, Ly Hận Thiên sở dĩ còn vẫn còn duy trì tư thế này, y chỉ là đang muốn dạy dỗ Mộc Nhai mà thôi…
Không cần mang thái độ kiêu ngạo như vậy, dám đến lật vẫn giường của lão tử a.
Mộc Nhai đợi một lát, thấy nam nhân còn chưa có ý tứ định đứng dậy, hắn rõ ràng liền vươn tay tới muốn lôi y ra, bất quá hắn vừa cử động nam nhân lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt kia lập tức trừng rất tròn, mang theo cảnh cáo….
Ngươi dám chạm vào ta.
Ly Hận Thiên chưa từng lộ ra loại vẻ mặt này lần nào. Mộc Nhai luôn luôn vô pháp vô thiên kia liền bước liền bị hù dọa đến chân cũng bị khựng lại, hắn chần chờ một chút. Lần đầu tiên hắn ở trên thân nam nhân, thấy được một bộ dáng phụ thân nghiêm túc, mà uy nghiêm như vậy…
– Mộc Nhai,
Liền ngay khi song phương đang giằng co không phân thắng bại, Ly Lạc vốn không thích nói nhiều lại đột ngột kêu tên Mộc Nhai, hắn thong thả uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói,
– Ngươi không cần quấy rầy nhã hứng của cha. Nếu cha muốn làm, thì để cho hắn làm đi. Cha đã qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng chạm qua nữ nhân.
Ly Lạc mời Mộc Nhai đến ngồi xuống mà cùng nhau đến xem náo nhiệt.
Lời này của Ly Lạc nói ra thì thoạt nghe có vẻ hiểu chuyện. Bất quá Ly Hận Thiên một chút cũng không thấy bọn hắn có ý định đi ra. Nếu hắn thật sự là nghĩ như vậy, thì hắn sẽ không vẫn ngồi ở trong này, mà là tị hiềm liền mang theo hai tên đệ đệ hỗn đản này cùng nhau lăn đi ra ngoài.
Mộc Nhai vừa muốn nói không cần bọn họ xen vào việc của người khác. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ly Lạc cùng Khâm Mặc, hắn liền đột ngột mà câm miệng. Mộc Nhai vung ống tay áo, liền ngồi xuống bên bàn. Hắn cũng tự rót cho mình một chung trà. Bất quá hắn không giống như Ly Lạc tinh tế thưởng thức như vậy, hắn giống như uống rượu vậy liền trực tiếp một hơi uống hết.
Hắn uống rất nhiều nước trà, để tiêu trừ bớt lửa giận của chính mình.
Ba tên bọn hắn, hoàn toàn thảnh thơi mà ngồi xuống. Bọn hắn cũng tỏ vẻ, sẽ không quấy rầy ‘nhã hứng’ của Ly Hận Thiên…
Kẻ đang xem biểu diễn, từ hai tên liền biến thành ba tên.
Ly Hận Thiên không nghĩ tới, bọn hắn thật sự phải làm như vậy, hoặc là liền triệt để đánh gãy, hoặc là liền thức thời rời đi, nhưng mà bọn hắn cư nhiên muốn ngồi lại mà xem…
Đây là muốn bày ra cái trò đùa gì?!
Như vậy thì y làm sao mà làm tiếp được, huống chi, y đã mềm xuống rồi a…
Nữ nhân ở phía dưới thân y, càng ánh mắt giống như là đang cầu xin được tha mà nhìn y, nàng đáng thương hề hề cầu xin bọn họ buông tha cho nàng……
Chuyện này vốn không hề liên quan một chút gì đến nàng. Nàng chỉ là do quản gi phái tới để hầu hạ Ly Hận Thiên. Nếu bọn họ không muốn để nàng ở lại, thì nên để cho nàng đi là tốt lắm rồi a…
– Cha, ngài cứ tiếp tục đi. Chúng ta chỉ ở một bên mà nhìn thôi. Nhân tiện coi như là ở ngay tại đây mà dạy cho bọn ta thêm chút kiến thức vậy.
Khâm Mặc nhu thuận mà mỉm cười một chút, mở lời nói với nam nhân. Hắn nhất thời đặt chung trà xuống, hai tay chống cằm nhìn về phía giường, lộ ra một bộ dáng thiên chân lấp lánh mong chờ.
Mộc Nhai cũng không đem giường mạn thả xuống lại. Nam nhân vẫn còn duy trì tư thế đặt ở trên người nữ nhân, như vậy càng thuận tiện để bọn hắn càng nhìn rõ hơn…
– Đúng vậy. Cha, loại chuyện này, ngài đã nói ra lời như vậy thì cũng cần phải thực hành để làm mẫu chứ a. Để bọn ta trau dồi thêm kiến thức thì ngài càng nhanh chóng có thể ôm được tôn tử rồi, ngài nói đúng không?
Mộc Nhai cũng âm dương quái khí mà phụ họa một câu. Hắn cười dữ tợn, hắn chờ Ly Hận Thiên làm tiếp.
Trái lại, Ly Lạc lại không nói chuyện tiếp nữa. Hắn chính là buông xuống chung trà mà hắn vẫn đang cầm, cùng hai người bọn hắn, mà nhìn về phía giường…
Bọn hắn đang chờ nam nhân làm truyền hình thực tế phát sóng trực tiếp.
Việc này thật sự là đáng chết mà. Ly Hận Thiên xem như đã lỡ đâm lao thì phải theo lao …
Nên vì thể diện của y mà làm tiếp, hay là túng quẫn mà bỏ cuộc đây…