Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 31: Sinh nhật Hàn Nhược Y

Sau bộn bề nhiều việc cả hai cũng trang trí hoàn tất ngôi nhà rất ra dáng một lễ cưới khụ, một tiệc sinh nhật. Khắp nơi đều là bóng bay, những chữ happy birthday, có treo rất nhiều hình của một nhà ba người các nàng. Những ánh đèn led nhỏ chiếu sang vô cùng lãng mạn.

- Thiên Thiên: "Dao Dao, em đang đợi gì đấy? Em đã đứng đây lâu rồi đó."

- Dao Dao: "À, ừm... Em là đang ngắm trăng thôi haha!"

Đã nói bao nhiêu lần, Dao Dao là nói dối rất tệ rồi. Dưới một cái liếc mắt của Thiên Thiên đều bị bại lộ. Đang lúc định lên tiếng, Dao Dao lại cười hì hì quay sang hỏi nàng:

- "Thiên Thiên, không biết đã mấy giờ rồi a?"

- Thiên Thiên nghe vậy thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên tay: "Đã 23h58. Có chuyện gì sao?"

Dao Dao nhẹ liếc mắt, bỗng nhìn vào Tiểu Y. Con bé ôm Thiên Thiên mắt lim dim như muốn ngủ, hảo đáng yêu nga.


- Dao Dao: "Cũng sắp rồi, giờ chị nhắm mắt lại đi."

Thiên Thiên khó hiểu, nhưng nhìn biểu tình Dao Dao nghiêm túc như vậy, không nói gì nữa liền gật đầu làm theo.

Dao Dao từ đâu mang ra một sợi vải lụa màu đỏ. Thiên Thiên cảm thấy có gì đó áp lên hai mắt nàng rồi vòng qua phía sau. Là Dao Dao đang cẩn thận che mắt nàng lại bằng một miếng vải.

- Thiên Thiên cong khoé môi nói: "Em lại bày trò gì nữa đây?"

- Dao Dao thì thầm vào tai Thiên Thiên: "Đi theo em, em sẽ cho chị biết."

Do không thể nhìn thấy gì nữa, Dao Dao trở thành đôi mắt cho Thiên Thiên mà hướng dẫn nàng ấy bước đi. Thiên Thiên có chút sợ cảm giác không nhìn thấy gì này, trên tay lại ôm Tiểu Y chặt hơn. Lần này Dao Dao hơi bị to gan, dẫn một mạch Thiên Thiên lên đến sân thượng.

Cảm nhận được gió mát thổi qua người, Thiên Thiên dkhông ngừng to mò, rốt cuộc Dao Dao đang định làm gì trên này.


- Dao Dao: "Bây giờ em sẽ tháo miếng vải này ra, chị cứ từ từ mở mắt. Đảm bảo chị sẽ hét lên vì kinh ngạc cho xem!"

Nghe Dao Dao một lời tự tin nói như vậy, Thiên Thiên bất quá cười thầm nghĩ rằng em ấy nói quá.

Cảm nhận được động tác Dao Dao đã tháo vải lụa ra. Thiên Thiên từ từ mở mắt...

- Thiên Thiên: "A!... "

Giống như dự đoán của Dao Dao, Thiên Thiên đã hét lên.

Dao Dao nhẹ buông miếng vải lụa mỏng màu đỏ, cứ thế nó bị gió lớn kéo lên không trung bay đi.

Nơi sân thượng không biết từ khi nào được Dao Dao trang trí nhìn vô cùng ấm cúng. Một bên là bàn ghế, một bên là niệm giường, các chậu cây cảnh và những cây hoa Thiên Thiên yêu quý cũng mang lên. Xung quanh trải đầy các bong bóng, dây trang trí tiệc, hình các nàng và Tiểu Y dán hầu như bất cứ đâu. Những ánh đèn cam mờ ảo phát sáng một vùng.


Dao Dao kéo Thiên Thiên đến chiếc bàn có sẵn món ăn kiểu Pháp và một chai rượu đỏ.

- Nàng kéo ghế ra: "Thiên Thiên, ngồi đi."

Dao Dao trước đó ôm Tiểu Y sang đặt vào chiếc ghế bên cạnh dành cho trẻ con.

Thiên Thiên từ khi nhìn thấy những cái này thì đã không nói nên lời, nàng không cảm động chính là vô cùng ngụy biện. Nàng e rằng...

- Thiên Thiên ươn ướt nước mắt nói: "Tất cả là em tự mình làm sao?"

- Dao Dao nhìn thấy, hiểu rõ Thiên Thiên làm sao liền chỉ cười cười: "Em muốn cho chị và Tiểu Y những điều tuyệt vời nhất! Còn nữa... "

Dao Dao nói là còn nữa, nàng mở điện thoại lên xem. Thấy đã đến giờ, liền nhắn một tin đến điện thoại ai đó.

Cùng lúc đó điện thoại Thiên Thiên reo lên chuông thông báo có tin nhắn đến. Nàng mở điện thoại ra, liền nhìn thấy dòng tin.

"Em yêu chị, yêu cả Tiểu Y của chúng ta! ❤️"
Thiên Thiên bất ngờ ngước lên nhìn, đột nhiên một âm thanh kì lạ xuất hiện.

- "Chíu— Đùng! Đùng!"

Những vệt sáng từ phía sau chung cư bắn lên không trung, nổ ra các đoá hoa sáng rực cả bầu trời. Liên tiếp các bạn chùm sáng vô cùng rực rỡ xuất hiện.

- Thiên Thiên không kìm được mà thốt lên: "Thật đẹp!"

Tiểu Y bên cạnh không chịu ngồi yên nữa cũng nháo lên, con bé vô cùng thích thú đưa hai bàn tay nho nhỏ ra với lên không trung, như là có ý định nắm bắt lấy những sắc màu rực rỡ đó.

Dao Dao đứng lên bồng Tiểu Y ngồi lên sau gáy mình. Hướng Tiểu Y thật cao lên phía trên. Nếu Thiên Thiên và Tiểu Y muốn, đến ngôi sao trên đó nàng cũng có thể bất chấp mà hái xuống cho hai mẹ con nàng ấy.

Trong lòng Dao Dao một mảnh hưng phấn, nhìn chằm vào khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Thiên.
- Dao Dao: "Đây là thứ em chuẩn bị dành riêng cho chị và Tiểu Y. Em rất vui khi chị thích nó!"

Thiên Thiên đang ngẩn ra chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô cùng lộng lẫy sáng chói và rực rỡ này. Nghe Dao Dao nói trong lòng càng thêm tràng đầy ý xuân. Nàng quay sang nhìn Dao Dao bên cạnh đang cùng Tiểu Y hướng mắt chăm chú hưởng thụ tuyệt cảnh, nhẹ tiến lại gần:

- "Ngồi đây đi."

Nàng ra ý cả hai ngồi xuống tại đây. Lúc này Dao Dao nghe theo ngồi bên cạnh, động thái như vậy, Tiểu Y tò mò nhìn sang, thấy Thiên Thiên liền đòi qua. Nàng hết cách đành phải ba người ngồi cạnh nhau.

- Dao Dao: "Tiểu Y a~ một tuổi rồi, con có muốn ta tặng gì không?"

Tiểu Y nghe giọng Dao Dao, quay sang cười đùa mà không thể trả lời, chỉ y y nha nha vài tiếng.

- Thiên Thiên: "Không cần đâu, như vậy đã là quá hạnh phúc cho hai mẹ con chị rồi."
Nàng biết thế nào Thiên Thiên cũng sẽ từ chối, nên khá quen thuộc nhẹ kéo cánh tay đang nắm.

Từng ngón tay xỏ qua các khe hở ngón tay Thiên Thiên. Nắm chặt lại mười ngón tương khấu. Thiên Thiên hiểu ý mà đầu tựa vào vai Dao Dao.

- Dao Dao: "Vậy chị tặng em cái gì đi?"

Thiên Thiên thân khẽ động, nàng quay sang nhìn Dao Dao.

- Thiên Thiên: "Lại đây chị cho em."

Vừa nói nàng vừa kéo khuôn mặt Dao Dao lại gần. Khi thấy Dao Dao đã nhắm hờ mắt liền hôn lên môi mềm ngọt ngào ấy.

Biết rằng rồi sẽ có tình huống như vậy, trước đó nàng đã dùng một tay che mắt Tiểu Y lại, tránh bé con tò mò mà nhìn thấy những điều không nên thấy. Dao Dao vừa tội lỗi trong lòng lại vừa cười thầm, Thiên Thiên thật là...

Nàng không nói bản thân cực kỳ vui mừng đâu, Thiên Thiên đang chủ động với nàng a. Hai người đắm chìm trong nụ hôn sâu đầy lãng mạn dưới những trời ngào tràn những ánh sáng rực rỡ.
Tiểu bất điểm trong lòng cả hai ngây thơ không hiểu chuyện, tự hỏi tại sao mama lại dùng tay che mắt mình đây?

Dao Dao trong đầu là tự nhận hôm nay sinh nhật Tiểu Y, nhưng lại giống như là sinh nhật Thiên Thiên hơn. Nàng cũng có chút khổ tâm, hứa hẹn năm sau sẽ đền bù cho Tiểu Y thật xứng đáng!

Nhà ba người cùng ăn món Pháp, uống rượu đỏ lãng mạn. Xem ra Tiểu Y chỉ được cho một bình sữa mà ngồi vừa thưởng thức vừa xem hai mama nó tâm tình quăng lương cẩu vào mặt. Nhưng Tiểu Y sinh ra bản tính tiểu thư ngoan hiền có sẵn, nàng im lặng ôm tiểu bạch thỏ yêu quý nhất của mình mà chơi vui vẻ. (tiểu bạch thỏ Dao Dao vừa tặng con bé)

Nhìn Tiểu Y chơi có vẻ buồn ngủ rồi, cả ba người sẵn tiện cùng ngã lưng trên chiếc giường ngoài trời Dao Dao đã chuẩn bị. Tiểu bảo bối nằm giữa cả hai. Thiên Thiên yêu thương nhẹ vỗ Tiểu Y ngủ, Dao Dao mỉm cười ngắm khuôn mặt con bé. Trên bầu trời hôm nay thật nhiều ngôi sao sáng, ánh trăng cũng rất sáng.
Đột nhiên Thiên Thiên cất giọng hát:

"Bảo bối, bảo bối của mẹ

Gửi con những lời ru ngọt ngào

Để đêm nay con có giấc ngủ ngon

Tiểu quỷ, tiểu quỷ của mẹ

Thắp lên nụ cười trên môi con

Để con thêm yêu thế gian này

Wa la la la la la, bảo bối của mẹ à

Khi con mệt mỏi, thì luôn có mẹ ở đây vỗ về

Ai ya ya ya ya ya, bảo bối của mẹ à

Mẹ muốn con biết rằng con là người đẹp nhất

... "

Xem ra, đây rất có thể sẽ trở thành bài hát gia truyền nhà nàng. Chưa hết bài Thiên Thiên âm thầm nghe thấy có tiếng hít thở đều đặng của một lớn một nhỏ. Quay sang thì thấy hai bạn nhỏ đã ngủ say. Dao Dao tửu lượng không được tốt, khi nãy chỉ uống vài ngụm rượu thì xém chút đã đi không vững.

Thiên Thiên mỉm cười sủng nịnh cả hai liền kéo chăn đắp một nhà ba người, trước khi ngủ không quên nắm lấy bàn tay của Dao Dao...
"..."

Sáng.

"Bùm!"

- "Hả!? Chuyện gì vậy?"

Vừa nghe tiếng động lớn, Dao Dao đang nằm ngủ từ trên giường theo quán tính lăn một phát vài vòng xuống, tay còn móc bên hong tìm súng, lại phát hiện là không có mang theo trên người. Nàng thất thần nhìn Tiểu Y đang vui vẻ ngồi chơi với đóng bong bóng trước mặt.

- "Sáng sớm có chuyện gì đã nháo như vậy?"

Thiên Thiên trên giường dụi mắt ngồi dậy, phát hiện cả hai bạn nhỏ đều đã thức dậy, tuy nhiên nhìn hành động của Dao Dao thì có chút kỳ lạ.

- Dao Dao giọng run run: "Thiên Thiên, Tiểu Y... Tiểu Y con đứng được sao...? "

Là nàng hoa mắt sao? Thậm chí có thể đi được. Tiếp xúc Tiểu Y đã lâu, con bé ngoài bò bò một chút đã lười di chuyển. Hiện tại còn đuổi bắt 'bóng' chơi vui vẻ như vậy.

Hai phụ huynh các nàng còn đang cứng người không biết nói gì thì đột nhiên thấy Tiểu Y quay sang.
Bé con thấy hai nàng liền vui mừng ánh mắt trở nên to tròn tỏa sáng lảo đảo đi lại.

- Miệng Tiểu Y bi bô vài tiếng: "Mẹ...mẹ... Mama... "

Nhìn Tiểu Y đi đến như sắp ngã, mặc kệ vừa bị một cú sốc khá lớn kia, Dao Dao hốt hoảng bay lại đỡ Tiểu Y, sẵn tiện bồng con bé lên.

Hai cô gái trẻ các nàng một phen bị doạ sợ. Dao Dao ôm Tiểu Y mặc kệ con bé loạn trên người mình, khuôn mặt cứng đơ quay sang nhìn Thiên Thiên.

- Thiên Thiên trong giọng nói có chút không được tự nhiên thốt lên: "Chúng ta... Đi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Y đi, hôm nay sinh nhật con mà lại... haha. "

Dao Dao không chút ý kiến gật gật đầu, rồi nhìn sang Tiểu Y đang không ngừng gọi nàng mama... Trong lòng một phêm rumg động nói không nên lời, có lẽ đây là tư vị có con đi. Nàng hạnh phúc chết mất!

Qua sự kinh hỷ kia, hai người tiếp thu cũng rất nhanh. Sau khi ăn sáng, Dao Dao ngỏ ý muốn đưa hai mẹ con đi chơi thủy cung xem cá heo và đi thảo cầm viên xem thú. Hôm nay vì là ngày đặc biệt không muốn ai làm phiền, Thiên Thiên và Dao Dao đều tắt điện thoại đi vì không muốn công việc riêng ảnh hưởng đến chuyến đi.
Nhưng đúng ngày này cả hai đều bỏ lỡ chuyện hệ trọng của bản thân.

"..."

Sau chuyến đi chơi tới tận đêm khuya mới về đến nhà. Tiểu Y chơi vui đến kiệt sức mà đã ôm tiểu bạch thỏ ngủ say.

Sau khi tắm xong, Dao Dao lén lút mò vào phòng Thiên Thiên. Nàng kéo chăn lên nằm cạnh, vì nghĩ có lẽ Thiên Thiên đã ngủ. Chợt một giọng nói hời hợt vang lên:

- "Em mò vào đây làm gì? Không phải phòng em bên kia sao?"

Dao Dao giật bắn mình, nhẹ ôm Thiên Thiên từ phía sau ủy khuất nói:

- "Người ta không có hơi nàng sẽ không ngủ được a."

- Người trong lòng rõ ràng phát ra tiếng cười nhẹ nhưng lại nghiêm túc trả lời: "Vậy thì sau này nói một tiếng là được, có phải gian tình đâu mà lén lút?"

Nàng là cũng vậy, chính là thiếu hơi của Dao Dao sẽ khó ngủ.

- Thiên Thiên xoay người qua đối mặt Dao Dao: "Hôm nay chị và Tiểu Y rất hạnh phúc, không đúng, là mỗi ngày có em đều rất hạnh phúc."
Khi xoay qua, áo Thiên Thiên có chút lộn, vô tình để lộ thứ gì đó trước mắt Dao Dao, khiến người kia sắp để lộ nguyên hình.

- "Không phải sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta thêm chút gia vị vào đêm tối sao?"

Dao Dao nhếch mép mỉm cười một cách vô lại. Chưa kịp phản ứng Thiên Thiên liền bị Dao Dao đè phía dưới thân.

- Thiên Thiên: "Em... Em chơi một ngày rồi không mệt sao?"

- "Không mệt."

- "Nhưng chị mệt."

- "Không sao, em sẽ nhẹ nhàng."

"..."

Mắt đối mắt Thiên Thiên không biết nên nói cái gì cho đúng.

Dao Dao nhìn thấy Thiên Thiên rốt cuộc cũng chịu trận, ánh mắt Dao Dao có chút thay đổi tựa như một đại sắc lang rất tự nhiên thưởng thức bữa ăn.

Hôn trán, hôn mí mắt, hôn sóng mũi... Dần chuyển đến môi. Dao Dao hơi gấp gáp ngặm lấy bờ môi kiều diễm ấy. Cả hai ngọt ngào tấn công vào bên trong đối phương, thuần phục mà nhuần nhiễn, đưa ra lại đưa vào... Tính ra cả hai không biết thực hiện điều này trên dưới bao nhiêu lần.
Khi dứt ra nụ hôn sâu đầy ướŧ áŧ kia, môi Thiên Thiên tê dại mà có chút sưng. Dao Dao như một người khác, phải nói Thiên Thiên vừa rút ra vài điều.

- "Khi xuống giường, em là một mama tốt. Khi lên giường em lại là tiểu cầm thú... Á!"—"Em làm gì vậy?"

Vừa dứt lời, Thiên Thiên đã bị Dao Dao cắn xuống cổ một ngụm. Khuôn mặt rất đê tiện mà ngước nhìn nàng.

- "Em đang làm chuyện mà một tên cầm thú nên làm."—"Hay... Em lại cho chị thêm một Tiểu Y thứ hai a?"

Sau đó,...

-----------------============----------==============----------------

- "Sao tôi gọi cho Thiên Thiên mà nó không bắt máy?"

- "Tuyết Di nói có thể nó bận chuyện gì, dù gì cũng đến nhà rồi chúng ta mau vào đi."

Hai người mang theo va li với phong cách thời trang khá trẻ trung đi vào nhà Thiên Thiên. Bọn họ nhìn một lượt xung quanh, nhưng không thấy ai. Họ rất tự nhiên để va li một bên rồi ngồi xuống sô pha phòng khách.
Người phụ nữ trẻ tuổi lại mang ra điện thoại ấn: "Alo, Tuyết Di. Con nói xem Thiên Thiên làm gì mà không đến đón hai chúng ta đây?"

- Tuyết Di: "Mẹ à, có lẽ tỷ ấy bận rộn một số việc nên quên thôi. Bây giờ mẹ đã vào được nhà tỷ ấy chưa?"

- "Vào được rồi, nhưng nhà lại không mở đèn. Cũng phải vì cũng khuya rồi, hai chúng ta lại bắt chuyến bay tối nên về hơi muộn."

- Tuyết Di: "Vậy mẹ và ba cứ đến phòng thứ 3 lầu hai ngủ tạm đi. Hình như phòng đó tỷ tỷ còn để trống. Hôm sau con sẽ liên lạc với tỷ ấy báo rằng hai người đã về."

- "Vậy được rồi, cám ơn con."

Cúp máy xong, người phụ nữ trẻ nhìn sang nam nhân tuấn tú đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại kia, liếc mắt xem thường nói:

- "Còn không mau mang đồ lên lầu, Tuyết Di bảo đến phòng thứ 3 ngủ tạm, hôm sau sẽ tính tiếp. Thiệt tình, không biết Thiên Thiên làm gì mà lại quên mất đón chúng ta, bây giờ lại không có nhà."
- "Nóng giận mau già, để anh xách đồ giúp em."

Nói rồi cả hai từng bước đi lên lầu hai, nơi sẽ xảy ra cuộc cách mạng mới với phong trào kháng chiến bùng nổ lớn...

- "Ah~..."

Hai người chỉ vừa bước ngang qua phòng thứ 2 liền nghe âm thanh lạ mà dừng lại. Cả hai nhíu mày nghi hoặc nhìn nhau, chẳng lẽ là Thiên Thiên có ở nhà và đang ngủ trong phòng này?

Hàn mẹ tò mò nhìn cánh cửa, thật cẩn thận vặn chốt cửa khẽ hở nhìn vào bên trong. Hàn ba đứng gần đó cũng nhướng người ghé vào khe mở nhỏ... Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả hai bất động như ai đó vừa dùng phép thuật biến hình thủy thủ mặt trăng hoá đá hai người. Khuôn mặt vốn xinh đẹp hồng hào của Hàn mẹ giờ đây đỏ gắt lên, Hàn ba không ngoại lệ mà cũng xém chút phụt máu mũi, may mà nhờ nhiều năm kinh nghiệm kiềm chế... Rồi đây hai kẻ bên trong kia sẽ thế nào đối mặt phụ huynh?
_________________________________________________________

Hết chương 31

#Chương truyện an ủi, thành thật chưa sửa truyện, chưa đọc lại, nhưng vẫn đăng lên cho mọi người. Cuối cấp rồi phải ôn thi mọi người ạ! TvT