Tống Thu Doãn vừa đi, Phong Tố Cẩn mới chống đỡ thân mình đứng dậy. Trước mắt cô biến thành một mảng màu đen, thân thể lung lay, không thể không ngồi xổm xuống để phục hồi lại chút sức lực.
Nhạy cảm cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, cô quay đầu nhìn vào phía trước.
Cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông ở cách đó không xa.
Hắn cầm dù che trên đỉnh đầu, cả người phảng phất trong mưa bụi giống như một bức họa, hơi thở có chút mị hoặc mờ ảo.
Hắn từng bước đi về phía cô, nhất cử nhất động đều lộ ra khí tức Vương giả cao quý, ưu nhã, chân dài bước đi, mỗi một bước lại như đạp lên lòng người. Âu phục hắn mặc trên người cẩn thận tỉ mỉ, càng thêm trưởng thành, đẹp đẽ.
Cho đến khi hắn bước tới gần, Phong Tố Cẩn mới nhìn rõ dung mạo của hắn, cảm giác vô cùng kinh diễm.
Dung mạo của hắn đẹp đẽ tráng lệ, lông mày như họa, mắt phượng u ám, trầm tĩnh như nước, cho dù bên trong sự ưu nhã lộ ra một cỗ dịu dàng khó tả nhưng khí thế kinh người, quanh thân đều tỏa ra một cỗ hàn khí nghiêm nghị.
Nhìn khí thế này, người đàn ông này có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn hắn, cô không nhớ được ở Bắc Quyền Thành còn có một nhân vật như thế này.
Người đàn ông đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn thì dừng lại, đem dù che trên đỉnh đầu cô, đưa cho cô một cái khăn.
"Lau nước mưa!"
Thanh âm của hắn trong trẻo, tựa như có thể làm dịu lòng người.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn cái khăn trước mặt, nháy mắt trong lòng có một tia ấm áp phun trào.
Hôm nay quan hệ thông gia của Phong gia và Lam gia bị hủy bỏ, tất cả mọi người đều xa cách cô, ngay cả người nhà họ Phong cũng đều không quan tâm đến cô.
Thời điểm chật vật như thế này cũng chẳng có gì phải dè dặt nữa, cô nhận lấy khăn, nói.
"Cảm ơn."
Tiếp đó, người đàn ông kia lại đem dù đặt vào trong tay cô.
"Là con gái phải biết đối xử tốt với bản thân một chút."
Nói xong câu đó, người kia hướng về phía đường mà bảo tiêu đã mở, đi vào bên trong Ngự Cung.
Phong Tố Cẩn nắm chặt cán dù, mặt trên vẫn còn chút độ ấm, tựa như có thể truyền từ lòng tay vào trong tim, cũng không đến mức khiến cô cảm thấy tuyệt vọng với cái thế giới này.
Bảo tiêu bảo hộ cho người đàn ông đi vào trong phòng. Dạ Tinh cũng đi theo vào trong, đem văn kiện đưa cho Quân Mặc Hàn.
"Quân thiếu, đây là tư liệu gần đây, cần có chữ ký của ngài, mời ngài xem qua."
Quân Mặc Hàn mở ra, nhìn thoáng qua cũng không có vấn đề gì, đôi tay thon dài như ngọc cầm bút lên ký vào bên trên. Dạ Tinh nhìn Quân Mặc Hàn hơi do dự, không biết có nên mở lời hay không.
Trong mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một tia sáng âm u, nhàn nhạt nói.
"Nói!"
Dạ Tinh giật mình một cái.
"Quân thiếu, vì sao ngài lại muốn giúp đỡ Phong tiểu thư kia?"
Hắn cảm thấy Quân thiếu làm việc sát phạt quyết đoán, chưa hề mang theo mục đích, xưa nay không xen vào việc của người khác. Nhưng mà hôm nay Quân thiếu lại giúp đỡ Phong tiểu thư bị vứt bỏ kia, thực khiến hắn nghĩ không ra.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn một cái, đôi mắt đẹp đẽ nhiễm lên một tia tĩnh mịch.
"Cô ấy là đặc biệt."
Quân Mặc Hàn cũng không giải thích rõ ràng nguyên nhân nhưng cũng đã chứng tỏ, Phong tiểu thư có địa vị không tầm thường.
Bất luận là nguyên nhân gì, chỉ vì câu nói này mà đám thuộc hạ bọn hắn nhìn thấy Phong tiểu thư cũng sẽ chiếu cố một chút.
...
Phong Tố Cẩn che dù trở về Phong gia, vừa đến cổng liền nghe âm thanh hỗn loạn, còn có cả tiếng la khóc.
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi,... chị ơi, chị ơi..."
"Tiểu tạp chủng, đều do chị của mày. Nếu không phải vì bọn mày, Phong gia cũng sẽ không bị mất mặt như vậy."
"Không phải chị tôi, không phải chị tôi..."
"Tức chết tao rồi, quan hệ thông gia cùng Lam gia cũng mất hết rồi!"