Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 4: Tin tức về hai mẹ con

Đám thân thích cùng với Lý Nguyên Tùng, đều bị ánh mắt bá đạo này của Lâm Bình dọa sợ.

Đờ đẫn một lát!

Nhưng lập tức, cô út phản ứng kịp nói: “Sao thế, Nguyên Tùng có ý tốt giới thiệu công việc cho cậu, cậu còn chó cắn Lã Động Tân, không thèm để ý tới lòng tốt của người ta, không nhìn xem mình là hạng người gì Lâm Bình đứng dậy, rủ mắt xuống, anh vừa dùng khăn tay lau khóe miệng, vừa nhìn chằm chằm cô út.

Nhất thời, trong lòng cô út rùng mình, ngơ ngẩn nhìn Lâm Bình, cố gắng nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.

“Lâm Bình, anh thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi!”

Lúc này, Lâm Nhã cũng nhẹ giọng nói, trong đôi mắt nhìn về phía Lâm Bình tràn ngập vẻ thất vọng.

Có cơ hội, vậy mà không biết nắm chắc lấy.

Vứt bỏ dụng tâm lương khổ của mình không thèm để ý, sớm biết thế, cô ta cần gì phải che giấu thay Lâm Bình, nói cái gì mà chủ động nghỉ học, nếu để Lý Nguyên Tùng biết rõ, sẽ không nghĩ nhiều được sao?

Cô ta mạo hiểm đối mặt với việc bị bạn trai hiểu lầm, vậy mà Lâm Bình không biết suy xét như thế.

Thật sự không hiểu, vì sao năm đó mình lại thích anh.

Đối với lời nói của Lâm Nhã, Lâm Bình không phản bác.

Nhưng đúng lúc này, cửa nhà họ Lâm lại vang lên lần nữa.

“Là ai thế?”

Vẻ mặt Trần Thanh Hà nghi ngờ, sao hôm nay nhiều khách không mời mà tới thế này?

Sau khi mở cửa ra, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tư thế hiên ngang oai hùng.

Quan trọng là, cô ấy mặc một bộ quân phục.

“Gô… Cô tìm ai?”

Trần Thanh Hà hơi khẩn trương.

Không phải là tới tìm Lâm Bình đấy chứ?

“Dì à, chào dì, cháu là Chu Thanh, cháu tới †ìm Lâm Bình!”

Chu Thanh mở miệng nói, giọng nói thanh thúy.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trần Thanh Hà lập tức khó coi hơn.

Chẳng lẽ Lâm Bình vượt ngục trở về?

Tội phạm trốn trại sao?

Trần Thanh Hà không dám ngăn cản, chỉ có thể để Chu Thanh đi vào trong nhà.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình, tràn ngập oán hận.

Thật mất mặt!

Quả thực là mất hết mặt mũi rồi.

Quả nhiên, sau khi Chu Thanh vào cửa, mọi người đều thấy được Chu Thanh.

Cùng với bộ trang phục rất dễ nhìn thấy mà cô ấy đang mặc.

“Không phải là tới bắt Lâm Bình đấy chứ?”

Cô út có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Sắc mặt thân thích khác cũng rất khó coi.

Lúc này, mọi người đều có chung một ý nghĩ như Trần Thanh Hà.

Hoài nghi Lâm Bình là tội phạm trốn trại.

Nếu bị bắt ở nhà, tuyệt đối sẽ lan truyền ra khu vực này.

Như vậy thể diện của nhà họ Lâm mất sạch hết rồi.

Lâm Nhã nhìn Lâm Bình với vẻ ghét bỏ, sau đó rời mắt đi nhìn nơi khác, không nhìn Lâm Bình nữa.

Lý Nguyên Tùng nhìn thấy dáng người và dung mạo của Chu Thanh xong, đôi mắt sáng rực, lại nhìn Lâm Bình, trong đôi mắt tràn ngập vui sướng khi người ta gặp họa.

Chỉ có Lâm An Quốc vội vàng đứng dậy, đón tiếp Chu Thanh, giọng nói run run: “Đồng chí, không… Không phải là hiểu lầm đấy chứ?”

Vừa rồi Chu Thanh nói cô ấy tới tìm Lâm Bình, Lâm An Quốc cũng nghe thấy rõ.

“Chào chú ạ, không lầm đâu, cháu tới tìm Thanh… Tới tìm Lâm Bình báo cáo công việc Chu Thanh thấy tất cả mọi người khẩn trương, vội vàng giải thích.

“Vậy à, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Lâm An Quốc lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn quần áo trên người Chu Thanh, Lâm An Quốc cũng biết được thân phận của cô ấy ngay.

Nhưng một lát sau, Lâm An Quốc lại trợn †o hai mắt, giọng điệu kích động hơn: “Cô bé, cháu… Cháu nói, cháu tới tìm Lâm Bình báo cáo công việc, vậy thằng bé… Chẳng phải thằng bé là… Là…?”

Lúc này, Lâm An Quốc kích động tới mức nói chuyện đều lắp bắp rồi.

“Không sai, cháu là cấp dưới của anh ấy.”

Dáng người Chu Thanh no đủ, đứng thẳng tắp, đối với cha nuôi của Lâm Bình, sự tôn trọng của Chu Thanh phát ra từ tận đáy lòng.

Nhận được câu trả lời chắc chắn.

Bỗng nhiên Lâm An Quốc vui mừng mà khóc.

Trên gương mặt già nua tràn ngập tươi cười, trong mắt cũng lệ nóng tung hoành ngang dọc.

“Tên nhóc này khá lắm, cha biết ngay mà, cha biết con không phải loại người như vậy mà, hóa ra mấy năm nay không tìm thấy con, vì con đi làm lính, còn lăn lộn ra được thành tựu, đúng là khiến cha mẹ nở mày nở mặt rồi!”

Lâm An Quốc liên tục vỗ bả vai Lâm Bình, vô cùng kích động, vô cùng tự hào!

Mà Trần Thanh Hà, Lâm Nhã cùng với đám người thân thích, đều trợn mắt há to miệng.

Không phải là Lâm Bình mới ra tù?

Anh đi tham gia quân ngũ sao?

Hình như còn lăn lộn ra chiến công!

Loại kích thích này, thật sự quá lớn đối với bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả gương mặt của cô út đều biến thành màu gan heo.

Những người khác từng mở miệng châm chọc Lâm Bình, cũng đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu.

Cơ thể Lâm Nhã thì hơi run rẩy, nhìn Lâm Bình, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt phức tạp tới cực điểm.

“Cha, con đã xuất ngũ rồi!” Lâm Bình cười nói, không giấu diếm!

“Cha mặc kệ, xuất ngũ, vậy cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Lâm chúng ta!” Vẻ mặt Lâm An Quốc vẫn kích động như cũ.

Lâm Bình không nhiều lời nữa.

Chỉ cần cha nuôi vui vẻ, vậy là được rồi!

“Báo cáo Thanh Sơn, chuyện anh dặn dò tôi làm, đã điều tra rõ ràng rồi!”

Lúc này Chu Thanh cũng đi tới trước người Lâm Bình, thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói.

“Được rồi!”

Lâm Bình gật đầu.

Sau đó lại nhìn về phía Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà: “Cha, mẹ, con còn một số việc cần phải làm, tạm thời không thể ở lại chơi với hai người được, đợi con xong việc sẽ trở về nhà thăm hai người!”

Lâm Bình vô cùng tôn kính nói.

“Lâm Bình, chuyện của con quan trọng hơn, đừng chậm trễ nữa, nhanh đi đi.”

“Còn nữa, nếu có rảnh, thì nhớ thường xuyên về thăm nhà một chút! Nơi này, vĩnh viễn đều là nhà của con!”

Lâm An Quốc vội vàng nói.

Cũng không làm chậm trễ chuyện lớn của Lâm Bình nữa.

“Cha, yên tâm đi, nơi này, vĩnh viễn đều là nhà của conl” Lâm Bình cười nói.

Sau đó lại nhìn về phía Lâm Nhã: “Lâm Nhã, chúc em hạnh phúc!”

“Lý Nguyên Tùng, Lâm Nhã là cô gái tốt, đừng phụ bạc em ấy!”

Sau khi nói xong, Lâm Bình lại nhìn về phía Lý Nguyên Tùng.

Đôi mắt, sắc bén!

Giọng nói, lạnh lùng!

Trái tim Lý Nguyên Tùng thấp thỏm, tất nhiên là anh ta nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói của Lâm Bình, toàn thân lập tức có chút không được tự nhiên, nhưng không phản bác.

Lâm Bình không để ý tới phản ứng của bọn họ, sau khi nói xong, thì dẫn theo Chu Thanh đi ra cửa.

Bước chân trầm ổn!

Bóng lưng không tính là cường tráng lắm, nhưng lúc này có vẻ trang nghiêm uy phong và †o lớn như vậy!

Một lát sau, bóng dáng Lâm Bình và Chu Thanh biến mất trong tâm mắt của mọi người.

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Nhưng lúc trước nhà ăn còn rất náo nhiệt, lúc này không có ai động đũa nữa, còn có vẻ yên tĩnh.

Nhất là Lâm Nhã, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, tay nắm chặt thành quyền.

Anh, không phải là tên tội phạm cưỡng hiếp bị người ta phỉ nhổ sao?

Mình hiểu lầm anh rồi à?

Không có khả năng!

Năm năm trước, anh thật sự bị bắt, tuyên án vào tù rồi.

Đây là chuyện thực.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, lại rõ ràng bày ngay trước mắt.

Cho dù chân tướng sự thật thế nào, lúc này, Lâm Nhã đều có cảm giác, trong lòng mình giống như mất đi thứ gì đó.

Cuối cùng không tìm lại được nữa rồi!

Lý Nguyên Tùng thấy Lâm Nhã hơi thất thần, lại nghĩ tới từ khi Lâm Bình xuất hiện, Lâm Nhã giống như cố ý vô ý duy trì một khoảng cách với anh ta, trong mắt Lý Nguyên Tùng xuất hiện sự tàn bạo.

Nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

Anh ta cười nói: “Cháu không muốn ác ý phỏng đoán người khác, nhưng cháu muốn nhắc nhở một câu, người tên Chu Thanh kia, trên vai không có quân hàm!”

Hả?

Nghe thấy vậy, Lâm Nhã sửng sốt.

Không chỉ cô ta, ngay cả đám cô út cũng phản ứng kịp.

“Đúng vậy, cô nhớ rõ không có quân hàm!”

Cô út lập tức hét to: “Quần áo trên người cô †a, không phải là đồ giả đấy chứ?”

“Tôi thấy có khả năng, chuyện xảy ra năm năm trước, mọi người ai chẳng biết, sao cậu †a có thể biến hóa nhanh như vậy, đi làm lính rồi!”

“Hơn nữa, cho dù cậu ta thật sự đi làm lính, nhưng mới có mấy năm, sao cậu ta có thể có cấp dưới được, phải biết rằng, trong quân đội nặng nhất là lai lịch, cậu ta, đủ tư cách chỗ nào chứ?”

“Đúng là như vậy, cô xem cơ thể nhỏ yếu của cậu ta kìa, gương mặt thì trắng bệch, bộ dạng thì ốm yếu, giống như quỷ bệnh lao, sao có thể đi lính được, tôi thấy cậu ta vì mặt mũi, mời người tới diễn rồi “Tuyệt đối là như vậy, còn nói gì mà xuất ngũ rồi, rõ ràng là sợ lòi đuôi, cho nên tìm cớ cho mình thôi.”

Lúc này đám thân thích giống như biến thành siêu thám tử, năm lấy chỉ tiết bọn họ nhìn ra được, cùng với suy đoán.

Cô một câu, tôi một lời.

Tóm lại, đều cho ra một kết luận.

Lâm Bình là ngụy trang.

Chu Thanh, là người Lâm Bình mời tới diễn cùng.

Mới đầu Lâm An Quốc còn định quát lớn đám thân thích, phản bác những lời bọn họ nói.

Nhưng cuối cùng, ông ấy không mở miệng nữa.

Tuy đám thân thích nói chuyện rất khó nghe, nhưng thật sự không phải không có lý.

Không phải là Lâm Bình thật sự cố ý mời người tới lừa bọn họ đấy chứ?

Cho dù Lâm An Quốc vô cùng tin tưởng Lâm Bình, nhưng trong lòng không khỏi có chút dao động rồi.

“Hóa ra năm năm bị nhốt trong tù, cũng không thể khiến cậu ta nhận ra sai lầm của mình, cũng không khiến cậu ta trưởng thành hơn, sau khi ra tù, trái lại còn giở trò lừa gạt như vậy.”

“Vì mặt mũi, lừa gạt cha mẹ, từ chối công việc không dễ có, Lâm Bình, cậu đúng là bùn nhão không thể trát tường!”

Lâm Nhã nghe đám thân thích thảo luận về Lâm Bình, trong lòng lại thất vọng tới cực điểm.

Mà cùng lúc đó.

Lâm Bình và Chu Thanh đã đi ra khỏi tòa nhà.

Bên ngoài tòa nhà, có đỗ một chiếc xe ⁄JJeep màu xanh!

Sau khi lên xe, Chu Thanh đưa cho Lâm Bình một bức ảnh.

Trên ảnh chụp, là một cô gái tri thức thành thục, nhìn rất xinh đẹp!

“Báo cáo Thanh Sơn, cô ấy tên là Tô Uyên, chính là con gái của nhà họ Tô ở Tây Ninh, năm năm trước, là cô ấy trùng hợp cứu được anhl”

“Đến bây giờ Tô Uyên vẫn chưa kết hôn, không chỉ như vậy, cô ấy còn có một đứa con gái, là của anh!”

“Bởi vì có con, bây giờ Tô Uyên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô ở Tây Ninh, mở một công ty nhỏ ở thành phố Hải Châu, sống một mình với con gái.”

“Mà ngày hôm qua, cô ấy đăng một tin tuyển dụng, thông báo tuyển trợ lý sinh hoạt, theo tôi điều tra, thực tế trách nhiệm của trợ lý sinh hoạt chỉ có một, đó chính là giả mạo cha đứa bé, thỉnh thoảng đi chơi cùng đứa bé, khiến đứa bé vui vẻ!”

Nghe thấy vậy, toàn thân Lâm Bình chấn động!

Đôi mắt tỏa ra ánh sáng như ngọc, sắc bén bá đạo, lạnh nhạt nói: “Làm cho tất cả những người ứng tuyển, đều cút ra xa cho tôi, con gái của tôi, chỉ có thể có mình tôi là cha, người khác, không có tư cách Chu Thanh im lặng một lát, lúc này mới hơi phức tạp nói: “Tô Uyên không biết cha ruột của đứa bé là ai, hình như cô ấy rất oán hận!”

Lâm Bình sửng sốt, trong mắt lập tức tràn ngập áy náy.

Năm đó, tuy Tô Uyên cứu anh, nhưng là muốn đưa anh tới bệnh viện.

Nhưng khi đó thần trí của Lâm Bình đã mất sạch, thấy Tô Uyên thì như rơi vào trong biển rộng mênh mông, nắm được cọng rơm cứu mạng.

Cuối cùng, Lâm Bình thở dài một tiếng: “Một khi đã như vậy, vậy thì không thể để lộ thân phận, cô làm một lý lịch tóm tắt giúp tôi, ngày mai tôi sẽ đi phỏng vấn!”

Tô Uyên, tôi đã trở về!

Tôi sẽ cố gắng bù lại tất cả những thương tổn gây ra cho côi!