Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 42: Có tiếng gõ cửa truyền đến

Đoá Đoá đang chơi trong phòng khách, còn Lý Hiên chuẩn bị bữa tối cho cô bé.

Bảy giờ tối.

Sau khi ăn tối xong, Đoá Đoá đang xem phim hoạt hình.

Còn Lý Hiên không khỏi nhìn về phía cửa.

Có tiếng gõ cửa truyền đến.

Mặc dù biệt thự có chuông cửa nhưng âm thanh chuông cửa quá lớn, các thành viên của đội ẩn vệ không dám làm phiền Lý Hiên nên họ đã chọn cách gõ cửa nhẹ nhàng.

Lý Hiên mở cửa, lạnh lùng hỏi: “Có tin tức gì của Vương Lãng không?”

Tuy chỉ là những lời nói đơn giản nhưng lại mang theo sự uy nghiêm mạnh mẽ.

Ngay cả khi con hổ đang lim dim thì uy phong vẫn tồn tại. Hiện tại ẩn vệ đều biết Lý Hiên đáng sợ như thế nào.

Dưới cái nhìn của Lý Hiên, thành viên của đội ẩn vệ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh trên đầu, cảm thấy rất ngột ngạt.

Anh ta vội vàng nói: “Điện chủ kêu tôi báo cáo với anh, đúng là đã có manh mối”

“Người đó đang ở Cô Tô, sẽ có thể nhanh chóng biết được vị trí của ông ta”

Lý Hiên quay lại nhìn con gái đang chăm chú xem tỉ vi, nói: “Anh vào trong chơi trò chơi với con tôi, tôi đi gặp Hoàng Giang Thái.”

“Vâng”

Ẩn vệ vội vàng gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, Lý Hiên đã đến gặp Hoàng Giang Thái.

“Tiền bối, đã điều tra rõ thân phận của Vương Lãng kia, ông ta là gia chủ một thế gia tu luyện, hiện đang sống ở Cô Tô.”

“Người này ở địa phương rất có danh tiếng, sau khi chúng tôi điều tra những tu luyện giả ở vùng Giang Nam, đã dễ dàng xác định được người này.”

“Các đại thế gia tìm kiếm rầm rộ như vậy sẽ không đánh rắn động cỏ đó chứ?”

Lý Hiên cau mày nói.

“Dạ không, người của các đại thế gia phái đi rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không lộ ra một chút xíu tin tức nào. Hơn nữa lúc này mới qua nửa ngày, tin tức sẽ không lọt đến bên Cô Tô”

“Tốt.” Lý Hiên gật đầu.

“Tiền bối, có muốn tôi dẫn người đi lùng bắt kẻ đó về không?” Hoàng Giang Thái hỏi.

“Không cần, đưa hình cho tôi. Mối thù giết cha mẹ này, tôi phải tự tay kết liễu tên hung thủ đó.”

“Vâng”

Hoàng Giang Thái đưa bức hình đã in cho Lý Hiên và viết địa chỉ lên một tờ giấy.

“Tiền bối, đây là vị trí của gia tộc kia ở Cô Tô.” “Không cần.”

Lý Hiên không nhìn địa chỉ mà là bước từng bước, biến mất ngay trước mặt Hoàng Giang Thái.

Bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ chói mắt được thắp sáng.