Sự Trả Thù Ngọt Ngào Của Thiếu Phu Nhân Nhà Họ Lâm

Chương 11: 11 Trẻ Con


Sau khoảng thời gian ngồi máy bay cuối cùng hai người cũng đã đến nơi, bọn họ đi đến khách sạn đã được đặt trước đó để nghỉ ngơi nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Khuê được đi du lịch ở một nơi đẹp như thế này, Chí Thượng vừa đến khách sạn đã mệt mỏi nằm ườn xuống giường định đi ngủ còn Tiểu Khêu thì trái ngược lại vô cùng háo hức cô vội vàng cất gọn hành lý rồi chạy ra bên ngoài, Chí Thượng nhìn thấy Tiểu Khuê rời đi thì vội ngồi dậy nói.

" Này đi đâu vậy cô có biết đường không đấy, lỡ có đi lạc tôi sẽ không đi tìm đâu."
Tiểu Khuê bĩu môi nói.

" Anh nghĩ tôi là con nít hay sao cứ ngủ đi tôi đi một chút thì sẽ quay về."
Nói rồi Tiểu Khuê vội vàng chạy ra ngoài, Chí Thượng chỉ biết nhìn theo.

" Đúng là phiền phức mà."
Hắn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, Chí Thượng đánh một giấc đến tận chiều khi hắn mở mắt ra nhìn xung quanh nhìn xung quanh mà Tiểu Khuê vẫn chưa về lại khách sạn, Chí Thượng bắt đầu lo lắng hắn thừa biết cô đã đi lạc nên mệt mỏi bước xuống giường đi ra bên ngoài để tìm Tiểu Khuê, cô vẫn đang mải mê nhìn những trò chơi trên biển cô chẳng khác nào một đứa trẻ vô tư ham vui với những thứ mới lạ, Tiểu Khuê nhìn thấy phía bên kia có rất nhiều người liền chạy sang đó để xem có chuyện gì, thì ra là một ban nhạc đang tổ chức một buổi giao lưu, mọi người đang vui vẻ hò hét lắc lư theo điệu nhạc, cô cũng hòa vào đám đông mà vô tư nhảy múa, bên này Chí Thượng đang hoang mang đi tìm cô bây giờ hắn không biết đi về hướng nào để tìm Tiểu Khuê.


Trời đã bắt đầu sụp tối mà vẫn chưa tìm được Tiểu Khuê Chí Thượng lo lắng bất lực đứng nhìn xung quanh, bỗng nhiên có một đám đông từ đâu ồ ạc chạy đến Chí Thượng mở to mắt nhìn vì hắn đang cảm thấy hoang mang tột độ, nhưng Chí Thượng lại nhìn thấy một dáng hình vô cùng quen mắt, Tiểu Khuê chạy mà mắt mũi để ở đâu cô va vào người Chí Thượng một cú vô cùng mạnh hai người ngã nhào xuống đất, Tiểu Khuê bị ngã đầu óc quay cuồng cô loạng choạng ngồi dậy nhìn thấy người mình đang đè lên là Chí Thượng cô liền giật mình đứng lên.

" Sao anh lại ở đây? "
Chí Thượng tức giận nói.

" Tôi sợ cô bị đám bi3n thái kéo vào bụi cây nào rồi nên phải đi tìm cô mà có chuyện gì thì ba sẽ giết tôi mất."
Nhưng Chí Thượng thắc mắc chuyện đám đông lúc nảy hơn nên đã hỏi Tiểu Khuê.

" Làm gì nhiều người bỏ chạy vậy."
Tiểu Khuê liền bật cười khúc khích.

" Có một ban nhạc giao lưu gì đó, nhưng lại không xin phép trước vì gây ồn ào nên đã bị cảnh sát đến làm việc bọn họ thấy cảnh sát liền tháo chạy lung tung."
Chí Thượng nhàm chán nhìn Tiểu Khuê nói.

" Sau cô cũng chạy vậy? "
Tiểu Khuê lại vô tư nói.

" Tôi cũng đứng đó xem mà thấy người khác chạy thì cũng chạy theo thôi."
Chí Thượng quá mệt mỏi với bản tính ngốc nghếch này của Tiểu Khuê hắn đẩy cô đi.

" Đi thôi kiếm gì đó ăn đi tôi đi tìm cô mà quên rằng mình vẫn chưa ăn gì cả, đừng chạy lung tung nữa có biết tôi đi tìm mệt lắm không hả."
Tiểu Khuê gật đầu nói.

" Được chúng ta đi ăn tôi cũng đói sắp chết rồi đây này."
Chí Thượng cào nhào nói.

" Nếu như không bị cảnh sát đến giải quyết thì chắc cô cũng chẳng biết đói là gì có đúng không, người gì nhỏ mà nặng kinh khủng đè tôi xém chút nữa là gãy tay rồi."
Tiểu Khuê đấm mạnh vào tay của Chí Thượng.

" Dám nói tôi nặng, sao anh mới đúng là đồ công tử bột yếu đuối."
Chí Thượng xíu xoa khi bị Tiểu Khuê đánh vào cánh tay.

" Đau thật đấy cô có phải là con gái không?"

Tiểu Khuê nghe hắn nói chẳng lọt vào tai tí nào cô phóng người cao lên đưa tay kẹp vào cổ của Chí Thượng cô ra sức siết mạnh khiến hắn đau đớn hét lên.

" Tôi nói có sai đâu cô không phải là phụ nữ."
Tiểu Khuê đưa tay véo mạnh vào lỗ tai của Chí Thượng.

" Vậy hãy gọi tôi là anh đi nếu không tôi sẽ cho lỗ tai của anh trôi ra biển."
Chí Thượng nói lớn.

" Đồ độc ác, cô là mụ phù thủy trong truyền thuyết đấy có biết không hả."
Hai người cứ gặp nhau thì lại như hai đứa trẻ không ai chịu nhường nhịn ai, nhưng cũng vì vậy mà hai người họ mới có thể thân thiết hiểu nhau hơn..