Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 37: Không đáng tin tưởng?



Lục Thần Hạo nhíu mày, không hiểu sao nghe giọng nói quá ư nhẹ bằng của cô, anh lại rất khó chịu, bức bối. Chuyện lớn như vậy mà cô còn có thể thản nhiên thế được? Hay đây chỉ là lớp ngụy trang của cô thôi? Nói sao cô cũng chỉ là một cô gái, đối diện với chuyện khủng khiếp như vậy, sao có thể coi như không có gì. Anh mới không tin là cô thật sự không để ý.

Dằn lòng xuống, anh trầm giọng hỏi: "Có biết là ai sai hắn làm không?"

Với thân phận của Tuyết Vũ, có cho gã đó mười lá gan cũng không dám đụng vào người cô, lại còn ở đâu không làm lại chọn ngay phòng trong khách sạn. Từ đây có thể đoán ra, có người ở phía sau sai khiến hắn.

Cô cười: "Tôi nói ra anh sẽ không tin đâu. Tốt nhất, anh nên tự đi hỏi hắn."

Cách cô lấy thông tin từ hắn khá đặc biệt, thôi miên ấy, cho nên, ngay chính bản thân kẻ bị thôi miên cũng không ý thức được mình đã từng nói ra cái gì.

Tim Lục Thần Hạo khẽ động, lặng đi. Anh cảm thấy, nụ cười của cô rất bi thương, cô đơn, như không đặt niềm tin ở anh.

Anh... Không đáng để cô tin tưởng vậy sao? Suy nghĩ này khiến Lục Thần Hạo không thấy thoải mái. Nhưng cô đã nói như vậy, anh biết không thể ép cô nói thêm, đành buồn bực ôm dấu hỏi trong lòng. Không nói thì không nói. Anh sẽ tự đi hỏi!

Cuối cùng, xe cũng đến bệnh viện.


Vết thương trên tay Tuyết Vũ không sâu lắm, không cần phải khâu, bác sĩ kiểm tra xong rồi chỉ sát trùng, băng lại theo cách thông thường, kê cho ít thuốc giảm đau, kháng viêm.

"Vết thương tuy không sâu, nhưng cô vẫn phải chú ý vệ sinh ngày hai lần, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, lâu lành hơn." Bác sĩ dặn.

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Chào bác sĩ, Tuyết Vũ cùng Lục Thần Hạo ra về. Cả hai không hề biết, ánh mắt nữ bác sĩ kia nhìn theo mình có rất quái lạ.

Đợi tới khi cửa phòng đóng lại, cô ta nhanh tay quơ lấy điện thoại trên bàn, gọi cho ai đó, vẻ mặt không được đoan chính lắm.

"Tư Linh. Đoán xem, tớ vừa khám bệnh cho ai?" Bên kia vừa bắt máy, cô ta liền nói.

"Cho ai?" Liễu Tư Linh đang thư thái uống rượu vang ngắm trời đêm qua bức tường bằng kính trong suốt, đảo mắt kỳ quái. Là nhân vật nào mà lại khiến cô bạn thân Triệu Lan này của cô gọi điện kể vậy?

Triệu Lan cất giọng trầm bổng, lên xuống liên tục cho kịch tính:

"Cậu không thể tin được đầu. Bệnh nhân tớ vừa tiếp nhận là vợ của ông chồng "bí mật" của cậu đấy."

"Cái gì? Cậu vừa nói ai cơ?" Liễu Tư Linh chau mày. "Chồng" của cô, không phải là Lục Thần Hạo sao. Đối với bản thân cô, đã mặc định coi Thần Hạo là chồng từ lâu.

Chuyện này, chỉ có Triệu Lan biết.

Triệu Lan hẳng giọng, thuật lại tình hình:

"Tớ nói, Trần Tuyết Vũ bị thương, đến kiểm tra. Lục Thần Hạo cũng đi cùng cô ta đấy."

Liễu Tư Linh sửng sốt bật dậy làm rơi cả ly rượu, vỡ toang.

Nếu ả ở bệnh viện, vậy còn kế hoạch của cô...

Lẽ ra, giờ này ả vẫn còn ở khách sạn nhà hàng Trường Thọ lăn lộn với gã giang hồ mà cô thuê rồi bị phóng viên và Thần Hạo bắt gặp mới đúng.

Chẳng phải một tiếng trước, khi cô gọi điện, gã nói mọi chuyện đều suôn sẻ sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe thấy âm thanh rơi vỡ, Triệu Lan giật mình: "Tư Linh, cậu làm sao đấy?"


"Không sao." Liễu Tư Linh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hít sâu một hơi, dò hỏi: "Cậu nói Trần Tuyết Vũ và Thần Hạo đến bệnh viện? Cô ta bị sao vậy?"

"Có sao đâu. Chỉ bị rách có một đường ở tay chả phải khâu khiếc gì, băng lại là xong, mà cô ta cứ làm quá lên. Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, bị rách một tí da cũng đi bệnh viện. Đúng là làm màu!" Triệu Lan bĩu môi lên bĩu môi xuống, giọng chán ghét.

Cô là cô ghét nhất ba cái loại tiểu thư nhà giàu õng à õng ẹo thế đấy. Hở tí là đi viện, đau tí là khóc, rất ngứa mắt. Nếu không phải có Lục Thần Hạo đi cùng, cô nhất định sẽ cho Trần Tuyết Vũ kia một bài học thay Tư Linh. Thứ trà xanh cướp chồng người khác, có gì tốt đẹp đầu.

Liễu Tư Linh xiết chặt điện thoại, chỉ nói "Tớ biết rồi" xong cúp máy.

Bị thương? Chắc chắn là có liên quan tới tên kia.

Nhưng sao Trần Tuyết Vũ lại có thể thoát mà đến bệnh viện được? Tên đó là dân giang hồ, có võ nghệ kia mà, loại tiểu thư chân yếu tay mềm như Trần Tuyết Vũ sao có thể là đối thủ của hắn?

Liễu Tư Linh hoang mang, vội lấy điện thoại gọi cho ai đó.

"Chuyện gì thế bé yêu. Nhớ anh à?" Đối phương không để Tư Linh đợi lâu, vừa đổ chuông cái là bắt máy, giọng nói đùa giỡn.

Vẫn luôn là như vậy, hắn chưa bao giờ bắt máy chậm khi cô gọi, cứ như hån cho số cô vào vị trí được ưu tiên vậy. Và mỗi khi nói chuyện với cô, đều dùng giọng trêu đùa, không bao giờ nghiêm túc nổi.

Liễu Tư Linh đã quá quen với tính cách biến thái của hắn, chẳng hề khách sáo gắt vào điện thoại:

"Nhớ cái đầu anh. Tôi hỏi anh, thằng đàn em anh cử đi làm việc cho tôi làm việc cái kiểu gì vậy hả? Sao con khốn Trần Tuyết Vũ vẫn còn cùng Lục Thần Hạo đi bệnh viện được thể?"

Bên kia im lặng hai giây, mới nói: "Sao có thể. Có phải cưng nhầm rồi không? Một giờ trước cậu ta nói đã bắt được người rồi mà."

"Nhầm thế chó nào được mà nhầm. Chính con bạn thân của tôi tiếp nhận kiểm tra vết thương cho cô ta. Còn nhầm được sao. Anh mau gọi cho hắn xem."

"Được rồi, anh gọi ngay đây. Em đừng nóng, chuyện đầu còn có đó mà."

Đầu dây bên kia im lặng tầm một phút, mới lại nghe có tiếng thở dài:

"Tư Linh, điện thoại cậu ta tắt máy rồi, không liên lạc được."

"Đúng là đồ vô tích sự. Thật tức chết tôi mà." Liễu Tư Linh lập tức quát một câu. "Không phải trước đó anh đảm bảo tên đó làm việc cẩn thận lắm sao."


Nếu Trần Tuyết Vũ thoát được, có nghĩa, tên đó đã bị lộ, mà có thể đã bị bắt rồi.

Nếu hắn bị Lục Thần Hạo bắt được, hắn mà khai ra cô thì Lục Thần Hạo sẽ bỏ cô mất.

Đối phương dù bị quát vẫn không tỏ ra khó chịu gì, ngược lại còn hạ giọng vuốt ve:

"Em đừng vội, chắc là điện thoại cậu ta hết pin thôi, thẳng đó nó nghiện game mà. Nó giỏi võ như thế, dù có thất bại cũng sẽ tìm đường thoát ra được, sẽ không có chuyện bị bắt đầu, em yên tâm."

"Tốt nhất là như thế." Liễu Tư Linh hừ một tiếng, gắt gỏng cúp máy.

Tuy vậy, trong lòng cô cũng thấy yên tâm hơn.

Rời bệnh viện, Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo không trở về Lục gia ngay, cả hai đến nhà riêng của Trần Khắc Dương trước. Anh em Lam Thế Lân cũng ở đây.

Tuyết Vũ không hề lấy làm lạ bởi sự hiện diện của hai anh chị này ở đây dù trời đã khuya khoắt. Chuyện tai tiếng xảy ra tại địa bàn của Lam gia, Lam Thế Lân đương nhiên phải được biết nguyên nhân. Còn Lam Bích Trâm à, chỉ cần là có liên quan đến anh Hai cô, dù chỉ một xíu xiu thôi, cô ấy đều muốn bận tâm mà không quản thời gian.

Nhìn thấy Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo vào cửa, Trần Khắc Dương đang ngồi ở ghế lập tức đứng lên đón cô:

"Tuyết Vũ. Vết thương của em sau rồi? Có nặng lắm không?" Tuyết Vũ lắc đầu: "Em không sao, chỉ bị rách ngoài da, đã băng bó rồi."

Lam Bích Trâm cũng đi tới, nghe giọng nói không sao của cô, buồn bực thay chen vào:

"Coi em kìa, bị cắt một đường dài như vậy mà em còn nói không sao sao, tính lừa ai hả."

Bình thường cô chỉ cần rách một tí da thôi đã thấy rất đau rồi. Đằng này Tuyết Vũ bị cắt cả một đường dài, làm gì có chuyện không đau, cô chỉ nhìn thôi còn thấy xót thay đấy.