Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 144: Tình vụng trộm nở hoa



Thì ra, cô ta là giảng viên mới. Bà Lục thầm nghĩ.

Nhưng bà vẫn thấy ghét. Nhớ tới hôm nọ họ cùng đi vào quán ăn là bà lại thấy ứa gan. Chỉ là, những điều bà sắp chứng kiến sau đó mới là khó nuốt trôi nhất.

Chẳng là cái cô Hồng này hôm nay sẽ cùng Việt Duật hướng dẫn bài mới cho mọi người. Ban đầu, bà Lục cứ tưởng là chỉ hướng dẫn bình thường như mọi khi thôi. Sau đó bà mới biết, hóa ra bài học hôm nay là nhảy đôi. Đồng nghĩa, Việt Duật và cái cô Hồng ảnh kia sẽ cùng nhau nhảy hướng dẫn cho mọi người xem.

Ôi trời ơi! chỉ có Chúa mới biết khi nhìn thấy Việt Duật cầm lấy tay cô ta, trong lòng bà như ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên. Bà tức lồng tích tức lộn lên, chỉ muốn xông lên cô ta ra thật xa Việt Duật, và chỉ vào mặt mà nói rằng cô ta là cái thá gì mà lại có tư cách cầm tay của cậu. Kiềm chế làm bà mới không làm ra điều xấu hổ đấy.

Nhưng mà xui cho bạn diễn bạn nhảy của bà rồi, bởi vì thân phận cao quý của mình, không có người đàn ông nào dám tới mời bà Lục làm bạn tập nhảy của mình. Cho nên, chỉ có thể bắt cặp với một quý bà đứng bên cạnh đó.


Bà này là phu nhân bệnh viện tư lớn nhất thành phổ này, quyền lực không thua nhà họ Lục bao nhiêu phần. Bệnh viện Ân Đức, bà Minh Khuê. Khiếu khiêu vũ của bà Lục thuộc hàng cao thủ, bình thường việc nhảy nhót đối với bà không có gì khó khăn. Nhưng hôm nay tâm trạng của bà bất ổn, sự chú ý đều dành hết trên người cặp đôi giảng viên đang nhảy hướng dẫn kia, nên toàn gây thương tích cho bạn nhảy của mình.

Lúc thì dẫm gót gót giày cao gót lên chân bạn nhảy. Lúc lại lỡ buông tay khi đang thực hiện động tác người nghiêng người ra sau một người kéo lại, khiến bạn nhảy ngã ngửa ra sai, tiếp đất một cách hoành tráng. Bà Minh Khuê đau quá, không thể dậy nổi. Phải nhờ người khác đỡ dậy. Khuôn mặt bà ấy nhăn nhó, tức điên người. Nếu là người khác, bà đã cho mấy phát tát rồi, nhưng người này lại là phu nhân nhà họ Lục gia tộc mà bất kỳ người nào trong thành phố này đều không nên đắc tội cả bà cũng vậy. Thế nên bà Minh Khuê đành phải nén giận xuống, chỉ có thể gay gắt nói:

"Lục phu nhân, bà hôm nay làm sao thế? Tôi có đắc tôi chỗ nào với bà sao, sao bà lại tai đối xử với tôi như vậy? Bà dẫm đế giày lên chân tôi, tôi không nói. Nhưng mà lần này bà làm như vậy quả đáng lắm rồi đấy!"

Vì sự cố này mà mọi người đang tập cũng dừng lại mọi hoạt động, đổ dồn ánh mắt về phía này.

Chưa ai dám lớn tiếng với bà Lục như vậy bao giờ. Mọi người khi nghe thấy bà Minh Khuê ra đây gặp như vậy, hơi khiếp sợ. Ai cũng lo ngại bà Lục sẽ ý vào quyền thể trong tay, bất chấp lý lẽ vẽ mà ra tay với bà Minh Khuê. Nhưng không, phản ứng kế tiếp của bà Lục khiến mọi người ngạc nhiên trông thấy:

"Xin lỗi, tôi không Rồi bà cứ thế bỏ đi thật nhanh vào trong phòng vệ sinh trước những ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Bà Lục vào trong đó được một lát, Việt Duật lấy cương vị lat chủ nhiệm trung tâm, đi vào "hỏi thăm" bà:

"Phu nhân bà có chuyện gì sao? Có thể nói tôi nghe chứ? Nếu như tôi có thể giúp gì thì tôi sẵn sàng giúp."

Sự quan tâm của anh như giọt nước tràn ly, sự nhẫn nhịn của bà Lục bỗng chốc bùng nổ. Đôi mắt bà đỏ hoe lên. Bà không nói không rằng, nhào tới ôm lấy anh khóc hu hu bất chấp tuổi tác, vừa khóc vừa đánh ngực anh, mång một tràng dài vô tận:

"Cậu xấu lắm cậu biết không? Sao cậu có thể xử với tôi như vậy? Tại sao cậu lại xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi nhớ nhung cậu đến quên ăn quên ngủ. Lúc ăn cũng nhớ tới cậu, lúc đi ngủ cũng nhớ tới cậu, tỉnh dậy cũng nhớ tới cậu, đi đến đâu hình ảnh của cậu cũng hiển hiện ra trước måt tôi? . ngôn tình hoàn

Tại sao cậu lại khóa máy, không thèm nghe điện thoại của tôi, cũng không thèm trả lời tin nhắn của tôi. Tại sao lại như thế? Cậu có biết vì cậu mà tôi đã phản bội hôn nhân của mình rồi không...


Hu hu...?"

Việt Duật "kinh ngạc", đẩy bà ra, không hiểu" ngờ nghệch hỏi:

"Phu nhân, bà... đừng khóc. Bà đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu, có phải là tôi đã làm gì khiến bà giận rồi phải không? Nếu vậy thì bà cứ nói ra. Tôi sẽ nhận lỗi."

Bà Lục nước mắt lưng tròng nhìn anh, thút thít: "Nếu tôi nói cậu đã cướp mất trái tim của tôi rồi, thì cậu làm thế nào để giúp tôi đây? Việt Duật, tôi yêu cậu mất rồi cậu có biết không?"

Việt giật "sửng sốt", cười méo xệch: "Phu nhân, bà đang nói đùa cái gì thể. Bà đừng nói đùa như vậy tôi không gánh nổi đâu đâu."

Bà Lục lại đánh nhẹ vào ngực anh, một hành động nếu đổi lại là một cô gái mới trưởng thành thì sẽ đáng yêu biết bao. Nhưng mà đối với một quý bà như vậy thì thật là không có chút phù hợp cho lắm, nếu không muốn nói là rất sởn gai ốc.

"Trông tôi giống nòi đùa làm sao." Rồi bà nhìn anh một cách nghiêm túc, chân thành: "Tôi biết như vậy là không nên. Mấy ngày qua tôi cũng đã cổ gắng xua đuổi hình bóng cậu ra khỏi đầu mình. Nhưng mà cậu biết không, hôm nay khi biết trung tâm mở cửa lại tôi đã háo hức mong chờ đến cỡ nào. Khi nhìn thấy cậu xuất hiện cùng với một cô gái khác, thấy cậu cùng cô ấy nhảy cặp. Tôi đã rất khó chịu. Tôi biết, mình đã thích cậu rồi. Thế nên, tôi muốn nói cho cậu nghe về về tình cảm của mình. Còn cậu có chấp nhận hay không thì tôi cũng không ép. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, đơn giản là thể thôi."

"Vậy nếu tôi nói muốn ở bên cạnh Quỳnh Diệu. Quỳnh Diệu có đồng ý không?"

Vẻ mặt đang tủ khổ của bà Lục đập tức giãn ra, tròn mắt nhìn anh, không dám tin, lắp bắp: "Cậu... Cậu... Cậu vừa nói gì cơ?" Việt Duật ôm lấy hai bên vai của bà, ánh mắt thâm thúy, nhu tình dạt dào, đạt chuẩn diễn viên xuất sắc hạnh nhất:

"Tôi nói, tôi muốn được ở bên cạnh Diệu, chăm sóc và lo lắng cho Diệu. Không biết Diệu có đồng ý hay không?"

Trực tiếp gọi thắng cái tên ấy khiến Việt Duật buồn nôn kinh khủng. Đều tại cô chủ bắt ang phải nói như thế mới tạo được lòng tin tuyệt đối với bà ta. Bằng không, còn lâu anh mới chịu gọi thẳng tên một người ngang tuổi mẹ mình.


Bà Lục nghe mà sung sướng, nhưng vẫn kìm hãm lại mà hỏi:

"Nhưng còn cô Hồng Ánh kia...?"

"Cô ấy chỉ là bạn của tôi. Chúng tôi không có quan hệ tình cảm nam nữ. Thật ra mấy ngày qua không gặp Diệu, tôi cũng rất nhớ. Nhưng vì tuổi tác và thân phận của mình nên tôi mới không dám đến gặp Diệu. Diệu... không chê tôi chứ?" Bà Lục vỡ òa trong niềm hạnh phúc, nhào vào ngực Việt Duật, mång:

"Đồ ngốc... sao tôi lại chê Duật chứ. Từ giờ, chúng ta ở bên nhau mãi nha."

"Được. Mãi không lia xa." Bà cứ ngỡ là chỉ có mình tương tư. Hóa ra là cậu cũng vậy. Thế này bà còn mong chờ gì hơn nữa. Bà sướng không thể tả nổi.

Bà Lục đang chim trong thứ hạnh phúc lạ đầy mới mẻ, đâu có biết ngay lúc này đây, ánh mất của Việt Duật đã chuyển qua tia sắc bén lạnh lùng như dao găm, chẳng có chút thâm tình ngọt ngào nào.

Sau giờ tập, bà đòi Việt Duật đưa mình đi ăn đêm. Việt Duật "chiều" theo, cùng "người tình" lớn tuổi đến nhà hàng Ngọc Tâm Tư, nơi hẹn hò bí mật đầy lý tưởng dành cho các cặp đôi ngoại tinh

Chỉ cần vào đây, bạn sẽ không bao giờ bị lộ tẩy.