Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 9: Nghiệt duyên (trung)

“Tôi không hiểu ý anh cho lắm.” Diệp Kính Huy cười khá thoải mái.

Tư Minh không giải thích mà chỉ tiếp tục nhìn về phương xa, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Rồi cậu sẽ hiểu.”

Xa xa, những tia sáng rực rỡ đầy màu sắc bỗng dưng lóe lên, sặc sỡ như một dải cầu vồng, lập lòe xoay rất nhanh chung quanh chiếc đồng hồ hình tròn, dường như đêm nay có lễ hội nên quảng trường Thời Đại đốt pháo hoa tưng bừng, cứ một cụm lại một cụm thi nhau bung xòe trên không trung, chiếu sáng cả bầu trời thành một bữa tiệc sắc màu lộng lẫy.

Kim giờ và kim phút trùng khít lên nhau, trên mặt chiếc đồng hồ ngoại cỡ hiện ra một hàng số màu đỏ, 00: 00: 00.

Diệp Kính Huy ngắm nhìn chiếc đồng hồ vĩ đại kia rồi thản nhiên hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây là để chờ 0 giờ?”

“Mỗi khi đến 0 giờ, những ánh đèn trên chiếc đồng hồ khổng lồ ở quảng trường Thời Đại sẽ chớp lóe rất đẹp mắt.” Tư Minh ngừng một chút rồi chỉ ra xa, “Nhìn thấy không, chỗ bên trái giống hệt dải ruy băng màu vàng kia chính là Bắc Giang. Góc bên phải có mấy tòa nhà cao tầng quây quanh nhau tạo thành hình một đóa mẫu đơn, là làng đại học. Lên trên chút nữa, nơi có những ngọn đèn sáng rực kia chính là câu lạc bộ nổi tiếng nhất khu này, Dạ Tuyết. Tuy quán bar Crazy của cậu rất đẹp, nhưng giữa cảnh đêm bao la thế này lại không nhìn thấy gì cả.”

“Có ý gì?” Diệp Kính Huy tiếp tục vờ u mê.

“Tôi muốn mang cậu ra khỏi đó, chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ lo liệu hết tất thảy. Cậu có thể dùng thân phận mới ở bên cạnh tôi, không cần bán rẻ bản thân mình.”

“Ồ?” Hắn cười xấu xa sấn lại gần, “Anh Tư, tại sao anh đột nhiên đối xử tốt với tôi vậy?”

“Cậu sẽ hiểu thôi.” Tư Minh cúi người xuống vịn vào thanh chắn, bình tĩnh trả lời.

“Tôi không hiểu.”

“Vậy về nghe bài hát vừa nãy thêm một lần nữa đi.”

“Bài nào?”

“Đừng giả khờ với tôi.” Tư Minh liếc hắn rồi xoay đầu đi, “Kỳ thực dù cho không đến nơi cao nhất, vẫn có thể thưởng thức được phong cảnh đẹp đẽ. Lúc đi mệt nếu có người quan tâm thì nên dừng lại.” Bỗng nhiên anh chuyển đề tài câu chuyện, “Biết Tiêu Dật không?”“Từng nghe qua.”

“Anh ta về nước rồi.” Tư Minh khựng lại, “Chức vị tổng giám đốc vẫn còn đang bỏ trống, người được đề cử sẽ là tôi hoặc anh ta

.

Một cơn bão táp sắp xảy ra trong Đông Thành là việc khó tránh khỏi.”

Diệp Kính Huy có vẻ chả mấy hứng thú với việc ấy, hắn lười biếng đáp: “Tôi không hiểu những chuyện trên thương trường, anh Tư giảng cho tôi nghe chỉ là vô dụng thôi.”

“Cậu không cần phải hiểu.” Ánh mắt anh tìm đến văn phòng chính của tập đoàn Đông Thành tọa lạc đối diện với cao ốc Tinh Vân ngoài xa, “Tôi có một ít chuyện phiền lòng nên nửa đêm không ngủ được, muốn tìm người để trò chuyện, cậu chịu nghe là tốt rồi.”

“Thì ra nửa đêm anh đến đón tôi chỉ vì muốn hứng gió lạnh và tán gẫu?” Diệp Kính Huy cười thích thú, “Không cần làm những thứ khác?”

Tư Minh không để ý đến nụ cười của hắn, anh chỉ điềm tĩnh nhìn hắn chăm chú rồi ướm hỏi: “Còn cậu thì sao? Tôi cảm thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, nếu có chuyện gì thì hãy nói với tôi.”

Có lẽ vì đôi mắt anh lộ ra vẻ nghiêm túc, Diệp Kính Huy khó khi nào không cười cợt nhả, hắn trầm mặc một chốc rồi bắt chước anh cúi người dựa vào thanh chắn ban công.

“Nếu có người phản bội anh, anh sẽ làm thế nào?” Bởi vì đứng đắn hẳn lên, sự lỗ mảng trong giọng hắn biến mất, ngược lại mang theo chút lạnh lùng bình thản.

Tư Minh nghiêng đầu nhìn hắn.

“Vậy cần xem người đó là ai.”

“Nếu là người anh tin cậy và tín nhiệm nhất?”

Câu hỏi này khiến Tư Minh lặng thinh giây lát.

“Có lẽ tôi sẽ buông tha cho người đó.”

Diệp Kính Huy cũng trầm mặc theo, hồi lâu sau hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”

“Tôi chỉ cảm thấy tra tấn người từng gần gũi và tín nhiệm nhất đến sống không bằng chết, trong lòng mình chắc chắn cũng sẽ đau. Nếu đã phản bội và không thể bù đắp, chi bằng cho họ một con đường sống, cũng không uổng phí một thời từng là bạn bè.”

Diệp Kính Huy cười: “Có lý lắm.”

“Sao cậu lại hỏi chuyện này?”

“Ừm, có một MB phản bội ông chủ từng nuôi dưỡng mình năm năm, tôi rất lấy làm hiếu kì, ông chủ hết lòng hết dạ với cậu ta như vậy, thậm chí chăm sóc và bảo vệ như em trai, thế nhưng tại sao cậu ta nói phản bội liền phản bội. Ngoài dự tính là ông chủ cũng không xử lý mà còn thả cậu ta đi. Hiện giờ nghe anh nói vậy, tôi thấy quả thực khá hợp lý.”

Tư Minh bật cười: “Ông chủ của các cậu cũng là người có tình có nghĩa.”

Diệp Kính Huy không trả lời, hắn nghiêng đầu qua, lấy ngón tay khều vai Tư Minh mà cười ám muội: “Tôi nói xong rồi đấy. Bây giờ chúng ta tiếp tục hứng gió lạnh trong đêm, hay là quay về nhà làm chút chuyện thú vị hơn một tí?”Tư Minh nhìn hắn, sau đó xoay người dẫn hắn vào thang máy.

Thang máy tiếp tục chạy lên trên, thời điểm chạm đến tầng cao nhất thì ngừng lại. Đó là nơi có khoảng cách gần nhất với bầu trời, đứng ở đây có thể quan sát được cảnh quang tráng lệ của cả thành phố, mua một căn trên tầng này quả nhiên rất phù hợp với cá tính anh ta.

Một người đàn ông có tham vọng hiển nhiên sẽ có sức thu hút rất độc đáo.

Diệp Kính Huy nghiêng đầu ngắm anh, đôi mắt kia dưới ánh đèn vẫn luôn đen thẫm mà thâm thúy như thế, cả người toát ra một loại khí chất vương giả rất riêng biệt, chỉ là anh giấu bản thân mình quá sâu, chỉ cần đứng cạnh cũng đủ bị đông lạnh đến cực điểm.

Nhà của Tư Minh rất thoáng đãng và ngăn nắp, chẳng những không bày trí nội thất xa hoa mà ngay cả một vật trang hoàng dư thừa cũng không có. Dù là phòng khách hay nhà bếp cũng đơn giản đến mức vừa liếc qua đã thấu triệt, không một chút ấm áp của gia đình. Nội thất đều là kim loại, cả gian nhà thiếu hẳn hơi thở con người, chỉ dư dả nét băng lạnh của máy móc.

Mỗi phòng đều có rèm dài chấm đất màu xám sẫm, rèm buông kín kẽ như thể hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đồng thời tạo cho căn phòng thêm vài phần u ám.

Diệp Kính Huy vừa thò một chân vào đã có cảm giác hệt như bước vô địa ngục.

“Cậu tắm rửa trước đi.”

“Anh không tắm chung hở?”

Tư Minh nhìn hắn, hơi nhíu mày.

Diệp Kính Huy vội vàng cười rồi đóng cửa phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng, bồn cũng lớn đến nỗi dễ dàng chứa được hai người. Trên bồn rửa tay có đủ sữa tắm, dầu gội, gel vuốt tóc được bày từ cao đến thấp cực kì chỉnh tề, vừa thấy đã biết ngay hẳn là kiểu người đàn ông nền nếp, bất quá anh ta cũng nghiêm chỉnh quá mức rồi, ngay cả khăn mặt cũng xếp ngay ngắn đến vậy nữa.

Diệp Kính Huy mở đầy một bồn nước ấm thong thả ngâm mình, sau đó mặc bộ áo ngủ màu trắng mới tinh ngay cả nhãn giá cũng chưa chịu xé. Hắn đẩy cửa phòng tắm ra rồi mang dép lê vào, vừa mới tắm xong nên trên người tỏa một lớp hơi nước nhàn nhạt, mái tóc đen óng có những chuỗi nước đọng đang nhẹ nhàng rơi tí tách, gợi cảm đến mê người.

Tư Minh nhìn hắn thật lâu không dời mắt.

Diệp Kính Huy cười đê tiện nhào lại gần, khẽ hôn lên hai má anh: “Anh thích ở trên giường hay là. . . . . “

Tư Minh nắm thắt lưng hắn, chân vừa động là trực tiếp ôm hắn vào phòng ngủ.

Ngay khi anh định đè Diệp Kính Huy xuống giường như lần trước, hắn thình lình trở tay mạnh mẽ dùng một chút lực, xoay người áp đảo Tư Minh!

“Cùng một chiêu mà muốn khống chế tôi hai lần, anh cũng xem thường tôi quá đi.”

Diệp Kính Huy nằm trên người anh, cười bỉ ổi.

Tư Minh bình thản nhìn hắn, không trả lời.

Đối mặt rất lâu sau, hắn cúi người xuống thì thào bên tai anh: “Anh Tư, tôi quên nói với anh điều này, Money Boy cũng được chia ra rất nhiều loại, tôi là người chưa bao giờ nằm dưới.”“Ồ?” Tư Minh thong dong đáp.

Diệp Kính Huy gật đầu, tiếp tục cười vô sỉ: “Yên tâm đi, tôi sẽ dịu dàng.”

Tư Minh mỉm cười, một chân ôm lấy thắt lưng Diệp Kính Huy, dễ dàng cuộn người một cái lập tức đã đè hắn xuống dưới, còn thuận tiện dùng hai chân kẹp lấy thân thể khiến hắn không cách nào động đậy, cánh tay cũng bị bắt chéo nhau đặt trên đỉnh đầu.

Hệt như động tác điều khiển rối gỗ tuy bá đạo nhưng không mất dịu dàng, lực nắm giữ vô cùng có chừng mực, vừa không làm Diệp Kính Huy thấy đau cũng chẳng cho hắn có cơ hội trốn thoát.

“Vấn đề trên dưới này vẫn chưa đến thời điểm cần thảo luận đâu.” Gương mặt Tư Minh vẫn điềm nhiên như cũ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Diệp Kính Huy, “Lúc cậu vẫn chưa thích tôi, tôi sẽ không chạm vào cậu. Nếu không tôi đã tùy tiện tìm một MB nào đó trong quán của cậu rồi. Tôi đã từng nói, tôi đối với cậu không đơn giản chỉ là ‘hứng thú’, tôi không muốn trải qua ‘ tình-một-đêm’ với cậu, hiểu rõ chưa?” Dứt lời, anh khẽ khàng đứng đậy đắp kín chăn cho hắn, “Cũng quên nói với cậu, đừng dùng vũ lực với tôi, sẽ không có kết quả tốt đâu.” Lại mỉm cười thay Diệp Kính Huy dém chăn, “Ngủ đi.”

Sau đó anh ung dung bỏ đi mất.

Diệp Kính Huy nằm trên giường im lặng hồi lâu, cuối cùng nhìn về hướng anh vừa đi mà trợn trắng mắt, quay đầu ngủ luôn.

. . . . . .

Buổi tối ngày hôm sau, Tư Minh lại xuất hiện ở quán bar Crazy.

Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói: “Anh Tư, hôm nay anh cũng muốn dẫn tôi ra ngoài sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên, tôi đã hẹn trước cậu ba ngày rồi.”

Rốt cuộc cũng tới ngày cuối cùng, đồng nghĩa với việc thời kì đáng sợ này sắp kết thúc.

Diệp Kính Huy bất đắc dĩ lẽo đẽo ra ngoài với anh.

Lần này đích đến vẫn như cũ không phải khách sạn, mà là một nơi rất cổ kính —– quán trà.

Diệp Kính Huy giả vờ trưng ra một gương mặt cười toe tươi tắn, mặc dù trong lòng không ngừng cười lạnh: Thằng cha họ Tư kia, có phải anh bịp bợm quá đáng rồi không hả, này thì quán trà, chi bằng anh mời tôi nghe kinh kịch phứt đi cho rồi.

Hắn yêu tha thiết loại chất lỏng trong suốt chuyên đựng trong ly đế cao có thể khiến người ta mê đắm, thích biết bao những đường cong tinh xảo của thủy tinh, thích hưởng thụ cảm giác rượu chảy vào khoang miệng, hương vị chua cay lướt qua thực quản nóng rực đến đượm đà, Diệp Kính Huy chính là loại người thích theo đuổi sự kích thích, thù nhất mấy thứ như “khe nước ngầm chảy dài”

Mà Tư Minh rõ ràng lại yêu tĩnh lặng hơn.

Hai người đàn ông với hai loại tính cách khác biệt siêu lớn, lúc này đang mặt đối mặt ngồi trong quán trà, bên tai là tiếng nhạc dân tộc tao nhã như nước chảy mây trôi.

Diệp Kính Huy cảm thấy toàn thân ngứa ơi là ngứa, dù một khắc cũng không muốn đặt mông ngồi xuống.

Hắn không sợ người khác chém dao nã súng vào người hắn, cũng không sợ chui vào khách sạn trải qua tình một đêm với Tư Minh, lại càng không sợ lên giường tranh giành vị trí trên dưới với anh. Thứ duy nhất Diệp Kính Huy sợ hãi, chính là loại không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, hệt như giữa hai người phát sinh tình cảm chi đó, hệt như cuộc hẹn hò của những đôi tình nhân bình thường nhất.Loại cảm giác này thật làm người ta thấy bức bối mà không rõ nguyên do.

Cô gái thanh tú mặc sườn xám ngồi phía trước đang bày ra một bộ trà cụ trên bàn dài. Ấm tử sa tinh xảo, “chén Phẩm Minh” và “chén Văn Hương”

[3]

được sắp xếp ngay ngắn. Nhà hắn cũng có bộ trà cụ như thế, bố thường xuyên dùng nó pha trà cũng sắp tròn hai mươi năm, ấy vậy mà hôm nay hắn mới biết mấy cái chén kia còn có cái tên “Phẩm Minh”, “Văn Hương” dễ nghe đến thế.

Diệp Kính Huy cố hết sức kiềm nén sự cáu kỉnh khó hiểu, hất mi nhìn về phía cô gái kia, cô ta đang dùng chiếc khay trắng nâng lá trà tươi non đặt trước mặt hai vị khách, sau đó chậm rãi cho trà vào ấm, “Trà xanh nhập cung, ví ấm tử sa như chốn cung điện, làm nền cho sự cao quý của trà Bát Tiên.” Tiếp theo là rót nước sôi, “Gột rửa Mạnh Thần

[4]

, nâng cao nhiệt độ của ấm”, lại rót nước trong ấm vào chén theo thứ tự, “Thanh tẩy duyên trần, dùng nước trà tráng chén một lần.” Đoạn, cô ta lại rửa thêm lần nữa: “Cuối cùng đảo trở lại.”

Đặc ngữ từng bước rồi từng bước mới thanh thúy dễ nghe làm sao, đáng tiếc Diệp Kính Huy không đủ hứng thú đi nghiên cứu mấy thứ này. Lấy tư cách là người không chuyên nghe một lát, chỉ có thể giải sầu.

Chờ sau khi hoàn thành xong xuôi, cuối cùng nước trà cũng được đưa đến tay hai người. Còn chưa kịp uống đã ngửi thấy mùi hương nồng đượm xông vào khoang mũi, cực kì đặc biệt và tươi mát. Diệp Kính Huy cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà thoảng một chút vị đắng nhàn nhạt, nếu tinh tế nhấm nháp lại có chút thanh thanh ngọt lành, đọng thật lâu ở đầu lưỡi không hề tan đi. Nếu uống tiếp một ngụm, hương vị dường như đậm đặc hơn, cảm giác tuyệt vời nơi đầu lưỡi làm người ta lưu luyến biết bao, vì thế cứ một hớp rồi một hớp uống cạn chén này, sẽ không thể dằn lòng đón lấy thêm một chén khác.

“Ngon lắm.” Lúc hắn ngẩng đầu lên tán thưởng, bỗng thấy Tư Minh hơi nheo mắt bày ra tư thái uống trà thật hưởng thụ, Diệp Kính Huy co giật khóe miệng.

Hình thức hai người ở cạnh nhau hệt như hò hẹn thế này thật khiến Diệp Kính Huy vô cùng điên tiết.

Tuy rằng trà uống ngon hơn so với tưởng tượng.

Quá trình pha trà tuy có hơi phức tạp, nếu hứng thú thì có thể chăm chú ngồi nghe, còn nếu không thì chả thấy chút thú vị nào.

Ông bố nhà hắn vốn rất mê trà đạo, trước đây còn đích thân mời một tiểu thư trà đạo đến nhà pha trà Phổ Nhỉ, quá trình đó phải nói là hết sức đáng sợ, trước khi uống trà còn phải thắp nhang, hai chân đứng yên, trong khi miệng cô gái kia cũng toàn là “Phật Tổ đón hoa, Bồ Tát vào ngục, Phật pháp đầy trời”, làm cho Diệp Kính Huy một phen dở khóc dở cười, cuối cùng kéo dài khuôn mặt như khổ qua chỉ một hớp uống cạn cả chén trà, bố Diệp nhíu chặt mày, kể từ đó không thèm pha trà trước mặt hắn nữa, chê hắn là người dung tục không biết thưởng thức nghệ thuật, chỉ biết “đàn gảy tai trâu.”

Diệp Kính Huy bất chợt nhớ lại, dường như ba anh em hắn từ nhỏ đến lớn dù làm bất cứ chuyện gì cũng chọc bố nổi giận, nếu Tư Minh là con của ông, đảm bảo ông sẽ rất thích anh ta, tình cảm giữa hai cha con họ nhất định vô cùng tốt, chắc chắn ở cạnh nhau sẽ hết sức hòa hợp.