Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 54

Diệp Kính Huy hít một hơi thật sâu “Ý của em nói, là Tư Kiệt sao?”

Là đứa em trai mà Tư Minh hết mực thương yêu? Là học sinh trung học nhìn rất đáng yêu đơn thuần đó sao?

Diệp Kính Hy bình tĩnh nói “Nếu vậy, thì cái tin Tư Kiệt bị Quan Đông Trạch bắt giam, chỉ là bọn họ bày trò mà thôi”

“Ngày em quay trở về nước, cũng là lúc Tư Minh lái xe ra sân bay để đón em trai của anh ấy, em và Tư Minh bị đâm xe vào nhau tại sân bay, điều đó không thể nào là trùng hợp được, có lẽ chuyện đó cũng đã được sắp đặt trước”

Diệp Kính Huy nói xong, suy nghĩ càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

“Em và Tư Minh gặp nhau lần thứ hai là tại quán bar Crazy, Tư Minh lúc đó có cuộc họp rất quan trọng, làm sao mà rảnh tới nỗi bước vào quán bar ầm ĩ để làm gì? Thì ra lúc đó, là Tư Kiệt cố ý kéo anh ấy tới quán bar để cho em và anh ấy gặp nhau”

Vậy là ngay từ đầu, đã có kẻ sắp đặt hết tất cả, khiến cho hai người tưởng như tình cờ mà gặp mặt.

“Sau đó thì, bọn chúng cứ theo kịch bản mà làm, từng bước một điều khiển em và Tư Minh trên một bàn cờ, khiến cho bọn em đấu đá sống chết với nhau, còn chúng chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, chờ cho bọn em đấu đá nhau đủ rồi thì quăng một mẻ lưới bắt hết”

Diệp Kính Huy nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của mình, dựa lưng vào ghế sa lon.

Diệp Kính Văn nhìn hắn một cái, lại nói “Nếu như đúng như những gì chúng ta đoán ra, thì bốn người con nhà họ Tạ bị mất tích ấy, đều có tên đệm là Tiêu, vậy Quan Đông Trạch là Tạ Tiêu Trạch, Tang Du là Tạ Tiêu Du, Tư Kiệt là Tạ Tiêu Kiệt, vậy người còn lại là ai?”

Trầm mặc một lát sau, Diệp Kính Huy mới nói “Có thể đã có quan hệ với tổ chức mafia, nếu không thì Quan Đông Trạch không thể nào nhập cư trái phép thành công được, mỗi lần xuất cảnh đều không có ghi chép gì về hắn ta”

Diệp Kính Hy bình tĩnh nói “Nếu chuyện đó là thật, bọn họ sáu năm về trước đã tỉ mỉ lên kế hoạch, muốn khiến cho Diệp gia chúng ta tan cửa nát nhà, ý định này, chắc chắc bọn họ sẽ không từ bỏ. Mục đích của họ chính là, không phải muốn chúng ta chết, mà muốn chúng ta phải thống khổ, phải sống không bằng chết” Kính Hy hơi dừng lại, rồi lại nói “Chúng ta nên có phương án chuẩn bị”

Lâm Vi dắt Diệp Khiêm vào thư phòng ngồi chơi, chờ cho Diệp Khiêm ngủ rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Ba anh em họ cùng mẹ ngồi trầm mặc ở trên ghế, không ai nói câu nào, anh hai thậm chí đã châm thuốc lá, nhưng không hút, khiến cho khói không ngừng toả ra, tàn thuốc rơi xuống.

Lâm Vi ngồi cạnh Diệp Kính Văn, mở miệng nói “Kì thực có một chuyện, em cảm thấy cũng có chút liên quan tới việc này” Lâm Vi dừng một lúc “Kính Văn em còn nhớ, em trai của anh đã từng gặp tai nạn giao thông một lần”

“Em nhớ” Diệp Kính Văn hơi cúi đầu, ánh mắt có chút hối lỗi.

Vào khoảng thời gian Diệp Trí Viễn ép Diệp – Lâm hai người phải chia tay, Lâm Vi chịu nhiều áp lực từ phía ông ấy, lại nhận tin em trai mình gặp tai nạn giao thông, rốt cuộc chịu không nổi đành phải đồng ý chia tay với cậu.

“Em trai em là do bị người khác cố tình đâm, người ấy rất giống như uống rượu say, theo như những gì mà em trai em kể lại, chiếc xe thể thao đó màu đỏ, biển số xe là BC91222”

Trong nháy mắt, Diệp Kính Văn và Diệp Kính Huy liếc nhìn nhau, sắc mặt càng trở nên trầm mặc hơn.

“Đó là xe của anh” Hắn thản nhiên nói “Kỹ thuật lái xe của anh rất tồi, nhưng mà lúc em trai của em gặp phải tai nạn giao thông, anh đang ở nước ngoài”

Lâm Vi gật đầu nói “Em đương nhiên tin anh, khi em trai em gặp chuyện anh đã quan tâm tới nó rất nhiều. Xem ra, là có người cố ý hãm hại, muốn em hiểu lầm chính anh đã đâm phải em trai em, như vậy, khi ấy em sẽ không thể nào quay lại với Kính Văn được”

Nói tới đây, tất cả mọi người đều im lặng.

Không khí trong phòng càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Sự việc xảy ra vào năm đó hoàn toàn không phải là do cố ý, nhưng bất luận là như nào, cha của họ cũng phải chịu lấy trách nhiệm. Ba người con nhà họ Tạ tuổi còn nhỏ mà đã phải tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình nhảy lầu tự tử, thù hận khắc cốt ghi tâm này đã khiến cho họ nhẫn nại nhiều năm trời, không từ thủ đoạn nào để có thể huỷ diệt được toàn bộ nhà họ Diệp.

Nhưng phá sản thì đã là gì, phá sản rồi còn có thể gây dựng lại được. Họ chính là muốn tra tấn tinh thần của từng người một, đó mới chính là thủ đoạn trả thù tốt nhất !

Nếu như lúc đó em trai của Lâm Vi mà bị đâm chết, chẳng những Kính Văn và Lâm Vi không thể quay lại với nhau, mà Diệp Kính Văn và Diệp Kính Huy cũng sẽ vì chuyện đó mà trở mặt, tình cảm anh em một nhà bị phá hỏng!

Thật không thể nào khinh thường đối phương được, thủ đoạn của chúng xảo quyệt và tàn độc vô cùng, xem ra chúng rất quyết tâm huỷ diệt toàn bộ nhà họ Diệp, bởi vậy mà nhiều năm trôi qua như vậy rồi vẫn còn rất kiên quyết.

Tang Du sau khi được gả cho Diệp Kính Hy thì sinh một đứa con trai rồi bỗng dưng bỏ đi, khiến cho anh một mình nuôi đứa nhỏ lớn lên, khiến cho anh phải sống trong cô đơn tịch mịch, loại thống khổ ấy so với thất bại trên thương trường còn đau đớn hơn rất nhiều!

Quan Đông Trạch, hắn không chỉ cuỗm đi một số tiền lớn của nhà họ Diệp mà còn kéo cả Tư Minh vào cuộc, hiển nhiên mục đích của hắn chính là khiến cho Diệp Kính Huy phải hối hận và khổ sở cả đời! Hiện giờ Từ Thanh nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện…còn Tư Minh…còn có thể sống sao?

Một lúc sau, có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Diệp Kính Hy nhấc máy, bên kia lập tức truyền tới giọng của một nữ nhân rất khẩn trương “Chủ tịch, hợp đồng mà tập đoàn của chúng ta hợp tác để triển khai xây dựng vào sáu năm trước đột nhiên bị lôi ra điều tra, hiện tại phóng viên đang muốn tràn vào công ty!”

Diệp Kính Hy ngừng lại một chút, bình tĩnh trả lời “Trước tiên hãy ổn định giới truyền thông, không trả lời bất cứ câu hỏi nào hết. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới”

Điện thoại của Diệp Kính Văn cũng vang lên, hình như là bác sĩ cùng bệnh viện gọi tới “Chủ nhiệm Diệp, hai ca mổ mà ngài phụ trách bệnh nhân đột nhiên tử, ngài mau tới bệnh viện ngay, người nhà bệnh nhân đã báo án, cảnh sát tới bệnh viện để điều tra rồi”

Sắc mặt của Kính Văn trầm xuống “Được, tôi tới đó ngay”

“Sao thế?” Lâm Vi cũng đứng dậy.

“Bệnh viện có chút việc nhỏ, em qua đó xem sao”

Lâm Vi giữ chặt cậu lại, nghiêm túc nói “Nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Diệp Kính Văn trầm mặc một lát, nhìn vào đôi mắt của Lâm Vi mà buộc phải mở miệng “Hai ca mổ mà em phụ trách, bệnh nhân đột nhiên chết, cảnh sát đã tới bệnh viện để điều tra, em phải tới đó để giải thích”

“Đột nhiên chết?” Lâm Vi nắm chặt tay áo của cậu lại “Nếu như họ nói đó là sai phạm nghề nghiệp, em có thể sẽ bị ngồi tù”

Diệp Kính Văn quay lại cầm tay anh, cười nói “Nếu giờ em mà không tới đó, cảnh sát tới tìm tới tận cửa nhà” Cậu ngừng lại một chút rồi nói “Anh giúp em gọi cho Tiêu Phàm, lần này có lẽ phải nhờ tới anh ta giúp em đánh một trận ngoài toà án rồi” Cậu nhìn sâu vào mắt anh “Yên tâm, em sẽ tự biết bảo trọng. Bởi vì em biết, anh chờ em trở lại”

Lâm Vi ôm chặt lấy cậu, thật giống như một đôi vợ chồng bình thường đang ôm lấy nhau mà truyền cho nhau dũng khí. Sau đó anh ở trong ngực của cậu, ngẩng đầu lên cười nói “Anh chờ em trở lại, Diệp Kính Văn”

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Kính Văn, Lâm Vi lập tức gọi điện cho Tiêu Phàm, kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Tuy rằng lúc này đang là đêm khuya, nhưng giọng của Tiêu Phàm lại rất bình tĩnh không chút cáu gắt vì bị làm phiền “Tôi sẽ tới bệnh viện ngay bây giờ, nếu như Kính Văn bị lôi ra toà, tôi sẽ hết sức mình biện hộ cho cậu ấy. Cậu yên tâm”

“Cảm ơn cậu”

“Đều là bằng hữu cả, không cần phải khách khí” Thanh âm của Tiêu Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lúc này, lại có chút lo lắng.

Lâm Vi dập máy, nhìn thấy sắc mặt của anh hai và anh ba hiện giờ đang rất khó coi, trong lòng không khỏi cảm thấy rất chua xót.

Trận ác chiến này, cả ba anh em nhà họ đều bị lôi vào, tuy rằng bình thường tình cảm anh em không được tốt cho lắm, nhưng tới khi gặp phải hoạn nạn, mới nhận ra giữa bọn có không thể nào mất đi sự quan tâm tuyệt đối tới nhau.

Nhưng, mối hận thù đã khắc vào xương cốt của nhà họ Tạ, họ có thể dễ dàng hoá giải sao?

Một lát sau, chuông cửa vang lên.

Diệp Kính Huy đứng dậy mở cửa, có một người chuyển tới một gói hàng được gửi qua bưu điện.

“Xin hỏi ngài có phải là Diệp Kính Huy không?”

“Đúng”

“Có một vị họ Tạ gửi quà sinh nhật tới cho ngài”

“Cảm ơn”

Diệp Kính Huy xé lớp giấy gói ở bên ngoài, lộ ra một chiếc hòm đen nhỏ, hắn đặt nhẹ lên bàn, Văn Tích Tuệ đột nhiên nói “Đừng mở”

Hắn ngừng tay lại một chút, ngẩng đầu cười nói “Không ghê gớm vậy đâu, bọn họ không điên tới mức gửi bom tới tận nhà. Cùng lắm là gửi dao hay thư máu để đe doạ thì đó thì hợp hơn”

Mở hòm ra, có một tầng bụi, ở phía trên có một tờ giấy nhỏ viết bằng bút đỏ “Đây là tro cốt của Tư Minh, tặng cho ngài nhân ngày sinh nhật – Bốn anh em nhà họ Tạ, kính gửi”

“Thần kinh” Diệp Kính Huy thật sự muốn ném cả cái hòm xuống đất, nhưng bản thân lại run rẩy không làm được, đến cầm cái hòm cũng không cầm nổi “Tư Minh không thể nào chết dễ như vậy. Con biết, anh ấy nhất định còn sống” Tuy rằng thanh âm của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng bàn tay thì lại bị nắm tới trắng bệch.

Hiện giờ ai mới có thể xác định được tình hình hiện giờ của Tư Minh? Lần này gặp phải loại người vì hận thù mà hoá điên, anh dù có bất tử đi chăng nữa, cũng không có khả năng bình yên vô sự…

Vì chưa từng trải qua cảm giác thống khổ như bây giờ bao giờ, lồng ngực hắn thật giống như bị đè một tảng đá lớn lên phía trên, đến máu cũng chảy không thông, tim thì như bị một đôi tay bóp lại rất chặt. Mỗi một lần hô hấp, cảm giác như yết hầu của mình sắp vỡ ra, thực sự rất đau.

Tình huống này, mới bi hài làm sao.

Lần đầu tiên hắn tặng cho cha mình một món quà nhân ngày sinh nhật của ông, thì ông đã mất.

Lần đầu tiên hắn nhận ra mình thực sự yêu một người, thì lại nhận được tro cốt của người ấy.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Hắn muốn yên ổn mà thực tâm yêu một người, vậy mà giờ đây lại mất hết tin tức của anh.

Lần nào cũng bị chậm một bước, đã chậm một bước rồi thì không thể quay đầu lại.

Trầm mặc giằng co nội tâm hồi lâu, Diệp Kính Huy nhớ tới quãng thời gian mà mình gặp Tư Minh, tất cả hồi ức đều hiện về. Sau khi bình tĩnh phân tích lại tất cả mọi chuyện, hắn mới lấy điện thoại di động của mình ra, gọi một cuộc điện thoại

“Bác Từ, cháu là Diệp Kính Huy, cháu nghĩ, chúng ta nên gặp nhau một chút”

Hắn thậm chí còn cảm thấy phục chính mình, tới lúc này rồi mà còn duy trì giọng nói bình tĩnh tới vậy.

Không ai biết được, trong lòng hắn hiện giờ đang rất cuống, vì tới mức đường cùng rồi mới phải gọi điện tới làm phiền cha của anh.



Từ Văn Sơn tiều tuỵ đi không ít, con gái đang nằm trong viện để cấp cứu, còn đứa con còn lại thì mất tích không rõ tin tức gì, ông vì quá lo lắng mà tóc đã bạc gần hết.

Nhưng ông lại rất giống Diệp Trí Viễn, trên gương mặt vẫn luôn rất nghiêm túc, không cười, chỉ mang nét uy nghiêm của một bề trên.

Ông ngồi ở trên ghế sa lon sai người hầu pha trà cho Diệp Kính Huy, hắn giờ mới phát hiện ra, bộ chén trà kia rất quen thuộc, chính là bộ mà Tư Minh đã mua khi trên đường du lịch tới Thanh Đảo. Anh mua hai bộ giống y hệt nhau, một bộ tặng cho Diệp Trí Viễn, bộ còn lại tặng cho Từ Văn Sơn. Liệu có phải từ rất lâu rồi, trong lòng anh đã coi cha của Diệp Kính Huy cũng chính là cha của mình?

Từ Văn Sơn lãnh đạm mở miệng nói trước “Tôi biết cậu và Tư Minh có quan hệ với nhau, có chuyện gì thì nói thẳng đi”

Đối mặt với vị tiền bối, Diệp Kính Huy chẳng có chút khiếp đảm gì, nói chuyện cũng rất bình tĩnh tự nhiên, không mang thái độ kiêu ngạo, nhưng lại rất tự tin

“Cháu tìm bác, là vì chuyện của Tư Minh, cháu nghĩ việc quan trọng nhất giờ đây là phải cứu anh ấy”

Từ Văn Sơn giật mình, đột nhiên nở một nụ cười khinh khẽ “Tôi còn tưởng là Diệp Kính Huy từ trước tới nay luôn luôn vô tình vô nghĩa, không thèm để ý tới sống chết của ai. Tại sao giờ lại quan trọng tới việc cứu nó ra như vậy?”

“Đó là trước kia cháu thực sự là kẻ vô tâm” Hắn thản nhiên thừa nhận, ngừng lại một chút, vừa cười vừa nói tiếp “Nhưng hiện giờ cháu không còn là người như vậy nữa. Vào thời điểm nhận được tro cốt của anh ấy, cháu đã nhận ra được tất cả mọi chuyện, hy vọng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn”

Từ Văn Sơn gật đầu nói “Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”

“Theo như những gì cháu biết, xí nghiệp tư nhân nhà họ Tư khi trước vì phạm phải sai lầm nên mới mắc một khoản nợ lớn, bác đuổi mẹ con Tư Minh đi, một mình ở lại không những trả được hết nợ mà còn thành lập ra tập đoàn Nam Dao. Bác lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Diệp Kính Huy ngừng lại một chút, nhìn vào thần sắc bình tĩnh của đối phương mà cười nói tiếp “Cháu đoán là bác đã liên hệ với xã hội đen, có đúng vậy không?”

Từ Văn Sơn thản nhiên nói “Phải, mới đầu đúng là tôi đã cùng xã hội đen tham gia rửa tiền, nên năm đó mới có thể sống sót”

“Nếu bác có quan hệ với xã hội đen, vậy cháu nghĩ bác cũng có chút thể lực ở đó. Thứ nhất, chỉ cần Tư Minh còn sống, cháu nguyện ý đưa hết toàn bộ tài chính trong tay ra để trao đổi. Thứ hai, cháu hy vọng người nhà họ Tạ có thể cho chúng cháu có một cơ hội để đàm phán, nếu như không còn cách nào khác, cháu vẫn muốn làm, vì…Diệp Khiêm vô tội”

Diệp Kính Huy ngồi trước mặt ông bình tĩnh phân tích vấn đề, sắc mặt cũng rất tự nhiên, Từ Văn Sơn không khỏi lộ ra chút khen ngợi “Được, lời cậu nói tôi sẽ chuyển tới tai họ. Có cơ hội cho cậu hay không, tôi không thể đảm bảo. Tôi cũng giống cậu, rất muốn có thể cứu Tư Minh ra. Nhưng, tới hiện giờ thực sự không có chút tin tức gì”

“Cảm ơn bác” Diệp Kính Huy ngừng lại một chút “Cháu có thể gặp Từ Thanh không?”

“Con gái tôi chưa tỉnh lại”

“Bác Từ, bác vẫn muốn giấu cháu sao?” Hắn nhếch khoé miệng lên cười “Chẳng phải bác chỉ múa chiêng gõ trống trên đài truyền hình để che mắt thiên hạ thôi sao? Bác đem Từ Thanh giấu đi, trong bệnh viện chỉ là người đóng thế”

“Quả nhiên không gạt được cậu” Từ Văn Sơn cười nói “Đi theo tôi”



Từ Thanh được Từ Văn Sơn bố trí cho nghỉ ở một biệt thự bí mật, trên người cô bị thương không nhiều, chỉ là trên truyền thông cố tình phóng đại nó lên. Diệp Kính Huy tới biệt thự, thấy cô ngồi trên giường gọt táo, mặt không có chút biểu cảm nào, nhìn thấy hắn tới thần sắc cũng chẳng hề thay đổi, cô bình thản nói “Cậu tới rồi”. Thật giống như đã biết trước được sự việc.

“Vâng” Diệp Kính Huy ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nhìn cô nói “Xem ra chị đã biết em tới tìm chị vì việc gì”

Từ Thanh không trả lời.

Diệp Kính Huy tiếp tục hỏi “Ai đã bắt cóc chị”

“Anh Thành”

“Anh Thành là?”

“Trùm một băng đảng rất mạnh ở New York” Từ Thanh ngừng lại một chút rồi nói tiếp “Khi Tư Minh bị thương phải nhập viện, tôi đã liên hệ với anh ta, vốn muốn nhờ anh ta hỗ trợ bắt lấy Quan Đông Trạch, nhưng không nghĩ tới việc, anh ta và Quan Đông Trạch là đồng bọn của nhau, là chính tôi tự mình đi vào chỗ chết”

“Bị thương phải nhập viện?” Diệp Kính Huy nhíu mày “Sao lại thế?”

“A, nó không kể cho cậu, nó bị Quan Đông Trạch cho người tới đánh, đánh tới chảy máu nội tạng suýt chút nữa thì chết”

Bàn tay hắn rất nhanh đã nắm chặt lại “Em thực sự không biết”

“Vậy đúng là nó không kể cho cậu rồi, khi nó gặp phải chuyện, còn nghĩ tới cậu mà im lặng tìm đường lui” Khoé miệng Từ Thanh nâng lên tạo thành nụ cười lạnh “Nó nhờ Na Na bán cổ phiếu, cố tình nâng giá lên cao, có phải cậu nghĩ nó keo kiệt, muốn khiêu khích cậu phải không? Đó thực ra chỉ là một cách để giúp cho cậu giữ lại toàn bộ tài chính, để có thể tiến hành kế hoạch tác chiến tiếp theo. Nó cố tình nâng giá cổ phiếu lên cao, chính là thay cậu tranh thủ thời cơ mà thu lợi về, bởi vì, khi nó bán hết cổ phiếu trong tay đi rồi, thì tất cả đều được chuyển hết về cho cậu”

“Thân nó lo không xong, vậy mà nó còn lo tới việc bảo toàn cho cậu. Một mình nó đi tới New York, cậu có biết việc cuối cùng nó làm bên đó là gì không?”

Thấy Diệp Kính Huy không nói lời nào, Từ Thanh bất đắc dĩ cười rồi nói “Lập di chúc”

Toàn thân hắn trở nên cứng đờ, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng rất đau, nhất là ở trái tim.

“Di chúc?” Anh ta chẳng lẽ đã dự đoán trước được cái chết của mình nên mới một mình đi tới New York để lập di chúc? Diệp Kính Huy nghĩ tới đây liền cảm thấy đầu mình nóng cả lên.

Gương mặt Từ Thanh chẳng có chút thay đổi gì “Khi nó nhận được cuộc gọi từ điện thoại của tôi do anh Thành gọi tới, liền sớm dự đoán được, lúc ấy, là một đi không trở về”

“Cho nên nó mới lần cuối cùng cậu tham gia trò chơi trả thù, sau đó thì lấy cớ mà ra đi. Kì thực lúc đó nó luôn chờ cậu sẽ thu tay lại, nhưng cậu lại hết lần này tới lần khác làm cho trái tim nó lạnh giá, cậu muốn nó mệt mỏi vì tài chính, nhưng nó còn mệt mỏi vì cậu hơn rất nhiều. Nếu như lúc đó cậu thu tay lại, có lẽ nó đã có thể kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, sau đó cả hai cùng nhau đối mặt với trận ác chiến này. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không bỏ đi lòng hận thù đối với nó, vậy nên nó đành phải một mình ra đi”

“Dù có bị cậu trả thù, nó vẫn luyến tiếc không muốn cậu bị tổn thương”

“Cho nên…khi tới gặp anh Thành vào lúc ấy, nó không hề phản kháng lại, bị đánh cho tới hấp hối, vẫn chỉ gọi tên cậu”

“Nó nói, không được trở thành người cậu yêu, nó thực sự rất đáng tiếc”

Nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Diệp Kính Huy, khoé mắt Từ Thanh hơi ươn ướt, nụ cười trên mặt cô lại càng lạnh hơn “Diệp Kính Huy, cậu thật sự là một kẻ vô tình”

Nghe được câu đánh giá đó của cô, hắn rốt cuộc lại nở một nụ cười.

Thậm chí còn tự phục mình, còn có thể cười mà đi ra ngoài.

Có lẽ là đã quen nguỵ trang như vậy, cho nên trong mắt người khác, hắn lúc nào cũng là kẻ vô tâm vô tình.

Nhưng chỉ có hắn biết, bàn tay càng nắm chặt, móng tay càng đâm sâu vào da thịt, lại càng thấy đau.

Ai nói mình không yêu anh ta? Thực sự đã yêu từ lâu lắm rồi…

Khi anh ấy ôn nhu ôm lấy mình, hay khi anh ấy bất đắc dĩ rời khỏi Đông Thành, thậm chí là từ rất lâu khi hai người gặp nhau tại quán bar, anh ấy đã mệt mỏi nói rằng, muốn được sống chung với mình…

Đã sớm rất thích anh. Nhưng vì mình quá kiêu ngạo, làm sao có thể vác cái bộ mặt vừa lừa gạt người ta xong mà thản nhiên sống cùng một chỗ với anh? Làm sao có thể vì yêu mà bỏ hết tự tôn của mình? Làm sao có thể vì yêu mà chấp nhận thua thảm hại dưới tay anh?

Vậy nên mới tính kế trả thù lần cuối cùng, còn tưởng rằng sau khi trả thù rồi sẽ có thể rũ bỏ hết mọi thù hận, cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.

Thật không ngờ tới, sau khi đòi chia tay rồi, Tư Minh một mình đi tới Mỹ để giải quyết ân oán này.

Thậm chí còn biết trước rằng không thể trở về.

Tư Minh lớn tuổi hơn hắn, anh đã đau như thế nào khi cãi nhau rồi chia tay? Đã cảm thấy ra sao khi để lại một cái “di chúc” chuyển hết tất cả tài sản cả đời của mình lại cho hắn?

Anh đã đau như thế nào khi nửa đêm trông thấy người mình yêu lấy cắp đi cái USB đó? Anh đã đau như thế nào khi nói ra ba chữ “Anh mệt rồi”? Anh…đã đau như thế nào khi mỉm cười nhận lấy món quà được gắn máy nghe trộm từ người anh yêu?

Bây giờ nhớ lại, mỗi sự việc khi xưa quay trở về, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy đau, rất đau.

Người kia nhận hết tất cả lên đôi vai mình, ra đi không hề sợ hãi, còn mang theo nụ cười trên môi.

Đó chính là cách anh quan tâm tới người khác. Biết rõ là sẽ gặp phải nguy hiểm, anh còn bình tĩnh phân tích khó khăn sau này rồi để cho Vũ Na nhân cơ hội cố ý nâng giá cổ phiếu lên cao, kiếm về lợi nhuận tốt nhất cho Diệp Kính Huy.

Anh hy sinh nhiều tới vậy, vẫn không hề đòi hỏi bất kì hồi đáp nào.

Anh thậm chí còn không cho đối phương biết, càng không cần người kia phải cảm kích mình.

Diệp Kính Huy còn nhớ rõ trước khi bỏ đi, anh đã nói rằng “Nếu như em muốn, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”

Nhưng lại không biết rằng, khi anh mỉm cười mà nói ra câu ấy, quả thật hai người phải xa lìa.