Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 12: Thiên Vũ (trung)

“Tư tiên sinh, anh cũng biết nghề của tôi được chia ra rất nhiều loại nhỉ.” Thanh âm của Diệp Kính Huy cực kì điềm nhiên, “Tôi là người có ham muốn hơi đặc biệt một tí, cho nên bình thường kẻ dám bao tôi đều có máu M, tức là loại thiếu bị hành hạ ấy.” Hắn ngừng một chút rồi nhướn nhướn mi, “Hiểu chưa?”Tư Minh trầm mặc thật lâu mới bật cười khe khẽ: “Xem ra cậu rất xứng đáng được nâng giá gấp ba.”

Diệp Kính Huy nhướn mi đáp: “Mỗi ngày tôi đều mời khách quý đến đây quỳ trên thảm, sau đó sẽ dùng từng thứ từng thứ một trên tường phục vụ họ, có như thế thì nhiệm vụ cơ bản trong ngày của tôi mới hoàn thành.” Hắn dứt lời thì nhìn anh, mỉm cười, “Tư tiên sinh muốn trải nghiệm thử không?”

Tư Minh nhún vai một cách bâng quơ: “Có lẽ chúng ta nên đổi một cách chơi đùa mới.”

“Ví dụ như?”

“Tôi không nỡ đánh cậu, cũng không chịu nổi nếu cậu ngược đãi tôi.”

“Nếu anh không thể chấp nhận ham muốn của tôi, vậy mời

.” Hắn chỉa chỉa cánh cửa.

Tư Minh vẫn tiếp tục cười: “Chả nhẽ ở bên cạnh cậu nhất định phải tiếp nhận loại đam mê kỳ quái này ư?”

“Dĩ nhiên.”

“Không thể đơn giản là trao đổi về mặt tinh thần à?” Tư Minh nói như đúng rồi, vừa nói vừa sải hai bước, thoáng chốc đã đứng trước mặt Diệp Kính Huy, “Tâm sự thôi cũng tốt mà.”

“Nếu muốn tán gẫu thì hình như anh tìm nhầm chỗ rồi đó.” Diệp Kính Huy cười lạnh, “Chả ai đến hộp đêm để tán gẫu cả.”

“Chỉ cần đối phương là cậu thì ở đâu cũng được.”

“Tư Minh.” Diệp Kính Huy điềm nhiên chặn ngang lời anh, “Tôi khuyên anh một câu nhé, đừng nảy sinh bất cứ ý định nào với tôi. Tôi rất thẳng thắn nói cho anh biết, tôi là người cực kì hiểm độc.”

Tư Minh cười cười: “Tiếc quá, tình cảm không thể dùng ý chí khống chế được. Tôi đã nói rồi, tôi rất hứng thú với cậu.”

“Vậy thân mời anh ảo tưởng sau lưng tôi ấy, đừng xuất hiện cả ngày ở hộp đêm gây phiền toái cho tôi.” Diệp Kính Huy lạnh lùng lườm anh một cái, “Tôi bận lắm, không rảnh rỗi cùng anh từ từ ‘trao đổi tinh thần’ đâu.”

“Được thôi.” Tư Minh cúi đầu ra chiều đang cân nhắc chi đó, sau một lúc lâu, anh mới khẽ khàng thở dài: “Xem ra tôi không thể chối từ ham muốn của cậu rồi.”

Diệp Kính Huy kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy Tư Minh khoan thai đi dạo một vòng quanh căn phòng, mãi đến khi đặt chân đến chỗ treo roi da mới dừng bước.

“Cậu thích màu gì?” Anh hỏi.

Khoé miệng Diệp Kính Huy co giật: “Câu này phải hỏi bản thân anh mới đúng.”

Tư Minh gật đầu rồi chọn một cái roi da màu đỏ, trên thân roi có một vòng tròn tương tự như biểu tượng theo phong cách tô tem giáo

[1]

, roi mảnh mà mềm mại, ở phần đuôi có cán làm bằng gỗ tinh xảo, trên bề mặt được khắc hoa văn hình rắn rất đẹp, cầm trong tay nhẹ vô cùng.

“Chiếc roi này thật đẹp.” Tư Minh bình luận xong thì nhẹ nhàng phe phẩy vài lần, khi tiếng chát chát nho nhỏ phát ra, cảm giác tê dại cũng đồng thời từ lòng bàn tay truyền đi khắp thân thể.Anh hài lòng gật gật đầu, tiếp đó lại lấy thêm một sợi dây thừng siêu lớn đang treo im lìm trên tường.

Diệp Kính Huy nhìn anh như thể người đang ngồi xem khỉ chơi đùa, ánh mắt loé lên sự nghiền ngẫm của hắn đảo quanh người Tư Minh.

“Thật không ngờ nha, hoá ra anh là kẻ thiếu ngược. . . . . .” Câu kế tiếp còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã thấy cánh tay dấy lên cơn đau nhức mãnh liệt, “A. . . . . . . Anh làm gì vậy?!”

Tư Minh nhanh như cắt đã đè Diệp Kính Huy xuống giường, sau đó chậm rãi dùng dây thừng trói hắn lại.

“Tôi tôn trọng cậu, đương nhiên cũng phải tôn trọng ham mê của cậu.” Anh điềm tĩnh nhìn hắn, dứt lời thì vung roi da lên —–

“Chát” một tiếng, làn roi tiếp xúc với lớp vải sơ mi phát ra tiếng vang thanh thuý, y phục Diệp Kính Huy vốn đã bị mở rộng đến eo, hiện giờ bị một nhát roi khiến cúc áo đứt ngay tắp lự, hơn phân nửa mảng ngực trắng mịn tức khắc lồ lộ ra trước mắt Tư Minh, nửa kín nửa hở lại càng nhuốm vẻ mê hồn.

Diệp Kính Huy hơi híp híp mắt, hắn cười lạnh: “Dám đánh tôi sao, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu.”

Còn chưa nói xong lại nghe một tiếng “chát” thứ hai, làn roi cố ý lướt nhẹ qua đầu ngực, Diệp Kính Huy không khỏi hít mạnh một hơi.

“Anh. . . . . . .”

“Đây là cậu ép tôi, vốn chỉ muốn ngồi tán gẫu với cậu, đáng tiếc cậu chẳng nể mặt tôi chút nào cả.” Tư Minh cười cười, lại ung dung quất thêm một roi nữa —–

Làn roi liên tục “hạ cánh” trên thân thể hắn, thanh âm chan chát cứ vang mãi không dứt bên tai, bờ ngực cũng bị đánh thành một mảng hồng hồng chằng chịt.

Diệp Kính Huy bình thản hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tư Minh ngừng tay, hơi hơi nhướn mày lên: “Tôi đã từng bày tỏ nhiều lần với cậu rồi, cậu không tiếp thu thì tôi chỉ còn cách thay đổi chiến lược thôi.” Anh ngồi bên giường, vươn tay chạm nhẹ vào vết roi hình chữ thập đan chéo trên vùng ngực trần của hắn, thanh âm mềm mỏng hẳn đi: “Đau không?”

Diệp Kính Huy cười: “Không đau.”

“Vậy tiếp tục nào.” Tư Minh giương cao tay ra vẻ sẽ vung thêm lần nữa, Diệp Kính Huy theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Nhìn thấy lông mi hắn khẽ run run, Tư Minh không nhịn được mà nhếch khoé miệng lên — thật là một chú hổ giấy ‘đáng ghét’.

Đau đớn trong tưởng tượng không hề buông xuống, Diệp Kính Huy khó hiểu mở mắt ra thì vừa vặn thấy cảnh Tư Minh quẳng chiếc roi sang chỗ khác.

Hai tay anh khoanh trước ngực ngắm nghía hắn, chút tình tứ được giấu kín trong ánh mắt thâm thúy thật làm người ta không cách nào đoán được —

“Nhớ kỹ lần dạy dỗ này cho tôi, đừng giở trò đùa giỡn bịp bợm trước mặt tôi.” Tư Minh nhìn hắn một chốc rồi đứng dậy đi ra cửa, “Mấy ngày sau tôi tạm thời không đến quấy rầy cậu, suy nghĩ cẩn thận đi nhé. Tôi tin chắc chắn sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.” Trước khi đóng cửa, anh ung dung quay đầu lại, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Hẹn gặp lại.”Sau khi anh đi mất, Diệp Kính Huy mới khẽ bật cười: “Giỏi cho một tên Tư Minh, chẳng những không bị doạ sợ mà còn dám đánh tôi? Tôi nhất định sẽ hoàn trả anh gấp bội, a, anh chọn chiếc roi mềm nhất hòng hù doạ tôi, sợ tôi bị thương nên dùng sức cực nhẹ, anh tưởng tôi không nhận ra chắc?” Hắn hơi nhướn mày lên, nhẹ giọng thở dài thườn thượt: “Tôi lại cam tâm tình nguyện bị anh đánh, khi đó tôi mới có cơ hội đập anh, rất hợp lý đúng không.”

Khoé môi Diệp Kính Huy cong lên nụ cười đầy hàm ý sâu xa, hắn vuốt nhẹ lên chiếc roi da kia.

Hắn tìm được chiếc này trong mấy loại roi mềm mại nhất, chỉ cần dùng sức nhẹ là đủ, đánh vào người bất quá chỉ như gãi ngứa, chả đau tí nào cả.

Tư Minh, anh không nhẫn tâm với tôi không có nghĩa tôi phải nể mặt anh. Nếu anh mềm lòng, anh chắc chắn sẽ thua.

. . . . . .

Ngày hôm sau, Diệp Kính Huy lấy danh nghĩa chủ tịch mới nhậm chức chủ trì buổi họp hội đồng cổ đông.

Nói là cuộc họp hội đồng cổ đông, trên thực tế hình thức giống như một buổi tiệc trà, bởi vì hắn trực tiếp mời người ta đến câu lạc bộ Dạ Tuyết nổi tiếng nhất vùng. Nơi đó được xây dựng trên một sườn đồi, ngoại trừ cung cấp nơi hoạt động giải trí cho thanh thiếu niên còn có trà viên

yên tĩnh nhưng rất tao nhã. Lúc này mọi người đang an toạ ở trà viên, tính cả Diệp Kính Huy và Lương Bình là tám cả thảy, vừa khéo đủ một bàn.

“Chúc mọi người một ngày tốt lành, tôi là Diệp Kính Huy, tin rằng mọi người đều đã nghe bố tôi thông báo qua, bởi vì bệnh tình của bố hiện rất nguy hiểm nên tạm thời tôi sẽ thay mặt ông giữ chức chủ tịch.” Diệp Kính Huy tựa vào ghế điềm tĩnh trình bày. Hôm nay người đến họp hầu hết đều là các bậc “nguyên lão” đã từng đồng cam cộng khổ với bố, đương nhiên Diệp Kính Huy phải thu lại tư thái hào hoa biếng nhác như lúc ở hộp đêm, mặc dù hắn ngồi vị trí cao nhất nhưng cũng rất biết chừng mực.

“Bởi vì tôi còn trẻ nên vẫn chưa có kinh nghiệm, hy vọng các vị tiền bối sẽ bao dung và chỉ dạy cho tôi.” Lời này vừa thốt ra đã được những người quen với nhà họ Diệp bật cười tán thưởng.

“Kính Huy, nhiều năm không gặp làm bây giờ bác không nhận ra cháu nữa, hoàn toàn thay đổi so với trước đây a.” Một ông bác có gương mặt rất hiền hậu gật đầu cười với Diệp Kính Huy.

“Bác Chu quá khen, thật xấu hổ, bố lại nói cháu càng lớn càng không giống con ruột của bố.” Hắn cũng hùa theo nói đùa một câu.

“Sao lại thế chứ, năm đó lúc cháu sinh ra bác có đến bệnh viện thăm mà.” Trông thấy khoé mắt hơi hơi cong lên toát ra sự phóng khoáng vô hạn của hắn, ông Chu không nhịn được mà bật cười ha hả, đứa con của ông bạn già thật sự là càng nhìn càng thuận mắt, khiến ông cũng sinh ra cảm giác thân thiết hơn vài phần, kéo theo cả sự thay đổi xưng hô, “A Huy, hôm nay cháu mời mọi người đến là có chuyện quan trọng sao?”

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, hắn ngẩng đầu nở nụ cười: “Việc này rất cấp bách nên cháu mới mời mọi người đến, chúng ta cùng thương lượng đối sách.” Hắn tạm dừng một chút rồi tiếp lời, “Hiện tại vòng chu chuyển vốn trong nội bộ Thiên Vũ rất thiếu hiệu quả, thậm chí một vài hạng mục đang hợp tác cũng bị ngưng trệ, hơn nữa, có kẻ đang âm thầm thu mua cổ phần của công ty, tình hình không mấy lạc quan.”Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện hỏi: “Chủ tịch có ý kiến gì không, cháu cứ nói thẳng ra?”

Thấy tất cả mọi người chau mày nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe, Diệp Kính Huy cười cười rồi cất giọng bình tĩnh: “Việc kinh doanh chính của Thiên Vũ vẫn luôn tập trung vào lĩnh vực phát triển sản phẩm và mở rộng đại lý phân phối, tổng giám đốc Lương, trước tiên anh nói về tình hình của các đại lý phân phối đi.”

Lương Bình gật gật đầu, chống nhẹ hai tay lên mặt bàn rồi nghiêm túc nói: “Tuy rằng công ty chúng ta rất có danh tiếng ở nước ngoài, nhưng nếu muốn đạt tới địa vị vô địch ở quốc nội, nhất định phải thiết lập hệ thống cửa hàng trong các thành phố lớn của cả nước. Nhưng vấn đề khó khăn về việc lưu thông tài chính trong nội bộ Thiên Vũ vẫn chưa giải quyết xong, chúng ta không có biện pháp bỏ vốn đầu tư vào mục này. Càng nghiêm trọng hơn nữa, trước khi Quan Thiên Trạch bị cách chức đã hợp tác thất bại một lần, khiến lượng sản phẩm của công ty tồn đọng cao tới tám triệu nhân dân tệ, nếu số hàng hoá lớn như vậy không được thanh lý nhanh chóng, lỗ hổng tài chính sẽ ngày càng lan rộng hơn, đủ để Thiên Vũ tan rã từ trong nội bộ.”

Cục diện hỗn loạn này hẳn nhiên là do Quan Thiên Trạch cố ý để lại, cho dù gã bị mất chức cũng không để Thiên Vũ sống tốt.

“Thiên Vũ cũng không phải cạn tiền, cái chính là tiền đều dồn hết vào kho hàng đúng không?” Diệp Kính Huy hơi hơi nhíu mày: “Tình hình bên Đông Thành thế nào?”

Lương Bình nói: “Đại lý phân phối của tập đoàn Đông Thành ở quốc nội là do Tư Minh phụ trách. Tư Minh làm việc cực kỳ quyết đoán lại có gan mạo hiểm, năm ngoái anh ta bất chấp sự phản đối của rất nhiều cổ đông, hao phí một số tiền lớn xây dựng mạng lưới chuỗi cung ứng trên phạm vi cả nước, hiện giờ đã có hiệu quả rõ rệt. Mạng lưới này không chỉ tạo ra phản ứng kịp thời lúc thị trường thay đổi mà còn có thể giải quyết thần tốc vấn đề vận chuyển hàng hoá qua các vùng khác nhau, vừa thuận tiện lại nhanh chóng. Sau khi mạng lưới được đưa vào sử dụng, nghiệp vụ của Đông Thành phát triển không ngừng, khách hàng cũng càng ngày càng nhiều, số vốn bỏ vào năm đó hiện giờ đã tăng gấp mười lần.”

Diệp Kính Huy ung dung nhấp một ngụm nước, bình tĩnh nói: “Thiên Vũ và Đông Thành vẫn luôn là bạn làm ăn tốt, tôi nghĩ có thể sử dụng mạng lưới kinh doanh do Tư Minh thiết lập để hỗ trợ chúng ta, đem đống hàng tồn kho đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài, về mặt lợi nhuận có thể cho họ con số tốt, còn chúng ta cũng nhanh chóng thu hồi chi phí. Cụ thể về việc hợp tác. . . . . .Tổng giám đốc Lương, anh cử người đến đàm phán với Tiêu Dật.”

“Tại sao không trực tiếp tìm Tư Minh?” Có người đề nghị.

“A. . . . . .Chúng ta không hiểu rõ Tư Minh, muốn nhờ trợ giúp đương nhiên tìm người quen sẽ tốt hơn, quyền của Tiêu Dật và Tư Minh tương đương nhau, chung quy Tư Minh cũng không muốn trực tiếp đối đầu với Tiêu Dật, chỉ cần Tiêu Dật đồng ý thì chuyện này mười phần ăn chắc. Cạnh tranh bên trong Đông Thành tuy quyết liệt nhưng bề ngoài vẫn phải trưng ra bộ mặt hòa thuận, dù sao cũng là đấu tranh nội bộ, việc xấu trong nhà không nên phơi bày ra sáng.”“Chủ tịch nói rất đúng.” Lương Bình mỉm cười gật đầu, “Hôm khác tôi sẽ hẹn gặp Tiêu Dật để bàn chuyện hợp tác.”

Diệp Kính Huy gật gật đầu: “Vậy còn ở lĩnh vực phát triển sản phẩm thì sao?”

“Thiên Vũ vốn rất nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển phần mềm ở Wall Street, lượng tiêu thụ cũng cực kì khả quan, nhưng ở trong nước thì 80% thị phần thị trường đã bị tập đoàn Nam Dao chiếm giữ nhiều năm.”

. . . . . . . .

Cùng lúc đó, trong văn phòng chủ tịch Từ Văn Sơn của tập đoàn Nam Dao.

Từ Văn Sơn với phần tóc mai đã lấm tấm bạc đang dựa vào sô pha uống trà, bên cạnh là một người đàn ông hãy còn rất trẻ.

Cặp mày ngài hình lưỡi mác của anh ta nhíu lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mím nhẹ dường như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, đột nhiên anh ta mở lời: “Xem ra chủ tịch mới Diệp Kính Huy của Thiên Vũ bắt đầu hành động rồi.”

Từ Văn Sơn khẽ khàng gật đầu: “Ý của con là?”

“Quan Thiên Trạch ngấm ngầm giở trò, đống hàng hóa gần mấy trăm triệu tồn đọng khiến vòng chu chuyển vốn của Thiên Vũ gặp trắc trở nghiêm trọng. Con nghĩ dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Kính Huy, hắn ta sẽ. . . . . . .” Vẻ mặt anh ta tuy rất bình thản nhưng khoé môi không khỏi nhếch lên.

“Sẽ thế nào?”

“Bảo vệ giang sơn, chém đứt chân tay.”

. . . . . .

“Nam Dao là ông trùm dẫn đầu trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển phần mềm, Thiên Vũ muốn đánh bại họ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.” Diệp Kính Huy cười khẽ, “Nếu đã như vậy, bỏ đi.”

“Việc này. . . . .” Mọi người mấy mặt nhìn nhau.

Ông Chu hơi cau mày: “Chúng ta cũng đã nghiên cứu phát triển phần mềm trong thời gian rất lâu rồi, sao có thể nói bỏ liền bỏ?”

“Bác Chu nói đúng, chẳng qua là. . . . . .” Khóe miệng Diệp Kính Huy cong lên ý cười lãnh đạm, “Trên chiến trường, muốn kéo theo một cái chân sau thì không thể đi xa được. Có hy sinh mới gặt được thành quả, hy sinh ít mà thu thắng lợi nhiều. Nếu con đường này có Nam Dao ngăn cản, dù chúng ta có đầu tư nhiều cỡ nào cũng không đạt được lợi nhuận. Vậy thì sao lại không từ bỏ?” Hắn ngừng một chốc, thấy mọi người còn đang do dự thì tiếp tục bồi thêm một câu, “Hơn nữa, sản phẩm phần mềm của chúng ta ở Wall Street đã thành công có được tên tuổi, cứ tiếp tục phát triển bên đó là tốt rồi. Chúa tể ngọn núi này khi đến ngọn núi khác cũng cần tuân thủ luật chơi của nơi ấy, không phải ư.”

Thấy mọi người đều gật đầu tán thành, lúc này Diệp Kính Huy mới cười nói: “Nếu tất cả mọi người không có ý kiến khác, chúng ta lập tức thu hồi nguồn vốn phát triển phần mềm ở quốc nội về trụ sở chính, trong nước chúng ta chỉ chuyên nghiên cứu mở rộng hệ thống phân phối. Công việc cụ thể cần chờ tổng giám đốc Lương gặp gỡ và bàn chuyện với Tiêu Dật của Đông Thành, thời gian sắp tới không ‘nghênh tiếp’ bất kì doanh nghiệp nào, phải giải quyết vấn đề vay và tồn kho để tài chính lưu thông trôi chảy đã.”“Còn việc có người đang âm thầm thu mua cổ phần công ty thì sao?” Lương Bình hỏi.

Diệp Kính Huy hơi cong khóe miệng lên: “Tương kế tựu kế, chúng ta sẽ suy nghĩ phương pháp tạo ra hiện tượng giả như thể cổ phiếu Thiên Vũ liên tục hạ giá, khiến những người muốn bán cổ phần công ty bán càng sớm càng tốt, dĩ nhiên. . . . . . Người mua lại cổ phần sẽ đổi thành chính chúng ta.”