Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 6: Bí kiếp thần bí

Sau khi nhận được triếu chỉ và lệnh bài chỉ huy của tên hoàng đế, ngày hôm sau Lục Bỉ lập tức vào quân doanh. Trước hết là gặp cha nàng, là đại tướng quân Tô Khải Hạo, được Lục Bỉ kể rõ sự tình và cũng nói luôn thân phận. Nghe kể đến Lục Bỉ được thừa tướng liêm minh nhận làm nghĩa tử, Tô Khải Hạo trong lòng vui mừng, mặt cũng đầy tiếu ý cười haha, vì hắn đã rất lâu không gặp được nhi nữ của mình rồi, thừa tướng cũng là huynh đệ kết nghĩa của hắn, hảo. Sau luyên thuyên tâm sự rượu thịt đầy đủ, Tô Khải Hạo trong cơn say nhíu mài:

"... Bỉ nhi, làm sao ra ngoài sa trường lấy lại 5 thành trì được, nếu là ta, 1 thành trì còn không dám đảm bảo lấy về được, con chỉ mới 8 tuổi, việc này... e là lực bất tòng tâm." Tô Khải Hạo lắc đầu thở dài, sợ rằng cuộc sống của 2 cha con hắn bây giờ phải chấm dứt, chỉ là không thể để nữ nhi duy nhất của mình gặp bất cứ bất trắc gì...

"Phụ thân yên tâm. Con có một thứ muốn phụ thân giúp chế tạo, đảm bảo 5 thành trì chỉ là mấy món đồ chơi để con đùa giởn!" Giọng nói cao ngạo khí phách, đầy tự tin nhìn Tô Khải Hạo, sát khí theo đó mà tản ra.

Tô Khải Hạo nhẹ rùng mình một cái, cũng cười to nhìn chằm chằm Lục Bỉ:

"Hảo! Nếu giúp được, ta sẽ cố hết sức giúp con... Con nói xem là thứ gì có thể dễ dàng lấy lại 5 thành trì như vậy?"

"Là... Pháo" (nói là boom chắc chắn sẽ bị hỏi tiếp, haizzz~)

Lục Bỉ phun ra một từ, Tô Khải Hạo chợt khựng lại, một lúc sau Lục Bỉ lại lên tiếng:

"Không những lấy lại 5 thành trì, con còn muốn lấy đế quốc Nam Liêu, để sau này không cần có thêm một cuộc chiến nào nữa. Phải diệt cái gai này tận gốc."

Lục Bỉ nói như chém đinh chặt sắc, nhìn về phía Tô Khải Hạo.

"Nhưng chỉ có pháo, pháo chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ nhoi làm sao có thể..." Tô Khải Hạo bị lời nói kia của nhi nữ liền xém chút đứng không vững (kia... Có phải một hài tử 8 tuổi? Lời nói hoàn toàn không giống một tiểu hài...)

Hắn suy ngẫm một lúc, thân làm phụ thân còn nể phục đứa hài tử như Lục Bỉ, đứng trước Lục Bỉ nói không chút nào run sợ quả thật là nói dối.

"Pháo này của nữ nhi hoàn toàn có thể lấy đi đất sống của đế quốc Nam Liêu."

Quả thật khí thế ngập trời kia làm sao không thể không tin đây?

"Vậy sáng ngày mai phụ thân liền giúp con chuẩn bị. Cũng chỉ còn 6 ngày nửa thôi." não của Tô Khải Hạo được thông suốt, rượu say tromg người cũng giảm đi mấy phần, nói chuyện một cách thản nhiên với nữ nhi của mình, không còn run sợ như khi nảy.

"Ân, đa tạ phụ thân! Người giúp con điều đi tất cả là 5 vạn người trung thành và thông minh nhất tới hang động ở núi, phía sau quân danh."

"Con không cần phải khách khí, Hảo! Ta sẽ đi ngay."

Nói rồi 2 cha con nàng ai làm việc người nấy. Đi tới sân sau quân danh, Lục Bỉ từ trong người lấy ra một quyển bí kiếp võ học. Cuốn bí kiếp có tên là Bán Dao Long, Lục Bỉ được nghĩa nương tặng cho, nghĩa nương có nói cuốn bí kiếp này người người đều muốn có, nhưng khi chiếm được thì hoàn toàn không thể giải nghĩa được những chiêu thức trong bí kiếp, tất cả là một phi logic, phức tạp khó đoán. Nhưng khi rơi vào tay Lục Bỉ thì phế vật cũng trở thành bảo vật vô giá.

Lục Bỉ có một kiến thức IQ không giới hạn. Bắt đầu lật trang thứ nhật, trang thứ hai, thứ ba,... liếc mắt qua từng trang, tận dụng 'máy ảnh trí nhớ' không bỏ sót dù một chi tiết nhỏ, cũng không quá dày, chừng một trăm lẻ bảy trang.

Nhét lại vào trong áo, Lục Bỉ bắt đầu động tác chiêu thức như trong sách nói tới, đánh từng quyền, từng cước, mỗi chiêu điều là gϊếŧ người, mờ ảo hoàn toàn không thấy rõ chiêu thức. Gió xung quanh như nghe theo lệnh mà quấn lấy toàn thân nàng, cây cỏ không ngừng lay động, một số cây đã gãy nát, cỏ hoa như khô héo. Từ từ những làng gió xung quanh Lục Bỉ chuyển kim, chuyển lục,... cuối cùng là đen, nhìn như một con Dao Long đen xì xì mắt đỏ chói quấn quanh Lục Bỉ khi nàng vẫn đang ra chiêu. Sau một hồi, Lục Bỉ nhẹ nhàng thu lại quyền, an khí, ngồi thuyền thu lại nội công, con Dao Long khi đó cũng dần mờ nhạt và biến mất. Lục Bỉ cảm thấy nên rèn luyền lâu dài một chút để thành thạo, cũng biết được sự xuất hiện kia của con Dao Long. Nhất trí, Lục Bỉ liền quay về phòng tắm rửa, an tĩnh ngủ một giấc thật sâu, ngày mai còn phải làm chuyện đại sự.

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau:

"Đông đủ!?"

"Đã đông đủ!!" 5 vạn người như một, đồng thanh.

"Vậy ta sẽ làm mẫu trước, chỉ làm một lần! Các ngươi có mắt, có não, không thể để thua một tiểu hài tử 8 tuổi như ta!" Ánh mắt Lục Bỉ đầy nghiêm nghị từ phía trên nhìn xuống 5 vạn người trước mặt.

"Việc này... Dạ, Đã rõ!" đang tính than vãn thì bị ánh mắt Lục Bỉ quét tới, nhất thời 5 vạn người phía dưới run sợ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc (nếu làm không được thì tự cầm đao mà rạch bụng a) không được cũng phải được.

"Hảo! Các huynh không cần khách khí, mong các huynh nhìn thật kĩ, ta sẽ bắt đầu." Nói xong, Lục Bỉ làm từng động tác một rõ ràng cho 5 vạn quân lính trung thành, nghĩa khí và thông minh nhất xem một màn, ai nấy đều tò mò, thắc mắt nhưng không dám nháo, im lặng nhìn mà ghi nhớ trong đầu.

(Đây là Lục Bỉ đang dạy mấy người này làm lựu đạn, boom, mìn,... Vân vân và mây mây... :v)

"Tốt! Đã xong, ta có làm ra một quả pháo nhỏ trước, tất cả ngay lập tức đi lên gần đỉnh núi chờ ta!" giọng nói cao vút đầy kiêu ngạo, lại có phần như muốn gϊếŧ người ập vào tai 5 vạn quân lính, ngay tức khắc trong hang động không còn một bóng người.

-----------------------------------------------------------

15 phút sau, tại đỉnh núi:

"Vào hàng! Lưng thẳng, chân ngang vai, tay buông xuôi, mắt nhìn thẳng!" Lại giọng nói chỉ huy đó, lần này có cha nàng cùng đi theo, cũng đứng cùng với 5 vạn binh lính.

"bịch, bịch, bịch,..." Tiếng chân bất đồng vang lên, tức thời 5 vạn quân lính xếp hàng ngay ngắn đứng trước mặt Lục Bỉ:

"Rõ!"

"Ta cho các huynh tận mắt chứng kiến một thứ. Được rồi, Ta không muốn bất cứ kẻ nào ở đây lộn xộn, trái lệnh lập tức đem ra trảm!" một câu nói thản nhiên băng lãnh, không chờ tất cả phản ứng, Lục Bỉ lấy ra trong người ra một trái pháo nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, dùng một động tác, ném thật xa lên đỉnh ngọn núi.

Lúc đầu bọn quân lính không thấy bất cứ gì xảy ra liền nghĩ là do trục trặc kĩ thuật, lòng thầm bất mãn (gì mà nháo chứ haizz vẫn là một tiểu hài tử 8 tuổi)

"5. 4. 3. 2. 1." Lục Bỉ vừa dứt lời...

"ĐÙNG!!"

Đỉnh núi ngay lập tức biến mất, do đâu? Là do quả pháo Lục Bỉ vừa mới ném đi, vài giây đã thổi bay đỉnh núi to nhất của đại quốc Vương Thiên. Thấy vậy, Lục Bỉ không ngừng cong môi tự cảm thán (Waoo!! cũng lợi hại thật, nhưng cái này chỉ là trò mèo thôi.)

"Sao? Các ngươi cũng đã thấy sức công phá nhỏ kia của quả pháo, mau chóng trở về hang động, mỗi người phải làm ra ít nhất 100 quả pháo trong vòng 1 ngày, ngày sau liền làm 100 xe đại pháo, không đạt yêu cầu liền khỏi ăn cơm! Sau 3 ngày ta sẽ đi kiểm tra!"

Ngay lập tức 5 vạn người vừa mới đứng như trời trồng kia hồn phách cũng bay về đầy đủ mà hô "Rõ!" một chữ đủ to, liền tức tốc vèo vèo mà trở về làm nhiệm vụ. Khi đến là 15 phút nhưng khi về có lẻ là 5 phút... Ây da, có cần phải như vậy không a~ 5 vạn quân còn lại trong 3 ngày được Lục Bỉ nàng ngày đêm quấn luyện và luyện tập sức chịu đựng, võ nghệ, cùng lúc dùng văn học tẩy não luôn bọn họ haha... Một bên làm pháo, một bên rèn luyện, cuối cùng đã trôi qua 3 ngày. 3 ngày còn lại Lục Bỉ liền tráo ngược lại 10 vạn quân lính này, tất thẩy đều tôn thờ, sùng bái Lục Bỉ như tổ tông nhà mình.

"Hôm nay là ngày cuối cùng vậy!" Lục Bỉ đứng từ trên cao nhìn xuống 10 vạn con người, đánh giá một phen không ngừng gật đầu cảm thán.

"Ngoài 100 người lúc trước ta nói, tất cả số còn lại hôm nay được nghỉ, cứ ăn chơi thỏa thích, nhưng ta có thể bất thình lình điều ra ôn lại kiến thức cũ, không thuộc, tự giác lấy đao rạch bụng a." Bây giờ giọng nói của Lục Bỉ có chút mềm mỏng hơn nhưng sát khí vẫn như cũ tỏa ra.

"Đa tạ chỉ huy!" nói xong, vạn người không nhanh không chậm rời khỏi, trong lòng không ngừng vui mừng vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, quả thật bài huấn luyện của Lục Bỉ quá là khắc nghiệt, nhưng có cải thiện và tiến bộ rõ rệch, mọi người không ngừng muốn cùng Lục Bỉ lại một lần nữa tập luyện chung.

"Hảo! 100 các đại hán huynh, ta đã đánh giá kỹ càng trong 5 ngày qua. Ngày cuối cùng này tuy các huynh không được nghỉ, nhưng ta cam đoan sau khi lấy đi đất sống của đế quốc Nam Liêu kia, ta quyết không phụ lòng trung thành của các huynh." Ánh mắt sát khí, dáng đứng nghiêm chỉnh nghĩa khí, cùng dung mạo băng lãnh làm lòng tin tưởng của 100 vị quân lính phía trước muôn lòng tin tưởng và nể phục.

"Hảo!!" trăm miệng như một đồng thanh.

-----------------------------------------------------------

Chưa đầy 5 tháng sau:

"Bẩm... Bẩm hoàng thượng... chỉ huy cùng tướng quân... đã đánh thắng lấy lại 5 thành trì... Không... Không những vậy... Còn gϊếŧ... Gϊếŧ chết hoàng đế và chiếm được đế quốc Nam Liêu..." tên bẩm báo đầu không ngừng chảy mồ hôi hột, lưng ướt đẩm, thở hổn hển, lấp ba lấp bắp bẩm báo cho tên Triệu Lâm biết.

"Ngươi... Ngươi nói sao? Hắn chiếm được nước Nam Liêu!? Chỉ trong vòng chưa đầy 5 tháng... Sao... Sao có thể!"

Tên hoàng đế tay chân bủng rủng, xiêu xệ, run rảy đứng ngồi không yên ở ngai vàng, đầu cũng nhỏ mồ hôi hột...

"Bẩm hoàng thượng... Không những vậy, tất cả kế sách và chỉ huy binh lính là do Tô Lục Bỉ nghĩa tử của thừa tướng... Cũng là con ruột của tướng quân Tô Khải Hạo một tay lập ra, còn... Còn..." Hắn mồm miệng lẫn lộn, nói ngọng, run cạch cạch dưới Long Điện...

"Ngươi mau nói rõ!" tên hoàng thượng cũng gấp đến độ không thèm ngồi nửa mà đứng nói chuyện với tên mật báo phía dưới.

"Tô Lục Bỉ hắn chỉ sử dụng 100 người đi chiếm nước Nam Liêu, không mất một binh tướng nào mà chiến thắng, hiện tại đang trên đường trở về kinh thành, ngày mai là tới thưa hoàng thượng!!" Tên mật thám không biết vì sao mà hắn vừa nói vừa dập đầu với tên hoàng đế, toàn thân run rãy.

"Hảo! Ngày mai liền làm tiệc mừng chiến thắng, đích thân trẫm sẽ nghênh đón tiểu chỉ huy chiến thắng trở về! Haha!"

Hắn vừa vui mừng nhưng lại vừa lo sợ, nhưng không biết lo sợ cái gì, nói xong phất tay áo ý bảo tên mật thám lui, rồi cũng ngồi bẹp dí trên ngai vàng mà nắm chặt đầu kim long được khắc trên đó, bàn tay run dữ dội, ánh mắt hắn chứa sợ hãi cùng ghê tởm, điều gì thì trong lòng hắn đã sớm biết.

-----------------------------------------------------------

Tại một nơi nào đó, có một tiểu cô nương

vừa biết được tin thì miệng nhỏ cong lên, dạo bước trở về, tâm tình phức tạp...

____________________________________________________________________________

#Lại thêm một chương! Lại thêm vài ngàn chữ:))) không mỏi tay, không mỏi tay. Đọc mới mỏi mắt, đa tạ chiếu cố!!