Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 17: Cầm đan đan cút đi

Nhìn thiếu niên nhào vào ngực mình gào khóc, ánh mắt Lâm Tiêu ngây ra, có chút kinh hoàng, cũng có chút mờ mịt.

Hắn còn chưa đánh đâu, Quân Mặc khóc cái gì?

Nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, chỉ thấy thiếu niên trong ngực ôm hắn khóc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nước mắt, giờ phút này đã bị cẩn thận và ngưng trọng lấp đầy.

“Có người đến!” Quân Mặc trầm giọng nói, thời điểm nói chuyện, trong tay đột nhiên run lên, quần áo rộng thùng thình mở rộng ra, đem cả người Lâm Tiêu đều bọc lại.

Đích thật là có người đến, vả lại người đến còn không ít đâu.

Lâm Tiêu rũ mi mắt xuống, thời điểm nâng lên, trong ánh mắt nhìn Quân Mặc mang theo vài phần cười lạnh.

Tiểu súc sinh, mặt biến hoá thật nhanh a!

Vừa rồi còn thương tâm muốn chết mà gào khóc, thời gian không quá nháy mắt liền lộ ra ánh mắt lãnh lệ* cẩn thận như thế.

*lạnh lùng nghiêm nghị

Thật muốn dán lên mặt hắn chữ “Ha ha”.

Quân Mặc đang thận trọng bỗng liền cứng lại, chớp chớp đôi mắt, nước mắt trong suốt bên khóe mắt theo hai má chảy xuống, tí tách một tiếng dừng trên khóe mắt Lâm Tiêu.

Nguy rồi!

Bị sát khí của sư tôn hù dọa, quá, quá khẩn trương, quên, quên vừa mới rồi còn khóc.

Quân Mặc nhịn không được cứng cổ, nhưng không nhìn thần sắc Lâm Tiêu thì hắn lại sợ chính mình bỏ lỡ cái gì, chỉ có thể kiên trì nhìn, đối diện cặp mắt đen bóng mà lạnh lùng kia.

“Sư tôn…” Hắn không tiếng động há miệng thở dốc, hốc mắt đỏ lên, khóe mắt sợ hãi.

Hắn thật sự đang khóc a, một chút cũng không làm bộ… Được rồi, kỳ thật hắn đích thực không cần phải gào khóc lớn tiếng như vậy, nhưng hắn thật sự không biết làm gì bây giờ.

Hắn vẫn luôn cảm giác được cảm xúc của sư tôn từ khi rơi xuống núi liền bắt đầu không đúng. Cho nên hắn vẫn luôn thật cẩn thận mà làm điều một đồ đệ ngoan nên làm, hết sức biểu hiện nghe lời, nhu thuận.

Nhưng khi hắn nhìn đến những vết thương trên người Lâm Tiêu, thần kinh mạnh hơn nữa cũng nhịn không được nổ tung.

Những vết thương sâu có thể thấy được xương làm hắn theo bản năng mà xé quần áo người này, theo bản năng đã nghĩ đem cả người Lâm Tiêu xem xét một lần, cho nên quên, hắn không nên lỗ mãng như vậy mà cởi hết, lại càng không nên lộ ra biểu tình không nên có như vậy với Lâm Tiêu.

Đau lòng.

Hắn thật sự rất đau lòng, hơn cả đau lòng còn có đau đớn áy náy và cảm động, cho nên chờ hắn hồi phục lại tinh thần mới phát hiện, mình lại hoàn toàn đem người Lâm Tiêu lột sạch.

Nhưng khi mà hắn vừa mới kịp phản ứng, luống cuống tay chân muốn lập tức mặc xong quần áo cho người này, lại cảm nhận được người này đầy sát ý thô bạo, còn có chân khí cơ hồ muốn bùng nổ kia.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Lúc ấy ý tưởng duy nhất của hắn là làm người này không tức giận, chỉ cần có thể trấn an người này, thể diện có thể từ bỏ, chỉ một mực ôm Lâm Tiêu gào khóc một trận rồi nói.

Quả nhiên, thời điểm hắn nhào qua, tức giận của người này thật sự bị ngăn chặn.

Rõ ràng hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt, chỉ cần kế tiếp hắn nhu thuận hơn một chút, nghe lời hơn một chút, đối với sư tôn càng tốt một chút, sư tôn có lẽ… hẳn… đại khái… sẽ tha thứ việc hắn cởi hết… đi?

Nhưng vì cái gì bỗng nhiên có người tới!

Quân Mặc tuyệt đối không thừa nhận mình giận cá chém thớt, không quản tới là ai, đều vô cùng đáng chết!

Cạch cạch cạch.

Người bên ngoài hiển nhiên cảm nhận được động tĩnh trong động, tiếng bước chân rõ ràng chậm lại.

Quân Mặc mím môi, đáy mắt hiện lên lãnh ý đáng sợ.

Những người đó, lại nhanh như vậy liền đuổi tới?

Hắn cũng không ngại bây giờ liền bắt đầu giết người, chẳng qua là bây giờ tình huống như thế, nếu để cho những người đó tiến vào, sư tôn nhất định bị liên lụy.

“Sư tôn, ngươi chờ một chút ta, ta lập tức sẽ trở lại.” Quân Mặc cẩn thận ôm lấy Lâm Tiêu, sau khi đặt hắn ngay ngắn xong, đưa tay sửa sang lại quần áo trên người hắn, nhẹ giọng nói.

Quần áo viền màu lam bao quanh người này, chỉ lộ ra vẻ gầy yếu dị thường, tái nhợt dị thường, tựa như người thủy tinh đưa tay là có thể bóp nát.

Lâm Tiêu lạnh lùng rũ xuống mắt, cũng không nhìn hắn.

Trong mắt Quân Mặc hiện lên một tia mất mát, mím môi, xoay người đi ra ngoài.

Tất cả cũng không có gì khác biệt, truy đuổi theo vẫn là những hắc y nhân đó, chẳng qua lần này người tới ít hơn, tu vi lại rất cao.

Ba người, toàn bộ đều là cao thủ kim đan thời kỳ đầu.

“Người ở trong này!”

Một người lạnh quát một tiếng, ngay sau đó ba người bao vây Quân Mặc.

Quân Mặc cố nén xúc động quay đầu nhìn lại sơn động phía sau, vươn tay lau nước mưa trên mặt, chậm rãi nắm thật chặt nắm tay, nhìn ba người ánh mắt trêu tức giống như mèo vờn chuột, nở một nụ cười, bỗng đưa tay, hung hăng điểm vào mi tâm của mình.

Nếu đuổi tới, liền lưu lại đi!

Một vết máu bị hắn vẽ ra, lại có một tia hào quang kim sắc chợt lóe rồi biến mất trên vết máu kia.

Hắn nở một tia cười lạnh quỷ dị —— bất quá, vì không cho sư tôn biết ta vận dụng cấm thuật, các ngươi, chỉ có thể bể nát mới được!

Ánh mắt những người đó nháy mắt sáng loáng, một đám nhìn chằm chằm hắn đều mang theo tham lam cùng tàn nhẫn.

Đây là bí pháp Quân gia, công pháp dù là hoàng thất cũng nhịn không được thèm muốn —— ngọc chân quyết, là cổ pháp tu chân thế gian ít có, cấp bậc có thể tăng trưởng theo tu vi!

“Hừ, nếu ngươi đã học, cũng nên dùng sưu hồn! Người nọ là kẻ ngu xuẩn, chuyện ngay dưới mí mắt cũng không biết được!”

Khi người kia cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là bị tham lam chiếm giữ tâm thần, nói cũng lỡ miệng, cũng có lẽ hắn cho rằng Quân Mặc đã là vật trong tay, cho nên căn bản không quan tâm Quân Mặc có phải sẽ đoán được gì hay không.

Trên mặt Quân Mặc nổi lên một tia cười lạnh, liếc mắt đánh giá ba người này một cái, chợt hơi híp mắt, nhìn chăm chú vào bụng người nọ, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.

Hắn lại quên sự kiện kia!

Tốt, tốt, tốt! Những người này tới đúng lúc!

Chân khí cả người hắn chấn động, một đôi đồng tử phút chốc biến lớn, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng không, không có đồng tử nữa!

Nhưng bởi vì đây là đêm mưa, cho nên cũng không ai phát hiện, tất cả bốn người rất nhanh liền đánh vào đồng thời…

Bên ngoài âm thanh đùng đùng ngày càng nặng, có đôi khi sẽ đánh tới cửa động, thậm chí tới mấy lần, Quân Mặc một thân máu ngã vào sơn động, lăn đến bên người Lâm Tiêu.

Nhưng mà tiểu tử này lại như bị đánh đến tàn nhẫn, rên cũng không rên một tiếng, đứng lên liền xông ra ngoài.

Lâm Tiêu mở mắt, một đôi mắt phượng không biết lúc nào bắt đầu nhìn chằm chằm cửa động, trên mặt của hắn vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng cắn răng căng thẳng, lại im lặng nhìn ra.

Hắn nhìn ra được, tiểu tử ngốc này có thể chạy trốn.

Có thể là người bên ngoài cùng hắn không phân cao thấp, cũng có thể là vì những người đó muốn bắt sống cho nên có điều kiêng kị, nhưng Lâm Tiêu thấy rõ, Quân Mặc có năng lực chạy trốn, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối cũng không nghĩ qua, nhất định phải tử thủ tại chỗ này.

Hài tử này thật sự rất ưu tú, chẳng qua mới mười sáu tuổi, cũng đã trúc cơ, bây giờ nhìn xem, lại đã đến trúc cơ hậu kỳ.

Ưu tú rất tốt, nhưng tâm lại không đủ ngoan, không đủ độc.

Nếu hắn đã phế đi, còn thủ hắn làm gì?

Chọn lựa dễ dàng như vậy cũng không rõ, nên bị người bắt được nhược điểm.

Chẳng lẽ thủ kẻ tàn phế như hắn là tốt? Thuận tiện Quân Mặc về sau bị người khi dễ, bổ nhào vào lòng ngực của hắn khóc sao?!

Ầm.

Lại một lần, Quân Mặc hung hăng va chạm vào thạch bích bên cạnh, bên ngoài truyền đến tiếng cười dữ tợn của những người đó.

Máu tươi dừng trên mặt Lâm Tiêu, có chút đốt nóng, dừng ở vạt áo, nhuộm ra một đóa huyết liên.

Hắn nhìn chằm chằm vết máu kia hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, hai chữ, lại nói đến lâu dị thường.

“Lại đây.”

Thân mình Quân Mặc hơi ngừng lại, theo bản năng mà hướng bên người Lâm Tiêu nhích lại gần, lại gắt gao cúi đầu, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Tiêu lại nói một lần: “Lại đây.”

Quân Mặc lại đi tới hai bước, vết thương trên đầu vai đổ càng nhiều máu, toàn bộ rơi vào đầu vai Lâm Tiêu, thoạt nhìn có chút chói mắt.

Hắn hiển nhiên bị cảnh tượng này kinh sợ, theo bản năng mà vươn tay đi lau.

Đầu vai bóng loáng kia cũng không vì hắn chà lau mà biến thành trắng noãn như ngọc, ngược lại tăng thêm vài phần huyết sắc.

Không biết là nghĩ tới điều gì, Quân Mặc kinh ngạc mà nhìn bả vai kia, tầm mắt lướt qua xương quai xanh tinh xảo, sau đó dừng trên cổ thon dài của người nọ, lỗ tai không thể nhận ra mà run rẩy một cái.

Lâm Tiêu cũng không để ý cử động của Quân Mặc, chỉ hơi nhíu lại mi, gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói xong ý mình muốn biểu đạt: “Đem kim đan của ta lấy đi, cút đi.”

Tiểu tử ngốc được kim đan này, tự nhiên khó khăn đều có thể chạy thoát được. Mà hắn, chỉ cần đi đầu thai chỗ tốt, sau đó kiếp sau nhớ rõ bảo hộ hai chân mình.

Quân Mặc giật mình, nâng lên ánh mắt không có tiêu cự, nhìn mặt tái nhợt của Lâm Tiêu, bỗng lộ ra một nụ cười hơi trẻ con.

Ánh mắt Lâm Tiêu hơi mở lớn, đang muốn nhìn kỹ, lại bị Quân Mặc hung hăng ôm vào ngực, nhưng động tác này cũng bất quá là giây lát, hắn thậm chí còn chưa kịp mắng một tiếng “Ngốc”, người này liền như gió xông ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, người này bỗng nhiên người đầy máu hướng trở về.

Quân Mặc vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, khoát tay từ dưới nách Lâm Tiêu xuyên qua, đem cả người Lâm Tiêu ôm trong ngực, tay vòng qua ngực đem đầu Lâm Tiêu đặt trong lồng ngực của mình, mà một tay khác thì không tạm dừng, thật nhanh vói vào trong y bào của hắn, theo tiểu phúc* một đường hướng xuống dưới, thẳng tắp hướng vị trí đan điền, đè xuống…

*tiểu phúc: bụng dưới