Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 9: Tôn Chí Tân học nói

Ai !” Buku lên tiếng, hoả tốc qua sông, chạy vội đến bên người Tôn Chí Tân.

Cha đã sớm dặn hắn, làm bạn với tất đạt lạp sát a tô là chức trách tối trọng yếu của hắn, vô luận hắn đang làm cái gì, phải trước tiên hưởng ứng tất đạt lạp sát a tô sai sử.

Naaru ở trong mắt Buku là tồn tại ba trong một, tức là thần tượng, lại là tộc trưởng, lại cha. đối với người cha anh vĩ, Buku sùng bái sát đất, mỗi một câu hắn nói Buccoo nghe xong tất sẽ phụng thành thánh chỉ. Naaru gọi hắn hướng đông, hắn tuyệt không đi tây; Gọi hắn bắt chó, hắn tuyệt không đuổi gà ! nói trắng ra là, Buku chính là Naaru đệ nhất trung khuyển, vị trí ai cũng không thể thay thế……

Từ khi Naaru đem nhiệm vụ này phân phó, Buku đã chuẩn bị sẵn sàng anh dũng giết địch vì Naaru hy sinh thân mình. Ách…… Khuyếch đại , khuyếch đại , là chuẩn bị sẵn sàng nghe gọi là đến, hầu hạ tốt tất đạt lạp sát a tô của cha. Về điểm ấy, thiếu niên chất phác đen gầy gần đây vẫn thực mê hoặc, không phải nói là trong tộc tất đạt lạp sát a tô sao ? như thế nào biến thành tất đạt lạp sát a tô của cha? cổ quái ! không nghĩ ra.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, tiểu hài tử mà thôi, vốn cũng nhanh quên, trong lòng cũng không có gì phiền não. Chỉ là tất đạt lạp sát a tô không biết của ai này thật không nể tình, nó cả ngày đợi hắn triệu hồi, người nọ không có triệu hồi quá một lần, làm cho Buku cảm thấy thẹn với cha, trong lòng cảm giác rất là áy náy.

Mà hôm nay, tất đạt lạp sát a tô rốt cục đồng ý mở miệng vàng gọi hắn , Buku trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kích động. tiểu hài tử đen gầy giống con chó mực mạnh mẽ, ách…… tia chớp Màu đen giống nhau xông đến Bên người Tôn Chí Tân, hai mắt chằm chằm nhìn hắn, chỉ ngóng trông hắn có thể phân phó chính mình chuyện gì đi làm. Buku nửa điểm không nghĩ tới vấn đề chướng ngại trao đổi giữa mình cùng tất đạt lạp sát a tô.

Buku như vậy chạy lại đây, giống như tiểu cẩu dùng ánh mắt ướt sũng nhìn chính mình, hù sợ Tôn Chí Tân. Bình thường dưới loại tình huống này hắn hẳn là nên đem đồ ngọt tặng Buku trấn an hắn, nhưng hắn hiện tại không có, đành phải hai mắt trừng mắt hắn, tựa như vương bát xem đậu xanh.

“Tất đạt lạp sát a tô ?”

Phỏng chừng là ánh mắt Tôn Chí Tân có lực sát thương, tiểu hài tử bắt đầu đỏ mặt, lui bước.

“Ngô…… Này.” Tôn Chí Tân không biết mình nên như thế nào bắt đầu bước đầu tiên trao đổi ngôn ngữ, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chỉ vào Buku nói:“Buku.” Lại chỉa chỉa chính mình, vốn định nói Tôn Chí Tân, phỏng chừng đối phương lý giải có khó khăn, đổi thành:“Tất đạt lạp sát a tô.”

Buku mờ mịt, chỉa chỉa chính mình:“Buku.” Lại chỉa chỉa Tôn Chí Tân:“Tất đạt lạp sát a tô.”

Tôn Chí Tân gật đầu, chỉ hướng Buku:“Buku.” Chỉ vào chính mình:“Tất đạt lạp sát a tô.”

Xem, đây là phương thức trao đổi ngôn ngữ không thông, nâng cấp tử bản xxem tranh học chữ, trước chỉ vào vật, phát âm ra âm đọc của các ký hiệu dấu hiệu văn tự của nó, có thể đem âm đọc cùng thực thể liên hệ. Biện pháp này đơn giản mà thực dụng, Tôn Chí Tân chỉ cầu thời đại tiền sử này chỉ là khoa học văn hóa thấp, mà không phải trí lực thấp. Giống Naaru, Tôn Chí Tân liền tuyệt không cảm thấy hắn trí lực rất thấp.

Di ? con bà nó…… Như thế nào lại nghĩ đến cầm thú kia?

Lui đi !

Tôn Chí Tân phất tay, đem hình ảnh Naaru giống như đuổi ruồi đuổi bọ ra khỏi não, đang định há mồm làm mẫu lại một lần, đã thấy Buku đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, thực minh xác chỉ vào chính mình:“Buku.” Lại chỉ Tôn Chí Tân:“Tất đạt lạp sát a tô !”

Tiểu hài tử phi thường thông minh, một chút liền hiểu được tất đạt lạp sát a tô không hề lạnh lùng thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, mà là bắt đầu tới gần bộ tộc của mình.

Tôn Chí Tân cũng cười , rất là vui mừng người ở thời đại tiền sử cũng không ngốc. Bọn họ cái gì cũng không biết chỉ là bởi vì khoa học kỹ thuật và văn hóa không có phát triển thôi, cũng không phải bọn họ không có phát triển trụ cột tri thức. Mà khoa học kỹ thuật và văn hóa phát triển không phải là do dã nhân từng giọt từng giọt thông qua thực tiễn trải qua năm tháng dài tích lũy lên sao ? chính mình trước kia xem thường bọn họ, thật là phạm vào đại sai lầm. Chính mình có phong phú tri thức, chẳng qua cũng là đứng ở trên vai người khổng lồ mà thôi, nói không chừng còn không bằng bọn họ, bọn họ là thông qua năm tháng sáng tạo ra cái mới, chính mình bắt chước lời người khác học tập cái cũ, có cái gì cảm giác về sự ưu việt cùng quyền lực có thể khinh thị bọn họ ? sợ là mắt chó không biết nhìn người đi!

Tự kiểm điểm một trận, phóng thấp tư thái, ánh mắt thành khẩn ôn hòa nhìn Buku, chỉ vào cá trong nước, ánh mắt nhìn về phía Buku.

Buku thật sự cực thông minh, lập tức lên đường:“Folaixi.”

Folaixi ước chừng chính là chỉ cá, đương nhiên cũng có có thể là chỉ tên một loại cá nào đó, tỷ như cá chép, cá trích, cá ngừ cali, cá mập, tất cả đều là cá.

“Fuzaixi.” Tôn Chí Tân học nói một lần.

Buku lập tức sửa đúng Tôn Chí Tân, phát âm thong thả nói từng chữ một:“Fo-lai-xi.”

“Folaixi.” Tôn Chí Tân có thiên phú ngôn ngữ, lập tức nắm giữ phát âm quy tắc.

Đối với trình độ mau lẹ của Tôn Chí Tân, Buku hiển nhiên rất giật mình, hưng phấn nhìn Tôn Chí Tân nửa ngày, cầm lấy một viên đá cuội, nói:“weiboxi.”

“weibuxi.”

Buku cười xì một cái , nói:“Wei – bo – xi.”

“Weiboxi.”

Tôn Chí Tân chậm rãi tiếp thu quy tắc phát âm của loại ngôn ngữ này, ý đồ dùng ký hiệu chữ cái quy nạp nó.

Buku ngẩng đầu nhìn trời, chỉ vào một con chim lớn bay qua:“Peinikan.”

lại chỉ vào một loại chim khác:“Pingke.”

Tôn Chí Tân liền biết hai cái tên này không phải là gọi chung, mà là cụ thể hóa đến tên loài chim.

Như thế cả ngày, Tôn Chí Tân đều ở cùng Buku học tập, cũng chậm rãi tiếp thu ngôn ngữ phi thường cổ quái này. Dựa theo quy tắc phát âm trước kia, có mười chín chữ cái hắn có thể sử dụng được, sau đó chính mình căn cứ Buku phát âm, lại bịa ra chín chữ cái phát âm, phần lớn đem Buku phát âm quy nạp.

Vốn đứng ở trên vai người khổng lồ, có tiên tiến học tập thủ đoạn. hông qua cảm tính hiểu tạm rồi lại dùng lý tính tự hỏi, tổng kết, quy nạp, tốc độ học tập ngôn ngữ của Tôn Chí Tân chỉ có thể lấy hoả tốc để hình dung.

sau đó lại cùng Buku dạo qua một vòng trong doanh địa, yên lặng nghe người khác đối thoại, mà ngay cả: Đây là cái gì; Đó là cái gì; Bôn chạy; Cười to; Mềm mại; Xinh đẹp; Ta muốn đi làm cái gì; Hắn mỗi thứ học một ít, đại từ, động từ, hình dung từ, liên tiếp từ nội dung, thậm chí một ít câu đơn đều học xong một ít.

Kiểu học tập ngôn ngữ giống như bọt biển của hắn làm Buku cả kinh trợn mắt há hốc mồm, về sau liền nói chuyện đều cẩn thận, lo lắng cho mình nói sai sẽ cho tạo mẫu sai cho tất đạt lạp sát lạp a tô. Đồng thời nó còn bị Tôn Chí Tân tạo thêm một thú vui, chính là đi xem Tôn Chí Tân nghe người ta nói nói, sau đó chuẩn xác bắt chước nói ra một lần, xem người bị bắt chước cả kinh giống chính mình lúc đầu trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy chơi rất vui.

Mà Tôn Chí Tân quả thật có tiềm chất dọa người, đến khi đã nắm giữ quy tắc phát âm, vô luận người khác nói cái gì, chỉ cần câu không quá dài, hắn đều có thể chuẩn xác lặp lại, tựa như một cái máy bắt chước hình hình người. Sau đó lại thông qua hoa chân múa tay, cùng với tự hành lĩnh ngộ, tới buổi chiều, hắn đã có thể nói một ít câu đơn giản. Hơn nữa phát âm rõ ràng, từ ngữ lưu loát, ai nghe xong cũng đều bị dọa không nhẹ.

Đi trong bộ tộc Tôn Chí Tân vô luận thế nào đều có vẻ không giống. So với bộ tộc toàn người cao lớn, hắn đứng trong đám nữ nhân đàn cũng chỉ là cao bình thường. Tuy rằng có một khối da thú vây quây ở bên hông, nhưng một thân da thịt màu tiểu mạch nhẵn nhụi trong suốt, chính là thật sự chói mắt. Hắn vốn có tướng mạo tốt, mi dài mắt lớn mũi anh tuấn, đồng tử tối đen như mực, lại sáng lạn sinh hoa, như là mặc ngọc cực phẩm, chính là diện mạo tinh xảo điển hình của người Đông Phương. Xuyên đến một đống người tiền sử ngũ quan tục tằng, liền giống như hạc trong bầy gà, làm cho người ta liếc mắt một cái ánh mắt sẽ không tự chủ được dừng trên người hắn.

Sau khi buông được tâm tình mở rộng lòng dạ nghiêm túc dự định sống tốt ở nơi này, Tôn Chí Tân chân chính lộ ra khí chất vốn có của mình, vài phần tùy tiện, vài phần ôn hòa giảo hoạt, vài phần đối mọi sự vạn vật đều sự mang theo tò mò thăm dò, bao gồm tính cách tự lập tự cường dẻo dai, thái độ khoan dung nhiệt tình sang sảng, còn có một phần thô lỗ theo bản năng đàn ông, hắn nhanh chóng chuẩn xác định vị mình về lại là Tôn Chí Tân trước khi xuyên qua.

Người có tính cách như thế không cần nghi ngờ nhất định là cực khiến người khác yêu thích, hơn nữa tính cách người trong bộ lạc chất phác thiện lương, một chút cũng không có kiểu văn vẻ dối trá giả tạo của đời sau, Tôn Chí Tân sớm đã được mọi người chấp nhận từ ba mươi mấy ngày trước hiện tại càng thêm dung nhập vào đám người.

tiểu hài tử trong tộc đối với ‘người da trắng’ Tôn Chí Tân vẫn rất có hứng thú, ban đầu bởi vì tính bài ngoại trên người hắn khí tràng nên không dám tiếp cận. Lúc này Tôn Chí Tân toàn thân cao thấp bắt đầu phát ra tính cách thân cận, tiểu hài tử bắt đầu thử thăm dò tới gần hắn.

Đối với sinh vật như tiểu hài tử, người trưởng thành có thể cự tuyệt bọn nó rất ít, Tôn Chí Tân cũng đồng dạng. Ngay cả khi hắn còn mười phần chán ghét Naaru cũng không ghét bỏ Buku quan sát hắn, giờ có một đám tiểu quỷ thật cẩn thận có ý thân cận mình, Tôn Chí Tân mỉm cười cổ vũ.

Rốt cục có một bé gái bốn , năm tuổi cởi truồng dũng cảm ôm lấy đùi Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân cũng không cự tuyệt, ngược lại đem bé ôm lấy, chọc nó hắc hắc cười. Thế là càng nhiều tiểu quỷ vây lại nghiên cứu ‘người da trắng’ vẫn làm cho mọi người đều thực cảm thấy hứng thú này.

Tiểu hài tử, tất cả đều hiếu động hay nói. Nếu đã bắt đầu líu ríu nói chuyện sẽ rất khó ngưng lại. Từ trong những thanh âm ồn ào kia, Tôn Chí Tân tự nhiên lại học được càng nhiều ngôn ngữ của bộ lạc. So với những lời có trật tự có tổ chức của người lớn, trẻ con nói chuyện phần lớn đều là câu đơn giản, càng thích hợp với giai đoạn bập bẹ học nói như Tôn Chí Tân hiện tại, bởi vậy hắn học được càng nhanh hơn.

Trưởng lão nhiều tuổi nhất trong tộc vẫn âm thầm quan sát, mỉm cười gật đầu, nhưng từ đầu tới đuôi chưa từng can thiệp nửa phần.

Đợi đến khi Naaru trở lại doanh lúc chập tối, ánh mắt vừa nhìn đến Tôn Chí Tân, liền nghe được Tôn Chí Tân rõ ràng nói:“Naaru, ngươi…… Săn thú…… về…… về…… rồi đấy sao ?” Cả câu là lắp bắp, nhưng đã có thể biểu đạt hoàn mỹ ý tứ mà hắn muốn thể hiện.

Naaru kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối ngây người một lúc lâu, lập tức lại mừng như điên, con dê trên vai khiêng ầm ầm rơi xuống đất, một bước tiến lên ôm chặt lấy Tôn Chí Tân, vui sướng mà nói:“Tất đạt lạp sát a tô, ngươi có thể nói !”