Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 16

Thân Nhiên thật sự rất muốn nhắc Triệu Tế Vũ thu hồi tin nhắn, nhưng cậu dùng lý do gì để yêu cầu Triệu Tế Vũ thu hồi đây?

Cậu không biết Triệu Tế Vũ là cố ý hay vô ý nữa.

Đắn đo một hồi thì đã qua hơn hai phút, tin nhắn không thu hồi được nữa.

Cậu xuống giường, vứt bát mì ăn liền vào thùng rác rồi đi rửa tay, khi ra ngoài thì không thấy Triệu Tế Vũ gửi thêm gì nữa.

Cậu trở lại giường, trả lời tin nhắn của vài người, Trịnh Minh Kim hỏi cậu ngày mai mấy giờ về, có ghé nhà ăn tối được không.

Chuyến bay ngày mai đáp hạ xuống Hạ Môn vào buổi chiều tối, cậu không muốn cập rập nên hẹn Trịnh Minh Kim vào hai ngày sau. Cậu đọc tin nhắn của vài nhóm chat nữa, sau đó định xem vài video ngắn trước khi đi ngủ, nhưng lại bị thu hút bởi một video khá hot hiển thị ngay trên trang chủ ứng dụng, trong video là hai cậu nhóc khóa dưới đánh nhau.

Video này có hơn 600.000 lượt thích, cậu lướt xuống chút rồi quay lại video vừa rồi bấm vào xem.

Một nhóm người tụ tập quanh cửa quán bar, có hai thanh niên ăn mặc lịch sự đang đứng cạnh một người đàn ông cao lớn tranh cãi, miệng thì văng tục, lời qua tiếng lại được vài câu đã xông vào nắm tóc rồi đá vào thân dưới của nhau.

Thân Nhiên vừa nhìn đã thấy chỗ nào đó đau nhói, không ngờ mấy thằng nhóc này đánh người lại đánh kiểu này. Người đàn ông đứng giữa vẫn cứ đứng yên mà mỉm cười đắc ý, còn châm một điếu thuốc, thật kinh tởm, một số người xem không nhịn được vào chửi bới người này loạn xạ.

Một đoạn video như vậy rất hút người xem, nhưng Thân Nhiên không có hứng thú lắm, cậu xem một chút thì tắt.

Trước đây, cậu cũng có lướt thấy một số nội dung liên quan đến gay trên các trang web, cậu không bài xích gì cả, thấy thú vị thì nhấp vào xem. Nhưng lần này hơi khác một chút, video này gợi cho cậu nhớ về trải nghiệm của mình tại gay bar đêm đó.

Nếu lúc đó cậu không gặp Triệu Tế Vũ, liệu cậu có về nhà an toàn không? Hoặc cậu có gặp ai khác và xảy ra quan hệ với người đó không.

Nghĩ đến ba người đàn ông đứng trước quán bar trong video, cậu không khỏi nổi da gà, may mắn thay, những người xung quanh cậu chỉ là khuynh hướng tính dục khác nhau, không có ham mê gì lạ lùng, Đặng Phong và Quý Minh Luân đều không phải người quá táo bạo nên khó mà nói chính xác họ thuộc dạng nào, còn về Triệu Tế Vũ ——

Khuôn mặt của Triệu Tế Vũ rất thích hợp với mấy chuyện bẻ thẳng thành cong, nhưng trường cậu chưa từng nghe tin đồn hắn thích người cùng giới, chỉ nghe nói là hắn lạnh lùng, khó theo đuổi.

Vậy Triệu Tế Vũ không thích người khác giới sao? Hay hắn giống như Đặng Phong, nam nữ gì cũng được?

Thân Nhiên nhấp vào bức ảnh kia lần nữa, cậu nhìn chằm chằm vào hình bóng trên cửa kính một lúc, chợt cảm thấy chói mắt, cậu muốn hạ độ sáng màn hình xuống, nhưng ngón tay đang trượt nút điều chỉnh thì chợt khựng lại.

Lúc nãy cậu xem bức ảnh này khi mở đèn phòng, bây giờ tắt hết đèn rồi mới phát hiện màn hình quá sáng. Chẳng lẽ lúc Triệu Tế Vũ chụp ảnh thì màn hình điện thoại của hắn đã tối sẵn nên mới không để ý?

Cậu vừa nghĩ theo hướng này thì thấy vấn đề của bức ảnh này cũng không còn quá kì lạ nữa. Thân Nhiên cũng không biết nói sao, cậu cân nhắc xem có nên nhắc nhẹ Triệu Tế Vũ để lần sau không gặp phải tình huống xấu hổ này hay không. Nếu hắn tự lưu ảnh thì không có vấn đề gì lớn, hắn cũng không tự đi phát tán ảnh của mình, nhưng nếu gửi ảnh cho người nham hiểm muốn trục lợi thì khó mà nói được.

Tuy nhiên, với mối quan hệ hiện tại của họ, nói về mấy chuyện thế này có hơi gượng gạo, cậu vẫn nên tìm cơ hội thích hợp rồi hẵng nói.

Thân Nhiên lướt điện thoại một lát thì đi ngủ. Sáng hôm sau, cả nhóm cùng đi tham quan đội quân đất nung, buổi trưa đến sân bay Hàm Dương ăn cơm, buổi tối hạ cánh xuống sân bay Cao Khi. Tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi.

Bây giờ là đầu tháng Tám, sau vài ngày vui chơi ngoài trời giữa thời tiết nắng nóng thì mấy người trẻ tràn đầy năng lượng như họ cũng kiệt sức. Đặng Phong gọi một chiếc xe dịch vụ, chở mọi người về gần trường học. Thân Nhiên xuống xe trước để chuyển sang xe buýt, lúc đến khu chung cư, trời đã tối đen.

Đã gần một tuần rồi cậu không về nhà. Cậu vừa đi lên lầu vừa nghĩ tối nay sẽ tắm rửa nghỉ ngơi để ngày mai đi làm lại, nhưng cậu lấy chìa khóa tra vào ổ thì không tài nào mở được. Cậu thử lại hai lần nhưng cũng không mở ra được. Cậu tự hỏi có phải do ổ khóa bị hỏng hay không, cậu gọi điện cho bạn cùng phòng thì bên kia tắt máy.

Trong trường hợp này, cậu chỉ có thể tìm thợ tới phá khóa nhưng thợ nghe nói cậu không phải chủ nhà mà chỉ là người thuê nhà thì bảo cậu gọi điện cho chủ nhà đi. Cậu không còn cách nào, chỉ đành nhắn tin Wechat cho bạn cùng phòng để người nọ nhìn thấy tin nhắn sẽ gọi lại cho cậu.

Cậu đợi ở cầu thang một lúc lâu, vừa đói vừa buồn ngủ, cậu dần mất kiên nhẫn. Thỉnh thoảng cậu ngửi thấy mùi thức ăn từ những nhà khác bay ra hành lang, cậu lấy một viên kẹo sữa trong ba lô ra nhai đỡ, rồi lại liếc nhìn Wechat nhưng bạn cùng phòng vẫn không trả lời.

Ngồi đây đợi cũng không phải cách hay, cậu chuẩn bị đi đến quán karaoke mà bạn cùng phòng làm việc để tìm người thì dưới lầu có tiếng bước chân.

Cậu đứng dậy muốn nhường đường cho người khác, nhưng sau khi một nam một nữ đi lên lầu, người đàn ông trung niên đi trước chỉnh lại kính, nghi ngờ nhìn cậu và chiếc vali đằng sau: "Cậu là ai?"

Thân Nhiên giải thích: "Tôi sống ở đây, ổ khóa bị hỏng, tôi đang đợi bạn cùng phòng trở về."

"Cậu sống ở đây?" Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc, "Vậy cậu biết Trần Khang không?"

Trần Khang là bạn cùng phòng của Thân Nhiên, Thân Nhiên gật đầu: "Chú đang tìm cậu ta à?"

"Đương nhiên là tôi tìm nó rồi." Người đàn ông tức giận nhíu mày, bước tới chỗ cậu, "Tên này nợ tôi hai tháng tiền thuê nhà không trả, bây giờ tôi không liên lạc được, cậu biết hắn ở đâu thì nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

Thân Nhiên há hốc miệng, sửng sốt nói: "Cái gì cơ?"

Người đàn ông nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, lại nghĩ đến có thể cậu sẽ thuê ở đây nên nguôi giận bớt: "Tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu, nếu cậu biết tên đó ở đâu thì nói cho tôi biết, nếu không để tôi gọi cảnh sát thì mọi chuyện không hay."

"Không phải" Thân Nhiên cuối cùng cũng hiểu được tình huống bây giờ, "Tôi thuê nhà này từ chỗ cậu ta, giờ tôi đang tìm cậu ta đây, tôi không thể vào nếu không có chìa khóa, gọi điện thì cậu ta tắt máy."

"Cậu thuê nhà từ chỗ cậu ta?" Người đàn ông không biết nói sao: "Tôi là chủ nhà ở đây, cậu thuê nhà từ chỗ tên đó kiểu gì vậy."

"Chú bình tĩnh lại trước", Thân Nhiên đưa tay làm động tác trấn an: "Tôi chỉ biết cậu ta là chủ nhà trung gian, mâu thuẫn giữa chú và cậu ta không liên quan trực tiếp đến tôi, tôi thuê ở đây chỉ để đối phó với kỳ nghỉ hè, và tôi đã chuyển cho cậu ta 2 tháng tiền nhà từ đầu kì rồi."

"Cha, cha đừng lo lắng quá, coi chừng lại cao huyết áp." Cô gái trẻ phía sau người đàn ông lắng nghe một lúc rồi xen vào nhắc nhở.

Thân Nhiên liếc nhìn cô rồi nhìn người đàn ông: "Tôi đã ký hợp đồng với cậu ta, tôi vẫn còn giữ hợp đồng, để tôi cho cô xem."

Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra, tìm lịch sử giao dịch trong ứng dụng ngân hàng, có mục chuyển tiền thuê nhà hai tháng cho Trần Khang.

Thái độ của người đàn ông cuối cùng cũng dịu đi một chút, ông tiếp tục nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Tên đó không đưa cho tôi số tiền này, và tôi cũng không hề biết các cậu ký hợp đồng thuê nhà. Tôi không tìm được người nên mấy ngày nay đã đổi ổ khóa."

Thân Nhiên kiên nhẫn nói: "Chú làm như vầy cũng không ổn lắm đâu, tôi đã trả tiền thuê nhà rồi mà."

"Vậy thì cậu tìm ra tên kia đi, nếu không tôi cũng chẳng giúp được gì." Rõ ràng là người đàn ông đã chuẩn bị kỹ trước khi tới đây, ông nói xong lời cần nói thì rời đi.

Thân Nhiên gọi điện cho bạn cùng phòng của mình nhưng cậu ta không nhấc máy. Khi bóng dáng hai người kia khuất ở góc hành lang, Thân Nhiên dựa vào tường, cơn giận trong người muốn bùng nổ.

Cái quái gì thế này!

Thân Nhiên đá vào góc tường, thầm chửi "Mẹ kiếp". Cậu kéo vali đến quán karaoke mà Trần Khang làm việc, đồng nghiệp của Trần Khang nói cậu ta đã xin nghỉ việc về quê, Thân Nhiên hỏi địa chỉ quê của cậu ta thì đồng nghiệp lắc đầu không biết.

Lúc này, Thân Nhiên biết Trần Khang không có ý định quay lại đây nữa.

Khi đi thuê nhà, để tiết kiệm vài trăm tệ tiền hoa hồng, cậu không thông qua môi giới mà ký hợp đồng trực tiếp với Trần Khang. Trần Khang chỉ đưa cho cậu một tờ biên lai xác nhận số tiền cậu nộp là tiền thuê căn phòng thứ hai của ngôi nhà trong vòng hai tháng, gã còn cho cậu xem hợp đồng gã ký với chủ nhà.

Cậu nghĩ rằng chỉ ở hai tháng thì không có vấn đề gì lớn, ai mà ngờ rằng lại xảy ra chuyện phiền phức thế này khi mới sang tháng thứ hai chứ.

Sau khi ra khỏi quán karaoke, cậu nhìn dòng người vội vã về nhà, rồi lại nhìn những tòa nhà cao tầng sáng đèn rực rỡ hòa trong màn đêm ở bên kia đường, cậu cảm thấy kiệt sức, hệt như nửa tháng trước.

Thân Nhiên mua một gói thuốc lá rồi tìm một băng ghế dài ngồi xuống, châm một điếu để hút.

Cậu không nghiện thuốc lá và hiếm khi hút thuốc nhưng giờ đây cậu thật sự cần nicotine.

Sau khi hút liền ba điếu, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, suy nghĩ xem thiếp theo nên làm gì.

Đa số đồ đạc của cậu đều để ở ký túc xá trường, còn laptop thì cậu đã gửi ở nhà Trịnh Minh Kim, trong nhà thuê chỉ còn lại một số nhu yếu phẩm và quần áo mùa hè.

Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ là đêm nay cậu ngủ ở đâu.

Cậu chắc chắn chủ nhà sẽ không cho cậu tiếp tục sống ở căn phòng đó nữa, ký túc xá trường thì chỉ mở khi năm học bắt đầu.

Cậu bực bội vò tóc, sau đó châm thêm một điếu thuốc nữa rồi mở điện thoại tìm phòng cho thuê ngắn hạn.

Cậu nhìn danh sách đề xuất trên ứng dụng, bây giờ tìm ký túc xá tư nhân là hợp lý nhất. Phòng 40 tệ một ngày, có thể dọn đồ vào ở ngay, còn được dùng máy giặt chung.

Cậu chọn một chỗ gần cửa hàng tiện lợi, xem qua thấy không gian và cơ sở vật chất tạm ổn nên thuê luôn, lễ tân đợi cậu ký tên rồi lấy thẻ phòng dẫn cậu đi nhận phòng.

Ký túc xá nằm trong một tòa nhà cũ, diện tích khoảng 100 mét vuông gồm một bàn lễ tân nhỏ, 3 nhà vệ sinh có lắp vòi hoa sen, 3 phòng lớn, mỗi phòng 8 người và 2 phòng nhỏ, mỗi phòng 4 người.

Thân Nhiên chọn phòng 4 người, giường của cậu là giường tầng trên đặt ở góc phải căn phòng, lễ tân nhắc cậu chú ý giữ gìn đồ đạc cho cẩn thận rồi ra ngoài. Cậu nhìn quanh phòng, hai chiếc giường tầng rộng chưa tới 10 mét vuông, giường đối diện đã có đủ người, hai người đàn ông kia đang nằm chơi game trên điện thoại, tầng dưới của giường cậu vẫn trống không.

Cậu mở vali ra, may mắn là chỗ ở lần này có thể giặt quần áo hằng ngày, cũng không tới mức không có quần áo sạch để mặc. Cậu đi tắm nước nóng rồi quay trở lại giường, vừa nằm xuống cậu buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt.

Cậu tưởng rằng mình có thể ngủ một giấc thật ngon sau bao mệt mỏi nhưng không ngờ hai giờ sáng người ở giường dưới bất ngờ xuất hiện. Người nọ quăng vali lên giường, thay đồ tắm rửa ầm ầm. Thân Nhiên cố gắng chịu đựng, tới khi người kia xong xuôi hết đi ngủ thì cậu mới ngủ được. Ngủ tới khoảng bảy giờ rưỡi sáng thì cậu lại bị tiếng động của người nằm giường đối diện đánh thức.

Cậu nằm trên giường đến chín giờ, cậu cảm thấy ngủ kiểu này còn mệt hơn là không ngủ. Cậu thay quần áo xuống lầu ăn sáng, rồi đi làm ở cửa hàng tiện lợi. Hôm nay Hứa Điềm vẫn làm cùng ca với cậu, thấy quầng thâm dưới mắt cậu lại tưởng cậu chơi hăng say quá nên hỏi thăm một chút. Cô hỏi về những chỗ mà cậu đã tham quan, tiện thể nói luôn chuyện Triệu Tế Vũ đến đây mấy hôm trước.

Thân Nhiên lơ đãng lắng nghe, buổi trưa cậu nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Tế Vũ: 【Về rồi à?】

Cậu đáp: 【Ừm】

【Đang đi làm à?】

【Ừm】

Cậu trả lời liên tục hai chữ "ừm", Triệu Tế Vũ cũng không nói gì mà chỉ hỏi: 【Tối nay cậu có rảnh không?】

【Để làm gì?】

【Chú Ngô bắt được một con rùa và một con cua đỏ rất tươi.】

Triệu Tế Vũ gửi hai tấm ảnh chụp hải sản, Thân Nhiên mở ảnh ra xem thì thấy ngoài rùa và cua đỏ ra còn có hai con cá khá lạ.

【Tối nay, tôi có mời một người bạn đến ăn thử mấy món mà bị bùng kèo rồi, mình tôi ăn không hết, cậu có muốn lại ăn chút gì không?】

Thân Nhiên đang ngậm trong miệng miếng sườn heo cứng ngắc của tiệm thức ăn nhanh, đọc được mấy dòng này, cậu như thấy được một bàn hải sản thịnh soạn ngon miệng trước mặt mình vậy.

Chú Ngô nấu ăn ngon khỏi bàn, cậu vô thức nuốt nước miếng, lại nhìn tới rau củ và khoai môn nhạt nhẽo trong hộp cơm của mình, cậu thầm tự nhủ bản thân không được tham lam, có gì ăn nấy, không phải trước giờ cậu đều ăn ngon lành mấy món trong tiệm thức ăn nhanh này à.

Cậu gõ gõ lên điện thoại, "Không cần đâu, cậu tự ăn đi", chưa kịp gửi đi thì Triệu Tế Vũ đã gửi tin nhắn tới tiếp: 【Có bánh tart trứng khoai môn xoài mà lần trước cậu khen ngon nữa, lần này chú Ngô chọn loại khoai môn khác, nhân dẻo hơn lần trước.】

Triệu Tế Vũ chọc trúng điểm yếu của Thân Nhiên, cậu giãy giụa một chút rồi từ bỏ, xóa đi dòng tin nhắn chưa gửi, sau đó gõ gõ chữ khác: 【Được, mấy giờ?】