Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mộc Di​



“Chọn một người đi.” Đinh Y Y vịn lấy Chu Lăng móp méo cái tạo hình quyến rũ, ánh mắt như điện giật hướng về phía anh.

Chỉ có điều ánh mắt Hướng Nghị lại rơi trên mặt Chu Lăng: “cô không nghỉ một lát sao?”

“Cần không?” Chu Lăng nhíu mày.

Hai người nhìn nhau vài giây đồng hồ, Hướng Nghị nở nụ cười ý nghĩ sâu xa, xoay người đồng thời nhẹnhàng trả lời ba chữ: “không cần thiết.”

Đinh Y Y nhìn bóng lưng dày rộng cường tráng của người đàn ông, sau đó nghiêng người nhìn Chu Lăng cúi đầu hé miệng bên cạnh, khóe mắt đuôi lông mày đều ở nhộn nhạo, nhất thời cảm thấy một bầu không khí ái muội đáng ghen tị ào đến làm cho cô ấy muốn mù mắt.



lúc đó cậu đang tán gẫu cùng Chu Lăng về concert lưu động sắp tổ chức của Lục Gia Hòa, nhìn thấy dãy số điện thoại liền biến sắc, lập tức tắt máy cất vào trong túi.

Ánh mắt dò xét của Chu Lăng nhìn sang, cậu ra vẻ bình tĩnh cười cười, “Nơi này em chưa tới bao giờ, ăn ngon không ạ?”

“Hải sản cũng được không tệ lắm, thích ăn cái gì thì ăn nhiều một chút.” Chu Lăng coi như không có việc gì cùng cậu sóng vai đi vào nhà hàng, được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng đặt trước.

Khi gọi món ăn thi điện thoại di dộng của Tiền Gia Tô lại vang lên lần thứ hai, Chu Lăng đang cầm thực đơn ngước mắt lên, cười nhẹ một chút.



“...... anh ta chưa nói.”

Chu Lăng hiểu rõ gật đầu, thực ra cũng không trông cậy có thể hỏi cậu ở nơi này, có khi Tiền Gia Tô còn không biết nhiều bằng cô.

Chỉ có điều cô thật sự tò mò,“Bọn họ đã nói với cậu như thế nào?”

“thì ngay đó ở quán bar ý, khi lần đầu tiên nhìn thấy chị đúng lúc anh ta gọi điện thoại tới,” Tiền Gia Tô ngượng ngùng nhức đầu,“Để cho em mượn cơ hội tiếp cận chị, bảo chị là fan của Lục Gia Hòa, em lớn lên giống người đó, chị nhất định sẽ hứng thú......”

Đúng như suy đoán của cô, Chu Lăng gật đầu:“Tiếp cận tôi, sau đó thì sao?”



“Tôi đưa anh đi.” Chu Lăng nói.

Hướng Nghị nhìn vào đôi mắt của cô, vài giây sau mới chậm rãi đi tới: “Được.”