Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 48: 48 Anh Trai Làm Ơn


"Hẹn gặp lại cô vào sáng thứ Hai nhé, cô Allie.

Tuần này cô đã làm rất tốt đó và chúng ta sẽ tiếp tục từ nơi chúng ta đã dừng lại." Eve nói, cầm sách lên đi đến giá sách.

Cô đặt cuốn sách vào chỗ cũ rồi quay lại nhìn cô bé đang ngồi trước cây đàn piano, nhẹ nhàng gõ phím.​
"Được chứ?"
Cô bé Allie không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật, Eve mỉm cười.
"Tốt lắm."
Eve rất vui vì Allie đã đáp lại cô, dù nó được thể hiện qua những hành động cử chỉ rất nhỏ.

Như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với bị cô bé phớt lờ trong lần gặp đầu tiên.
"Cô đã nghĩ xem ngày mai mình sẽ làm gì chưa? Tôi hy vọng sẽ không liên quan đến những cuốn sách." Cô cười nhẹ.
Từ khi làm gia sư của Allie, Eve hầu như không thấy cô bé làm bất cứ điều gì ngoài việc cố gắng học hành.

Cô tự hỏi liệu Allie có chơi cùng những bạn bè đồng trang lứa không, vì tuổi thơ của một người rất quan trọng, và một khi sự trong sáng của đứa trẻ mất đi thì rất khó để tìm lại..
Allie gật đầu, chỉ vào chiếc váy của mình.
"Cô sẽ gặp thợ may sao?"
Eve vừa hỏi vừa thu dọn đồ đạc.

Allie gật đầu.
"Tất nhiên rồi nhỉ, thợ may đang mang váy áo và nhiều thứ khác đến đây.

Chắc hẳn là để chuẩn bị cho vũ hội.


Tôi nghe chị gái cô, cô Marceline, nói vậy đấy."
Đôi mắt của Allie bỗng sáng lên như thể cô bé rất thích vũ hội, cô gật đầu.

Sau đó, cô bé lặng lẽ chỉ tay về phía Eve,
"Ngày mai tôi sẽ làm gì ư?"
Cô bé gật đầu.
"Tôi định sẽ ăn trưa tại một quán trọ bình dân.

Quán trọ Lily.

Vâng, nó tuyệt lắm.

Tôi nghe nói họ có nhiều món ăn ngon.

Đặc biệt là bánh ngọt, chúng thật sự rất mềm luôn.

Nếu cô thích, thứ Hai tôi sẽ kể cho cô nghe tất cả những món ăn nhé."
Dù biết vị Công tước mới sẽ đưa họ đến một nơi sang trọng, nhưng Eve không muốn trở thành gánh nặng hay một kẻ thực dụng.

Bởi không chỉ có cô, mà dì Aubrey và Eugene cũng được mời.
Cô gái nhỏ gật đầu, Eve mỉm cười thân thiện rồi cầm đồ bước ra khỏi phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, Allie một mình ngồi đó vài phút thì cũng lao ra khỏi phòng.
Đôi chân nhỏ bé của Allie nhanh nhẹn di chuyển trên sàn đá cẩm thạch sạch sẽ, đến góc hành lang, cô vô tình gặp chị gái Marceline.
"Ôi thần linh ơi, em làm gì mà vội dữ vậy?" Marceline hỏi, nhìn cô em kế đang cúi đầu chào mình.
"Nếu mẹ em thấy em chạy trong hành lang, bà ấy sẽ rất không hài lòng đó."
Một tia lo lắng đột ngột xuất hiện trong mắt Allie.
"Đừng lo, chị sẽ không nói với bà ấy đâu." Marceline nở một nụ cười ngọt ngào với Allie, nhưng cô bé cảm thấy nỗi sợ hãi đang chạy dọc sống lưng mình.
"Em với gia sư học xong rồi à?"
Allie nắm hai bên váy, gật đầu đáp lại.
"Đừng có thích cô ta quá.

Em biết điều gì sẽ xảy ra nếu em quá gần gũi họ mà,"
Marceline khẽ cười khúc khích trong hơi thở:
"Đi đi."
Allie nhìn chị gái rồi nhanh chóng bước đi tiếp trên hành lang, lần này cô bé không chạy để tránh bị mẹ quát mắng.

Cô nhìn quanh và đi về phía thật yên tĩnh của dinh thự.

Mười lăm phút sau, cuối cùng cô bé cũng tìm thấy người mà mình đang tìm kiếm, nhưng cô cũng không dám làm phiền anh ta.
(Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn và wattpad.com mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ.

Xin chân thành cảm ơn)
"Em đứng nép vào tường làm gì thế?"

Vincent đứng trước một bức chân dung, hỏi.
Anh quay lại thấy Allie đã dời bước khỏi bức tường.

Cô bé cúi đầu, thì thầm:
"Xin lỗi."
"Em muốn gì?" Vincent quan sát Allie.

Cô bé thận trọng tiến vài bước về phía anh, dáng vẻ đầy cảnh giác.

Anh rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra, nhìn một lượt rồi nhét lại vào túi.
"Anh Vince.."
Cô bé cất tiếng, giọng nói nghe như một chiếc chuông gió mềm mại.

Cô dừng lại, cau mày:
"Anh có thể mua giúp em một thứ không?"
Vincent nhìn chằm chằm vào em gái của mình.

Anh nói:
"Nói với Alfie.

Cậu ta sẽ sai người hầu mua giúp em."
Anh bắt đầu bước ra khỏi đó, bỗng cảm thấy lưng áo mình bị giật mạnh.

Là Allie vội ngăn anh, giữ anh bằng hai ngón tay.

Vincent quay lại nheo mắt nhìn cô bé, Allie nuốt nước bọt buông áo anh ra.
"Quán trọ Lily.

Bánh ngọt."
Allie ngước đôi mắt to tròn nhìn Vincent, vẻ mặt tràn đầy hy vọng:
"Làm ơn."

"Đầu bếp ở đây không làm bánh ngọt nữa à? Tôi không nhớ mình từng nghe qua nơi nào như vậy đấy." Môi Vincent mấp máy.
"Mẹ sẽ biết mất..

Anh Vince, anh có thể mua giúp em bánh ngọt ở đó không?"
Nếu Allie không lịch sự mà giống Marceline, anh đã ném cô bé ra khỏi cửa sổ để tự đi mua bánh rồi.
"Hiện giờ tôi đang bận.

Nếu tôi đi ngang qua chỗ đó, tôi sẽ mua một cái cho em." Vincent đáp, Allie nhanh chóng giơ bốn ngón tay lên.
"Đúng là một con bé tham lam."
Vincent nói vỏn vẹn bấy nhiêu đã khiến cô bé rất hạnh phúc, đôi bàn tay nhỏ gầy của cô ôm lấy chân của anh.

Cô bé thì thầm:
"Cảm ơn anh Vince!"
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện mà không động chạm ôm ấp chứ?"
Allie vội bỏ tay khỏi chân anh, lùi lại rồi ngước cổ lên nhìn anh.
"Em thấy học với gia sư mới có ổn không?"
"Ừm."
"Tốt."
Allie lại cúi đầu chạy khỏi đó.

Vincent quay lại nhìn về hướng mà anh đã đứng trước khi em gái đến.

Hai giây sau, anh cũng đút tay vào túi rời đi.