Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 45: 45 Địa Vị Xã Hội


Ông Morris cố gắng giữ thể diện và cố thuyết phục Vincent:
"Tôi không có cố tranh cãi với người phụ nữ này." Hắn ta hất đầu về phía Eve và nói.

"Cô ta mới là người bất ngờ tấn công tôi, hỏi tôi có giết người không.

Đúng là đồ đàn bà tâm thần!"
Eve biện hộ: "Trên đường trở về phòng piano tôi bị ông kéo vào phòng này và ông dọa giết tôi.

Tôi hỏi ông như vậy chỉ bởi vì nguyên nhân đó thôi, đồ man rợ!" Nếu Vincent đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, thì cô phải đảm bảo rằng anh sẽ không nghi ngờ về những gì cô đã nói trước đó.

"Ông còn dám động vào tôi." Cô đổ lỗi ngược lại ông Morris.
Đôi mắt của Vincent di chuyển, anh nhìn vào những dấu tay đỏ ửng trên cổ của Eve.
"Tôi nghĩ cô Barlow sai, ông có nghĩ như vậy không, ông Morris?" Vincent vừa hỏi vừa quay sang nhìn ông Morris đang đứng khom khom vì đau đớn.
"Tất nhiên là lỗi của cô ta rồi!" Ông Morris nhanh chóng đồng ý.
Sự kinh ngạc dâng tràn trong đôi mắt Eve, cô nhìn Vincent.

Anh nở một nụ cười nhẹ với cô và tiếp tục nói:
"Cô ta đã sai khi gọi ông là một kẻ quấy rối, nhưng chắc vợ ông sẽ không vui nếu bà ta phát hiện ra ông không chỉ đến Thung lũng Hollow dan díu với một người phụ nữ khác, mà hiện tại còn cố gắng động chạm cô gia sư của chúng tôi.

Vả lại, tôi rất không thích việc ông quấy rối gia sư của chúng tôi." Vincent quay sang nhìn ông Morris, miệng ông há hốc.
"Cậu đùa hả, Vincent.

Cậu bênh người phụ nữ này và.."
"Ông Morris, phép tắc ứng xử của ông đâu rồi." Vincent tỏ vẻ không tán thành.
Ông Morris lườm cả Vincent và Eve.


Hắn ta nói: "Cậu dám đe dọa một Bá tước ư?"
Vincent khẽ cười khịt một tiếng, rồi anh thích thú cười to hơn.

Sau khi dừng hẳn, Vincent nghiêm túc nói: "Ồ, Morris.

Ông nói như thể ông là Vua của những vùng đất này vậy."
"Có thể tôi không phải là Vua, nhưng địa vị của tôi hiện tại cao hơn gia đình cậu đấy." Ông Morris nhắc nhở anh.

"Mà cậu thậm chí còn chưa phải là Tử tước." Hắn ta cáu kỉnh khinh thường Vincent.

"Thực ra cậu chẳng là gì cả, chỉ là một người bình thường thôi."
Vincent tiến thêm một bước về phía Morris, hắn ta bèn thận trọng lùi lại một bước.
"Tôi không phải là Bá tước hay Tử tước như cha mình bởi vì tôi nhắm đến một thứ cao hơn thế.

Tham vọng của tôi là thứ mà ông chỉ có thể mơ ước." Vincent bình tĩnh nói và đưa tay lên mặt ông Morris.

"Có vẻ như cô Barlow đã dạy dỗ ông khá nhiều rồi.

Bị một người phụ nữ đánh, tôi nghĩ bấy nhiêu cũng quá đủ để tôi nói về ông."
"Tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ hợp tác với gia đình cậu và cậu sẽ phải trả giá cho lời nói của mình.

Dám xem thường tôi, đồ.."
Vincent búng ngón tay lên trán ông Morris, lực của anh như một hòn đá nặng vậy.

Ông Morris ngã uỵch xuống sàn một cách đau đớn, tiếng rên rỉ còn to hơn trước.
"Chậc chậc, tôi cứ tưởng Bá tước phải mạnh mẽ lắm chứ, không ngờ còn yếu đuối hơn một người bình thường như tôi đây." Vincent chế giễu ông Morris, môi anh cong lên thích thú.

"Tôi sẽ nhờ Alfie đưa ông về nhà.

Hợp tác với ông luôn là một niềm vinh hạnh."
Khi Vincent quay lại nhìn về phía Eve, cô đã biến mất.
Ông Morris tiếp tục rên rỉ, lần này hắn không thể tự đứng dậy, Vincent tiếp tục cảnh báo hắn: "Đừng nghĩ đến việc trả đũa.

Hãy cư xử như những người đàn ông tử tế trong xã hội, chúng ta kết thúc vấn đề ở đây."
Trước khi xoay người rời khỏi phòng, anh để lại một câu: "Có thể ông đang ở một vị trí cao hơn, nhưng đừng quên, chúng tôi mới là người kiểm soát nơi này."
Sau khi rời khỏi phòng, Eve vội vàng bước dọc theo hành lang về phòng piano.

Cô không muốn lâm vào tình huống tệ hơn nên đã để hai người đàn ông kia tự giải quyết với nhau.

Dinh thự Moriarty là một nồi lẩu lúc nào sôi sùng sục, và cô hiện cũng đang ở trong đó.
Mặc dù lần này cô mới là người đáng trách vì ông Morris đã nhìn thấy cô trong quán trọ.

Ai cũng có thể gặp những người mình quen ở nhiều nơi mà không nhận ra nhau, và cô không nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ bị nghi ngờ.

Thế nhưng điều cô không dự tính trước được là ông Morris định bóp cổ cô.
Eve nhắm mắt, nhớ lại những gì cô biết trong quá khứ và cố gắng đối chiếu nó với hiện tại.


Ông Morris không thể là người đó.

Người đàn ông ngoại tình với một người phụ nữ, nhưng hắn ta không hề mạnh mẽ và có vẻ khá sợ vợ.
"Cô quả thật rất đặc biệt đấy*."
(*Nguyên gốc: You really are something.

Nó mang nghĩa "Bạn thật đặc biệt" nhưng "đặc biệt" ở đây lại theo hướng kì dị, bất thường, lạ lùng)
Eve mở to mắt.

Cô quay lại và thấy Vincent đang đi về phía mình.

Cô chỉnh trang y phục rồi trả lời.
"Không phải tôi mà là ông Morris đã bắt tôi.

Tôi sẽ không làm gãy mũi ông ta nếu ông ta.."
"Tôi không quan tâm cô có làm gãy mũi hay bể trứng của ông ta hay không." Vincent đáp một cách thô thiển.

Ánh mắt anh nhìn cô ẩn giấu một sự tò mò.

"Tôi không biết những cô gái nhỏ được phép vào quán trọ Little Teeth đấy.

Tôi không nghĩ cô lại thích lối sống về đêm tại những nơi đó.

Thật khiến tôi ngạc nhiên."
"Đây là lần đầu tiên tôi đến đó." Eve nói, đột nhiên cảm thấy mình như đang bị thẩm vấn.
"Tôi hiểu rồi." Vincent ngân dài giọng rồi tiếp tục.

"Thế giới chúng ta sống nhiều sự trùng hợp quá nhỉ.

Bỗng dưng cô lại ở cùng một nơi mà ông Morris đã ghé tới."
Eve và Vincent bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.


Cô hỏi anh: "Đó là tất cả những gì cậu muốn hỏi à, thưa cậu? Tôi phải đi rồi, cô Allie hẳn đang đợi tôi."
"Đừng lo, Allie vẫn đang dùng bữa trong phòng ăn và cô còn nhiều thời gian." Anh ngăn cô trốn vào phòng piano.
Đôi mắt Vincent hơi nheo lại, anh nở một nụ cười dễ chịu nhưng nó lại khiến Eve lo lắng.
Eve mím môi rồi trả lời: "Tôi phải sắp xếp sách và chọn chủ đề tiếp theo cho cô Allie."
"Cô đang cố trốn đấy à, cô Barlow?" Vincent chặn một người hầu đi ngang qua để đưa tách trà đã cạn của mình rồi đuổi cô ấy đi.
"Tại sao tôi phải làm vậy? Tôi là đang xem trọng công việc và không muốn bà Annalise phàn nàn về cách làm việc kém hiệu quả của mình thôi." Eve vừa nói vừa hít một hơi thật sâu để giữ nhịp tim ổn định.
Vincent gật đầu:
"Ừm, đúng thế.

Nhưng mà tôi có chút tò mò..

Tôi rất để ý đến những câu cô hỏi Morris.

Cô biết ông ta sao?"
Eve lắc đầu và cau mày: "Cậu đã nghe thấy hết rồi mà..

ông ta suýt giết tôi."
Vincent nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của cô gái.

Cô hơi sửng sốt khi thấy anh vẫn thản nhiên dù biết cô suýt chết dưới tay ông Morris.
"Xem ra cô có thể xử lí vấn đề khá tốt, thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

Nếu không, tôi đã chẳng thuê cô, mà nếu có lỡ thuê, tôi cũng sẽ giúp cô mua hoa đặt trước mộ." Vincent thẳng thắn đáp.

Eve cạn lời..