Một bát lớn mì vằn thắn, Tô Oản Oản ăn đến no căng bụng, rầm rì khó
chịu. Nàng cân nhắc trở về sẽ chuẩn bị một viên thuốc tiêu thực, đề
phòng bất cứ tình huống xấu nào.
Ăn xong Tô Mộ Bạch cũng không dùng
khinh công, cùng nàng tản bộ về Tô phủ. Thẳng đến khi đi đến gần, bọn họ mới dùng khinh công bay vào (Can:: oa oa, ta cũng muốn bay a….*ngưỡng
mộ*). Dù sao đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ chuồn êm đi ra ngoài cũng là việc không hay (Can: vậy ở với nhau 8 năm là hay à *cười gian*….Mộ
Bạch: chán sống?). Hồi phủ hắn liền trở về phòng nghỉ ngơi, Tô Oản Oản
thấy mình vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, nếu bây giờ đi ngủ tiếp chắc
chắn sẽ không ngủ được.
Vì thế bay đến nóc nhà đối diện phòng Tô Mộ
Bạch ngồi, nâng cằm lẳng lặng nhìn phòng của sư phụ nàng (Can: nhìn gì
thế cho muội nhìn với *tò mò bon chen*…Oản Oản: ngươi biến không ta móc
mắt…Can: không thèm *nhắm mắt ti hí* *hắc hắc*), chớp mắt nhìn xem bóng
đen qua giấy nhích tới nhích lui. Nàng vốn tưởng nổi lên một chút cảm
xúc sầu não, nhưng nhìn đến bóng đen thoát ngoại bào, trên cửa sổ giấy
hiện ra thân hình hoàn mĩ (Can: aaaa tỷ tỷ sắc nữ, Bạch ca yên tâm muội
không giống Oản tỷ đâu, muội sẽ nhắm…một mắt mở một mắt *hắc hắc* mĩ nam a…), nàng yên lặng phỏng đoán…
Chỉ chốc lát sau ngọn đèn bị thổi
tắt, trong phòng nhất thời một mảnh hắc ám. Nàng hứng thú tiêu tan ngồi
trên nóc nhà, không có tâm tình xem sao cũng không có hứng thú ngắm
trăng. Thở dài, đêm dài đằng đẵng nàng cũng chưa muốn ngủ, ngay cả tiểu
thâu (trộm) yêu quái hay cái gì đó cũng không xuất hiện.
“Nha, nhị công tử, ngươi nhẹ thôi, làm người ta đau quá.”
“…..”
Im lặng, thật sự không thể trách nàng. Chúng ta đều biết rằng đêm dài yên
tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng rõ ràng. Chúng ta đều biết cổ nhân đặc biệt không chú trọng cách âm nên dễ biết mọi chuyện, các
người đều biết, thính lực của nàng lại đặc biệt tốt.
Cho nên thật sự
không thể trách nàng nghe lén. Nhưng là đều đã nghe đươc cái kia, nàng
cũng chỉ là biểu quần chúng nhân dân, căn cứ tinh thần chủ nghĩa khoa
học , căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, bản lĩnh chủ nghĩa tinh thần
giải trí, thuận tiện nhìn trộm một cái (Can: Oản tỷ là sắc nữ còn bịa lý do gì gì mà nhân dân với khoa học *cười lăn lộn*, đúng là sắc nữ).
Dựa vào âm thanh dứt quãng, Tô Oản Oản rất nhanh tìm được chỗ phát ra âm
thanh gần phía sau tòa giả sơn. Nàng nhanh bước tới, thật cẩn thận đem
thân mình che dấu kĩ, sau đó trong lòng đầy hưng phấn, chờ mong, lo sợ,
bất an đi tới phía trước nhòm ngó.
Oa, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Chỉ thấy hai thân thể trắng bóng được ánh trăng chiếu rọi xuống càng có vẻ
trắng hơn, bọn họ một chút cũng không phát hiện ra quần chúng là nàng,
dùng tư thế nhàm chán trên mặt đất dây dưa vui sướng (Can: vậy tư thế
nào là không nhàm chán hả tỷ *cười gian*).
Ở cổ đại sinh sống tám
năm, theo Tô Mộ Bạch bôn ba khắp nam bắc, như nàng đặc biệt thích tản
bộ, đặc biệt thích nhất là đêm dài yên tĩnh đến một vài nơi làm việc
thâu đêm, nhìn xem bộ dáng các nữ nhân công tác vất vả. (Can: tỷ thật là BT)
Thở dài, nếu không phải nàng vẽ không đẹp lại không nỡ để sư phụ nàng suốt ngày vất vả vẽ tranh, nếu không nàng vẽ xuân cung đồ (tranh
abcxyz) nhất định là mọi người sẽ tranh nhau mua như bảo bối, trước lúc
động phòng hoa chúc tranh thủ thời gian nhàn rồi lấy tập tranh tinh phẩm này mà giải trí. Nàng chẳng phải nhờ vào nghề vẽ xuân cung đồ mà làm
đại phú hào sao! (Can: quá BT ~~)
Bên tai truyền đến âm thanh “Vo ve
vo ve” một đám muỗi đang vây xung quanh nàng chuẩn bị đốt, bộ dáng vận
sức chờ phát động chích chích, nhưng nàng đã sớm chuẩn bị kĩ hương muỗi
tự chế, bọn muỗi đừng hòng tới gần nàng.
Tô Oản Oản nhìn hai người
kia lăn đi lăn lại dưới đất thập phần hoan ái, mùa hè rất nóng, bọn họ
lăn qua lăn lại, không nghĩ là lăn sắp lăn tới chỗ đám côn trùng rắn rết hay sao?
“Nhị công tử, ngươi thật lợi hại.”
Nữ tử bị đặt dưới
thân nũng nịu nói một tiếng, Tô Oản Oản trong phút chốc lục lại trí nhớ
của mình. Âm thanh kia thực quen tai, nhưng nàng nghĩ không ra rốt cuộc
là ai.
Nam tử kia không thể nghi ngờ chính là Nhị công tử Tô Bắc
Lăng, mà đầu hắn vừa vặn ngăn trở nữ tử dưới thân, nàng nhìn thế nào
cũng không thấy rõ khuôn mặt kia rốt cuộc là ai.
Tô Oản Oản nhíu mi,
âm thanh quen thuộc như vậy nàng sao lại không nghĩ ra là ai, nếu không
thấy rõ nàng kia rốt cuộc là ai nàng thật là khó chịu. Tô Bắc Lăng động
như thế nào cũng đều chắn tầm mắt của nàng, vì thế nàng đành phải ngồi
trong góc chờ, tiếng muỗi kêu, tiếng dế kêu, tiếng ếch kêu, cùng với âm
thanh mất hồn của hai người kia lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
Theo lý nàng ở Tô gia cũng không quen biết được nhiều người, cảm thấy giọng nữ quen
tai lại càng ít, hẳn là đoán ra chứ. Sau đó nàng thấy đầu Tô Bắc Lăng
dừng lại, nàng kia quay mặt sang.
Oa , cái mũi kia cái miệng kia, rõ ràng nàng kia là nha hoàn Tiểu Hà!
Kết quả là, Tô Oản Oản bừng tỉnh ngộ ra, trách không được người ta lớn
tiếng như vậy, hóa ra là có người sau lưng. Nàng bỗng nhiên rất muốn xem Nhị thiếu phu nhân phong phạm khuê các kia nhìn cảnh tượng này sẽ có
phản ứng gì.
Phi lễ chớ nhìn, nàng vẫn nên trở về phòng ngủ.
Mơ mơ màng màng tựa hồ mới ngủ không bao lâu, chỉ nghe cửa phòng “Binh” một
tiếng bị đá văng không chút lưu tình, theo sát sau giọng nói Tô Mộ Tuyết vang lên: “Các ngươi mau tìm cho ta, một góc cũng không để sót!”
Đang mơ ngủ Tô Oản Oản bị âm thanh này đánh thức, bởi vì thật sự rất buồn
ngủ ngay cả mi mắt cũng không mở ra, vừa định xoay người tiếp tục ngủ,
lại cảm thấy da đầu đau tê tái.
Tô Mộ Tuyết kéo tóc nàng nói: “Ngươi đứng lên cho ta, nói, có phải ngươi trộm vòng ngọc của ta hay không?”
Dựt lại tóc, xoa xoa đầu, nàng vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn Tô Mộ Tuyết nói: “Ngươi sao lại kéo tóc của ta?”
Phía sau một nha hoàn đột nhiên kêu to lên: “Tứ tiểu thư, tìm được rồi, ở trong hộp trang điểm của nàng.”
Tô Oản Oản cùng Tô Mộ Tuyết đồng thời quay lại nhìn nàng ta, đầu vẫn là
một mảnh mơ hồ, vẻ mặt ngây thơ nhìn vòng ngọc suy nghĩ nha hoàn kia có
phải ngay cả vòng ngọc vẫn chưa từng nhìn qua, cho nên mới kinh ngạc như vậy. Sau đó trên mặt Tô Mộ Tuyết nở nụ cười thắng lợi, nói:
“Chứng cớ vô cùng xác thực, Tô Oản Oản ta xem ngươi như thế nào chối cãi.”
Tô Oản Oản mở to hai mắt nhìn, dường như ý thức được chuyện đang xảy ra,
mà chưa chờ nàng kịp suy nghĩ liền bị một đám nha hoàn đè ra mặc quần áo qua loa, kéo nàng tới đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều người
của Tô gia, Tô Oản Oản nhìn xung quanh một đám ánh mắt sáng quắc nhìn
lên người nàng, lau gỉ trong mắt, bởi vì buồn ngủ mà lười đứng, thân thể hơi nghiêng, quần áo mặc qua loa trên người cũng xiêu vẹo, lộ ra bờ vai trắng nõn của nàng.
Những người phia sau nàng mở to mắt nhìn!
Tô
Mộ Bạch lập tức nhanh tay sửa lại quần áo cho nàng, nhìn nàng quần áo
đầu tóc hỗn độn không chịu nổi, cả người bộ dạng chật vật không khỏi
nhíu mày, mà nhìn đến Tô Mộ Tuyết bộ dạng vênh váo trên mặt lại lạnh
thêm ba phần.
Hắn thay nàng sửa lại quần áo thoạt nhìn tùy tiện động
sẽ lập tức rơi xuống, Tô Mộ Tuyết vẻ mặt oán hận bắt đầu diễn thuyết:
“Đại nương, nương, các ngươi phải vì Tuyết Nhi làm chủ. Chính là nàng
trộm vòng ngọc ta thích nhất! Thật ra lấy tài lực của Tô gia chúng ta,
không cần phải để ý một cái vòng tay, nhưng là ta tuyệt không cho phép
Tô gia nuôi trong nhà một tên trộm!”
Tô Mộ Tuyết nói xong, rốt cục khiến Tô Oản Oản bừng tỉnh, nàng giật mình một cái, nói: “Cái gì, ai trộm vòng ngọc của ngươi?”
“Đương nhiên là ngươi, vòng tay là lục soát được ở trong phòng ngươi, ngươi hiện tại đừng hòng chối cãi!”
Tô Oản Oản chỉ chỉ vòng tay trên Tô Mộ Tuyết nói:
“Chính là cái đồ bỏ đi này á? Tặng cho ta ta còn không thèm lấy, ta muốn trộm
cùng trộm những đồ thú vị hơn.” (Can: tỷ không lấy cho ta *cười nịnh
nọt*)
Tỷ như sách y thần bí gì gì đó, tỷ như mĩ nam đồ gì gì đó nghe còn được. Tiền tài cái gì, quá tầm thường, nàng không thèm trộm.
“Tô Oản Oản, nhà chúng ta cho ngươi ở, cho ngươi cơm áo không lo, thật
không nghĩ ngươi lại làm những chuyện như vậy. Vòng tay này rõ ràng là
do ngươi trộm, đã làm, lại bị phát giác, ngươi ngang nhiên lại không
thừa nhận? Ta không thể chấp nhận được Tô gia nuôi trong nhà một con
người đạo đức bại hoại.”
Tô Oản Oản vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Mộ Tuyết, tìm một vị trí ngồi xuống nói:
“Tiểu thư, ngươi không cho phép cái gì, ta không lấy đồng tiền vô dụng của ngươi.”
“Ta đường đường là Tô gia Tứ tiểu thư, sao lại để ý chút tiền cỏn con đó,
chính là bởi vì ngươi là con người như vậy. Ngươi dùng không phải tiền
của ta cũng là tiền của Tô gia.”
Nàng thở dài nheo nheo ánh mắt nói:
“Kiếm tiền còn chưa nói, ngươi không kiếm tiền còn gào thét cái gì?”
Tô Mộ Tuyết nhìn bộ dáng nàng cảm thấy giống như chính mình là tên trộm,
không khỏi tức giận giáng cho Tô Oản Oản một cái tát, nói:
“Ngươi
trộm đồ, đến bây giờ còn không chịu thừa nhận, nếu không thừa nhận, Đại
nương, nương, ta thấy chúng ta lập tức đưa nàng lên quan phủ!”
Tô Oản Oản một tay ôm mặt đỏ bừng, tay kia sờ túi phấn độc hận không thể lập
tức ném lên người Tô Mộ Tuyết. Nhưng là nàng không thể, vì thế nắm chặt
tay cắn răng nghiến lợi nói:
“Ngươi nói ta trộm có chứng cớ gì?”
“Ôi, Tô tiểu thư, vòng tay lục soát được ở trong phòng ngươi còn muốn chứng cớ gì?” Nhị phu nhân phe phẩy cây quạt giễu cợt nói.
“Nếu là người khác vu oai giá họa?” Nàng đứng dậy ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộ Tuyết.
“Như vậy ta hỏi ngươi, đêm qua giờ sửu ngươi ở nơi nào? Nha hoàn trong viện
ngươi nói không thấy ngươi trở về, thẳng đến giờ dần mới về phòng.” Tô
Mộ Tuyết tự tin nói.
Tô Oản Oản cúi đầu không nói suy nghĩ, ngày hôm
qua khi nàng tỉnh lại cũng đã khuya, khoảng giờ tý nàng và sư phụ đi ăn
khuya, sau đó trở về nóc nhà ngồi ngẩn người. Về phần giờ sửu…. A a a,
giờ sửu nàng đang rình coi Tô Bắc Lăng cùng Tiểu Hà lăn lộn trên đất
chơi trò dã thú (hứng thú hoang dã)!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập
tức hé ra nét khó xử, mà Tô Mộ Tuyết thấy nàng không đáp tưởng nàng chột dạ, liền từng bước áp sát nói:
“Ngươi nói đi, giờ sửu ngươi rốt cục đi nơi nào, có phải đi trộm đồ hay không?”
Chuyện tình phiền muộn như vậy làm thế nào nàng trả lời được, khó cho nàng một người văn tĩnh nhu thuận thục nữ trước mắt bao người nói nàng tối qua
thấy được cảnh không nên thấy sao?
Tô Oản Oản liếc trộm nhìn Tô Bắc Lăng một cái, bất chấp đau đớn, cúi đầu trầm tư suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này.
“Tô tiểu thư, việc đã đến nước này, không bằng ngươi sớm một chút thừa
nhận, dù thế nào ngươi cũng là người Tam thiếu gia mang về, chúng ta sẽ
không đem ngươi lên quan phủ.”
Nhị thiếu phu nhân ngữ khí nho nhã lễ độ, trong mắt lại hàm chứa khinh miệt.
“Đúng vậy, Tô gia chúng ta nói như thế nào cũng là danh môn, ngươi kêu Mộ
Bạch một tiếng sư phụ, chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, thừa
nhận đi sau đó rời khỏi Tô gia.” Đại phu nhân mở miệng nói.
Mọi người thấy thái độ của Đại phu nhân, âm thanh chỉ trích chửi rủa một tiếng
lại một tiếng lọt vào tai Tô Oản Oản. Bị đẩy mạnh, Tô Oản Oản bị người
ta xô đẩy, Tô Mộ Tuyết lại thừa cơ hung hăng đạp nàng hai cước. Nàng té
trên mặt đất không hề động, nhẫn nhục chịu đựng, ngước mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, nàng đợi hắn, chờ hắn giống như lúc xưa đem những người khi dễ nàng ra giáo huấn, nàng đợi đã lâu, mà hắn vấn như cũ đứng nhìn, bộ dáng lạnh lùng tỏ vẻ không liên quan (Can: a…a ta ghét Bạch ca, tội
nghiệp Oản tỷ, yêu kiểu gì thế không biết *tỏ vẻ chán ghét*)
Nàng dõi theo ánh mắt hắn, hy vọng có thể tìm ra một tia cảm xúc không giống như vậy, nhưng là không có (Can: oa…oa Oản tỷ thật đáng thương, sau này
phải trả thù gấp trăm lần, kể cả Bạch ca nữa, muội sẽ giúp tỷ *xắn tay
áo, thanh giọng chuẩn bị ngoa mồm*)
Tô Oản Oản cười cười, đây là
người nhà của hắn a, hắn như thế nào có thể vì nàng mà động thủ. (Can:
Bạch ca không động thủ thì ta giúp tỷ động khẩu *sẵn giọng*)
Nàng
không hề động thủ, kỳ thật thân là đồ đệ của Tô Mộ Bạch cùng theo Độc
Tiên Thánh y đã hơn một năm, chỉ cần nàng xuất thủ thì những người tay
trói gà không chặt này lập tức chỉ còn đường chết.
Nhưng là, nàng
không thể. (Can: chương này ta thấy ghét Bạch ca quá, may mà chương sau
động tác ôn nhu yêu thương Oản tỷ nên ta tạm tha thứ.)
“Đại phu nhân, có người nói muốn tìm Tô tiểu thư.”
Gã sai vặt chạy
tới cửa hô, mọi người đều ngừng lại, Tô Oản Oản ngồi xổm ôm đầu không
nghĩ đứng lên, đầu óc lại suy nghĩ ai sẽ tới nơi này tìm nàng đây, nói
cho cùng sẽ không ai tìm nàng a.
Đại phu nhân nhìn nàng một cái, hướng gã sai vặt nói:
“Cho hắn vào đi.”
“Vâng.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa, tò mò xem là ai đến tìm Tô Oản Oản.
Không bao lâu liền có bốn nam nhân đi đến, có lẽ là hạ nhân, còn kiêng
hai rương lớn tiến vào. Bọn họ đặt rương xuống, một người lên tiếng nói:
“Vị nào là tiểu thư Tô Oản Oản?”
Nàng nhấc tay, yếu ớt nói:
“Là ta…”
“Tô tiểu thư, là như vậy, đây là của công tử Lục Nhân sai tiểu nhân mang đến.”
Nói xong hắn mở nắp rương ra, bên trong lộ ra toàn bạc trắng, hắn còn nói:
“Công tử nhà ta nói, đây là dựa theo ước định hiếu kính cho ngài năm trăm lượng bạc, thỉnh ngài thu nhận.”
Trong mắt Tô Oản Oản là hai rương lớn đầy bạc, quả thật nàng đã quên mất
chuyện này, nay đột nhiên có năm trăm lượng bạc thật là hạnh phúc biết
bao. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, trước kia thấy nhiều lắm cũng chỉ là ngân phiếu, tờ giấy mỏng manh, một chút cảm giác đều
không có.
Cái tên Lục Nhân kia, cũng không uổng nàng đối tốt với hắn như thế, ha ha!
Tô Oản Oản nhanh chóng đi lên, lập tức cầm bạc lên nhìn, trịnh trọng nói:
“Cám ơn, thật sự cám ơn, ta đại diện cho cả nhà chúng ta tự đáy lòng cảm tạ
ngươi. Nhân tiện nói một chút, cả nhà ta chỉ có một mình ta.” (Sa: phát
biểu rất hay)
Nàng lại sờ sờ bạc, ôm một đống to vào trong ngực, sau đó nhìn Tô Mộ Tuyết nói:
“Thực ngại quá, ta cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu bạc, vòng ngọc chẳng
lẽ hiếm? Ngược lại Tứ tiểu thư ngươi ngay cả ăn cơm đều phải dựa vào
người khác, ngươi có cần ta cho ngươi bạc để ăn cơm?”
“Ngươi!”
“Ta tốt lắm, không nhọc tiểu thư quan tâm.”
Phía sau có nha hoàn chạy hồng hộc đến nói:
“Tứ tiểu thư, vòng ngọc tối hôm qua tắm người để quên trên bể.”
Tô Mộ Tuyết nhìn đến vòng ngọc trong tay nha hoàn mặt thoáng biến sắc, mà
vừa rồi gã sai vặt ra tay với nàng cũng nuốt nuốt nước miếng, vụng trộm
nhìn Tô Mộ Bạch.
“Nếu là hiểu lầm, chuyện này coi như không có gì. Đều đi ra cả đi, đang làm cái gì thì làm đi.”
Đại phu nhân mở miệng nói xong, nhà hoàn bên người liền dìu ra khỏi đại sảnh, những người khác cũng lục đục đi ra.
Tô Mộ Tuyết vẫn là vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn Tô Oản Oản, Nhị phu nhân vỗ vỗ vai nàng an ủi, hướng Tô Oản Oản nói:
“Tô tiểu thư, ngươi có bản lĩnh như vậy, tuổi còn nhỏ đã buôn bán lời được
nhiều bạc, thế thì lúc rảnh rỗi tới khách điểm mới mở của Tô gia trợ
giúp đi.”
Oa này, chẳng lẽ là muốn đổi nơi tra tấn nàng?
Tô Mộ
Tuyết đối nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó bị Nhị phu nhân lôi đi, những
người khác cũng đều đi rồi, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại một mình nàng
và hai rương bạc lớn. Tô Oản Oản ngồi bên rương bạc không nói gì, nàng
càng xem bạc càng thấy thuận mắt, tiền tài cái gì, mới là thật nhất!
“Đau sao?” (Can: *lườm lườm* hỏi thừa, để muội thử tát ca xem có đau không. Hừ)
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng
mang theo một tia ôn nhu. Nàng ngẩng đầu lên, đối hắn nhếch miệng cười:
“Không đau, sư phụ, thế này có là gì, ta trở về lấy dược bôi một chút là tốt
thôi. Chỗ ta có không ít thứ tốt đâu.” (Can: sao tỷ lại thế hả? ít ra
cũng phải giận dỗi chứ, là ta ta quyết không nhìn mặt luôn….Mộ Bạch:
ngươi…. Oản Oản: ngươi thì biết cái gì)
Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng trong chốc lát, “Vậy là tốt rồi” Cũng không quay đầu lại rời đi.
Khuôn mặt tươi cười của nàng duy trì một hồi lâu, sau đó lắc đầu, lại vỗ vỗ
mặt mình, đã quên mặt bị Tô Mộ Tuyết hung hăng tát một cái, vì thế đau
đến nhe răng trợn mắt. Nàng lấy ra kim sang dược tốt nhất định bôi lên
mặt, nhưng lại nghĩ đến câu nói đạm bạc kia của sư phụ nàng như một đao
nhọn, trong lòng nhẫn nhục, lại thu trở về.
Tô Oản Oản nhìn năm trăm
lượng bạc này, cảm thấy nhìn bóng trắng bạc quả nhiên tốt, nhưng là rất
phiền toái, đi đổi thành ngân phiếu vẫn là tiện hơn. Nhưng là nàng không thể nhấc được hai rương lớn này, muốn tìm gia đinh hỗ trợ, không nghĩ
tói dạo này đặc biệt thịnh hành ánh mắt thích ngắm xà nhà một đám người
không thém nhìn nàng, xem như nàng không tồn tại, Tô Oản Oản đành phải
lấy bạc tới làm cho bọn họ hạ mình đem mắt liếc một cái.
Thật vất vả
đem bạc đổi thành ngân phiếu, nàng còn tâm tình tốt mua một quả dưa hấu
lớn về nhà ăn. Trở lại Tô phủ lúc đi qua hoa viên, lại vừa vặn nghe thấy Nhị phu nhân nói: “Tô Mộ Bạch kia, lâu như vậy cũng không có trở về Tô
gia, hiện giờ lại muốn đem gia nghiệp Tô gia cướp đi, không có cửa đâu.
Đại tỷ, nói như thế nào cũng chỉ có thể là Đại thiếu gia là trưởng tử kế thừa thôi, đúng không?”
“Nói trưởng tử đã đành, Duệ nhi nhà chúng ta vì Tô gia trả giá nhiều nhất, kế thừa gia nghiệp cũng là đương nhiên.”
“Chính là, Tô Mộ Bạch kia đã làm cái gì cho Tô gia, lúc rời nhà đi học võ vẫn
là tiểu hài đồng, thật không nghĩ ra lão gia làm sao lại truyền gia
nghiệp lại cho hắn. Hừ, trở về còn chưa tính, còn mang theo người ăn
uống không trả tiền về, ta không thể hiểu hắn thế nào, nhan sắc Tô Oản
Oản kia nhìn cũng tạm được.”
Tô Oản Oản không muốn nghe tiếp, đi đường khác về Ỷ Hà cư ăn dưa hấu. Mà quay người lại, lại thấy khuôn mặt của Tô Bắc Lăng.
“Nhị thiếu gia, có việc gì sao?”
“Oản Oản cô nương, ngươi có muốn không bị người khác khi dễ ?”
“Nhị thiếu gia có cao kiến gì?”
“Ta đường đường là Tô gia Nhị công tử, bảo vệ ngươi đương nhiên là không thành vấn đề.”
“Nhị thiếu gia có yêu cầu gì?”
“Oản Oản cô nương, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền cảm thấy ngươi tựa
như thiên tiên…” (Can: sắc lăng cút đi, đừng làm dơ bẩn Oản tỷ của ta)
“Nhị thiếu gia, ta còn có việc, ta đi trước.” Tô Oản Oản không chút lưu tình ngắt lời của Tô Bắc Lăng rồi bước đi.
Nha nha phi, Tô Oản Oản nàng là người mà sắc ma này có thể mơ ước sao?
Trở lại Ỷ Hà cư, không thấy bóng dáng Tiểu Hà, Tô Oản Oản vốn là muốn ăn
dưa hấu giải nhiệt, nhưng là vừa thấy giường mí mắt của nàng tự nhiên
nặng trĩu. Tuy rằng trên mặt còn đau, nhưng nàng mới ngủ vài canh giờ đã bị Tô Mộ Tuyết kéo dậy. Lập tức phi đến giường thân yêu, xoay người hai cái, nghiêng thân mình tìm tư thế thoải mái tìm Chu công đánh cờ.
Oan uổng cái gì, đều là mây bay gió thoảng.
Ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy giống như ai đó ở trên mặt nàng bôi này nọ,
cảm giác lạnh lẽo như băng đặc biệt thoải mái. Tô Oản Oản không tự giác
cọ cọ cái tay kia, thoải mái mà phát ra một tiếng rất nhỏ “ưmh”
Cái
tay kia gạt lại mấy sợi tóc của nàng, dùng âm thanh dễ nghe nói: “Vì sao không thoa dược, là muốn làm cho ta đau lòng, nhắc nhở ta ngươi bị
người khi dễ sao?”
“Ta nói rồi ngươi không thích hợp nơi này, lại
khăng khăng một mực theo ta, dễ chịu sao?” (Can: yêu ai yêu cả đường đi
mà *cười đểu*)
Cảm giác được trên mặt có một chút gió thoáng qua, tựa hồ có người phe phẩy quạt cho nàng, lại nghe đến âm thanh kia nói:
“Ngươi ở bên người ta tám năm, chẳng qua là thói quen mà thôi, có hay không
nghĩ tới, kì thật ngươi vẫn hiểu lầm loại cảm giác này?” (Can: cái gì,
huynh nói thế là sao? Không hiểu tấm lòng Oản tỷ thì thôi đằng này…..
grừ)
Nàng nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ, sau đó không có cảm
giác mát mẻ nữa, nghe được tiếng đóng cửa vang lên sau đó tất cả lại im
lặng. Tô Oản Oản nghiêng nghiêng người, như trước ngủ thật sự thoải mái.
Thời điểm nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, bụng đúng lúc phát ra âm thanh “Cô lỗ lỗ cô lỗ lỗ”, nàng đoán là mọi người đã ăn xong cơm
chiều. Nhưng may mắn là, một ngày ba bữa cơm của nàng tới bây giờ cũng
không quan hệ gì với bọn họ.
Sờ sờ mặt, phát hiện trên mặt không còn
cảm giác đau, lấy gương đồng ra soi, vết sưng đỏ trên mặt đã tiêu không
ít. Tô Oản Oản nhớ mang máng lúc nàng ngủ tựa hồ có người giúp nàng bôi
dược, người này hình như là sư phụ nhà nàng, ah, sư phụ dường như còn
nói gì đó.
Gãi đầu, nàng đã quên.
Đi phòng bếp ăn cơm, cùng đại
thúc phòng bếp nói vài câu thuận tiện cầm một đĩa chân gà cắn cắn. Nàng
ngày càng có xu hướng giống con cú, luôn ngủ ban ngày, buổi tối thì
tỉnh. (Can: tỷ tỷ giống ta, chỉ khác là tỷ được ngủ tự do, ta thì lén
ngủ a *khóc sụt sùi* ….Oản Oản: ai giống ngươi, trư hay ngủ…TY: *giận
tím mặt* ta không nhận mình là trư nhưng mà tỷ tự nhận mình là cú, đồ cú mèo…Oản Oản: xéo cho ta ăn cơm…Can: hứ). Như vậy cũng tốt, gió đêm phất phơ, lạnh từng cơn, so với ban ngày mát mẻ hơn.
Tô Oản Oản bưng một
đĩa chân gà đi chung quanh, tuy rằng đến Tô phủ đã một thời gian, nhưng
là nàng vẫn không thể nhớ hết các nơi trong Tô phủ. Vì thế nàng đi bộ
một hồi đã hoa mắt, không biết nơi này là nơi nào. Nhưng mặc kệ nó, dù
sao cũng là ở trong Tô phủ, Tô Oản Oản phi thân lên nóc nhà nhàn nhã ăn
chân gà xem sao.
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi là danh môn khuê tú thì
giỏi nha, Nam Duê hằng đêm ngủ lại trong phòng ta, nhà ngươi tốt như thế thì sao, Nam Duệ thích ta!” một giọng nói khiêu khích vang lên.
“Thích Vi Vũ, ngươi không cần quá phận.” Giọng nữ thứ hai vang lên hiển nhiên nhu nhược hơn rất nhiều.
“Liễu Nhược Li, ta khuyên ngươi vẫn là nên chết tâm đi. Nam Duệ đáp ứng với ta, qua mấy ngày nữa liền sẽ hưu ngươi.”
“Dựa vào cái gì hưu ta, ta không tin, tướng công hắn sẽ không đối xử với ta như vậy.”
Tô Oản Oản thở dài, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn chân
gà xem sao, như thế nào luôn gặp được chuyện loạn thất bát nháo như thế
này? Làm hại nàng muốn nổi lên một chút cảm xúc sầu não cũng không được.
Một khi đã vậy, nàng đành phải ngồi vào nóc nhà bên cạnh, cắn chân gà xem kịch vui. (Can: sướng còn làm bộ)
Phía dưới nữ tử kêu Thích Vi Vũ xinh đẹp kiều mị, mà Liễu Nhược Li thanh tú
động lòng người, hai người kia hắn là tiểu thiếp của Đại thiếu gia, nàng từng gặp qua một trong hai người này.
Liễu Nhược Li nước mắt đã rưng rưng, trong chốc lát đã ướt đẫm mặt. Mà Thích Vi Vũ nhìn bộ dáng này
thì thừa thắng xông lên đả kích nàng:
“Ta nói tỷ tỷ, ngươi là danh
môn khuê tú, nhưng mấy chuyện đối phó với nam nhân ngươi sao có thể bằng ta. Ta khuyên ngươi vẫn là sớm chết tâm, kẻo bị người khác chê cười.”
“Thích Vi Vũ, ta bình thường đối với ngươi không tệ, ngươi vì cái gì đối với
ta như vậy? Còn bày kế vu oan ta, làm hại tướng công không muốn liếc mắt nhìn ta một cái.”
“Cười chết người, thân bất vi kỉ, chuyện gì cũng có thể làm giúp, cái loại chuyện tranh tướng công sao có thể giúp được.”
Tô Oản Oản nhìn Thích Vi Vũ không khỏi muốn vỗ tay, những lời này nói được thật đúng, chuyện gì cũng có thể làm giúp, cái loại chuyện tranh tướng
công là tuyệt đối không thể , thề sống chết phải giữ được! Tuy rằng nàng kiếp trước sống trong xã hội chế độ một vợ một chồng, nói là vợ nhưng
căn bản chỉ là vật bài trí, đàn ông muốn quản đều không quản được.
Thở dài, cả hai chẳng qua đều là tiểu thiếp, muốn tồn tại ở xã hội cũ của
nàng thì phải là Tiểu Tam* độc ác. Vì thế nàng nâng cằm ngồi nhìn hai
người cãi nhau.
(*)Tiểu Tam: kẻ thứ ba, chuyên phá vỡ hạnh phúc người khác.
“Thích Vi Vũ, ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, cho dù ngươi tranh giành với
ta, vì cái gì ngươi vu oan cho ta khi dễ ngươi, đoạt y phục, trang sức
của ngươi.”
“Hừ, vốn nghĩ coi ngươi là đối thủ, xem ra ngươi căn bản không đáng cho ta xuất thủ.”
Thích Vi Vũ khinh miệt nhìn nàng một cái, cao ngạo rời đi, chỉ còn lại Liễu Nhược Li đứng một mình ủy khuất trong bóng đêm.
Tô Oản Oản lắc đầu, thở dài một tiếng tức giận. Chân gà còn chưa ăn xong
đã phải trơ mắt nhìn nó rơi xuống, cư nhiên còn rơi xuống trong tay Liễu Nhược Li.
Nàng cúi đầu nhìn chân gà trong tay, nói:
“Ô ô, là ai tốt như vậy, biết ta còn chưa ăn cơm, tặng chân gà cho ta ăn.”
“….Cái gì kia, chân gà ta đã cắn qua, nếu ngươi không ngại, ta đổi cho ngươi cái khác?”
Liễu Nhược Li nghe đươc giọng nói liền ngẩng đầu lên, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Tô Oản Oản nói:
“Ô ô, ngươi thật tốt, đã cho ta một cái rồi còn cho thêm nữa.”
Nói xong không nhìn đến ánh mắt cố liều mạng ngăn cản của Tô Oản Oản lập tức nhét vào miệng.
Được rồi, nếu người ta không ngại ăn nước miếng của nàng, nàng cũng không để ý.
Ăn xong chân gà, Liễu Nhược Li lau miệng hướng nàng nói:
“Muội muội, ngươi đối tốt với ta như vậy, từ nay về sau chúng ta là tỷ
muội, ngươi có chuyện gì đều có thể đến tìm nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, tỷ tỷ
nhất định sẽ làm chỗ dựa cho ngươi.”
Thở dài, là ai vừa rồi còn bị người khác khi dễ nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Muội muội, tỷ tỷ phải đi, vạn nhất tướng công tới phòng ta không thấy ta ở
trong vậy thì sẽ thảm, cảm ơn chân gà của muội, tỷ tỷ cáo từ đi trước.”
(Can: bà này hồn nhiên ngây thơ thật)
Tô Oản Oản nhìn bóng nàng rời
đi lại bắt đầu thở dài, nàng nói khi nào muốn làm muội muội… Tô Oản Oản
cũng quyết định trở về phòng ngủ, ngủ không được cũng phải ngủ, miễn cho ở đây gặp được chuyện kì quái.