Đây là trà lâu lớn nhất ở Lạc thành, nghe nói là
do một vị cao thủ võ lâm sau khi quyết đấu thảm bại vì quá đau lòng bèn
quy ẩn giang hồ lập nên. Mà thật hay giả không ai biết được, dù sao mọi
người cũng không có thời gian nhàn rỗi để tìm hiểu đến cuối cùng ông chủ kia rốt cuộc là ai.
Thế nhưng mỗi ngày, nơi đây tụ tập rất nhiều
nhân sĩ giang hồ, dân thường tới uống trà xem cuộc vui. Khắp Lạc thành
ngoại trừ kĩ viện thì đây là nơi đông đúc nhộn nhịp và nhiều điều bát
quái nhất. Không biết là do ai khởi xướng, mọi người say sưa tán gẫu
chuyện giang hồ cùng cá nhân.
“Ai, các người có biết không Hiệp thiếu hiệp trên giang hồ nha, nghe nói trước đó vài ngày hắn chỉ có một mình
liền phế đi toàn bộ Thanh Long bang.”
“Này trên giang hồ hỏi không ai là không biết Hiệp Vấn thiếu hiệp, Thanh Long bang là cái quái gì, căn
bản không phải là đối thủ của hắn mà.”
“Đó là tất nhiên, nghe nói Hiệp Vấn là đồ đệ của Đông Phương Vũ Lương, có được thân thủ như vậy cũng không có gì kì quái.”
Trong gian phòng trang nhã trên lầu hai, nữ tử vận hoàng y nghe được hai chữ
Hiệp Vấn khóe miệng không khỏi run rẩy, nhưng lại rất nhanh liền khôi
phục lại tâm tình. Chỉ thấy nàng hai chân đá qua đá lại, đầu ghé vào
trên bàn nhìn nam tử ngồi đối diện nói:
“Sư phụ, bọn họ là đang nói người kìa.”
Nam tử liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm mặc không lên tiếng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thưởng trà.
Lại nghe dưới lầu có người nói: “Lại nói chuyện trên thương giới, không thế không đề cập đến Tô gia, các cửa hiệu của Tô gia còn chỗ nào là chưa mở đến đâu?”
“Không phải nói giỡn nha, nhưng mà Tô lão gia vài ngày
trước đó đã mất. Nghe nói toàn bộ gia nghiệp đều giao cho tam thiếu gia
xa nhà quản lý.”
“Đúng vậy, ta nghe nói đại thiếu gia cùng nhị thiếu
gia không phục, muốn độc chiếm gia sản, ngay cả tin Tô lão gia chết cũng không nói cho tam thiếu gia biết. May mắn tam thiếu gia khôn ngoan, sớm có cơ sở ngầm báo tin cho hắn. chỉ có điều đáng tiếc hôm nay trở về gấp nhưng Tô lão gia cũng đã ra đi nhiều ngày rồi.”
Lầu hai, nàng kia quẹt miệng dính đầy điểm tâm, hướng nam tử chớp chớp mắt nói: “ Sư phụ, bọn họ lại đang nói chàng nha.”
Nam tử lại liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Sư phụ ngươi có tai.”
Nàng bĩu môi ý không vui “ài” một tiếng, vô cùng chán nản hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm . Đầu hơi hơi cúi thuận tiện nhìn cảnh chợ náo nhiệt phía
dưới, từng tiếng rao hàng không dứt bên tai. Ngó thấy người bán mứt quả
đi ngang qua, nàng bất giác liếm môi một cái, tầm mắt một mực dõi theo
đám mứt quả kia, thẳng đến khi không còn nhìn thấy mới thôi.
Bỗng nhiên chợt nghĩ đến điều gì, vì thế nàng quay đầu hỏi nam tử: “Sư phụ, chúng ta lần này sẽ ở đây bao lâu?”
“Rất lâu.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Lâu đến khi nàng đem nơi này trở thành nhà.”
Nàng tên là Tô Oản Oản, là người hiện đại hàng thật giá thật cũng là cổ
nhân. Nàng thực vinh hạnh một phen chạy thủy triều, bị nước cuốn trôi
rồi xuyên không.
Thời điểm xuyên qua nàng bất hạnh biến thành tiểu
hài tử tám tuổi, còn đáng thương xuyên tới một con đường nhỏ, hoang
vắng, hẻo lánh không thôn xóm. Đương lúc nàng còn đang há hốc mồm, đột
nhiên xuất hiện một đám người tuy cầm đao kiếm nhưng người người đều mặt mũi bầm dập thi nhau chạy tán loạn.
Vì thế nàng lại trợn tròn mắt.
Nàng đang nghĩ là nên giả chết hay là nên chạy trốn, thì một tiểu thiếu niên áo trắng tuấn tú đáng yêu đã nhanh nhẹn tới, không đợi nàng thấy rõ
ràng, đám người kia đều bị hắn đánh ngã.
Thiếu hiệp? Anh hùng? Kỵ sĩ? Bạch mã hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân ư.
“Sư phụ!” Nàng liền chạy đến ôm đùi hắn gọi lớn.
“Sư phụ?”
“Ách, sư phụ…”
Kỳ thật nàng muốn gọi là ân nhân, nhưng là nghĩ đến bạch mã hoàng tử anh
hùng cứu mỹ nhân, nàng đã nghĩ đến cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, rất có thể là Đường Tăng, vừa nghĩ đến Đường Tăng nàng liền không
kìm lòng kêu lên hai tiếng sư phụ.
Là đầu óc nàng nhanh nhậy quá đi.
Trước mặt kẻ bỏ chạy bị đánh cho hộc máu không cam lòng làm vai phụ nhìn hai
người cướp đất diễn, một bên thổ huyết một bên dùng ánh mắt chết không
cam lòng nhìn tiểu thiếu niên áo trắng nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
“Hiệp Vấn.” Tô Oản Oản thốt ra.
Lúc ấy nàng chẳng qua kêu tên Hiệp Vấn để chữa cháy, đây là tên của một đại tông sư nha, gọi như vậy rất là có phong cách. Sau này tên đấy được
truyền ra khắp thiên hạ, mà sau đó nàng mới biết sư phụ nhà nàng tên
thật nghe rất kêu, nàng ấm ức.
Sư phụ àizz, quả thật may mà nàng không thốt ra hai chữ Đường Tăng nếu không sẽ phải trốn ở một góc cười trộm mất.
Nàng mặt dày mày dạn, làm nũng xấu xí, ủy khuất đáng thương cuối cùng cũng
trở thành đồ đệ của Tô Mộ Bạch năm ấy hắn mới mười ba tuổi. Thực may
mắn, xuyên đến một nơi hoang vu hẻo lánh quỷ quái trong vòng mấy phút
đồng hồ ngắn ngủi đã tìm được một chỗ dựa tin cậy, tuy rằng lúc ấy người nàng ôm tâm tình có vẻ không tốt lắm.
…….
“Theo ta thấy thì nước
miếng của ngươi sẽ nhanh chóng đem nơi này nhấn chìm mất.” Tô Mộ Bạch gõ đầu tiểu nha đầu đang ngủ khò khò nói: “Đứng lên, chúng ta về nhà.”
Tô Oản Oản ngẩng đầu lên dụi dụi mắt nói: “Về nhà?”
“Ừm, về nhà.”
“Ah” đầu nàng mơ mơ màng màng, sờ sờ trong ngực hắn, lấy bạc ra bỏ xuống bàn, sau đó loạng choạng bước theo hắn.
Nghĩ đến điều gì nàng đột nhiên bừng tỉnh, cái gì, nếu nàng nghe không nhầm, sư phụ vừa nói hai chữ về nhà? Nàng xuyên qua đến nơi này tám năm, đi
theo bên cạnh hắn phiêu bạt tám năm, hắn cũng chưa từng nói qua hai chữ
này. Lúc này phải chăng ý tứ rằng nàng ở nơi này rốt cuộc cũng có nhà?
Bước ra khỏi Xuân Phong Đắc lâu, trời nắng đẹp, gió dịu dàng thổi trên mặt,
ấm áp thư thái nhưng trong lòng nàng chợt thổi đến một tia lo lắng, khóe miệng nàng nhếch lên.
Bởi vì giáp với Giang Tô, Lạc thành ở Giang
Nam là vùng đất phồn vinh giàu có nhất. Tô Oản Oản nhìn đông ngó tây,
thật nhiều đồ vật yêu thích, vì thế nàng tha hồ với tay lấy , thẳng đến
khi cầm không nổi mới thôi, lại hướng trong ngực sư phụ sờ sờ, cầm bạc
chạy lấy người. Về phần tại sao trên người không có bạc, là vì sư phụ
nàng keo kiệt không cấp cho, nói là đặt trên người nàng sớm muộn gì cũng bị nàng tiêu xài hết.
Thực tế thì một nữ tử có thể xài được bao
nhiêu bạc, chỉ là vui chơi giải trí, mua quần áo trang sức, hơn nữa nàng cũng không tham gì nhiều, một tháng chỉ mượn một ít bạc, thân là “Đại
Phú hào” đối với hắn đây tuyệt đối không phải là gánh nặng. Nhưng là cổ
nhân không giống người hiện đại, không có tiêu xài bừa bãi, cho nên hắn
để bạc ở trên người khiến nàng mỗi lần dùng đều phải tự lấy, cũng không
sao cả.
Việc nhỏ như thế, thân là đồ đệ cũng nên thay sư phụ gánh vác, cũng không cầu sư phụ nói cảm ơn.
Suy nghĩ như vậy, nàng hướng trong lòng hắn sờ sờ tần suất lớn hơn. Nàng
nhìn trúng cái túi thơm tinh xảo, viền vàng phấn hoa, đơn giản nhưng
thanh thoát, còn tỏa ra mùi thơm tự nhiên, có chút giống như thanh nhã
mà sâu thẳm, ưm, thích hợp cho nữ tử nhàn tĩnh xinh đẹp tuyệt trần như
nàng (Candace: tỷ tỷ tự sướng thấy ớn… Oản Oản: hắc hắc, ta thấy mình
xinh đẹp thì có gì là sai *soi soi, ngắm ngắm*… Can: ….).
Vì thế lại hướng trong lòng hắn sờ soạng, lại lập tức bị hắn bắt được.
Sư phụ, người chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, ngươi cầm
tay nữ tử như nàng là không đúng, nên ngoan ngoãn buông tay cho nàng sờ
soạng.( Sa: Híc tỷ ăn đậu hũ của người ta chán chê rùi còn bày đặt nam
nữ thụ thụ bất thân)
Không chờ nàng nói cái gì đó, hắn liền kéo nàng đi lên phía trước, cũng không quay đầu lại nói: “Thay y phục.”
“Thay y phục? Thay y phục để làm chi vậy.” Nàng vừa nói vừa cúi đầu nhìn lại
trên người mình. Lúc này nàng mới phát hiện quần áo đắt tiền hồng hồng
lục lục của nàng dính đầy điểm tâm, còn không biết lúc nào thì bám đầy
bùn đất cùng cát bụi.
Nàng trầm tư một lát, âm thầm oán người giang hồ không có câu nệ tiểu tiết, sao lại cao hứng đi theo sư phụ khó tính này.
Một lát sau, nàng mặc sư phụ lựa chọn y phục cho mình. Sắc đỏ tươi mềm mại
quyễn rũ, màu trắng thanh đạm, hoa sen hồng nhạt trước ngực, dùng sợi tơ hồng ở cổ tay áo buộc vòng quanh thêm rực rỡ, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng nõn hồng thuận. Trên tóc nàng cài một cái trâm hình con bướm
bằng ngọc tinh xảo, tai đeo một đôi khuyên trân châu do chính sư phụ
nàng mua.
Trang phục xinh đẹp, tương xứng với tuổi của nàng, sư phụ
luôn hiểu nàng nhất. Tô Oản Oản vui vẻ xoay xoay chiếc vòng, kéo sư phụ
hướng Tô gia đi tới. Nàng hỏi qua Tô gia ở nơi nào, toàn Lạc thành không ai là không biết.
Tô phủ rất lớn, thậm chí so với một vài sơn trang
môn phái nàng đi qua còn lớn hơn, cũng là ngói xanh tường trắng, con
đường nhỏ, hồ sen rộng lớn, nhã đình không thiếu, như là một bức tranh
thủy mặc không có vệt sáng được màu xanh nhạt vẽ đường cong bề ngoài.
Bọn hạ nhân Tô gia sớm đã đứng trước cửa, nhìn thấy bọn họ đến, một đám
liền nhất tề gọi hắn một tiếng tam thiếu gia. Quản gia liếc mắt một cái, bọn họ cũng đều kêu nàng một tiếng tiểu thư, Tô Oản Oản trong lòng cao
hứng, trên mặt cười lớn hơn nữa.
Theo Tô Mộ Bạch vào cửa, băng qua
tiền viện tới đại sảnh, trong đại sảnh đứng cùng với hai nam nhân là đám nữ nhân tuổi tác không đều, trang điểm xinh đẹp, đèn đuốc rực rỡ. Mỗi
người ai đấy đều mặc y phục sang trọng, đồ trang sức ngọc ngà châu báu
đều treo đầy người, trang phục đẹp đẽ khiến người ta lóa mắt.
Nhìn
cảnh tượng như thế, da đầu nàng một trận run lên, nàng trong bụng còn
đang thầm oán cuộc sống sau này ngày ngày sẽ không còn dễ chịu, lại
không cẩn thận, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã xuống, tư thế giống
như đang quỳ lạy. Nàng vẫn luôn là nữ tử nho nhã, lúc này tuy có chút
xấu hổ, nhưng cũng không phải nàng nguyện ý, xét cho cùng thì vẫn là nữ
nhân trang phục đẹp đẽ.
Ôi dào, chuyện này không có gì to tát.
“Này, tiểu cô nương vì sao vừa mới bước vào nhà liền cho chúng ta một cái lễ lớn như vậy, chúng ta không nhận nổi nha.”
Một giọng nói thiếu thân thiện vang bên tai nàng, nàng yên lặng, cảm thấy
diện mạo mình có vẻ rất tức cười, tuy rằng sư phụ nói đây là nhà nàng,
nhưng hiển nhiên chỉ có hắn nói như vậy là chưa đủ. Vì thế đầu óc nàng
lại suy nghĩ thật nhanh, phủi phủi bụi trên người hướng mọi người cười
ngây ngốc cho xong việc, yên lặng nhích lại gần người sư phụ.
“Đây là đồ đệ của ta, Tô Oản Oản.”
Tô Mộ Bạch lên tiếng, quay đầu dịu dàng nói với nàng: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Ánh mắt nhìn nàng ôn nhu như nước, còn nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang lại quần áo, gạt những sợi tóc hỗn độn.
Tô Oản Oản lạnh sống lưng, sư phụ nàng khi nào thì đối với nàng dịu dàng như vậy?
Kết quả hắn lại nhẹ nhàng phun ra một câu: “Trên người ngươi nhiều độc dược như vậy, vạn nhất độc phấn phát tán ra làm bị thương đến người thì phải làm sao hả.”
…..
Quả nhiên, viện trưởng ma ma nói đàn ông càng đẹp trai càng nguy hiểm thật là đúng!
Một khoảng im lặng, hai nam nhân thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn đứng lên
hướng Tô Mộ Bạch nói: “Tam đệ, đệ đi khỏi nhà mười mấy năm liền, ngay cả phụ thân cũng không gặp mặt lần cuối được, tuy rằng phụ thân trước khi
mất giao gia nghiệp cho đệ quản lý nhưng dù sao đệ cũng chưa quen thuộc, ta cùng với Nhị ca sẽ từ từ chuyển giao cho đệ.”
Tô Oản Oản đánh giá một chút nam nhân trước mặt này. Tuy rằng là Đại ca của Tô Mộ Bạch,
nhưng có vẻ không giống nhau, vị này do chính thất phu nhân sinh ra –
Đại công tử, ngũ quan bình thường, nghiêm nghị. Dù là khí chất hay ánh
mắt đều làm cho nàng ngay cả hứng thú tiếp tục đánh giá cũng không có.
Tô gia Đại thiếu gia Tô Nam Duệ quả thật cũng chỉ thế mà thôi.
“Ấy đại ca .Tam đệ vừa về nhà, còn phải bái tế phụ thân. Sau đó chúng ta vì Tam đệ tổ chức một bữa tiệc tẩy trần.”
Một nam tử khác nói, hiển nhiên là Nhị thiếu gia Tô Bắc Lăng. Người này thể trạng gầy yếu, ngũ quan vừa vặn lại làm cho người ta cảm giác âm nhu.
Tô Oản Oản liếc nhìn đôi mắt đen cùng với sắc mặt tái nhợt của hắn, cảm
giác thấy người này phải chăng là miệt mài phóng túng quá độ.
Tô Mộ
Bạch gật đầu, vì thế mọi người đều hướng từ đường đi đến. Hắn tới bài vị Tô lão gia quỳ xuống, khấu đầu, dâng hương. Tô Oản Oản cũng đi theo hắn quỳ xuống, khấu đầu. Lại vụng trộm nhìn sắc mặt sư phụ nàng, thấy hắn
thần sắc như cũ, nàng bĩu môi không nói lời nào, quyết định buổi tối đi
tìm hắn uống rượu.
Kế đó Tô Oản Oản chờ mong yến tiệc buổi tối, nàng
sớm bò đến bên bàn tiệc, nhìn bàn ăn đầy của ngon vật lạ làm nước miếng
nàng chảy ròng ròng, nàng cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng mà ăn như
hổ đói.
“Thật là nha đầu không có lễ giáo, không biết sao lại có loại lỗ mãng như thế này.”
Một giọng nói khinh thường nhẹ nhàng lọt vào tai nàng, Tô Oản Oản ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cô gái xấp xỉ cùng tuổi nàng, khuôn mặt thanh tú,
đáng tiếc trên khuôn mặt trái xoan viết lên hai chữ thật to: Kiêu ngạo.
Thì ra cũng là thiên kim tiểu thư, phép lịch sự thông thường vẫn phải giữ,
vẫn còn chút ý tứ nhỏ giọng thật khẽ. Nhưng thật đáng tiếc, thính lực
của nàng rất tốt, tin tưởng sư phụ của nàng cũng nghe được, vì thế nàng
ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ Bạch đang đứng bên cạnh hỏi: “Ta có thể cho
nàng một ít phấn hoa được không?” (Can: tỷ tỷ định cho nàng phấn hoa
thật à *tròn xoe mắt hỏi*… Oản Oản: phấn hoa, nhưng là phấn hoa có độc,
hắc hắc … Can: bây giờ mới thấy bản chất độc ác của tỷ *run run xách dép chạy*)
Hắn vỗ vỗ đầu nàng nói: “Đừng lãng phí phấn hoa của ngươi, nhanh ăn cơm đi.”
“Nhưng mà…” Nàng cắn cắn môi dưới, không cam lòng nhìn cô gái kia.
Hắn như không nhìn thấy nàng ngấm ngầm nhẫn nhịn, vẫn cười tiếp đón mời mọi người ngồi xuống, mỉm cười đáp lời, cùng mọi người vui vẻ trò chuyện.
Rồi sau đó lại nghe hắn hướng cô gái kia nói: “Đây là Tứ muội phải
không, nhiều năm không gặp, muội ngày càng duyên dáng yêu kiều.”
Tuy là ca ca của mình, nhưng nghe được nam tử tuấn tú như vậy khen ngợi nàng vẫn là không khỏi đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói: “Tam ca.”
Tô Mộ Bạch thưởng thức chén rượu, tựa như lơ đãng nói: “Ta rời nhà đi khi
Tứ muội vẫn là tiểu nữ tử bốn tuổi, nay cũng đã mười tám, vì sao còn
chưa xuất giá?”
Nghe đến đó, Tô Oản Oản vừa uống một ngụm canh thiếu
chút nữa phun ra hết. Hắn rõ ràng biết trước đó vài ngày vị Tứ muội của
hắn tiểu thư Tô Mộ Tuyết mặt dày mày dạn muốn gả cho Lâm Gia Bảo Thiếu
bảo chủ, còn chuẩn bị đồ cưới đưa qua, kết quả người ta không chấp nhận, đem toàn bộ đồ cưới trả về. Còn hàm ý Tứ tiểu thư Tô gia tính tình
không ai dám cưới, làm cho dân chúng toàn Lạc thành đem làm chuyện cười
bàn tán suốt ở trà lâu tửu điếm.
Tô Mộ Tuyết mặt lúc xanh lúc trắng,
lúc này một vị phu nhân đầu treo đầy trang sức đi ra giảng hòa nói:
“Đúng vậy đúng vậy, Mộ Tuyết của chúng ta tầm mắt cao, làm cho nàng tái
chọn người khác.”
Tô Oản Oản hít một hơi, sau đó quay đầu lại, mở to
hai mắt nhìn cho rõ vị tứ tiểu thư, ồ, nàng ta qua một vài năm nữa ở cổ
đại hẳn sẽ được gọi là “Thặng nữ!”*. Mà bản thân nàng ở cổ đại này cũng
đã hai mươi tám tuổi rồi đấy thôi. (Can: tỷ tỷ bình tĩnh, đầu óc 28
nhưng là hình hài 16, vẫn chưa phải Thặng nữ đâu … Oản Oản: Ta biết rồi
không cần ngươi nhắc, ý ngươi là đầu óc ta già hả *sờ sờ túi phấn, lườm
lườm* … TY: dạ không *nhích xa nhích xa* em chỉ nhắc nhở thế thôi mà
*chuồn lẹ chuồn lẹ*..).
*(gái già đã qua tuổi lấy chồng)
Nhìn trên đầu vị phu nhân ấy, Tô Oản Oản tưởng tượng đống trang sức đó là của
mình, sau đó nàng liền bán đi kiếm tiền vàng bạc ngọc.
Các thành viên của Tô gia bắt đầu giới thiệu, nào là Đại phu nhân tiểu phu nhân của
cha hắn, nào là hai vị đại ca do hai vị phu nhân sinh ra, còn có các ca
ca muội muội khác, một đống người, nhất là nữ nhân, nàng ong ong cả đầu
ai cũng không nhớ kỹ.
Nàng chỉ để ý ăn uống, ăn cho bụng no tròn, vì
thế rì rầm khó chịu. Sư phụ nhà nàng để ý liếc mắt một cái, sau đó sai
nha hoàn bên người đem nàng đi dạo trong vườn, thuận tiện đến Ỷ Hà cư
nơi nàng sẽ ở để nhìn xem.
Tô Oản Oản cao hứng vội đi ra ngoài, ở trên bàn ăn nghe những lời khách sáo kia nàng sớm thổ huyết mất .