Hai ngày nay, A Sửu phát hiện Đoạn Thần đứng ngồi không yên, lúc nào cũng thất thần. A Sửu quan tâm hỏi thăm thì Đoạn Thần lại trả lời cho có lệ. Vốn không biết có chuyện gì xảy ra khiến Đoạn Thần biến thành như vậy.
Hôm nay thời tiết râm mát, A Sửu ngồi trên xích đu, tay trái cầm một đóa hoa mẫu đơn, tay phải ngắt một cánh hoa bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai. Hai tay không nắm lấy bàn đu dây mà dùng hai chân ung dung lay động.
Đột nhiên thấy Đoạn Thần bước nhanh từ trong nhà ra ngoài, A Sửu vội vàng nhảy xuống tới gần hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Vì sao người lại gấp gáp như vậy?" Nếu như không phải chuyện lớn thì sư phụ nhất định sẽ không luống cuống như vậy!
"Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây, bản quân đi đón ba người Linh hộ pháp." Đoạn Thần đi rất nhanh, dienxdafnlleequysdoon không hề dừng lại nhìn nàng một cái, nói xong rồi trực tiếp lách mình rời khỏi đây, không cho A Sửu cơ hội đi theo sau.
"Linh hộ pháp trở về!" Nghe nói Linh hộ pháp làm xong chuyện trở về, trong lòng A Sửu cao hứng. Nhưng ngược lại nghĩ đến sắc mặt Đoạn Thần mấy ngày nay, không biết có liên quan đến chuyện của Linh hộ pháp không. Nhíu lông mày, A Sửu trở lại bàn đu dây.
Chờ một canh giờ, cuối cùng A Sửu thấy đám người Đoạn Thần trở về. Không chỉ có Linh hộ pháp bình an quay về mà còn dẫn theo cả Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp nữa. Sắc mặt bốn người đều rất trầm trọng, trong đó, nét mặt ba vị hộ pháp đềy sự mệt mỏi.
A Sửu chạy tới nghênh đón, vừa vui mừng lại lo lắng mở miệng nói: "Thật tốt quá, các ngươi đều đã trở về! Sư phụ, hình như ba vị hộ pháp đều mệt chết đi được, để bọn họ nghỉ ngơi một chút đi được không?" Nhiều lần hỏi Đoạn Thần có phải đã xảy ra chuyện gì hay không nhưng đều bị Đoạn Thần trả lời lấy lệ, A Sửu biết rõ Đoạn Thần không muốn nói cho nàng biết cho nên khi ba vị hộ pháp vừa trở về, A Sửu cũng không dám hỏi nhiều. Chờ bọn họ nghỉ ngơi tốt nàng sẽ vụng trộm tìm Linh hộ pháp để hỏi cho rõ ràng xem chuyện gì xảy ra. Dù đầu óc đơn giản thì A Sửu vẫn tính kế rất tốt.
Đoạn Thần lắc đầu, giọng nói hết sức trầm thấp: "Không thể nghỉ ngơi, nhất định phải lập tức về Ma giới!"
A Sửu giật mình ngẩng đầu nhìn Đoạn Thần, không hiểu hỏi: "Sư phụ, Ma giới đã xảy ra chuyện sao?" Khó trách mấy ngày nay lúc nào sư phụ cũng thất thần, nhất định là đã xảy ra chuyện gì!
"Chờ đến Ma giới thì tự nhiên sẽ hiểu, hiện tại lập tức xuất phát trở về cùng bản quân." Đoạn Thần không muốn nhiều lời với A Sửu.
"A, được. Ta không có gì để thu dọn, sư phụ, chúng ta về ngay đi! Nhưng mà trông vẻ mặt ba vị hộ pháp mệt mỏi, không biết có thể gấp rút lên đường hay không." A Sửu liếc nhìn ba vị hộ pháp, có chút do dự.
"Bọn thuộc hạ được Quân thượng ban thưởng, mỗi người đã dùng một viên Ma quả trăm năm. Trên đường đi, chúng ta sẽ từ từ khôi phục tinh thần!" Hàn hộ pháp ôm quyền giải thích với A Sửu.
A Sửu gật đầu, nhìn về phía Đoạn Thần: "Vậy sư phụ, chúng ta đi thôi!"
Đoạn Thần gật đầu, ôm lấy A Sửu. Lúc A Sửu ngây người thì xung quanh cảnh tượng đột nhiên thay đổi, bốn phía đều mờ mịt. A Sửu cúi đầu nhìn thì phát hiện nàng đã rời khỏi mặt đất. Nghiêng đầu nhìn Đoạn Thần, A Sửu hỏi: "Sư phụ, chúng ta bay về sao?"
"Ừ. Phải chạy về, dùng cách nhanh nhất." Đoạn Thần dùng một tay ôm A Sửu, một tay khống chế đám mây mà ba vị hộ pháp đang ngồi. Việc cấp bách lúc này là ba vị hộ pháp mau chóng khôi phục sức lực, việc tốn sức như cưỡi mây này chỉ có thể giao cho Đoạn Thần.
A Sửu cảm thấy kỳ quái, tiếp tục hỏi: "Sư phụ, tại sao lúc tới nhân gian chúng ta không đi bằng mây?" Nghĩ đến lúc ấy đi đường dài như vậy, vừa phơi nắng vừa mệt mỏi, A Sửu lại cảm thấy chua xót.
"Lúc ấy không cưỡi mây là vì không muốn đả thảo kinh xà, bại lộ hành tung. Bây giờ đám yêu nghiệt kia đã chạy vào địa bàn của bản quân, nếu không quay về, Ma giới sẽ bị loạn!" Đoạn Thần cười lạnh, ôm chặt A Sửu.
A Sửu nghe được mơ hồ, nghĩ không ra nên dứt khoát hỏi đi hỏi lại nhiều lần: "Sư phụ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho ta biết không?"
"Chờ thu thập xong đám yêu nghiệt kia, bản quân sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết." Đoạn Thần vẫn không nói cho A Sửu nghe.
A Sửu có chút thất lạc, hai tay ôm lấy cổ Đoạn Thần, hai tròng mắt vẫn nhìn Linh hộ pháp như nước. Linh hộ pháp vừa nhìn thấy ánh mắt của A Sửu thì thân thể liền run lên. Hắn biết rõ bây giờ tiểu chủ hết sức tò mò, nhưng Ma quân không nói, hắn gấp gáp chủ động nói cho tiểu chủ biết, không phải là muốn chết sao! Linh hộ pháp làm bộ như không thấy ánh mắt của A Sửu, quay đầu về phía bên kia.
Thấy Linh hộ pháp cố ý trốn tránh nàng, trong lòng A Sửu vừa thất lạc vừa buồn bực. Nàng không hiểu, vì sao mọi người đều biết chỉ có duy nhất nàng là không biết chứ? Nàng đã trưởng thành rồi! Nàng nghĩ mình có khả năng phân ưu với sư phụ. Nhưng vì sao mọi người lại không nói cho nàng biết? Xem ra sư phụ không có ý định cho nàng dính líu vào.
A Sửu đoán đúng, đúng là Đoạn Thần không có ý định cho nàng dính líu vào. Sau khi đi vào Ma giới từ một mật đạo bí ẩn, Đoạn Thần liền để A Sửu ở lại trong mật thất. Cả Linh hộ pháp cũng bị Đoạn Thần để lại đó.
"Trông chừng tiểu chủ cho bản quân, dù có xảy ra chuyện gì, có động tĩnh gì cũng không thể để cho nàng chạy ra ngoài!" Đoạn Thần cảnh cáo, dặn dò Linh hộ pháp.
"Thuộc hạ nhất định coi chừng tiểu chủ, bảo vệ tiểu chủ thật tốt, sẽ không để tiểu chủ bị tổn thương một chút nào!" Linh hộ pháp quỳ xuống lĩnh mệnh.
Thấy A Sửu không tình nguyện, muốn mở miệng nói chuyện thì Đoạn Thần lên tiếng chặn lời của nàng trước."Ngoan ngoãn ở đây cho bản quân! Không được phép chạy loạn! Chuyện này ngươi nhất định phải nghe lời." Trong giọng nói của Đoạn Thần đầy ý uy hiếp.
Nhìn vào đôi mắt trắng bóc đầy cảnh cáo của Đoạn Thần, A Sửu chỉ đành gật đầu, lời vừa tới miệng lại biến thành: "Sư phụ, ta nghe lời. Người phải cẩn thận!"
Đoạn Thần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt A Sửu, sau đó dùng sức nhéo hai cái."Pháp lực bản quân cao cường, ngươi sợ cái gì! Dù tất cả yêu ma đều chết thì bản quân cũng sẽ sống tốt."
"Vậy sư phụ mau xử lý tốt những yêu ma xấu kia đi, ta ở đây chờ người tới đón ta." Nghe Đoạn Thần trấn an, A Sửu cười, tâm trạng khẩn trương lúc này mới bình tĩnh lại. Đúng vậy, sư phụ nàng lợi hại nhất, nhất định sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may!
"Tất nhiên. Sau khi chuyện này kết thúc, bản quân sẽ kể mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho ngươi biết. Ngươi ngoan ngoãn chờ ở chỗ này cho bản quân." Đoạn Thần nhếch miệng vỗ vỗ A Sửu, khuôn mặt âm trầm nhiều ngày lúc này mới dịu bớt đi.
"Sư phụ, ta nhất định nghe lời, người yên tâm đi đi!" Thấy Đoạn Thần dặn dò nàng hết lần này đến lần khác, A Sửu có chút thẹn thùng. Nàng có nghịch ngợm như vậy sao?
Đoạn Thần gật đầu đi ra khỏi mật thất.
Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp canh giữ ở ngoài mật thất nhìn thấy Ma quân đi ra lập tức đi lên trước bẩm báo tin tức thăm dò được.
"Quân thượng, thuộc hạ ra ngoài xem tình hình Ma cung thì phát hiện thủ vệ Ma cung đã thay đổi rất nhiều! Mặc dù khuôn mặt yêu ma trấn giữ Ma cung nhìn rất giống bộ dáng Ma sĩ, nhưng thuộc hạ lại cảm thấy khí tức của bọn họ rất xa lạ, chỉ sợ thủ vệ Ma cung đã sớm bị đánh tráo. Còn nữa, thuộc hạ đã tìm khắp Ma cung một lần nhưng cũng không tìm được Viêm hộ pháp." Xích hộ pháp mở miệng bẩm báo với Ma quân, giọng điệu trầm trọng, sắc mặt ưu sầu.
Chờ Xích hộ pháp nói xong, Hàn hộ pháp mới mở miệng bẩm báo với Ma quân: "Quân thượng, thuộc hạ xuất cung âm thầm quan sát một phen, chưa phát hiện ngoài cung có gì dị thường. Hơn nữa, theo lời Quân thượng dặn dò, thuộc hạ đã truyền tin tức cho các tộc trưởng rồi, hai canh giờ sau, tộc trưởng của các tộc lớn nhỏ cũng sẽ đến Ma cung. Tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của Quân thượng!"
Đoạn Thần gật đầu, ánh mắt lạnh như băng, hơi thở ngưng trọng."Bản quân biết rồi. Hai người các ngươi ra ngoài cung thăm dò, nhìn thấy các tộc trưởng thì lập tức dẫn bọn họ tấn công vào Ma cung."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kiên định trong mắt đối phương.
Nhìn hai vị hộ pháp rời đi, Đoạn Thần xoay người, nhìn mật thất rồi thiết lập ba kết giới phức tạp không dễ phá giải nhất. Sau đó cất bước đi ra khỏi mật đạo.
Phí sức lớn như vậy, bố trí toàn bộ kế hoạch lớn như vậy, dẫn dụ hắn ra khỏi Ma giới. Trừ Ma cung xảy ra chuyện thì cả Ma giới không hề đại loạn. Xem ra Hồ tộc đang dốc toàn lực làm chuyện gì đó, dien;dafnlle*quysdoon hơn nữa chuyện đó còn chưa thành công. Nếu không cũng sẽ không yên bình như thế, một chút phong ba cũng không có. Ma cung to như vậy, có chuyện gì đáng giá để Hồ tộc quan tâm như thế, lại không dễ dàng làm được chứ? Trừ cái linh hồn sống bị hắn phong ấn trong hậu cung ra thì không còn cái gì khác! Nghĩ đến linh hồn sống bị phong ấn trong hậu, khuôn mặt Đoạn Thần lại vặn vẹo, cười cực kỳ âm trầm.
"Ha ha, trốn mấy trăm năm, lần này trở về thì đừng nghĩ còn sống sót để mà bỏ trốn!"