Lão ngũ sững sờ nhìn nàng thật lâu, Tân Tú còn tưởng hắn sẽ ngơ ngác hỏi “Có phải đại tỷ giết người không?”, ai ngờ hắn im bặt, mắt bỗng ầng ậng nước, cuối cùng thậm chí gào khóc.
Tân Tú: “…”
Lão ngũ: “Xin lỗi! Đại tỷ… Hu hu xin lỗi đại tỷ!”
Trước kia khi họ còn mò mẫm trong chậu trời, có lần lão ngũ ngã từ trên cây xuống đau chân vài ngày không đi nổi, thế nhưng hắn cũng chưa từng rơi nước mắt, hắn không dám phiền hà tới mọi người. Đây là lần đầu Tân Tú thấy hắn khóc to như thế, nước mũi tèm nhem.
Tân Tú đưa khăn mặt cho hắn: “Mau lau nước mũi đi.”
Lão ngũ khóc xong Tân Tú mới hỏi: “Đệ xin lỗi ta làm chi? Đệ không làm sai bất kỳ chuyện gì hết, cứu người không sai, người khác tổn thương đệ cũng không phải lỗi của đệ, không được nói xin lỗi.”
Có lẽ do trước kia từng làm ăn mày, từng bị vứt bỏ nên tính tình lão ngũ hơi mềm yếu, hắn có tật xấu luôn vô thức cố làm hài lòng người khác, không muốn khiến người ta khó chịu, mong mọi người càng thích mình chớ vứt bỏ mình, bởi vậy mà luôn chịu ấm ức về mình.
Người như thế, nếu sống mãi ở chốn bồng lai tiên cảnh có thể là người tốt được mọi người đều yêu mến, nhưng thân ở nhân gian ắt sẽ vất vả trăm bề.
Lão ngũ siết chặt khăn tay, hắn nhìn nàng: “Xin lỗi… Đệ khiến đại tỷ làm chuyện tỷ không thích.”
Tân Tú không ngờ lão ngũ nghĩ vậy, nhất thời chẳng biết nói sao nên đành hung tợn xoa tóc hắn: “Nói gì ngốc thế hả, ta muốn làm gì là việc của ta, không liên quan lắm đến đệ đâu! Ta tự tiện làm việc gì rồi sau đó lại nói làm thế là vì đệ, cách làm theo ý một bên như thế có khác lưu manh lấy oán trả ơn đâu.”
“Không liên quan tới đệ, không được xin lỗi.” Tân Tú ghìm đầu hắn: “Nghe đại tỷ, về sau không được nói xin lỗi nữa.”
Hắn còn có tật xấu khác là, gặp phải chuyện gì sẽ lập tức xin lỗi, dẫu rằng đấy không phải lỗi của mình hắn vẫn cứ xin lỗi.
Lão ngũ lại vô thức định nói xin lỗi, nhưng hắn kịp thời ngừng lại, đành phải gật đầu.
Tân Tú: “Được rồi, lại không phải chuyện to tát gì, chờ đệ khỏe lại chúng ta cùng đi giết tên hộ pháp kia, đánh sập hang ổ của nó. Còn có Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát gì đó, đại tỷ đảm bảo sẽ chặt đầu hắn. Riêng miếu của hắn, ta thấy miếu nào phá miếu nấy, chỉ cần trên đời này còn có một tòa miếu Bồ Tát nào, đời này ta tuyệt không để hắn yên!”
Lúc nói những lời này dẫu nàng mỉm cười, nhưng ngữ điệu chẳng hề thân thiện, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn.
Lão ngũ nghe vậy trợn tròn mắt, hắn chần chừ một lát, dường như không ngờ đại tỷ sẽ làm tới mức đó, “Thế nhưng Nê Long hộ pháp kia đã rất lợi hại rồi, Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát chắc chắn phải lợi hại hơn.”
Tân Tú: “Sợ gì, tạm mình cứ tự xem mà làm trước đã, giết được bao nhiêu thì giết, thực sự không giải quyết được lại về tìm sư phụ, sư phụ không làm được còn có sư tổ kia mà.”
Lão ngũ: “Có được không ạ? Hình như sư phụ sẽ không rời núi quan tâm tới việc chúng ta ở nhân gian thế nào đâu, sư tổ, sư tổ còn mải tu hành, chẳng phải ngài tuyệt đối không ra ngoài ư?”
Tân Tú: “Đệ chưa thử thì sao biết được, nghe đại tỷ, ta bảo được là được.”
Lão ngũ vốn nghe lời lại vẫn nhỏ tuổi, nghe Tân Tú nói thế quả nhiên bị thuyết phục. Hắn nghĩ thầm, tuy mình vô dụng nhưng đại tỷ trước nay vốn rất lợi hại, chắc chắn sẽ được thôi.
Tân Tú im lặng một lúc chợt thở dài, nàng dịu giọng hỏi: “Tiểu ngũ, đại tỷ giết những người đó, đệ có trách ta không?”
Lão ngũ lập tức lắc đầu, giọng nhỏ đi trông thấy: “Làm gì có chuyện đó, đệ luôn không biết việc mình làm có đúng hay không, nhưng đại tỷ làm vậy chắc chắn là đúng.”
Tân Tú lắc đầu: “Không, điều ta làm chưa chắc đã đúng. Nhưng ta thấy trong thế giới mất trật tự như thế, nếu làm chuyện gì cũng phải biện bạch đúng sai vậy vạn sự đều rất phức tạp. Thà rằng chớ kể đúng sai, chỉ tuân theo điều mình muốn. Tính tình ta như thế, đệ và ta khác nhau, ta thấy đệ cứ vậy là tốt rồi, thiện lương có lỗi gì đâu.”
“Có rất nhiều người oán trời trách đất căm hận “thiện lương”, nhưng kỳ thực họ không oán hận thiện lương, cái họ oán là người thiện lương chẳng được đối xử tử tế. Đại tỷ không thể dạy đệ sau này phải làm thế nào, ta chỉ có thể nói, đệ cứ việc làm những gì mình muốn, làm gì cũng được, phải trái đúng sai hay phán xét là chuyện của người khác, người khác đâu liên quan gì tới đệ.”
“Chớ bị khen chê của thế nhân che mắt mà làm chuyện mình không muốn.”
Lão ngũ như tư lự gì, lại vẫn có phần mờ mịt.
Một lát sau mới thì thào: “Đại tỷ, đệ không biết phải nói thế nào, đệ thấy rất khó chịu. Họ… Những người đó cũng từng đối xử với đệ rất tử tế, thực ra trên đường đi đệ đã gặp rất nhiều kẻ xấu, nhưng giờ đệ mới biết, kẻ xấu sẽ không xấu xa mãi mãi, người tốt cũng chưa chắc luôn luôn tốt đến cùng.”
“Trước kia khi làm ăn mày đệ gặp được rất nhiều người hảo tâm, mỗi lần đói sắp chết lại có người cho đồ ăn, nhờ vậy đệ mới sống tới tận bây giờ. Bởi thế nên đệ rất cảm kích họ, đệ nghĩ, nếu mình có cơ hội cũng tự nguyện trở thành người có thể giúp đỡ người khác như thế. Lúc trước nhận được nhiệm vụ cứu người này lòng đệ thực rất vui, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.”
“Đệ, thực sự làm được ư?”
Tân Tú: “Đương nhiên là được rồi, có gì đâu mà không được, mình tu tiên là để có thể nói to “ta làm được” với tất cả mọi người trong bất kỳ chuyện gì kia mà! Đệ không biết đầu, ngày trước ta nhiều bạn bè lắm, khẩu hiệu của họ luôn là “Ta làm được”, ở đâu khi nào họ cũng có thể nói thế được, đệ phải học hỏi họ đi.”
Lão ngũ khiêm tốn đồng ý: “Ra là vậy ạ, họ đúng là tự tin lợi hại thật đấy.”
Tân Tú bình tĩnh tiếp nhận sự khâm phục của thiếu niên ngây thơ dành cho đám chị em tốt nhà mình.
Lão ngũ ấm ức như thế, tuy Tân Tú không tỏ vẻ gì nhưng lòng lại thầm lo hắn gặp vấn đề về tâm lý, trong những ngày trông chừng lão ngũ dưỡng thương, nàng thường xuyên tâm sự với hắn.
Lúc trước trong chậu trời nàng cũng thường xuyên tâm sự với mấy đứa nhóc, giờ coi như quay lại nghề cũ, vẫn cứ là thuận buồm xuôi gió.
Nắng đẹp, lão ngũ ngồi phơi nắng trên xe lăn Tân Tú mang về, ống quần rỗng tuếch. Tân Tú đưa lão ngũ mấy miếng gỗ để hắn tiện tay điêu khắc giết thời gian, còn nàng thì ngồi cạnh đó vẽ bản đồ và viết du ký.
“Đại tỷ, tỷ vẽ những tấm địa đồ này làm gì thế?” Lão ngũ tò mò hỏi.
Tân Tú ngậm bút nhìn kỹ tấm địa đồ, lại viết mấy chữ lên quyển du ký, ậm ờ đáp: “Để ngày sau tiện làm đại sự.”
Lão ngũ lại nhìn sang quyển du ký: “Đại tỷ, tỷ viết gì vậy? Sao đệ đọc không hiểu?”
“Ký hiệu riêng của ta đấy.” Thật ra là tiếng Trung giản thể, dù nàng biết chữ thông dụng trong giới tu tiên, nhưng vẫn quen dùng bảng chữ mình quen nhất khi tiện tay viết lách du ký.
Tân Tú trả lời xong bỗng nghĩ đến chuyện gì, nàng để bút xuống nhìn lão ngũ: “Lão ngũ, thực ra có chuyện này ta muốn thương lượng với đệ.”
Lão ngũ: “Đệ… Đệ không biết, đệ không biết mình thích gì, có vị sư huynh nói đệ có tài y đạo, mới bảo đệ thử xem.”
Tân Tú gật đầu: “Ra vậy, nói cách khác không theo y đạo với đệ cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
“Vậy đệ nghe đại tỷ đi, học y không cứu được thế nhân, chẳng bằng đệ đổi sang nghiên cứu nông nghiệp thử?”
Lão Ngũ: “… Dạ?”
Tân Tú dịch ghế tới chỗ hắn, nàng chỉ tay vào một khu vực rất rộng trên địa đồ: “Đệ nhìn này, đây là những chỗ đại tỷ đã đi qua.”
Lão ngũ không khỏi trầm trồ: “Đại tỷ lợi hại thật, đã đi nhiều nơi thế rồi.”
Tân Tú: “Ta đi nhiều nơi như thế, gặp được muôn vạn kiểu người, lại nhận ra một vấn đề.”
Lão Ngũ: “Vấn đề gì vậy?”
Tân Tú: “Trên cơ bản mọi người đều rất nghèo.”
Thấy lão ngũ lại tỏ ra ngơ ngác, Tân Tú cười: “Đệ biết vì sao khi chúng ta hành tẩu dưới nhân gian luôn chứng kiến rất nhiều chuyện ác không? Ta cảm thấy nguyên nhân chủ yếu do mọi người quá nghèo, không được ăn no mặc ấm, con người dẫu có yếu đuối đến đâu chăng nữa, vì được sống tiếp đều có thể trở nên dã man hung tàn.”
“Nên ta muốn thấy mọi người đều được ăn no.”
Tân Tú nói câu này tùy tiện như đang nói đùa, nhưng lão ngũ nghe mà sững người, ngạc nhiên đến độ không nói thành lời.
“Chuyện này… chuyện này sao làm được đây, trên đời này nhiều người như thế, đại tỷ, việc này khó lắm.”
Tân Tú cười to: “Quả thực rất khó, nên ta mới hỏi đệ có muốn giúp hay không. Sản lượng lương thực của họ quá thấp, rất nhiều nơi không có đất đai thích hợp trồng được lương thức ăn đủ no, chủng loại lương thực cũng ít, đây đều là vấn đề. Đệ sở hữu linh căn hệ mộc, trước kia ta thấy đệ làm ruộng có vẻ vui, mà lại đệ cũng có tài trong nghề này, nên ta mới hỏi đệ có muốn thử gây trồng những lương thực có thể kết nhiều trái, tìm ra lương thực trồng được ở tất cả mọi nơi dưới trần gian hay không?”
Tân Tú đã nảy sinh ý tưởng này từ lâu.
“Đệ thấy đấy, nhiệm vụ của đệ chẳng phải là cứu sống một trăm người ư, nếu đệ quả thực gây trồng được loại lương thực như thế đâu chỉ cứu một trăm người, quả thực có thể cứu ngàn vạn người trên thế gian!” Tân Tú vung tay: “Nếu chọn mục tiêu thì cứ chọn cái gì to lớn vào.”
Lão ngũ đến kinh hãi với tư tưởng quái lạ của nàng, thiếu niên này tuy đã từng tu tiên nhưng vẫn không có “vọng tưởng” và “dã tâm” lớn đến thế, nhưng lạ là trái tim hắn lại đập lên thình thịch, hắn lắp bắp hỏi: “Thế nhưng, nhiệm vụ của đệ chẳng phải là chữa khỏi một trăm người ư?”
Tân Tú: “Không phải, nhiệm vụ của đệ là cứu sống một trăm người, tổ sư gia lại không nói đệ phải cứu một trăm người bằng y thuật.”
Đột nhiên Tân Tú thấy rất thú vị, bởi vì nguyên văn tổ sư gia nói là “cứu sống” chứ không phải “cứu chữa” mang tính định hướng rõ ràng.
“Đệ thấy chưa, nhiệm vụ của đệ còn không có thời hạn, chẳng phải rất khéo hay sao. Tổ sư gia cho chúng ta rời núi mà không chỉ dẫn kỹ càng, có lẽ là để tự ta tìm đường, dẫu là con đường hoàn thành nhiệm vụ hay đường đời sau này của ta.”
Lão Ngũ: “Ôi.”
Hắn nghe Tân Tú nói thế càng thêm kích động, mặt đã đỏ bừng, “Nhưng mà đại tỷ, chuyện lớn như thế chắc phải rất lâu mới hoàn thành được, đúng không?”
Dẫu làm gì Tân Tú cũng tỏa ra sự tự tin lạ lùng, lần nào cũng vậy: “Sợ gì, mình tu tiên cơ đấy, ít nhất phải sống thêm được mấy trăm năm, nếu may thì sống cả ngàn năm đâu phải chuyện không thể, có nhiều thời gian như thế ta không tin mình không làm được. Hơn nữa…”
Nàng cười ha hả: “Hơn nữa, chẳng phải mình còn nhiều huynh đệ tỷ muội thế ư? Nhóm lão nhị chắc chắn sẽ giúp, Thục Lăng của mình cũng nhiều sư huynh sư tỷ sư thúc sư bá như vậy, còn sợ không tìm được người giúp hay sao?”
Lão ngũ lại ồ lên, “Nhóm nhị ca, phải rồi, còn nhóm nhị ca nữa.”
Tân Tú đếm cho hắn xem: “Đệ biết lão lục đấy, con bé tới Cửu Công Học Cung làm thầy kẻ khác. Nếu dạy dỗ cẩn thận sẽ ra biết bao nhiêu nhân tài trị quốc, hơn nữa quốc gia dưới nhân gian này nhiều như thế, nghe nói phía Nam còn có chiến loạn, chục quốc gia lớn lớn bé bé thường xuyên đánh nhau túi bụi, để ta xem con bé có dạy ra vị đế vương nào thống nhất được thiên hạ không.”
Lão ngũ: “Tại sao phải thống nhất chứ?”
Tân Tú: “Bởi vì muốn trật tự thì phải thống nhất, cần phải kết thúc chiến tranh. Kế hoạch này của ta, nếu chỉ dựa vào mấy đứa bọn mình biết làm đến ngày tháng năm nào. Nếu muốn mọi người được sống tốt thì đương nhiên cần người phàm phối hợp, đơn giản là, ta cần chính quyền dưới nhân gian phối hợp.”
“Có lương thực sản lượng cao vẫn chưa đủ, ta còn cần những công cụ giúp làm nông dễ dàng hơn. Bên cạnh đó là những công trình thủy lợi cỡ lớn, riêng này có thể tìm lão tứ, hắn thân là đồ đệ của Thiên Công sư thúc sao có thể chỉ học làm Thiên Cung, làm những điều tạo phúc cho dân chẳng phải tốt hơn, thú vị hơn ư.”
Lão ngũ nghe tới mê mẩn, hỏi: “Còn nhị ca và tam tỷ thì sao?”
Tân Tú ung dung đáp: “Làm nông thì đồng ruộng phải phì nhiêu. Ta từng thấy rất nhiều mảnh đất cằn cỗi bị lãng phí. Chẳng phải lão nhị muốn nuôi rồng à, sau này hắn có rồng thực thì để hắn đi thay đổi đường sông, đất đai không đủ phì nhiêu thì tự ta nghĩ cách. Nếu lão nhị không có rồng mình còn có lão tam, lão tam hệ Thủy, có con bé cũng thế thôi.”
“Đợi đến khi phần lớn người trần đều được ăn no mặc ấm sẽ có cơ sở tiếp thu giáo dục, càng ngày càng nhiều người thoát khỏi cảnh dã man lạc hậu, nhiều đời nối tiếp nhau, tuy cái ác chẳng thể biến mất, nhưng đời rồi sẽ tốt hơn.”
Tân Tú nói tới đây tựa lưng lên ghế: “Tới lúc đó ta hành tẩu ở nhân gian, sẽ không thường xuyên thấy nữ tử vô tội bị coi như tế phẩm, bé gái không bị vứt bỏ dễ dàng, nam tử chẳng vì khốn khó không nuôi nổi gia đình mà tự sát, bệnh nhân không được cứu chữa phải ăn thịt người… Những người này đều sẽ biến mất.”
Ban đầu nàng nghĩ nhiều như thế, chỉ vì muốn một nhân gian rộn ràng đầy thiện ý, nếu vậy nàng mới có thể vui vẻ chơi bời, ai ai đều dám ra ngoài du ngoạn nhân gian.
Càng nghe nàng nói mắt lão ngũ càng sáng, cuối cùng vẻ lo lắng trong mắt cũng biến mất, đôi mắt hắn lại trong ngần như thuở ban đầu.
“Vậy, đệ…. đệ làm được!” Hắn lấy hết dũng khí nói ra câu ấy.
Tân Tú bật cười, nàng giơ ngón cái với lão ngũ, cũng nói: “Ta làm được.”
Lời tác giả:
Có chương nọ Tân Tú nói mình loáng thoáng nảy ra một ý, đây chính là hình thức ban đầu của ý tưởng này (Đoạn cuối chương 34).
Editor: Sư phụ cưng nựng bảo bọc đồ đệ nhất, đồ đệ lại tự lập nhất~