Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 45: Tú “muốn gì được đó”

Edit | 4702i.

Tân Tú dắt trâu ra khỏi Hạng Mao, nghĩ xem tiếp theo mình nên đi đâu. Địa điểm truyền tin của nàng bao gồm Tiên Tây, Cựu Ô, Hạng Mao, hiện tại Hạng Mao đã xong, chỉ còn Tiên Tây và Cựu Ô.

Tân Tú: “Ngưu đạo sĩ, ngươi có biết Tiên Tây và Cựu Ô ở đâu không?”

Ngưu đạo sĩ: "Ta không biết."

Tân Tú: "Ồ.”

Ngưu đạo sĩ nghe nàng ồ lên đã thấy căng cả da đầu, “Lần này ta không biết thật, các loại tiên sơn phúc địa có phải thích tìm là tìm được đâu, ta chẳng qua may mắn học lỏm được ít pháp thuật thôi.”

Tân Tú đột nhiên nảy ra ý này: “Ngươi nói xem, ta có nên đi khắp nơi tung tin nhảm bôi đen Tiên Tây với Cựu Ô không nhỉ, nếu như tu sĩ hai chỗ đó nghe được có khi sẽ chủ động tới tìm ta tính sổ, đến lúc đấy là ta biết địa chỉ của Tiên Tây với Cựu Ô rồi.”

Ngưu đạo sĩ cố ý khen: “Đúng là diệu kế! Chủ động đi tìm không bằng chờ người ta tới tìm mình.”

Tân Tú vỗ đầu Ngưu đạo sĩ: “Lão già nhà ngươi xấu tính lắm, ngươi muốn ta chết đúng không, biện pháp ngớ ngẩn vậy còn khen.”

Ngắt một bông hoa vàng ven đường, Tân Tú dùng cách tùy tiện nhất để quyết định, nàng ngắt cánh hoa rồi đếm số, số lẻ thì tới Tiên Tây, số chẵn tới Cựu Ô, cuối cùng đưa ra kết luận.

Tân Tú: “Đi Tiên Tây trước vậy.”

Nàng ném cuống hoa trên tay xuống, ra chiều xúc động: “Thực ra nhiệm vụ truyền tin này cũng không khó, ta mất chưa tới một năm đã hoàn thành một phần ba nhiệm vụ, hoàn toàn không cần mất tận mười năm làm nhiệm vụ mà.”

Nói xong nàng ngưng một lát, ngẫm lại lời mới rồi: “... Đột nhiên ta thấy không ổn lắm, cứ như lại tự tạo flag gì ấy, tiếp theo nhất định sẽ xuất hiện phiền phức trắc trở gì khiến ta không thể thuận lợi tìm được Tiên Tây cũng nên.”

——

Trong Hạng Mao Sơn, Quỷ Mẫu Ân Lang nhìn bức thư trước mặt, gương mặt nam tử rất tầm thường sa sầm. Hắn cả giận nói: “Sao lại bị trà trộn vào rồi! Lại còn là tu sĩ Thục Lăng!”

Hắn đọc lại nội dung thư, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cao giọng mắng một câu: “Thứ khốn khiếp!”

“Đệ tử Thục Lăng không có nấy một đứa tốt đẹp, đi bắt ả đệ tử Thục Lăng to gan lớn mật dám xâm nhập vào Hạng Mao về cho ta!”

Nhóm Quỷ Sư bên dưới vâng lệnh rời đi, họ thả ra một đám binh lính bồng bềnh từ trong bình, chỉ trong chớp mắt đã bay rợp trời. Từng mảng từng mảng hồn màu trắng bay ra khỏi Hạng Mao Sơn, nhìn từ nơi xa tự một đám bạch điểu rời tổ.

——

Mà trong hang yêu, cuốn chiếu yêu rốt cuộc cũng bẩm chuyện của Thâm Đồ yêu vương cho yêu vương có thù với Thân Đồ Úc.

“Ngươi nói thực đấy phỏng?”

Du Nhan chật vật phủ phục dưới mặt đất, nửa người dưới của hắn vẫn là cơ thể cuốn chiếu, “Du Nhan nói đều là thật, không biết tại sao Thâm Đồ yêu vương nọ lại dùng thân thể nhân loại và đi theo một nữ tử nhỏ tuổi, y còn nói đó là đồ nhi của y.”

Vẻ mặt Hồng Giao yêu vương có phần dữ tợn: “Lúc trước Thâm Đồ mưu phản hang yêu của chúng ta, còn giết chết Hổ yêu vương, khiến chúng ta mất mặt quá thể, thù này không thể không báo. Nếu y vẫn trốn dưới trướng lão già Linh Chiếu của Thục Lăng nọ có lẽ chúng ta không làm gì được y, nhưng y đã chủ động mò ra, đương nhiên chúng ta phải báo thù cho lão Hổ!”

Dung mạo của Trĩ Kê yêu vương hết sức diễm lệ, dưới ánh đèn mê ly của hang yêu nghiễm nhiên càng là bậc đại mỹ nhân sắc nước hương trời, hắn mở mắt, lười nhác nói: “Đã lâu thế rồi, ta lười chẳng muốn quan tâm nữa, nếu A Long muốn thì tự dẫn quân của mình mà đi.”

Hồng Giao yêu vương rất không hài lòng với thái độ tiêu cực của hắn, “Kê Mao, chẳng lẽ ngươi lại sợ tên ngốc Thâm Đồ! Lại không dám đối địch với y!”

Trĩ Kê yêu vương: “Ta thấy ấy hả, ngươi mới sợ y thì có. Nếu ngươi thực không sợ thì tự mình đi báo thù đi, cứ kiên quyết phải kéo theo mấy kẻ bọn ta củng cố lòng can đảm làm gì.”

Hồng Giao yêu vương giận dữ đứng dậy, “Loài chim các ngươi thật nhát gan!”

Trĩ Kê yêu vương thậm chí còn không thèm động đậy, “Chậc, ngươi thích nói gì thì nói.”

Hồng Giao yêu vương chán nản, quăng vỡ một chiếc chén ngọc của Trĩ Kê yêu vương rồi rảo bước. Hắn rời khỏi hang động của Trĩ Kê yêu vương, hóa thành hồng giao bay tới bên hồ.

Trong hồ có một hòn đảo, Quy yêu vương ngụ tại nơi đây, đã nhiều năm rồi nàng ta chưa chuyển ổ. Bởi đã lâu rồi không nhúc nhích nên trên mai rùa mọc đầy hoa cỏ cây cối, cứ vậy mà thành đảo. Yêu quái tầm thường không dám bén mảng tới hòn đảo này, chỉ có một đám chim bình thường vô tri vô giác xây ổ bên này, Quy yêu vương cũng mặc kệ bọn chúng.

Hồng Giao yêu vương quẫy nước trong hồ hồi lâu mới đánh thức được Quy yêu vương thích ngủ, hắn kể chuyện Thâm Đồ cho nàng ta nghe, “Ngươi có muốn đi báo thù cùng ta không?”

Quy yêu vương chậm chạp hỏi hắn: "Thâm Đồ, là ai?"

Hồng Giao yêu vương không thể nhịn được nữa, giận dữ: “Ngươi ngủ đến ngu rồi à! Cả Thâm Đồ cũng không nhớ rõ! Chính là kẻ lúc trước đã giết lão Hổ!”

Quy yêu vương là yêu lớn tuổi nhất trong số họ, nàng ta sống lâu nhất, những yêu khác trong mắt nàng ta đều là trẻ con, nên Quy yêu vương cũng không giận trước thái độ của Hồng Giao, mà chỉ rụt đầu về mai rùa, mặc Hồng Giao yêu vương trút giận, rốt cuộc đành chịu thua bay đi.

Hồng Giao yêu vương thất bại liên tiếp, tức giận tới mức thét dài giữa rừng. Trong rừng lập tức có rắn thò đầu ra khỏi nhánh cây, trả lời bằng những tiếng xì xì.

Biết được chỗ của Báo yêu vương từ phía thuộc hạ, Hồng Giao yêu vương hùng hổ đi theo phương hướng được chỉ, nhìn thấy con báo đốm đang nằm trên chạc cây, Hồng Giao yêu vương nhảy xuống biến thành hình người, hằn học đá vào đại thụ: “Báo Bạo!”

Con báo đốm liếc hắn, lại ngả đầu vào hai chân trước, “Có ngày nào ngươi không tức giận không được à.”

Hồng Giao yêu vương kìm giận, kể chuyện của Thâm Đồ cho hắn. Với việc Báo yêu vương liệu có bằng lòng cùng hắn đánh Thâm Đồ không, Hồng Giao yêu vương không chắc lắm, cho nên hắn mới tìm Báo yêu vương cuối cùng. Lúc trước khi Thâm Đồ còn ngụ tại hang yêu, Báo yêu vương và Thâm Đồ ở chung nhiều nhất, hai người họ đều thích nằm trên tàng cây, một kẻ ngẩn người một kẻ nghỉ ngơi, một nằm trên chạc cây cao một nằm dưới chạc cây thấp, quan hệ khá tốt đẹp.

Ai ngờ Báo yêu vương lập tức đồng ý: “Đi chứ, trận chiến nọ ta chưa thắng được y, lần này nhất định sẽ thắng.”

Lúc này Hồng Giao yêu vương mới phấn chấn trở lại, hắn tuyên bố: “Vậy thì tốt, trước tiên cùng nhau đuổi bắt Thâm Đồ, tìm ra tung tích của y rồi bắt y về báo thù cho lão Hổ!”

Hồng Giao yêu vương lại tìm Du Nhan đang chờ tại cửa hang, nhét yêu khí vào cơ thể hắn khiến hắn có thể trở về hình người, “Du Nhan, không phải ngươi đã nói ngươi có thể cảm nhận được hành tung của sư đồ bọn chúng ư, vậy ta cho ngươi tiên phong tới cản chúng lại, rồi chờ bọn ta tới!”

Du Nhan nhận được yêu khí của Hồng Giao yêu vương, khôi phục chút ít yêu lực mới mừng rỡ quỳ gối: “Đa tạ Giao yêu vương!”

Nơi dãy núi hang yêu cư ngụ, những tiếng tru tiếng thét vang lên hết đợt này đến đợt khác, rắn, côn trùng, chuột kiến rời khỏi núi, tản ra mặt đất rộng lớn.

——

Tân Tú đi ngang qua một tòa đạo quan, thấy sắc trời không còn sớm mới dự định vào trong tá túc.

Ngưu đạo sĩ chết sống không chịu vào trong.

Tân Tú: “Sao đấy, ngươi lại quen người trong đạo quán này à?”

Ngưu đạo sĩ nhìn lên trời, không nhìn nàng cũng không trả lời.

Tân Tú đã hiểu: “Xem ra lại có thù oán nữa rồi.”

Ngưu đạo sĩ hừ hừ.

Tân Tú: “Vậy ngươi đợi ở đây đi, chính ta vào nghỉ, ngươi tùy tiện tìm bãi cỏ dưới chân núi ngủ tạm nhé.”

Ngưu đạo sĩ: Nếu không phải bị cái xiềng xích kỳ quái kia kiềm cổ, lão phu chạy trốn lâu rồi!

Tân Tú đi hết mấy chục cấp bậc thang, lại gần gõ cửa. Từ quy mô của đạo quan này, với độ sạch sẽ của thềm đá ngoài cổng lớn thì đây hẳn là một tòa đạo quan khá có địa vị.

Đạo quan của thế giới này không giống với đạo quan ở thế giới cũ của nàng lắm, đại bộ phận đạo quan ở nơi này cung phụng Huyền Linh lão quân từ thời ban sơ, vị Đạo Tổ có tên hoàn chỉnh siêu dài tới tận mười mấy chữ ấy không biết tột cùng là thần thánh phương nào, Tân Tú không rõ, nàng từng hỏi các sư huynh sư thúc mà vẫn không nhận được đáp án chính xác, có người nói là tiên nhân từ rất lâu về trước, có nói là thần linh trời sinh, nhưng dẫu thế nào thì hiện tại môn đệ của ngài đã vắng vẻ không còn một kẻ truyền thừa.

Cho nên hiện tại những đạo quan như thế, hầu như chỉ biết ít thuật luyện đan, thuật khinh công, khỏe hơn người bình thường chút ít. Còn có vài đạo quan lại lấy danh nghĩa đạo quan, mà cung phụng những dã thần chẳng biết ở đâu ra.

Một nữ tử độc thân như Tân Tú tới xin được tá túc cũng không bị các đạo sĩ trong đạo quan này từ chối, họ còn rất lễ tiết chuẩn bị đồ ăn cho nàng, thậm chí còn có cả hoa quả sau bữa ăn. Thứ ấy nhìn rất giống lê, ngửi cực kỳ thơm.

“Đây là thứ quả do quan chủ của chúng ta tự tay trồng, tên là nhân sâm, chữa được bách bệnh. Nữ khách tới đây đúng lúc nhân sâm chín, quan chủ nói nữ khách và đạo quan ta có duyên, nên tặng ngài một quả.” Đạo sĩ trẻ tuổi nói.

Tân Tú vốn đã định ăn rồi, nghe thế lại ngưng. Nhân sâm? Quan chủ của các ngươi có xem Tây Du Ký không?

Tân Tú: “Xin hỏi, đây có phải Ngũ Trang đạo quan ở núi Vạn Thọ? Quan chủ các ngươi phải chăng tên Trấn Nguyên Tử?”

Đạo sĩ trẻ tuổi không biết nàng đang nói gì, tỏ ra mù mờ: “Không phải, chúng ta là Đan Vân đạo quan, quan chủ là Tất chân nhân.”

Tiễn đạo sĩ kia đi, Tân Tú nhìn quả nhân sâm nọ một hồi, không muốn ăn lắm bèn thuận tay nhét nó vào túi bách bảo. Nàng nằm trên giường đến nửa đêm lại bị gấu trúc Doraemon đánh thức, có người sống tới gần nơi này, đã đợi sẵn ngoài cửa.

Tân Tú dám một thân một mình tá túc khắp nơi, còn dám ngủ ngon ngay trong địa bàn của người khác hiển nhiên là vì đã chuẩn bị trước, gấu trúc Doraemon sư phụ cho nàng chính là người thủ vệ rất xứng chức, lúc nàng nghỉ ngơi nó sẽ ngồi yên bên đầu Tân Tú canh chừng xung quanh giúp nàng.

Tân Tú ngồi dậy, thấy có bóng đen ngoài cửa sổ bèn nghĩ thầm, còn tưởng là đạo quan tốt nhiệt tình hiếu khách, có một nhóm đạo sĩ chu đáo lễ phép, hóa ra đều là giả.

Ngoài cửa phòng Tân Tú, hai đạo sĩ tay cầm dây thừng và bao tải, chúng khẽ thì thào với nhau.

“Chắc ả ngủ say rồi, bây giờ chúng ta vào trong trực tiếp bắt ả là được.”

“Nữ tử yếu đuối như thế sao quan chủ còn phải lãng phí nhân sâm trên người ả, cho dù không cần nhân sâm khiến ả bất tỉnh thì chính chúng ta cũng bắt ả được.”

“Nghe lời quan chủ chắc chắn không sai đâu, quan chủ xưa nay chưa từng nhìn nhầm bao giờ, người nói nữ tử này không đơn giản thì ắt là thế, huống chi cũng chẳng phải là lãng phí nhân sâm, dầu sao ả đã ăn hết, chờ tới khi ả bị luyện thành nhân đan đi, đan dược ấy chữa bệnh hiệu quả hơn nhiều.”

Hai người đang nói dở, bỗng cảm thấy một bàn tay mảnh dẻ đặt trên cổ mình, nữ tử vốn nên mê man trong phòng lúc này tóc tai bù xù đứng sau lưng họ, nói: “Chỗ các ngươi dùng người để luyện đan hả?”



Nửa đêm, trong đạo quan bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, sau đó cháy lên bừng bừng, lửa đỏ rực cả trời, tới tận sắp bình minh lửa mới tắt, chỉ còn lại làn khói xanh lượn lờ tan đi trong ánh nắng mai.

Tân Tú ngáp dài ra khỏi đạo quan, nàng thản nhiên đi hết một hàng dài bậc thang, dẫn Ngưu đạo sĩ từ trong rừng cây ra ngoài.

Ngưu đạo sĩ thấy tường ngoài của tòa đạo quan hãy còn lành lặn nhưng cổng lớn lại không đóng, qua đó mà thấy tàn tích bên trong.

Tân Tú ngồi lên lưng trâu, nàng phàn nàn: "Cả đêm chẳng được ngủ ngon.”

Ngưu đạo sĩ cười gượng: "A, ha ha."

Tân Tú: “Ngươi biết trong này là một nhóm theo tà đạo nhỉ, sao không nhắc ta gì thế, hử?”

Ngưu đạo sĩ lẩm bẩm: “Chẳng phải ta tin rằng ngươi có thể ứng phó được chuyện nhỏ như thế à, ha ha.”

Tân Tú: “Chậc, thấy lò luyện đan của chúng mới chợt nhớ ra, hình như nó rất giống với loại ngươi dùng lần đầu tiên ta gặp ngươi, cho nên, sở dĩ ngươi quen đám đạo sĩ này là bởi ngươi cũng ở nơi đây trộm thuật luyện đan của người ta à?”

Ngưu đạo sĩ: “Ta chỉ mượn xem qua thôi, thuật luyện đan của chúng sai be bét, học chúng, chi bằng ta tự nghĩ ra còn hơn.”

Tân Tú khoát tay lên cổ trâu, nàng cười: “Ngươi phải thấy may vì không học thuật luyện đan của chúng, bằng không, lần đầu gặp nhau ta đã giết ngươi rồi.”

Vài ngày sau Ngưu đạo sĩ đều rất nghe lời, rốt cuộc cũng không dám lừa nàng nữa.

Mấy ngày tiếp đó Tân Tú đều không gặp phải chuyện gì, ngày nào lên đường cũng ngồi trên lưng trâu gà gật, nàng nhịn không được mới nhìn trời mà than thở: “Chán thật đấy, chẳng có chuyện gì thú vị cả.”

Chuyện thú vị lập tức xảy ra với nàng.

Quỷ Sư của Hạng Mao dẫn theo một đại quân tử hồn và thi thể đông không kể xiết đuổi kịp nàng. Một nhóm yêu quái chẳng biết ở đâu ra la hét báo thù, cũng chặn nàng lại.

Lời tác giả:

Tú: Chán quá, có chuyện gì thú vị không thế.

Tui: An bài.