Du Nhan chạy khỏi quỷ trấn mấy dặm mới dám hiện nguyên hình, giờ phút này hắn bị thương nặng, ngay cả hình người cũng không duy trì nổi, từ phần eo trở xuống là thân thể cuốn chiếu màu đen, dưới cánh tay còn có mấy đôi xúc tu, nhưng ít ra thì vẫn còn sống.
“Nếu không phải từ trước may mắn ăn được Chu Tiên Thảo có thể giúp ta cải tử hoàn sinh, hôm nay có lẽ đã chết chắc ở đây.” Hắn chưa tỉnh hồn, hằn học thọc ngón tay vào sâu đất bùn: “Thâm Đồ yêu vương! Thù này Du Nhan ta không báo không được!”
Dù không biết tại sao y lại ra ngoài với bộ dạng thế kia, nhưng tu vi trong thân thể này của Thâm Đồ yêu vương hiển nhiên không thể đối phó được với nhóm yêu vương có thù với y, nếu hắn báo tin Thâm Đồ yêu vương cho chư yêu tại hang yêu… Du Nhan nở một nụ cười dữ tợn, “Dù không giết được ngươi, thì ta cũng phải cho ngươi biết mùi chật vật chạy trốn là thế nào.”
Dứt lời, hắn liếc về phía quỷ trấn với vẻ phức tạp, rồi cong ngón tay, ngoảnh lại chui vào trong đất bùn mất tăm.
Tân Tú giả bộ mới tỉnh bước ra khỏi phòng, thấy đại lão đang ngồi cạnh cửa thất thần nhìn một gốc cây khô mọc ngoài sân, dường như là đang ngẩn người. Gió nhẹ phất qua khiến làn tóc đen bên má y bay bay, nghiễm nhiên như một pho tượng mỹ nhân.
Người đẹp nên cả lúc ngẩn người cũng khác người thường nốt, Tân Tú kìm xúc động muốn huýt sáo mà lại gần nói: “Ô Ngọc, ta nghỉ ngơi xong rồi. Bây giờ huynh còn muốn đi làm gì không, có cần ta giúp không?” Thái độ ân cần chẳng khác nào nam sinh theo đuổi bạn nữ thời đại học.
Lúc đầu Thân Đồ Úc còn chưa kịp nhận ra đồ nhi gọi mình, thân người của y căn bản không cần giao tiếp với con người nên không cần có tên riêng, cái tên Ô Ngọc là hôm qua lúc đồ đệ hỏi y tiện mồm bịa ra.
Thân Đồ Úc đứng dậy: “Không cần, ngươi nên đi khỏi đây thôi.” Tuy nói đã giải quyết xong cuốn chiếu yêu nhưng nơi này còn không ít Địa Hành Thi và Phi Đầu Quỷ, quả thực không thích hợp để ở lại lâu.
Tân Tú thấy mỹ nhân từ chối mình rất lạnh lùng, như thể chuyện họ giao lưu suốt tối qua chưa từng xảy ra lại càng thêm hứng thú với y, đúng rồi đấy, nàng là người dung tục vậy thôi, cứ thích cái kiểu nói năng lạnh lùng thế cơ. Người ta càng lạnh lùng với nàng, nàng càng tò mò muốn biết đối phương nhiệt tình lên thì trông sẽ thế nào.
“Hẳn là huynh còn muốn đi giải quyết Địa Hành Thi và Phi Đầu Quỷ trong trấn nhỉ, dù tu vi của ta thấp nhưng ít nhiều cũng có thể giúp một tay, hay ta đi với huynh nhé?” Tân Tú tính toán, đại BOSS đã bị đại lão solo xong, còn thì nàng chắc chắn phải theo y mới được, trước tiên xây dựng tình cảm đồng đội cơ sở đã. Đương nhiên không “hẹn” được người ta thì đi theo đại lão ăn chực ít kinh nghiệm cũng tốt.
Thực tế Thân Đồ Úc không định giải quyết đám đó, nhưng thấy đồ đệ tích cực như thế y lại không nói được gì. Không phải tu sĩ nào cũng thích dẹp chuyện bất bình như Tân Tú, với rất nhiều tu sĩ mà nói, những điều ấy thuộc về “hồng trần thế tục”, cái gì cũng nhúng tay vào ắt sẽ ảnh hưởng tới chuyện tu hành.
Y nghĩ, có lẽ do đồ nhi vẫn còn nhỏ tuổi, lại tu hành không được bao lâu nên mới hăng hái và thiện lương như thế. Đã vậy, y là sư phụ phải bảo vệ con bé là lẽ đương nhiên.
Hai sư đồ mỗi người nghĩ một nẻo, cùng tự cho rằng đối phương là “một người lương thiện” sau đó cùng nhau đi xử lý Địa Hành Thi và Phi Đầu Quỷ trốn ở mọi nơi trong trấn.
La đạo sĩ thấy họ định đi cũng tự giác đuổi theo, nhưng Tân Tú đi đằng sau lại liếc lão: Bóng đèn thì ở lại đê, đừng có mò ra.
La đạo sĩ:???
Nhãi ranh này bị làm sao đấy? Để lão ở đây một mình không sợ lão chạy à? Không đi thì không đi, lão cứ yên tâm ở đây ăn bơ làm biếng là được.
Tân Tú thành công tạo được cơ hội cô nam quả nữ ở chung, nhưng nàng chưa kịp bắt chuyện Thân Đồ Úc đã nói: “Chúng ta chia nhau ra xử lý đi. Ban ngày đám Phi Đầu Quỷ và Địa Hành Thi này yếu đi nhiều, ngươi sẽ tự ứng đối được thôi.” Nói xong bèn đi luôn.
Tân Tú: “…” Anh giai này thẳng* thế, ta thích.
(*) Thẳng ở đây là từ cụm thẳng nam, chỉ những người đàn ông cứng nhắc, không hiểu phong tình, không biết tán tỉnh con gái.
Một thân một mình nên nàng cũng không giả vờ giả vịt nữa, Tân Tú đạp bay một cái cổng, gào lên: “Quét sạch tệ nạn! Lăn hết ra đây!”
Phi Đầu Quỷ ẩn thân trong phòng bị kinh động, chúng như đám dơi giật mình, vội vã rời khỏi cơ thể bay phành phạch tới chỗ nàng, Tân Tú giơ chổi lên đập văng chúng ta, rồi dùng đao xiên cả đám thành một xâu. Lúc này nàng mới biết, hóa ra mấy cái đầu bay này ban ngày ngoan ngoãn đậu trên thân Địa Hành Thi, thế nhưng nàng hơi tò mò, nhiều Phi Đầu Quỷ như thế mà chúng vẫn có thể tìm được cơ thể gốc của mình ư, hay tìm bừa một cơ thể để nghỉ cho xong?
Một tay nàng cầm chổi một tay cầm đao, nàng thấy dưới tình huống này chổi còn hữu ích hơn đao nhiều, mà lại việc này cũng thú vị phết đấy chứ, hệt như đi bắt bướm. Chỉ một lát nàng đã cầm ra một xâu Địa Hành Thi và Phi Đầu Quỷ, đồng thời chồng chúng ra đất trống rồi bật lửa thiêu sạch.
Tối qua Ô Ngọc dạy nàng tạo cầu lửa nên giờ nàng bèn nhân cơ hội luyện tập luôn, cần cù chăm chỉ tạo hết quả cầu lửa này tới quả cầu lửa khác, thêm lửa không ngừng. Lửa lớn cháy rừng rực, khói độc từ xác lũ Địa Hành Thi khiến mắt Tân Tú đỏ bừng.
Khi Thân Đồ Úc về thấy đồ đệ đỏ vành mắt với đống lửa. Tân Tú nhận ra y đã về bèn ngoảnh đầu lại nhìn, mắt nàng vì bị khói hun mà chảy cả nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Thân Đồ Úc thấy đồ đệ khóc, y tới bên cạnh Tân Tú, dịu dàng xoa đầu nàng thay lời an ủi: “Những người này đã chết từ lâu, hồn phách cũng không còn nữa, bây giờ cứ coi như ngươi giải thoát cho họ đi, đừng buồn.”
Tân Tú đột nhiên được an ủi sững người, hóa ra đại lão Ô Ngọc thích kiểu đa sầu đa cảm này à, nghe cái giọng dịu dàng gượng gạo này đi, y đã cố gắng lắm rồi đấy.
Cơ hội mà mất là sẽ không quay lại nữa, nàng quyết định nhanh tay cầm lấy tay Ô Ngọc, ngẩng đầu nhìn y: “Ừm, ta biết rồi.”
“Chuyện đến đây là kết thúc rồi, Ô Ngọc, huynh cũng phải đi rồi nhỉ, liệu huynh có thể đi cùng ta một đoạn đường không? Ta còn muốn học nhiều thứ nữa từ huynh.” Những lời này có thể nói là vừa tế nhị vừa thẳng thắn, phàm là mắt Ô Ngọc còn bình thường ắt sẽ phát giác được tín hiệu ngầm rất mãnh liệt dưới cái vẻ ỷ lại của nàng.
Tiếc rằng, sư phụ Thân Đồ Úc xài filter* quá dày, dày đến nỗi không thể nhìn rõ mặt người được nữa, nên y hoàn toàn nghe không hiểu tín hiệu màu hồng của đồ đệ. Y chỉ thấy tiểu đồ đệ kéo tay mình nói muốn y đi cùng nàng một thời gian, nói nàng muốn học thêm vài thứ, cảm thấy đồ đệ thật là kiên cường, thật là cố gắng.
(*) Bộ lọc. Mấy cái filter làm đẹp trên Ins rồi các app chỉnh ảnh cũng có.
Lúc trước con bé đi một mình nhìn sung sướng tự tại đến vậy mà hóa ra vẫn rất sợ, vẫn muốn có bạn đi cùng, chẳng qua vì con bé quá kiên cường nên y mới tưởng nàng không biết sợ.
Thân Đồ Úc vốn định âm thầm đi theo bảo vệ Tân Tú, nhưng đồ đệ kéo tay y xin y đi cùng thế này, quả thực y không đành lòng từ chối.
Một lát sau, Thân Đồ Úc nói: “Một thời gian nữa ta sẽ đi.” Tạm thời đành đi theo con bé một thời gian vậy.
Tân Tú: Hoàn mỹ ~
La đạo sĩ biết vị mỹ nam tử thần bí kia sẽ cùng đi với họ liền câm như hến, trên đường đi không nói một lời.
Tân Tú níu lấy lông lão, hỏi: “Sao ngươi sợ Ô Ngọc thế, dù mặt trông hơi lạnh lùng tí nhưng huynh ấy có làm gì ngươi đâu.”
La đạo sĩ nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lão cả giận nói: “Ranh con như ngươi thì biết gì, lúc trước hắn định giết ta đấy!”
Tân Tú: “Ồ? Huynh ấy định giết ngươi hả? Vậy xem ra là người tốt rồi. La đạo sĩ à, ngươi không hiểu rõ bản thân ngươi rồi, người tốt kiểu gì cũng muốn giết ngươi đó biết không.”
La đạo sĩ trợn mắt há mồm nhưng không biết phản bác bằng cách nào.
Tân Tú chọc lão giận tới tròn mắt la mà vẫn cười, nàng thì thào: “Lúc Ô Ngọc dạy pháp thuật cho ta ngươi đứng cạnh nhìn mà học theo, học được có lời lắm đấy.”
La đạo sĩ sững người, lão nhìn nàng bằng ánh mắt rất phức tạp rồi quay đi không nói gì thêm.
Họ vẫn vào nghỉ chân trong miếu cổ tại thôn xóm hoang vắng nọ, Tân Tú nhìn Thân Đồ Úc đứng cách mình hơi xa, hỏi: “Gió lùa lạnh thật đấy, Ô Ngọc này, huynh có thấy lạnh không?”
Nếu y nói lạnh nàng sẽ có cớ hay gọi y tới ngồi sưởi ấm với mình, nếu y bảo không lạnh, nàng cứ bảo mình lạnh rồi vẫn có cớ hay gọi y tới ngồi sưởi ấm với mình.
Thân Đồ Úc không nói gì cả, y chỉ khoát tay tạo thêm hai đống lửa cho nàng, khiến Tân Tú bị vây quanh trong một vòng lửa.
Thân Đồ Úc hoàn toàn không nhận ra rằng đồ đệ có ý khác, mà lại y nghĩ, trước kia đồ đệ đều sưởi ấm bằng gấu trúc Doraemon, bây giờ y ở đây nàng không dùng Doraemon nữa hẳn bởi hãy còn cảnh giác, không muốn Doraemon lộ ra quá nhiều điểm đặc biệt trước mặt y. Cảnh giác thế là tốt.
Tân Tú: Cảm thấy mình hệt như một miếng thịt nướng vậy. M* kiếp, là tu tiên cản trở con đường theo đuổi mỹ nam của ta.
Trên đường đi Tân Tú sờ sờ quả lê rồi cắn một miếng, thấy Ô Ngọc nhìn mình bèn cười giơ quả lê ra: “Ô Ngọc, huynh muốn ăn không, ngọt lắm đấy.”
A, ăn chung một miếng lê kiến tạo bầu không khí mập mờ.
Thân Đồ Úc: “Không cần.”
Đồ đệ thật tốt bụng, chỉ có một quả lê con bé cũng phải chia cho người khác.
Tân Tú: Đúng là giai nhà lành, không có chút sơ hở nào sất.
La đạo sĩ cười trên nỗi đau của người khác: Lòng quân như sắt, xem ngươi làm được gì.
Tân Tú hiểu được ánh mắt của La đạo sĩ nhưng không nóng giận, nàng chậm rãi ăn hết quả lê rồi lại quay ra thỉnh giáo pháp thuật với Ô Ngọc tiếp. Mấy cái chuyện thả thính này không giỏi thì luyện tập thêm là được, mãi rồi cũng thành công thôi.
Hai người bước vào một thành nhỏ gần sông, trong thành rất ồn ào, một con kênh vắt ngang qua thành, giữa kênh rộng đủ để xuôi thuyền nan, hai bên bờ rộn rã rao hàng rồi bán hàng rong. Đã qua mùa đông, dẫu còn giá lạnh nhưng liễu bên bờ đã trổ sắc xanh tươi, trong sân nọ hoa đào nở sớm, rộ lên cả nhụy hoa.
Tân Tú thích nhất những chỗ náo nhiệt thế này, nhưng rất nhanh thôi, nàng nhận ra Ô Ngọc lại không thích chỗ nhiều người cho lắm, gương mặt của y trông càng thêm lạnh lùng, y cứ thế đi bên người nàng, không đụng phải bất kỳ ai cũng không nhìn bất kỳ ai, như thể bên người y không hề có ai vậy. Mỹ nam băng sơn là kiểu kinh điển muôn đời không hết hot, dù y có tỏ ra xa cách đám đông cả ngàn dặm thì vẫn cứ có người ngoảnh lại nhìn y, rồi chẳng biết từ bao giờ Ô Ngọc đã bị cả đám vây xem.
Tân Tú nghĩ thầm, bề ngoài của ta cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng đi trên đường cùng lắm chỉ thấy người ta ngoảnh lại nhìn nhiều thôi, sao lại không có người tới vây xem ta nhỉ?
Nàng dẫn Ô Ngọc qua con phố náo nhiệt nhất rồi rảo bước vào con hẻm vắng, nàng không đề cập tới sự khác thường của y mà chỉ nói: “Sắp tối rồi, chúng ta đi tìm quán trọ nghỉ một đêm nhé?”
Thân Đồ Úc: “Được thôi.”
Tân Tú bèn chỉ đặt một gian phòng, nàng rất vô tội dẫn Thân Đồ Úc vào phòng, trở tay đóng cửa lại rồi tỏ ra thành khẩn: “Trên người ta không có nhiều tiền nên mới chỉ đặt một gian phòng, huynh không để tâm đấy chứ?”
Thân Đồ Úc không để tâm, nhưng y cảm thấy hình như đồ đệ vừa sáng mắt lên thì phải.
Tân Tú liếc chiếc giường sạch sẽ của quán trọ, ám chỉ: “Giường này to thật…”
Thân Đồ Úc nhớ lại ngày ấy biến thành nguyên hình bị đồ đệ kéo lên giường ngủ chung, tay đồ đệ ôm lấy cổ y còn chân thì đạp y xuống dưới giường.
Thân Đồ Úc: “… Ngươi ngủ giường đi, ta không cần nghỉ ngơi.”
Tân Tú bưng nước nóng về rửa mặt, chỉ cách nhau có cái bình phong, thế mà Ô Ngọc ở bên kia vẫn không thèm ngẩng đầu, căn bản là người ta không muốn nhìn nàng.
Được lắm, chính nhân quân tử, ta thích.
Nàng xõa tóc ngồi trên giường, ôm chăn mền nhìn Ô Ngọc: “Huynh thật sự không tới đây nghỉ ngơi ư?” Nàng đã nói rõ thế rồi, cho dù là thẳng nam thuần khiết làm từ tám trăm cân sắt cũng phải hiểu được ý nàng chứ.
Tiếc rằng sư phụ đang dùng tài khoản phụ của nàng, lại là một con gấu trúc tận chín trăm cân, y vẫn không thể hiểu được ám hiệu của nàng mà còn cảm thấy đồ đệ quá ngây thơ, bị y cứu nên tin tưởng y đến thế, lòng thầm hơi sầu lo.
Thân Đồ Úc dạy dỗ đồ đệ: “Sau này ra ngoài đừng tin tưởng người khác dễ dàng như thế, phòng khi người ta có ý xấu.”
Tân Tú: “…” Xin lỗi, cơ mà giờ ta đang hy vọng huynh có thể có tí ý xấu đấy:)
Tân Tú nói thẳng: “Có phải huynh không thích ta không?” Nếu không thì cứ ngồi yên chẳng chút bối rối thế này vô lý quá, hoặc không thì y bị lãnh cảm, hoặc căn bản y chẳng có ý gì với nàng cả.
Thân Đồ Úc: “Sao ngươi lại nghĩ thế?” Quả thực y rất quý tiểu đồ nhi này, nếu không sao lại phải xuống tận đây bảo vệ nàng. Quả nhiên là tại vẻ bề ngoài cơ thể con người của y quá hung dữ, lúc dùng nguyên thân đồ đệ có bao giờ hoài nghi y yêu thương con bé thế nào đâu.
Tân Tú thấy y phủ nhận mới yên lòng, cảm thấy có lẽ mình nói năng tế nhị quá, cứ trực tiếp nói ra thì hay hơn bèn xuống giường giữ chặt tay Thân Đồ Úc: “Vậy ngủ cùng nhau đi.”
Gấu trúc yêu vẫn chưa hiểu nên hãy còn đang từ chối lời mời nhiệt tình của đồ đệ: “Không cần như thế, ta thực sự không cần nghỉ ngơi đâu, ngươi cứ độc chiếm cái giường này đi.”
Trong lúc hai người đang lằng nhà lằng nhằng trong phòng, bỗng nhiên có một bóng người đi xuyên tường mà vào phòng, ngắt ngang cuộc trò chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia của họ.
Lời tác giả:
Trong nhiều chuyện, gấu trúc yêu chỉ biết tu hành tại vùng rừng rú sâu xa quả thực không hiểu nhiều bằng đồ đệ lên mạng “đu đưa” suốt ngày.