Tân Tú phát hiện càng đi về phía nam, nàng dần dần cũng nghe hiểu tiếng dân bản xứ ở đó, tiếng địa phương nơi này khá giống với chỗ Tân gia ngày xưa nàng từng xuyên tới. Cùng lúc đó, thành trấn gần đây bắt đầu xuất hiện miếu của Linh Chiếu tiên nhân. Chỗ có miếu của tổ sư gia chẳng phải cũng là địa bàn của người ư, chỗ được tổ sư gia bảo vệ thì lại là địa bàn thuộc Thục Lăng quê mình rồi. Bỗng dưng nàng lại thấy nơi này thân quen tới lạ.
So với những nơi nàng từng đi qua thì bên này náo nhiệt hơn nhiều, dẫu cho thôn xóm bình thường cũng thấy được nhà lợp ngói xanh, tuy không đến nỗi khác biệt như trời đất so với những nơi ở phía bắc nhà đắp bùn mái lợp rơm, nhưng cũng đã chênh nhau rất nhiều.
Tân Tú dắt la vào thành, tiết trời rét đậm nên trên đường không có mấy người đi lại, đã vậy vào buổi hoàng hôn, dù có làm việc ở ngoài thì mọi người đều đã trở về đoàn tụ với gia đình, cùng vây quanh lò sưởi ăn cơm nói chuyện. Buổi đêm, trên con phố dài nhà nhà đóng cửa, chỉ có hai ba quán xá còn mở cửa, ánh đèn da cam hắt vào mặt tuyết ngoài đường khiến đêm đầy tuyết cũng nhuốm một màu ấm áp.
Tân Tú ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm từ trong quán ăn, nàng gấp chiếc dù đầy tuyết lại, phủi vài bông tuyết đậu bên vai xuống rồi vén rèm vải bước vào cửa hàng.
Trong tiệm có hai, ba bàn khách khứa, mỗi bàn đặt một chiếc bếp lò nhỏ đun đồ ăn trong nồi sôi sùng sục, khói bay phơ phất mang lại hơi ấm cho căn phòng. Tân Tú ngửi mùi biết họ đang hầm thịt bò bèn tới quầy gọi món.
“Hôm nay trừ thịt bò còn có cá hoa vàng tươi chiên giòn, khách nhân muốn gọi một đĩa không ạ?”
“Có chứ, mà có thức nhắm gì mới thì cho ta một đĩa.”
“Được rồi, trước tiên ngài cứ ngồi đợi chút đã, đồ ăn được bưng lên ngay đây ạ.”
Từ khi ra ngoài, đại đa số những người làm ăn mà Tân Tú gặp, nhất là những chỗ như quán ăn quán trọ thế này thì chủ quán đều là người rất nhã nhặn, lúc nói chuyện với người khác lúc nào họ cũng mỉm cười, cho dù lúc Tân Tú mới vào thấy bà chủ quán cãi nhau với trượng phu mà lông mày dựng ngược cả lên. Thì lúc nàng lại gần thị đã lập tức mỉm cười chiêu đãi nàng.
Lúc chọn đồ ăn cũng có trao đổi từ trước, nếu Tân Tú không hài lòng với món ăn có thể nói chuyện với chủ quán, chủ quán sẽ thảo luận với nàng xem nên nấu món đó thế nào, thế này không giống như ra ngoài ăn cơm, mà giống ngày xưa mỗi khi nàng về nhà sẽ bàn bạc với mẹ mình xem tối nay ăn gì. Nếu so với những nhà hàng chuyên nghiệp thời hiện đại thì chân chất hơn nhiều.
Tân Tú tìm một cái bàn hẻo gió ngồi xuống, bà chủ quán nhiệt tình và chu đáo bưng cho nàng trà nóng uống ấm người, rồi tiện mồm chuyện trò đôi câu.
“Ngoài kia tuyết mạnh như thế chắc lạnh nhỉ, mau uống ít trà cho nóng người đi.”
“Muộn thế này ra ngoài khó tìm chỗ nghỉ lại lắm, nhà ta cũng kiêm luôn nhà trọ, loạt phòng phía sau đều để cho khách thuê, khách nhân có cần cứ tùy thời gọi ta.” Sau khi chuyện trò xong không quên kiếm thêm kèo làm ăn.
Cái bếp nhỏ được đặt lên bàn, đồ ăn còn nóng hôi hổi cũng được bưng lên, Tân Tú xin thêm bà chủ một bầu rượu.
Nhắc tới rượu của thời đại này thì quả thực số độ không được cao lắm, mà lại quán ăn nhỏ như thế này cũng chẳng có loại rượu nào tốt, chẳng qua là uống cho đỡ nhớ mùi mà thôi, nàng muốn uống rượu là do đột nhiên nhớ đến câu “Rượu ngon mới cất một vò; Đất nung màu đỏ, hỏa lò sẵn kia”*, nên đang lúc có thú mới bổ sung thêm bầu rượu cho hợp cảnh.
(*) “Lục nghị tân phôi tửu/Hồng nê tiểu hỏa lô” – Vấn Lưu thập cửu (Bạch Cư Dị), mình sử dụng bản dịch của Trần Trọng Kim.
Tại thế giới cũ của nàng, khoảng thời gian này có lẽ đã sắp tới dịp Tết rồi, nhưng ở đây không có “Tết”. Địa vực rộng lớn thuộc những quốc gia khác biệt, từ ngôn ngữ đến chữ viết đều không thống nhất, phong tục lại càng khác nhau, những ngày lễ Tân Tú biết ở nơi đây hầu như đều không có.
Những lúc như thế, Tân Tú khó tránh khỏi cái cảm giác trống vắng trước cảnh đất trời lồng lộng, mà nàng lại là kẻ khách lạ tha hương một thân một mình.
Nhưng chờ đến khi ăn món thịt bò nhừ nhuốm vị tương nóng hổi vào bụng, cái cảm giác trống vắng chẳng biết đã bay biến đi đâu, nàng chỉ biết cảm thán đồ ăn thật là ngon, thịt bò ngon như thế mà lại khả ngộ bất khả cầu*, dù sao không phải quán ăn nào cũng nấu ăn hợp khẩu vị nàng, nhiều chỗ cứ như lấy nước lọc nấu đồ ăn, chẳng cho chút gia vị nào cả, nàng thực sự nuốt không trôi.
(*) Có những chuyện chỉ ngẫu nhiên mới có thể, cầu là cầu không được
Đang lúc ăn, Tân Tú chợt nghe tiếng người gào thét ngoài cửa, “Cứu mạng, có quỷ!”
“Có quỷ! A——”
Nàng ngoảnh lại, nhận ra những người khác trong quán dường như đã quen với cảnh này rồi, họ chỉ liếc ra cửa trong giây lát rồi lại tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Bà chủ quán cầm chổi ra, cười giải thích với Tân Tú: “Là tên điên bị quỷ mê hoặc tâm trí thôi, mỗi lúc hoàng hôn không giam được hắn nữa nên hắn mới chạy ra giữa đường gào thét, khách nhân không cần để ý.”
Nói xong thị bèn hằn học vác chổi ra mắng ầm ĩ, bảo tên nam nhân gào thét có quỷ cút mau, đừng có đứng đây dọa người ta. Tân Tú nghe tiếng bà chủ quán chửi đổng bèn bưng bát ra ngoài ngó ngó.
Ấy là một tên nam nhân miệng méo mắt lác, mồm há to, tay chân vặn vẹo run rẩy, đáng chú ý nhất là trên ngực hắn xăm hình ác quỷ dữ tợn trông y như thật, nhìn khá đáng sợ.
Thấy tên đó gào thét có quỷ điên điên khùng khùng, Tân Tú tò mò hỏi: “Bà chủ, trên ngực người kia là thứ gì thế?”
Bà chủ thấy nàng không sợ mà còn thấy hứng thú bèn kể cho nàng nghe:
“Đó là một tên lưu manh bị bệnh chốc đầu ở chỗ chúng ta, lúc xưa hãy còn tỉnh táo hắn cũng chẳng làm được việc gì tốt lành, về sau hắn định trộm đồ trong miếu tiên nhân nên bị ác quỷ trong miếu tiên nhân mê hoặc, biến thành cái vẻ điên điên ngốc ngốc này, ác quỷ đó nhập vào người hắn, mới khiến ngực hắn xuất hiện những hình thù kỳ lạ đáng sợ như thế.”
Tân Tú: “Trong miếu của tiên nhân có ác quỷ ư? Miếu là của tiên nhân nào thế?”
Chủ quán: “Miếu của Linh Chiếu tiên nhân chứ sao, trời ạ, miếu đấy của tiên nhân xưa linh nghiệm lắm, tiếc rằng sau có vị thư sinh bị ác bá bức hiếp treo cổ trong đó, nơi đấy bắt đầu có quỷ, mọi người vào miếu bắt đầu gặp xui xẻo, không phải mất tiền thì tự nhiên té ngã nên rồi cũng chẳng ai dám vào nữa, đành phải bỏ chỗ đó mà xây miếu ở nơi khác cho tiên nhân.”
Tân Tú: Miếu của tổ sư gia bị ác quỷ chiếm mất á?
Thế nàng nhất định phải đi xem mới được.
Cơm nước xong xuôi nàng lần tới cái miếu đó theo hướng dẫn của chủ quán. Nói là đã bỏ cái miếu đó đi rồi mà nhìn miếu vẫn rất sạch, mở cửa ra bước vào, trong đó dường như có người thu dọn quét tước sạch sẽ, thậm chí trước pho tượng của tổ sư gia còn thắp hương, bày biện hoa tươi đồ cúng.
Cái miếu bị ác quỷ chiếm đóng này thực sự có rách rưới như nàng tưởng đâu.
La đạo sĩ bực bội nói: “Ngươi cứ thấy chuyện bất bình là lại muốn chõ mũi vào à, trời đã lạnh còn tới đây bắt quỷ làm chi.”
“Ai bảo ngươi ta tới đây bắt quỷ hả.” Tân Tú đẩy lão vào trong miếu, “Ngươi dò đường trước đi, xem có nguy hiểm gì không.”
La đạo sĩ: “… Nhường ấy quỷ khí chỉ đáng là tiểu quỷ thôi, thậm chí còn chẳng bằng ả Phi Oán quỷ nọ.”
Thế nên Tân Tú nghênh ngang vào trong, trước tiên nàng dâng hương cho tổ sư gia, dù sao cũng coi như là ông nội nàng. Sau đó Tân Tú ngó xung quanh, cười nói: “Vị huynh đệ nào chiếm miếu tổ sư gia nhà ta, xin ra đây cho ta làm quen chứ nhỉ?”
Mới dứt lời, gió âm rít phần phật, tiếng quỷ khản đặc vang lên: “Cút đi!”
Tân Tú giũ một xấp bùa ra khỏi áo nhanh như làm ảo thuật, nàng ném bùa đi như phi phi tiêu, trong nháy mắt bùa dán đầy phòng, tiếng rít lập tức im bặt.
La đạo sĩ bàng quan đứng ngoài quan sát: “…” Đây là cách dùng bùa xốc nổi nhất lão từng thấy, rõ ràng dùng hai lá bùa là giải quyết xong, nàng cứ phải dùng cả xấp, lúc lão dạy có phải dạy thế đâu.
Nhưng rồi La đạo sĩ nhận ra dường như Tân Tú không dùng bùa linh trừ quỷ, mà là bùa trói. Hồn quỷ yếu như thế, kể cả oán khí cũng không có mấy cứ dùng bùa đánh chết là được, còn phải phí lòng trói nó lại làm gì, chẳng lẽ nhãi ranh này định hỏi cho ra nhẽ rồi mới quyết định có nên giết hay không ư?
La đạo sĩ thật sự không hiểu con nhãi kỳ quặc này, có đôi khi cực kỳ ác độc, lắm lúc lạ là lại không thể ra tay tàn nhẫn.
Một bóng người mờ mờ xuất hiện trong vòng tròn dán đầy bùa, nó như một con côn trùng bị giam vào chiếc lồng thủy tinh trong suốt, tìm mãi cũng không thấy lối ra nhưng vẫn phí công đâm sầm vào “tường”.
Tân Tú ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêm nghị hỏi: “Hình vẽ ác quỷ trên người nam nhân điên trong thành là do ngươi làm ra à?”
Cái bóng trong lồng thủy tinh chỉ lộ một đôi mắt dưới lớp tóc dài, hắn tỏ ra cảnh giác và rất kháng cự.
Tân Tú ôn tồn thương lượng: “Hình xăm đấy của ngươi đẹp thật đấy, hay ngươi xăm một cái cho ta đi, ta muốn xăm trên vai. Hình đây là xăm lên đúng không? Có phai màu không, giữ được bao lâu vậy?”
Bóng con quỷ: “?”
Hồi lâu La đạo sĩ mới hiểu Tân Tú đang nói gì, lão nhịn không được bèn chất vấn: “Không phải ngươi đến để bắt quỷ à?”
Tân Tú lấy làm lạ: “Ta nói muốn tới bắt quỷ bao giờ?”
La đạo sĩ nghẹn lời, lão nhớ lại, hình như là không có thật, nhưng loại người như họ không bắt quỷ thì đến ngắm quỷ làm gì?
Tân Tú cho lão biết đáp án, nàng bắt con quỷ kia lại để nó xăm hình ác quỷ lên vai cho mình.
“Cái đấy gọi là hình xăm, ngươi thì biết cái gì, mới rồi thấy hình đấy ta đã thấy rất được nên muốn xăm một hình giống thế.” Tân Tú được xăm hình như ý muốn nên rất hài lòng, nàng cầm hoa quả bánh ngọt trên bàn thờ, vừa ăn vừa đi dạo một vòng quanh cái miếu tiên nhân nho nhỏ.
“Nơi đây cũng có phòng, mình nghỉ ở đây một đêm luôn đi, đỡ phải ra ngoài tìm quán trọ giữa đêm.”
Nàng ăn cống phẩm của tổ sư gia, ngủ trong ổ của con quỷ, sang hôm sau thả nó ra, nghênh ngang dắt La đạo sĩ rời đi.
La đạo sĩ cảm thấy nàng thật khó hiểu, “Sao ngươi không diệt con quỷ kia?”
Tân Tú thấy lão còn khó hiểu hơn, “Sao ta phải diệt nó hả.”
Nếu như ác quỷ chiếm miếu của tổ sư gia rồi nhiễm bẩn phá phách nơi đó nàng sẽ ra tay, nhưng hôm qua thấy miếu được giữ gìn cẩn thận như thế hiển nhiên do con quỷ nọ có tâm. Nó yếu xìu, ngay cả loại gà mờ chỉ biết hai chiêu bắt quỷ như nàng tùy tay cầm hai tấm bùa vàng cũng bắt được nó, nhưng nó có thể yên ổn ở trong miếu thì có lẽ bởi tổ sư gia bằng lòng giúp đỡ nó.
Tân Tú: “Ngày trước ta còn tưởng ra ngoài sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm chứ, nơi nơi đều là yêu ma quỷ quái, con nào con nấy ta đều không đối phó lại được, giờ xem ra là ta nghĩ nhiều quá, bên ngoài căn bản không nguy hiểm đến mức đấy, thậm chí mấy con quỷ kha khá tí cũng chẳng gặp được.”
Có đôi khi quả thực không thể ăn nói bậy bạ. Định luật Murphy cho mọi người biết rằng, lúc ngươi thấy chuyện xui sẽ không xảy ra, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện xui.
Trước hoàng hôn Tân Tú bước vào một trấn nhỏ vắng vẻ an tĩnh, đang lúc buồn bực ngán ngẩm chờ lát nữa đi đâu tìm đồ ăn, ngờ đâu vào trong mới thấy trong thành nơi nơi u tối, không một nhà thắp đèn sáng. Hai bên đường phố nhà nhà mở toang cửa, lộ ra bên trong đen ngòm.
“Chuyện gì đây, nơi này không có người ở sao?” Vừa nói xong, Tân Tú ngẩng đầu lên bèn thấy hai cái đầu bay tới từ không trung, mà nàng thì vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Doraemon trên tay nàng tự động biến lớn, nó giơ móng vuốt đánh thẳng vào hai cái đầu bay tới. Hai cái đầu đó cứ như đầu người sống, sau khi bị gấu đập mới thét thảm lên, tận khi ấy Tân Tú mới kịp phản ứng lại.
Vãi mèo? Đầu bay?
“Thứ gì đây, sao ta chưa từng nhìn thấy vậy, là yêu hay là quỷ?”
Lòng La đạo sĩ nặng trĩu: “Mau ra ngoài nhanh, đây là Phi Đầu Quỷ.”
Từ ngữ điệu của lão mà Tân Tú hiểu thứ này lợi hại thế nào, nếu nó không lợi hại, Doraemon sẽ không chủ động đứng chắn trước mặt nàng. Nàng lại không đến nỗi chẳng biết tự lượng sức mình mà ngoan cố đi tiếp, đang định nghe lời La đạo sĩ chuồn lẹ, nhưng khi quay lại mới biết sau lưng mình lúc nhúc những người.
Người không đầu như zombie vây quanh nàng. Khung cảnh này vào đúng thời khắc Phùng Ma* trông càng thêm quỷ quái đáng sợ.
(*) Hoàng hôn là thời khắc gặp gỡ ma quỷ.
Tân Tú: “Đây lại là cái quỷ gì vậy?”
La đạo sĩ: “Đây là Địa Hành Thi!”
Tân Tú: “Hiểu rồi, nó với cái đầu biết bay lúc nãy là một đôi. Xem chừng chúng không định thả chúng ta đi.”
Nói thế, nàng đã lấy ra một thanh trường đao. Hồi còn ở U Hoàng Sơn nàng hay dùng cái này vót trúc, có lẽ do thấy nàng dùng rất thuận tay nên lúc chuẩn bị hành lý cho nàng sư phụ cũng nhét vào đây.
La đạo sĩ thấy nàng định ra tay chỉ thiếu điều ngã ngửa.
“Đao kiếm tầm thường căn bản không làm gì được những con Địa Hành Thi đao thương bất nhập này đâu! Mau chạy thôi!” Vừa nói xong lão đã thấy Tân Tú vung đao chém đôi con Địa Hành Thi đang nhào tới, không khỏi dán sát mặt vào thanh trường đao trong tay nàng quan sát. Lão chưa bao giờ thấy cái gì chém được Địa Hành Thi đâu, rốt cuộc đây là thứ thần binh lợi gì gì?!
Tân Tú né thi dịch bắn tung tóe, nói: “Trong tay ta có thể là đao kiếm bình thường à, ngươi vẫn chưa hề hiểu đúng về ta rồi.”
Ngại quá, người ta là người chơi hệ có tiền lại còn được cao thủ che chở, mình đầy vũ khí chuyên dụng.
La đạo sĩ vô thức định trào phúng mấy câu, lời đã ra khỏi miệng lại đột ngột thành câu “Cẩn thận trên trời!”
Tân Tú vung đao ngẩng đầu lên, thấy trên trời la liệt những chiếc đầu bay, từng đứa há to mồm mặt mày dữ tợn, hiển nhiên là tới để chi viện cho đám huynh đệ tỷ muội dưới đất.
Bị không quân lục quân bao vây còn chơi chiến thuật biển người, thật sự là khốn khiếp cùng cực, nàng bất cẩn đi vào ổ quỷ hay sao?
Thấy bị Địa Hành Thi vây quanh, trên đầu còn có Phi Đầu Quỷ nhìn chòng chọc xem nên đánh lén thế nào, chính Tân Tú cũng thấy hơi khó giải quyết. Mới ngoảnh lại đã thấy cái đầu con la của La đạo sĩ bị một con Phi Đầu Quỷ liếm trọc, Tân Tú không nhịn được bèn bật cười.
Xin lỗi, nếu biến về hình người ngài bị hói chắc rồi.
La đạo sĩ: “Sắp chết ở đây đến nơi rồi, mà ngươi còn có hứng cười nhạo lão phu?!”
Tân Tú tiếp tục chém Địa Hành Thi như chém hoa quả, nàng tranh thủ nói: “Vậy thì giờ tính sao đây, cười mà chết dù sao cũng tốt hơn khóc rồi chết chứ.”
Tuy nói như thế nhưng Tân Tú cũng không cảm thấy mình sẽ chết ở đây, gấu trúc Doraemon đã biến thành một con thú khổng lồ cao hai mét, một bàn tay nó đập được tận mấy con Địa Hành Thi, có nó bảo vệ thì không thành vấn đề.
Nhưng nàng chỉ có một Doraemon, mà Địa Hành Thi lại ngày càng nhiều, Tân Tú chém tới mỏi tay mà ngẩng đầu lên vẫn lít nha lít nhít đám tang thi, nàng bắt đầu thấy da đầu tê dại, nhịn không được bèn mắng: “M* kiếp chúng nó lấy đâu ra nhiều Địa Hành Thi thế?”
“Ù ù ù ——”
Đám Phi Đầu Quỷ trên trời đột ngột bốc cháy, nhiễm phải sắc chiều nơi cuối chân trời.
Tân Tú như nhận ra gì đó bèn ngoảnh đầu nhìn lại, nàng thấy một người đứng trên nóc nhà bên đường. Gió lúc hoàng hôn thổi bay mái tóc đen dài của người ấy, Phi Đầu Quỷ bốc cháy trên tay y trông mà tưởng sao băng, rơi vút xuống bên chân Tân Tú.