Trước khi Tân Tú bước vào cánh cổng ấy thực sự không ngờ rằng thế giới này lại có thần tiên thật. Xuyên không thì xuyên không, nhưng có thần tiên lại là chuyện khác.
Thần tiên trông như thế nào nhỉ? Khi bước vào cánh cổng nọ nàng đã nghĩ vậy.
“Phó bản” nghiên cứu quá trình làm ruộng lập tức bị nàng bỏ quên luôn. Ánh sáng ấy biến mất, Tân Tú ngửa đầu lên bèn thấy bầu trời xanh thẳm và những làn mây trắng, cúi đầu nhìn xuống mới biết mình đang đứng trên một phiến lá xanh lục.
Ấy là phiến lá sen rất lớn trải dài trên mặt sông, bên trong còn có một đóa sen hồng đẹp đẽ thướt tha cũng với kích cỡ cực đại. Mà lá sen và bông sen lớn đến thế xem chừng phủ kín cả hồ, nàng đứng ở nơi đây cơ hồ nhìn không thấy điểm cuối.
Cứ như là tới vương quốc của người khổng lồ vậy, Tân Tú kéo chiếc váy rách rưới xám xịt của mình, thầm nghĩ, ý là giờ nàng biến thành Alice ở xứ sở thần tiên hả.
“Oa! Trời ạ, hoa to quá!” Tiếng nói non nớt của bé gái khiến Tân Tú phải ngoảnh sang nhìn.
Đằng sau nàng vẫn còn nhiều khoảng trống, giờ đây nơi ấy xuất hiện một bé gái buộc tóc hai bên, gương mặt tròn vo trông chừng bảy tám tuổi, bé gái hãy còn đang há hốc mồm quan sát cảnh xung quanh, hàm răng rụng mất hai chiếc răng cửa nhìn thế mà khá là đáng yêu.
Tân Tú đang định há miệng nói chuyện với nhóc ấy, một bé trai cũng tầm tuổi bé gái chợt xuất hiện ngay cạnh nhóc ta, là một tên nhóc mập mạp trông rất hàm hậu, hai người đứng song song với nhau nhìn y như một đôi Kim Đồng béo và Ngọc Nữ béo.
“Oa! Lá to quá!” Bé trai tỏ ra kinh ngạc y như bé gái.
Tiếp đó, trên phiến lá ấy lại lục tục xuất hiện thêm vài người nữa.
Một nhóc ăn mày gầy yếu lùn hơn Tân Tú một cái đầu, thiếu nữ mặc váy rất đẹp có vẻ cao ngạo, tiểu thiếu gia nhìn rất kiêu căng đeo khóa vàng vòng ngọc, một thôn cô nhỏ gầy đen đúa xem chừng rất quê mùa, cậu thiếu niên cụt một tay vừa tới đã ồn ào ngó ngang ngó dọc khắp nơi, và người cuối cùng —— bé trai mặc quần thủng đáy, mới xuất hiện ở lá sen khổng lồ đã bắt đầu khóc òa lên.
Tân Tú ngồi xổm trước mặt đứa bé đó, kề sát lại quan sát nhóc ta:
“… Nhóc à, ngươi mới ba tuổi hả?”
Khi nàng dí sát mặt mình vào mặt bé trai nọ, nó có vẻ hơi sợ mà ngậm miệng lại, đôi mắt to tròn đen lay láy ầng ậng nước mắt, rồi đột nhiên lại òa lên chảy thành hai dòng suối nhỏ.
Nó khóc nấc lên, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Hiện giờ trên chiếc lá sen này tổng cộng có chín người, bốn nam bốn nữ, còn có một nhóc ăn mày thật sự quá bẩn nên không phân biệt nổi là nam hay nữ. Tân Tú nhìn một hồi nhận ra mình là đứa lớn tuổi nhất ở đây, nàng không khỏi nghĩ thầm, nếu vị Linh Chiếu đại tiên này thuận tay cũng khiến người ta thành tiên được, thì chín đứa trẻ như kiểu bị bốc ngẫu nhiên từ khắp trời nam đất bắc như họ đây, có phải được chọn hơi bị bừa bãi quá không.
Chín người với chín tính cách hoàn toàn khác nhau, thân phận cũng hoàn toàn không giống nhau, có người kinh hoàng sợ hãi, có kẻ phấn khởi lạ thường. Cũng vì chẳng hề thân thiết nên mỗi người đứng một chỗ, dáo dác quan sát khắp nơi.
Tân Tú: Giờ này hẳn phải xuất hiện người dẫn đường rồi ha.
Một con chim lớn nhẹ nhàng bay lướt qua bầu trời, trông nó to cỡ một chiếc máy bay trực thăng, nó ngừng cạnh bên lá sen, chàng thanh niên nhảy xuống từ đầu con chim, người đó đứng trước mặt họ nhìn lướt qua hết một vòng: “Mọi người đã tới đông đủ hết rồi nhỉ.”
Tân Tú để ý, người này quần áo phiêu diêu, trời sinh luôn cười tít mắt.
Theo thông lệ quốc tế, mấy người híp mắt tuyệt không phải dạng vừa.
“Năm nay có chín người cơ à, chắc là sư gia thấy Thục Lăng Sơn mình ít người quá nên mới chọn thêm mấy vị sư đệ sư muội đây mà.” Hắn cười hì hì, vẻ mặt vô cùng dễ thân.
“Ta là Thải Tinh sư huynh của các ngươi…”
Thôn cô quê mùa nọ bỗng quỳ xuống cái rầm, giọng cô bé run run rẩy rẩy, “Tiên nhân! Ngài là thần tiên, là Linh Chiếu tiên nhân!”
“Haiz, không được làm thế.” Thải Tính mới thoáng nâng ngón tay nên, nàng thôn cô nọ đã như bị sức mạnh vô hình nào đó nâng dậy, hắn tiếp tục tủm tỉm cười, giải thích: “Ta cũng không phải là Linh Chiếu tiên nhân, Linh Chiếu tiên nhân theo lời người phàm chính là vị chân tiên đã lập ra môn phái Thục Lăng Sơn của chúng ta, cũng chính là sư gia nhà mình, ta ấy à, sư phụ ta là Ly Minh chân nhân, Ly Minh chân nhân là vị đệ tử thứ ba mươi hai của Linh Chiếu tiên nhân.”
Dứt lời, hắn khoát tay, “Thực ra ta cũng giống các ngươi thôi, cũng do sư gia tiện tay chọn vào sinh nhật từ trăm năm trước của ngài, đã tu luyện một trăm năm rồi.”
“Một trăm năm? Nói cách khác ngươi đã hơn trăm tuổi rồi? Nhưng ngươi nhìn chẳng già chút nào, cùng lắm thì lớn tuổi hơn bọn ta một chút thôi, ngươi đã biến thành thần tiên rồi hả?” Cậu thiếu gia kiêu căng nọ hỏi.
Thải Tinh chắp tay thi lễ, “Chà, còn lâu lắm ta mới thành tiên được, chỉ theo học ít pháp thuật mà thôi, cũng không phải người thường.”
Có lẽ do nhận thấy người hướng dẫn này rất dễ nói chuyện nên mọi người đều vây quanh hắn bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi han đủ thứ. Tân Tú cũng định thò lại gần nghe ngóng, thấy bé trai ba tuổi bò bên chân trông rất đáng thương, còn đang chực chờ trào nước mắt mà không dám bèn tiện tay ôm nó lên chen vào đám đông.
“Tiên nhân, ngài biết pháp thuật gì thế ạ, ngài dời núi lấp biển được không? Bọn ta cũng được học pháp thuật ư?”
“Đừng gọi ta là tiên nhân, gọi sư huynh thôi được rồi. Dời núi lấp biển à, nếu là núi nhỏ, biển nhỏ ta sẽ thử. Còn hiển nhiên mấy đứa phải học pháp thuật rồi, các ngươi tới đây là để học pháp thuật mà.”
“Tiên nhân, nơi này là đâu thế, không phải chúng ta được Linh Chiếu tiên nhân điểm hóa thành tiên rồi sao, nơi này không phải Thiên Đình của Tiên giới ạ?”
“Đừng gọi ta là tiên nhân, gọi sư huynh thôi được rồi. Được Linh Chiếu tiên nhân điểm hóa sẽ thành tiên chỉ là lời đồn nhảm dưới trần gian, thành tiên đâu có đơn giản, sư gia chỉ thu nhận các ngươi vào Thục Lăng Sơn của chúng ta mà thôi. Nơi này là Thục Lăng Sơn của Linh giới, khác với trần gian, thế nhưng không phải Thiên Đình của Tiên giới, thôi nào, không có chỗ như Thiên Đình đâu, đấy toàn là mấy vở tuồng tự bịa ra thôi.”
Một đám trẻ con thở dài đầy tiếc nuối. Thải Tinh vẫn cười tủm tỉm như cũ, riêng Tân Tú thấy vị sư huynh hay híp mắt này dường như đang có “âm mưu” xấu xa nào đó dành cho họ.
“Sư huynh, huynh nói chúng ta là do sư gia chọn ra, vậy sư gia chọn bằng cách nào vậy ạ?” Tân Tú hỏi.
“Đừng gọi ta là tiên nhân, gọi sư huynh… Chà, muội gọi rồi hả, ngoan quá.” Thải Tinh giơ tay xoa xoa mũi, huynh ấy cười nói: “Này đương nhiên không phải sư gia chọn bừa rồi, dưới kia có rất nhiều miếu thờ tiên nhân, phàm là nơi cung phụng sư gia của chúng ta đều trồng một cây đại thụ hội tụ linh khí, viết tên họ của trẻ con vào một tấm lụa rồi treo ở trên đó, sư gia sẽ chọn những người có duyên với Thục Lăn Sơn của chúng ta trong hàng trăm dải lụa ấy, gọi tới nơi đây. Hầu như cứ cách trăm năm sư gia sẽ chọn một lần, chỉ chọn những đứa trẻ dưới mười sáu tuổi thôi. Trước kia mỗi lần ngài cũng chỉ chọn một, hai người, lần này lại chọn nhiều thế, xem ra sau này sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Tân Tú: “Thì ra là thế.”
Cái gì mà không phải chọn bừa cơ, này căn bản chính là chọn bừa còn gì!
Kiểu như rút thăm trúng thưởng trên Weibo ấy, buộc lụa hồng cũng giống việc Linh Chiếu tiên nhân đăng bài rút thăm trúng thưởng trên Weibo, đến lúc cần thì Linh Chiếu tiên nhân sẽ tùy tay chọn ra vài người may mắn nhất đã chia sẻ bài đăng đấy để lên đây tu tiên… Nói thế, chẳng phải nàng là cẩm lý* trên Weibo à?
(*) Cẩm lý: Đại biểu cho vận may và cát tường.
Tân Tú thấy hơi vi diệu, vận may của nàng từ trước đến nay chẳng ra gì, đã rút thăm trúng thưởng trên Weibo ít nhất trăm lần rồi đấy, vậy mà không rút trúng nấy một lần, thật không ngờ tới nơi này lại thành một con tiểu cẩm lý.
“Thế, tiên nhân ơi, có phải con không về nhà được nữa đúng không?” Bé gái bụ bẫm giống Ngọc Nữ chép miệng.
Thải Tinh sư huynh sờ đầu bé gái bụ bẫm, mặt trông rõ thuần lương, “Đừng gọi ta là tiên nhân, gọi sư huynh thôi được rồi. Đứa nhỏ ngốc này, sao muội còn muốn về vậy hả? Sư gia chỉ chọn những đứa trẻ mà thân nhân trong nhà không cần nữa, hoặc là đã không còn có gia đình thôi.”
Chín đứa trẻ, trừ Tân Tú và đứa bé ba tuổi chẳng biết gì trong lòng nàng thì những người còn lại chợt im lặng, sau đó khóc òa hết lên, ngay cả vị tiểu thiếu gia trông rất kiêu căng và thiếu nữ cao ngạo mặc gấm vóc lụa là cũng không kiềm lại được, đều đỏ mắt nghẹn ngào, trông là biết có nỗi khổ tâm riêng.
Không đúng, còn một đứa nữa cũng không khóc, ấy là thiếu niên cụt một tay, hắn vừa tới nơi này đã chạy hết chỗ này đến chỗ khác, mới nãy Tân Tú còn thấy hắn nhào bên mép lá sen nghịch nước xong gào ầm gào ĩ rằng trong hồ có cá, lúc này không biết làm sao hắn đã tới bên tọa kỵ* của Thải Tinh, giơ tay vuốt lông chim lại còn cười rõ tươi: “Lông con chim này đẹp quá! Ta cũng muốn một con!”
(*) Tọa kỵ: Thú cưỡi.
Trong những tiếng khóc than bi thương ấy, tiếng cười ha ha ha như gà mái của hắn thực sự rất gợi đòn.
Nhưng mà thực ra Tân Tú cũng chú ý tới con chim khổng lồ ấy một hồi lâu, nó quả thực rất đẹp, hình như là một con chim bói cá khổng lồ, lông chim rực rỡ lấp lóa dưới ánh mặt trời, nói thật là nàng cũng muốn có một con.
“Tiểu huynh đệ à, chớ đòi sớm như vậy chứ, chưa biết chừng sau này còn có con chim khác xinh đẹp hơn thì sao, chúng ta xem thêm đã rồi hãy chọn, đúng không?” Tân Tú đáp lời thiếu niên cụt tay.
Cậu thiếu niên đó thật thà hỏi lại nàng: “Sao mình không chọn tất cả luôn?”
Chà —— tên nhóc này được lắm.
Tân Tú lại còn bị hắn thuyết phục, nàng gật đầu với vẻ đồng tình: “Ngươi nói đúng lắm.”
Thấy hai người họ tự nhiên lại quẹo sang thảo luận về con chim rất đẹp, bé gái bụ bẫm khóc òa lên đầu tiên cũng nức nở nói chêm lời họ: “Oa oa, ta cũng muốn, oa oa một con chim đẹp như thế.”
“Ta cũng muốn.” Nàng thôn cô thì thào.
Còn mấy đứa khác tuy không nói gì nhưng mắt đã sáng rực. Tân Tú khoát tay: “Chỉ cần chúng ta tu tiên còn sợ không có chim à! Đừng nói là chim chóc, muốn rồng muốn phượng cũng đâu phải là không thể!”
Dù sao cũng là trẻ con, chẳng buồn được mấy đã chú ý tới chuyện khác.
“Oa, còn có rồng với phượng ư?”
“Ta muốn rồng cơ, không muốn chim đâu.”
“Ta vẫn muốn chim, với một con rồng nữa, có một con chim thế này cũng hay mà.”
Thải Tinh thấy mấy đứa nhỏ đều bắt đầu giơ tay ra vuốt lông con chim bói cá của mình: “…”
Hắn tới bên con chim, đẩy mấy đứa trẻ ra, xoa xoa lông nó, vừa ôm con chim vừa đùa: “Các ngươi đừng có ý gì với con Tiểu Thúy nhà ta đấy nhé, sư huynh đã nuôi nó mấy chục năm rồi, tình cảm sâu đậm lắm, nó không rời khỏi ta được đâu.”
Chim bói cá mổ hắn một cái thật mạnh, Tân Tú thề nàng đã nghe thấy tiếng sọ sư huynh và tiếng mỏ chim va mạnh vào nhau. Nàng cứ ngỡ giây tiếp theo đầu Thải Tinh sẽ chảy máu cơ, ai ngờ chờ một lúc lâu cũng không thấy gì, không khỏi tiếc nuối nghĩ quả nhiên là người tu tiên, sọ cũng cứng thật.
Thải Tinh tắng hắng một tiếng, lắc lắc ống tay áo, “Rồi, các vị sư đệ sư muội này, trong một năm kế các ngươi hãy ở đây, coi như đây là một thử thách nhỏ để được vào Thục Lăng Sơn, một năm sau ta gặp lại nhau nhé.”
Hắn nói xong đã định nhảy phắt lên lưng chim rời đi, ai ngờ đã bị người ta nhanh tay túm áo lại.
Tân Tú túm chặt vạt áo hắn: “Sư huynh cứ từ từ đã, còn nhiều chuyện huynh cũng chưa giải thích rõ ràng, cứ vậy đi luôn mà được ư?”
Thải Tinh nhún vai, “Cũng hết cách rồi, mọi người ai cũng từng bị thế mà, ta cũng không có cách nói chi tiết quá, về sau tự mọi người sẽ hiểu thôi, dù sao thời gian còn dài.”
Tân Tú “à há” một tiếng: “Không sao đâu, muội chỉ hỏi một chuyện thôi.”
Thải Tinh bất đắc dĩ, “Thôi được rồi, ta đành trả lời một câu hỏi nữa vậy.”
Tân Tú: “Sư gia dẫn chúng ta tới nơi này, vậy người nhà của chúng ta có được bồi thường gì không?”
Thải Tinh liếc nàng, “Muội muốn bọn họ được bồi thường ư?”
Tân Tú thành thật lắc đầu: “Không muốn.”
Thải Tinh cười to, hắn vung tay, nhẹ nhàng giật vạt áo về, nhảy lên lưng chim bay vút lên trời, chỉ để lại một câu: “Nếu muội không muốn họ nhận được bồi thường, thì họ sẽ không được bồi thường, nếu muội muốn, họ sẽ được bồi thường. Nhân quả thiện ác, sư gia của chúng ta đều theo dõi cả.”
Chín đứa trẻ phàm nhân bình thường mới chỉ bước vào con đường tu tiên lơ ngơ nhìn nhau, tất cả đứng trên điểm khởi đầu ở bản đồ, không biết lúc này nên làm gì.
Tân Tú nhìn xuống nhóm “chú lùn”: “Được rồi các vị, xem ra bước đầu tu tiên của chúng ta bắt đầu từ bờ biển này trở đi.” Nàng chỉ ra bờ biển mờ mờ bên kia.
“Ấy? Ra đấy kiểu gì đây?” Kim Đồng bụ bẫm tỏ ra hết sức buồn rầu.
“Ta biết chèo thuyền, nhưng ở đây lại không có thuyền.” Nàng thôn cô nhát gan nói.
“Ta không biết bơi lội oa oa oa ~” Ngọc Nữ mập mạp dụi dụi mắt.
“Hay chúng ta cũng tìm con chim để cưỡi đi.” Cậu thiếu gia ương bướng bất thình lình nói.
“A, ngươi định đi đâu để tìm đây, tùy tiện tìm được một con chúng nó cũng chẳng thèm để ý đến ngươi đâu.” Thiếu nữ cao ngạo bĩu môi, tỏ ra khinh bỉ.
“Nếu không chúng ta thử cưỡi cá đi!” Thiếu niên cụt tay đã bắt đầu tưởng tượng lung tung rồi.
Một tay Tân Tú ôm trẻ con, tay còn lại vỗ vỗ vai thiếu niên cụt một tay, “Dương Quá, ngươi suy nghĩ táo bạo lắm, ta thấy cũng không đến nỗi đâu, chẳng bằng chúng ta thử cưỡi cá trước xem sao.”
Thiếu niên cụt tay được thừa nhận thì mừng rỡ quơ chân múa tay, nhưng rồi, hắn gãi gãi đầu bằng tay phải, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà tên ta đâu phải Dương Quá.”
…
Thải Tinh cưỡi chim bói cá bay lên trời xanh, bỗng nhiên, chim bói cá của hắn càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến nhỏ chỉ bằng đầu ngón cái rồi kêu chiêm chiếp đậu bên vai hắn, mà cả cơ thể Thải Tinh tựa một sợi khói, hắn nhảy ra từ cái bồn ngọc to cỡ bồn rửa mặt.
“Ra rồi, Thải Tinh ra ngoài rồi.”
“Thải Tinh sư đệ, sao rồi, lần này các sư đệ sư muội thế nào?”
Xung quanh bồn ngọc đặt giữa Vân Trung Đình, có mấy người cả nam lẫn nữ hoặc ngồi hoặc đứng, hứng thú nhìn chín đứa trẻ trong thế giới thu nhỏ ở chiếc bồn ngọc, tiện thể cất lời chào hỏi Thải Tinh.
Thải Tinh cũng chen vào ngồi bên bồn ngọc, cười lắc đầu: “Có lẽ sư gia thấy những đồ tôn như chúng ta già rồi, chơi không vui nữa nên mới tìm một nhóm trẻ con thú vị tới ấy mà. Đến đây đến đây, các sư đệ sư muội mới của chúng ta phải ở trong chậu trời tới tận một năm, chúng ta hãy xem chúng sẽ làm gì đi.”
Lời tác giả:
Đoán sai rồi nhá, Linh Chiếu tiên nhân không phải sư phụ mà là sư phụ của sư phụ, sư phụ còn chưa có suất diễn đâu.