Người… Thú tu tiên, vốn không bị rụng lông thường xuyên như thế, nhưng lúc đồ đệ y sờ lông không biết kiềm chế lực tay, đã vậy con bé còn song hệ kim hỏa, bị con bé túm lông thường xuyên như thế thành ra lông y gần đây thưa đi rất nhiều. Dù nhìn thì vẫn rậm như cũ nhưng thấy mình bị rụng lông thật chẳng ai vui nổi.
“Ầy, sư phụ, mấy nay tóc người hơi xơ đấy ạ.” Đồ đệ không hề hay biết gì còn nói vậy với y.
Tấm lòng thương yêu của bậc trưởng bối kiên trì được tầm một tháng, Thân Đồ Úc quyết định tìm việc cho đồ đệ làm, ít nhất khiến con bé không thương nhớ thực thiết linh thú ngày ngày đêm đêm nữa.
Y tới chỗ chư vị đồng môn, mang truyền đạo châu lúc trước mình đưa họ về giao cho đồ đệ, y nói với Tân Tú: “Đã đến lúc con phải học rồi, trước khi học xong chớ có lang thang bên ngoài nữa.”
Ít ra thì để sư phụ nghỉ ngơi mấy ngày đã.
Tân Tú bị sư phụ dúi truyền đạo châu cho rồi giải thích qua loa một hồi mới hiểu đây là thứ gì, đại khái nó là trò dạy online ở giới tu tiên. Tự học ấy mà, nàng biết thừa, nếu người trưởng thành không biết cách tự học thì đã bị thế giới internet đào thải lâu rồi, huống chi lúc trước nàng làm bên game, thường thường phải đi xem dạy online về kiến thức liên quan trên mạng để phát triển kỹ năng và tầm nhìn của bản thân.
Điều đáng tiếc là viên truyền đạo châu này không thể xem đi xem lại được, là hàng dùng một lần.
Dù rất là u mê gấu trúc nhưng dẫu sao nàng vẫn nhớ mình đến đây để tu tiên, cứ phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã, bởi vậy sau khi nhận truyền đạo châu Tân Tú bèn ngoan ngoãn ở yên trong lầu trúc nghiên cứu.
Tân Tú ngồi trên tấm nệm lông mềm mềm của mình, cái nệm này là đồ thay thế, dù không bằng lông gấu trúc nhưng nói chung vẫn khá được. Sau khi Tân Tú đã yên vị trên nệm lông, truyền đạo châu phát sáng và hiện lên gương mặt đẹp đẽ dịu dàng như Quan Âm Bồ Tát của Bạch Phi sư thúc, ngoại trừ việc cơ thể Bạch Phi sư thúc trong suốt thì quả hệt như có người thật xuất hiện trước mặt nàng.
Hóa ra thứ này dạy học theo lý thuyết dòng chảy* à. Tân Tú chợt nhớ ra, trong những tiểu thuyết tu tiên kinh điển trên internet, khi nhân vật chính gặp kỳ ngộ và được truyền thừa thuật phát hay bí kíp gì đó, thì chắc là vớ phải thứ này nhỉ? Đại lão giảng bài online?
(*) Lý thuyết dòng chảy (flow theory): Dòng Chảy là trạng thái tâm trí hoạt động mà trong đó cá nhân thực hiện một hành động được “nhúng” ngập trong dòng cảm xúc và sự tập trung nguồn năng lượng, tham dự một cách toàn vẹn và tận hưởng trong quá trình hoạt động diễn ra.
Cái bóng ghi lại hình Bạch Phi sư thúc đã bắt đầu giảng bài, nàng ấy không hề nhắc đến những đoạn văn dài dòng, càng không kể tới những ký hiệu khó hiểu mà chỉ nói những câu rất tự nhiên, Bạch Phi sư thúc bắt đầu giải thích về những điều thường thức nhất ở giới tu tiên.
Họ tu tiên, về cơ bản là tu hành trên thân thể này, thân thể họ cũng giống như một loại khí cụ, mà hồn phách con người chính là linh cư ngụ trong đó. Khí cụ bình thường khác với linh khí* ở giới tu tiên ở một chữ linh. Nói cách khác, nếu con người muốn tu luyện cơ thể mình thành vật chứa tràn trề linh khí, phải biến cơ thể thành linh khí thuần túy và cùng sinh ra biến đổi về chất với hồn phách, đồng thời bỏ qua cốt nhục. Thân thể phàm thai không còn nữa thì được gọi là thoát phàm.
(*) Linh khí ở đây là khí cụ mang linh
Thứ tiếp theo phá nát nhận biết thông thường của Tân Tú, là giới tu tiên này không có các đẳng cấp tu luyện như trúc cơ, kim đan, nguyên anh linh tinh.
Gì thế hả, đây là thiết lập cơ bản của “thủy tổ” môn tiểu thuyết tu tiên đấy, đã bao nhiêu cuốn tiểu thuyết sử dụng cái thiết lập này rồi, mi bảo không có là không có được à.
Nhưng quả thực là không có. Những người tu tiên ở đây khác với người phàm ở chỗ họ đã thoát phàm. Tiếp theo, trong những người tu tiên đã thoát phàm thì có những người rất giỏi, có thể tu thành nhân tiên, đây chính là mục tiêu lớn nhất của phần đông mọi người trong giới tu tiên.
Đương nhiên cũng không thiếu những thiên tài tự tin rằng mình có thể thành chân tiên trên cả nhân tiên, đáng tiếc hiện tại trong giới tu tiên chỉ có một vị chân tiên, đó chính là Linh Chiếu tiên nhân, tổ sư gia môn phái Thục Lăng bọn họ.
Mà nghe nói, sở dĩ ngài có thể tu thành chân tiên là do gặp được cơ duyên hiếm có, biết bao người cũng bắt chước theo ngài nhưng vẫn không thể tu thành chân tiên, hơn mấy trăm năm trôi qua, Linh Chiếu tiên nhân vẫn là vị chân tiên duy nhất của giới tu tiên.
Tại Thục Lăng cũng chỉ mới có mấy người tu thành nhân tiên mà thôi, những người còn lại dẫu lợi hại đến thế nhưng vẫn không thể tu thành chính quả được, ví dụ như sư phụ của nàng chẳng hạn, theo nàng thấy thì tự y đã có thể sáng tạo ra một thế giới tí hon rồi mà vẫn không thể tu thành nhân tiên được, từ đó có thể thấy tu tiên khó đến mức nào.
Nhưng mọi người ở đây xem chừng cũng chẳng vội vã tu tiên thăng cấp lắm, không giống những câu chuyện tu tiên nàng từng đọc, trong đó ai ai cũng vội vã tu hành và thăng cấp, còn những người tu tiên nàng từng gặp ở nơi đây cơ hồ không có ai tranh thủ từng giây từng phút một để tu hành cả. Có thể là vì đây là một hoạt động tốn rất nhiều thời gian, dưới hoàn cảnh cứ tu tiên một lần lại dài cả trăm năm thì hiển nhiên chẳng ai phải quýnh lên cả.
Bởi vì đây là bài giảng chỉ phát một lần, nên khi Tân Tú ngưng dòng suy nghĩ xa xăm của mình, nghe Bạch Phi sư thúc giảng bài tiếp thì nàng ấy đã giảng đến phép thuật mất rồi.
Bọn họ tu tiên tất phải học pháp thuật, mà chỉ cần giải nghĩa riêng hai chữ trong từ pháp thuật là rõ. Pháp là thế nào? Tân Tú nghe xong bèn kết luận, pháp là sự lý giải với vạn vật, tương đương với các loại công thức định lý như trong toán học vật lý hiện đại, đấy chính là pháp. Còn thuật là kỹ năng, là quá trình có thể vận dụng được pháp.
Khi chín người họ còn đang ở trong bồn Trung Thiên, những bài giảng tối nghĩa nàng phải nghe vào ban đêm chính là một loại “pháp” nào đó.
Học pháp thuật cũng giống việc hiểu được công thức toán học, sau đó sử dụng công thức này để giải quyết những câu hỏi cụ thể của mỗi bài toán. Người tu tiên lý giải được cấu trúc của vạn vật trên thế gian, sau khi đã quen thì mỗi người trong số họ sẽ tự hình thành lên một nguyên tố, từ đó vận dụng chúng làm mọi chuyện, từ chuyện cao cấp như vẫy tay mưa tới hoặc dời núi lấp biển tới việc cấp thấp là ngưng tụ quả cầu nước hoặc cầu lửa trong lòng bàn tay.
Đại lão có thể tổng kết được những loại “pháp” khác biệt, người bình thường chỉ có thể học tập đồng thời sử dụng “công thức” cho trước, đây là sự khác biệt về năng lực. Tân Tú tự nghĩ mình không nhìn nhận được quy tắc của vạn vật, nhưng nàng vẫn còn học được, thế là đủ rồi.
Sau đó còn một số những lý luận khác nữa mà Tân Tú thấy khá hứng thú, ví dụ như tiết giảng về bay. Người thì không thể bay, nhưng người tu tiên nếu tu hành đến một trình độ nhất định sẽ bay được, mà bọn họ có thể bay cao đến mức nào hoàn toàn dựa vào việc cơ thể họ thanh lọc được bao nhiêu “khí đục”. Tới chỗ này sư thúc còn nói qua về việc khi thiên địa sơ khai khí trong và đục chia thành hai phần, khí trong bay lên thành trời, khí đục chìm xuống thành đất.
Chim bay được thì thôi bỏ qua không tính, nơi cao nhất chúng bay tới cũng chỉ nằm trong khoảng mắt con người có thể nhìn thấy, nhưng khi các tu sĩ bay lên là bay xuyên qua bầu trời, tới chốn còn cao hơn thế.
Nghe đến đấy Tân Tú lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề và tầng khí quyển và dưỡng khí. Những vị tiền bối này bay xa vậy, tức là bay ra tầng khí quyển à? Thế rốt cuộc họ có thấy được vũ trụ không? Hay là nói thế giới này căn bản không tồn tại Trái Đất và hệ ngân hà như thế giới cũ của mình nhỉ?
Vậy bộ mặt thật của thế giới này là như thế nào?
Nàng mới thất thần một lúc mà sư thúc đã giảng bài xong mất tiêu.
Tân Tú: “...”
May mà một vị sư thúc khác cũng nhắc đến vấn đề này trong khóa học của mình, lúc này Tân Tú nghiêm túc lắng nghe. Nếu muốn bay thì phải không ngừng “biến đổi” cơ thể, người chỉ có thể đi trên đất mà không tự bay được là vì khi mới ra đời trong cơ thể người tràn ngập khí đục, bọn họ tu thân là để đẩy khí đục ra, sau đó đón khí trong tràn vào cơ thể, từ đó hiển nhiên có thể nhẹ nhàng cưỡi gió.
Khí trong và linh khí cũng khác nhau, nếu như linh khí là thanh màu lam khi thực hiện chiêu thức trong game, vậy khí trong là để gia thăng thanh máu của người chơi. Tuy nói thì không hợp lắm nhưng Tân Tú chỉ có thể tự giải thích theo cách khiến mình dễ hiểu nhất.
Ngoại trừ khí trong và khí đục thì trong thời đất còn có những loại linh khí hỗn tạp khác, những người tu tiên như họ phải tự tách thứ mình cần ra khỏi trời đất, để chúng tràn vào cơ thể mình, khiến linh khí trong cơ thể tự biết tuần hoàn, đồng thời giữ lại khí trong.
Nghe nhiều váng cả đầu, Tân Tú học xong hai khóa, cuối cùng ra kết luận: Có khí trong (hydro) thì bay được.
Tới phiên Cảnh Thành Tử thì lão giảng bài thú vị hơn nhiều, lão giảng bói toán đoán mệnh, cách xem tướng, nói có thể biết được thiện ác của mỗi người thông qua số khí trong và đục trong cơ thể, mà tính cách con người dù nôn nóng hay lười biếng cũng có liên quan đến việc ngũ hành linh khí trong cơ thể có cân bằng hay không —— bài giảng này cực kỳ hay ho, Tân Tú nghe mà cười bò, cuối cùng tổng kết khóa học của lão bằng một câu “Cách làm lừa đảo đúng điệu.”
Cuối cùng thì Cảnh Thành Tử cũng nói đến bay, có lẽ mọi người tu tiên đều chú ý đến bay chăng, mà thực ra Tân Tú cũng rất muốn bay. Nhất là sau khi nghe xong hai khóa học nọ nàng đã nghĩ đến chuyện lên trời xem thử rồi.
Lúc giảng về bay Cảnh Thành Tử sư thúc không nói đến việc phải tu luyện như thế nào, lão nói về chuyện bay bằng cách mượn linh khí*. Tu sĩ còn chưa tu luyện đến một trình độ nào đó, nếu muốn bay thì có thể thử mượn linh khí.
(*) Từ đây xuống dưới hãy hiểu linh khí là linh khí cụ.
“Linh khí ở giới tu tiên khó tìm, nhất là với những tu sĩ tự tu luyện, một kiện linh khí thôi cũng là của hiếm, nhưng Tú Nhi sư điệt chắc chắn không thiếu thứ này đâu, nếu muốn thì tự đi làm nũng với sư phụ con thử xem nhé. Thân Đồ sư huynh bề ngoài tưởng là khó gần nhưng thực ra dễ tính lắm, Tú Nhi sư điệt không ngại thì cứ thử một lần xem.”
Cảnh Thành Tử nháy mắt với Tân Tú như thể đây không phải một khóa học online, mà lão thực sự đứng trước mặt nàng, nhìn thấy nàng.
Tân Tú quả thật bị lão thuyết phục, sư phụ rất dễ tính, riêng điểm này nàng mới tới đây đã nhận ra rồi, y thậm chí còn yêu thương nàng hơn cả ông ngoại.
Nhưng mà, đòi sư phụ một kiện linh khí bay được là chuyện quá đơn giản. Trong lầu trúc có nhiều linh khí như thế chắc chắn rất nhiều thứ bay được, nàng không muốn lấy bừa một cái đâu.
Bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, Tân Tú đi tìm giấy bút, bôi bôi vẽ vẽ một hồi.
“Sư phụ!”
Thân Đồ Úc lặng lẽ xuất hiện, một giây trước y vẫn là gấu trúc lông mềm mềm thả lỏng ngồi hóng gió trên nhành cây, một giây sau đã biến thành người xuất hiện sau lưng đồ đệ, vì gần đây hay phải biến đổi như thế nên y đã thành thạo lắm rồi.
Tân Tú không giật mình bởi hành vi của vị Tào Tháo nọ, nàng cười tươi như hoa hướng dương, dâng tờ giấy lên cho y.
“Sư phụ, con muốn một kiện linh khí bay được, có được không ạ ~” Từ hồi lên lớp sáu tiểu học nàng đã không còn xài giọng này để nói chuyện với cha mẹ rồi, giờ đây tái xuất giang hồ, xem chừng sư phụ cũng trúng đòn hiểm ngay.
Thậm chí y còn không thèm nhìn bản vẽ đã gật đầu đồng ý.
Tân Tú: “Ba à!”
Ngày xưa nàng gửi quả meme “phú bà bao nuôi tui đi.jpg” bao lần cho các bạn, cuối cùng thì hôm nay ước mơ cũng thành sự thật. Linh khí mà sư thúc bảo là của hiếm, sư phụ không thiếu tiền nhà nàng xin cái đã cho ngay.
Tân Tú: “Ba à ba nhìn xem, con muốn nó thế này này!”
Thân Đồ Úc nhận lấy tờ giấy, liếc nhanh.
Thân Đồ Úc: “Ta chưa thấy thứ kỳ lạ thế này bao giờ.”
Tân Tú giải thích như thật: “À, đây là một loại xe gọi là mô-tô.”
Hơn nữa còn không phải mô-tô bình thường, trước khi xuyên không công ty nơi nàng làm việc đang thực hiện một dự án game khoa học viễn tưởng, nàng thiết kế mười mấy mẫu mô-tô, thích nhất là chiếc mô-tô hai màu đen lam có đường cong rất thanh thoát này, ai biết cấp trên sống chết đòi chọn mẫu mô-tô nàng không thích nhất, còn mẫu mô-tô Tân Tú vô cùng tự hào thì họ chẳng thèm đoái hoài gì tới.
Ok luôn, trong game không cần mẫu này thì thôi, cmn bà đây làm đồ thật tại giới tu tiên luôn!
Tân Tú giải thích sơ qua cách sử dụng mô-tô cho y, hỏi: “Sư phụ, người có thể làm giống mẫu thế này được không ạ?”
Mặc dù đồ đệ xin một món đồ chơi nhìn hơi kỳ quái, nhưng con bé cứ nhìn y chằm chằm như thế, y thân là sư phụ sao có thể nói không. Hơn nữa y đã luyện chế rất nhiều linh khí bay được rồi, lần này chẳng qua chỉ đổi hình dạng chút thôi, cũng chẳng phức tạp lắm.
Thân Đồ Úc: “Được.”
Tân Tú: Ruồi bọ xoa tay.jpg
Sư phụ cầm chồng bản vẽ đi luyện chế linh khí cho nàng, Tân Tú định có qua có lại, đi nấu ít đồ ngọt cho người cha già vất vả.
Bánh nướng mật ong là thứ phù hợp nhất nàng nghĩ được. Trước đó lão nhị tới hỏi nàng cách sờ trộm thực thiết linh thú, thuận tiện biếu nàng một rổ trứng “gà”.
Dù trứng đấy to hơn trứng gà rất nhiều, vỏ trứng còn màu đỏ, nhưng kệ bố nó, dù sao đều là trứng cả, chấp nhận thôi.
Lúc đánh trứng Tân Tú nhớ tới việc sư phụ thích ăn ngọt bèn đổ mật ong nhiều gấp ba bình thường, bởi vì nguyên liệu làm bánh không đầy đủ nên nàng chỉ làm loại đơn giản nhất.
Trong quá trình chờ lò nướng nướng bánh xong xuôi nàng bèn nghĩ, nếu có cơ hội thì đi bắt con bò sữa về đây đi, không có sữa thành ra không làm được rõ nhiều món ngon, cuộc đời như thế chẳng phải mất bao niềm vui thú hay sao.
Sư phụ tốn nhiều thời gian làm thứ linh khí này hơn Tân Tú nghĩ, y làm ba ngày mới xong, gói ghém thành phẩm vác nó đến trước mặt nàng.
Tân Tú nhìn thấy đồ thật thì trong thoáng chốc không thể dời mắt nổi, thực ra sư phụ nàng không phải người thuộc giới tu tiên đúng không, thẩm mỹ của y sao lại đỉnh đến thế được! Thứ y làm ra hoàn toàn là tình “xe” trong mộng của nàng.
Hãy nhìn thân hình thanh thoát của chiếc mô-tô này đi, tuy tạo hình có vài điểm khác biệt so với bản mẫu trên giấy của nàng, nhưng những sự thay đổi ấy chỉ càng khiến Tân Tú rung động. Còn cả cái sắc đen như mực này nữa, nhìn vội thì tưởng là kín đáo đấy nhưng ngắm ánh sáng lưu chuyển này xem, vả lại đường cong màu lam khảm ở mặt ngoài cũng đẹp quá đi mất!
Nếu có thể dùng một từ để miêu tả chiếc mô-tô này, thì phải là quyến rũ.
Tân Tú: Sư phụ à người siêu quá.
Nàng rung động dữ dội trước con hàng quyến rũ này, ôm chặt lấy cánh tay sư phụ nịnh hót: “Sư phụ sao người lại lợi hại vậy được cơ chứ, thẩm mỹ của người đúng là đỉnh không chịu được, kỹ thuật của người không ai sánh nổi, người…”
Sư phụ bịt miệng Tân Tú lại, hất cằm về phía chiếc mô-tô, “Đi thôi.”
Tân Tú vui vẻ chạy đi thử mô-tô của mình.
Lời tác giả: Lý thuyết tu tiên toàn tui bịa ra đấy.