Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 11: Hào phóng

——

A Kiểu cảm thấy tấm lòng hiếu thảo của mình, sư phụ không cảm kích cũng thôi đi, vậy mà còn nhẫn tâm đâm đụng nàng đến chết đi sống lại. vật kia ra ra vào vào làm việc không ngừng nghỉ, mới đầu nàng còn có thể nói mấy câu, nhưng sau đó chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ, lời muốn nói lại cứ vừa mở miệng là lại vì bị đâm đụng mà đứt quãng.

Tóm lại là...quá trời lỗ vốn.

Trên người nhớp nhúa, sống lưng đều là mồ hôi, cũng may nằm trên giường ngọc này cũng coi như thoải mái. Hiện tại trên người không mảnh xiêm y, dán lưng lên giường ngọc cảm thấy mát rượi. Chẳng qua là...người nằm bên cạnh nàng lại không lạnh, chẳng những không lạnh mà còn nóng đến dữ dội. A Kiểu mệt mỏi thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm thấy mình như ngủ cạnh lò lửa, không cẩn thận nàng liền biến thành nấm nướng mất thôi. Còn có sư phụ...sư phụ chẳng những không cứu nàng, đã vậy còn để Nhị sư huynh bắt một con cá chép lớn, mặt mỉm cười nhìn nàng một cái, rồi nói với Nhị sư huynh: "Bỏ nguyên liệu vào nấu cùng."

A Kiểu lập tức giật mình tỉnh lại.

"A Kiểu?" Tiêu Hành véo mặt tiểu đồ nhi một cái, phát hiện nàng gặp ác mộng, lúc này mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng để nàng thả lỏng chút.

A Kiểu cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Mặt nàng mông lung nhìn sư phụ bên cạnh, nhìn một chút liền phát hiện mình đang tựa vào cánh tay sư phụ. Trong đầu A Kiểu nghĩ: Tay sư phụ không mỏi sao? Quan trọng hơn là...nàng gối đầu cũng không thoải mái a.

"Sư... sư phụ." A Kiểu mở miệng kêu một tiếng, giật giật người, sau đó phát giác cả người mình trần trụi. Nàng ngẩn người, sau đó đưa tay sờ thử người kế bên, từ ngực sờ đến giữa hai chân, sau đó đụng phải một vật hùng dũng oai vệ, nhất thời sợ hãi rụt tay về—— chẳng những người nàng trần như nhộng, sư phụ cũng để trần như vậy.

A Kiểu không dám cử động, trước lúc ngủ nàng biết sư phụ muốn cùng nàng song tu, cho nên mới đề nghị sư phụ đi tìm Bích Nhiêu sư thúc, dẫu sao thì tu vi của Bích Nhiêu sư thúc cũng cao, cùng sư phụ là đôi bên cùng có lợi. Có lẽ sư phụ trời sinh thiên vị sư muội của người, nên loại chuyện chịu tội này lại nhận định để nàng gánh.

Ai kêu nàng chỉ là đồ nhi chứ.

Cho nên hiện tại A Kiểu không dám nhắc lại. Nàng nhớ lại chuyện tối qua, liền không nhịn được run rẩy, sau đó đưa tay sờ phía dưới của mình, hơi cau cau mày, trong bụng rất là lo âu: Không biết có bị đâm hỏng hay không nữa.

Ô ô ô, có phải nàng bị sư phụ chơi hỏng rồi.

(nguyên văn, thề luôn)

Tiêu Hành giờ phút này ngược lại là thần khí sảng khoái, cũng nguôi giận, hiện giờ chỉ còn sót lại áy náy. Hắn mặc dù cũng là mới vào nghề, nhưng lại biết chuyện này nữ tử bị tội mệt nhiều hơn nam tử, huống chi tiểu đồ nhi nàng ấy... nơi đó không tương xứng với của hắn. Trên mặt Tiêu Hành quẫn bách một trận, cảm thấy hành động này của mình rất không quang minh lỗi lạc. Nàng cái gì cũng không hiểu, nhưng lại hi lý hồ mà theo hắn. Hắn người sư phụ này thật thất bại.

Tiêu Hành ôn nhu nói: "Lúc nãy vi sư thay nàng thoa thuốc, bây giờ còn đau không?" Vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ của nàng đau đến tái nhợt rút trong ngực hắn, hắn thật sự có chút không dám nhìn mặt nàng.

A Kiểu lắc đầu.

Cũng không biết là thuốc gì, đích thực là không có đau.

Nhưng mà A Kiểu biết, sư phụ làm như vậy không phải vì yêu thương nàng, mà chỉ là vì lần sau có thể tái sử dụng lần nữa.

A Kiểu trong lòng buồn vui lẫn lộn, nửa này nửa kia, vui chính là vì nàng lại có thêm công lực, buồn là vì sư phụ dùng quá đau mà... Quan trọng hơn là nàng không được chỗ tốt gì, bất quá nhiều nhất là được cái danh hiệu "Đồ nhi tốt vì sư phụ phân ưu giải hạn" mà thôi.

Tiêu Hành thấy nàng không lên tiếng, cảm thấy tiểu đồ nhi chắc là đã tức giận. Nghĩ đến cũng thật, hôm qua hắn không biết tiết chế, trong lòng lại đang hờn giận, cho nên chuyện kia mới hơi quá... nhưng thân thể hắn xưa nay khỏe mạnh, vạn năm không có thư tháo qua, hiện tại một hai lần căn bản không đủ.

Tiểu đồ nhi tức giận, hắn phải nghĩ cách.

Hiện giờ mối quan hệ của hai người họ đã thân mật như vậy, phương pháp dọa dẫm trước kia khẳng định không thể thực hiện được, lại nói—— hắn cũng không muốn dùng. Tiêu Hành nghĩ ngợi chốc lát, dang tay ôm lấy eo thon của tiểu đồ nhi, ngón tay vuốt ve da thịt mượt mà làm hắn có chút rục rịch. Nói chung cái vật kia phản ứng tương đối thành thực, ngay cả hắn cũng không có cách nào tự gạt mình gạt người.

Tiêu Hành cố gắng kiềm chế không nghĩ đến những thứ kiều diễm kia, chỉ cúi đầu nhìn mi mắt tiểu đồ nhi, nói: "Hôm qua tuy rằng có chút bị tội mệt, nhưng từ nhỏ vi sư đã dạy nàng "Chịu được nổi khổ, mới có thể hơn người khác", mặc dù nàng đau qua hai lần, nhưng hiện giờ trong cơ thể nàng có ít nhất ba ngàn năm tu vi."

Ba... ba ngàn năm!

A Kiểu khó tin, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong suốt. Nàng nằm trên lồng ngực sư phụ, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... sư phụ hôm qua không có hút ngược tu vi của đồ nhi về sao?"

Hút ngược về!

Tiêu Hành có chút đau đầu, hơi cúi xuống, đập vào mắt hắn là hai khỏa tròn trắng muốt giương cao run rẩy, đầu hắn càng thêm đau. Mũi hắn nóng lên, cố làm bộ trấn tĩnh nói: "Vi sư xưa nay không phải là người hẹp hòi."

A Kiểu nhịn không được vui mừng, dán sát vào người sư phụ dương dương tự đắc.

Ai ôi, nàng thích sư phụ hào phóng này quá đi mất!

Hết chương 11!

Dịch bởi Mạt Họa

(Haiz Nấm nhỏ ngây thơ quá đi mất, nàng cứ nghĩ sư phụ không thương nàng..)