Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 2: C2 Nhẹ Đánh Thức Trái Tim Đang Ngủ Say, Dần Dần Mở Ra Đôi Mắt Của Bạn




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên

Chương 2: Nhẹ nhàng đánh thức trái tim đang ngủ say, dần dần mở ra đôi mắt của bạn

Phạm Lam đứng trong tàu điện ngầm, ánh mắt đảo quanh một vòng, cảm thấy có thì không thích hợp cho lắm.

Có rất nhiều người trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, điều đó bình thường.

Tất cả mọi người đều giống chưa tỉnh ngủ, điều này cũng rất bình thường.

Thế nhưng, trên đỉnh đầu mọi người đều có một luồng khí kỳ quái bay lơ lửng, điều này thì không bình thường nữa rồi.

Màu sắc, hình dạng và kết cấu của luồng khí đó không giống nhau.

Ví dụ như trên đỉnh đầu của anh nhân viên văn phòng đang dựa vào cửa sổ ngủ gật thì là màu xám kèm theo chút màu xanh, giống như một đám sương mù. Cô gái trẻ nhìn điện thoại di động người ngây ngô bên cạnh, khí trên đầu là màu hồng, kết cấu giống như cây kẹo bông gòn. Người đàn ông trung niên ngồi phía đối diện Phạm Lam, đang ngồi lướt tiktok, thỉnh thoảng cười lại cười ha ha, khí trên đỉnh đầu ông ta lại giống như cục shit có màu xám tro, hình dạng rất ổn định.

Mà luồng khí trên đỉnh đầu của mọi người đều có không có hình dáng gì đặc biệt, thậm chỉ có vài người chỉ là một làn khói mỏng manh, bay lơ lửng vòng vòng quanh đỉnh đầu.

Đây là những thứ gì? Ảo giác sao?

Phạm Lam chớp chớp mắt, luồng khí kia liền biến mất.

Phạm Lam cảm thấy đây có thể là di chứng của việc được sống lại rồi/

Từ ga Xuân Thủy Hà Tây xuống xe, chính là khu công nghiệp văn hóa mới xây dựng ở Xuân Thành, chính phủ đầu tư, thu hút đầu tư, nhà cao tầng san sát, đều là những ngành công nghiệp mới nổi. Chẳng hạn như thương mại điện tử, trang web truyền thông mới, công ty video ngắn, công ty kinh tế hot trên mạng và như vậy, nhìn thoáng qua, rất có cảm giác khoa học viễn tưởng của thế giới tương lai.

Phạm Lam làm người viết bài tiếp thị cho một công ty APP truyền thông mới, công ty hay còn gọi là "văn phòng", chủ yếu là ở các trang website công cộng viết mấy bài "súp gà" (*), chuyện lạ, tin đồn tình cảm, để tranh thủ lượng theo dõi, văn hóa công nghiệp ở trang công cộng thế này không có một ngàn cũng có tám trăm, đều là thuê một tầng văn phòng, tuyển vài nhân viên là có thể xây dừng được rồi.

(*)súp gà: là mấy bài viết để cổ vũ tinh thần cảm xúc, hay còn gọi là súp gà dành cho tâm ngôn. Tuy nhiều sau này khi mà Internet trở nên phổ biến, người đọc cũng càng ngày càng nhiều, cho nên có những người viết bắt đầu bịa đặt ra đủ điếu cho nên không còn nhiều chất dinh dưỡng trong đó nữa, ở đây có thể hiểu là tin vịt hay tin lá cải...

Mấy năm trước, ngành công nghiệp số phát triển mạnh, quả thực kiếm được một chút tiền, nhưng mấy năm nay có thêm nhiều sự cạnh tranh, nhà nước cũng tăng cường kiểm soát , lợi nhuận càng ngày càng thấp, cạnh tranh càng ngày càng khốc liệt, nếu muốn sống sót trong thị trường này, hoặc là ôm nhau sưởi ấm, tạo thành ma trận WeChat, tập thể xuất kích, chiếm lĩnh thị trường, hoặc là ôm đùi công ty lớn, từ miệng mồm của truyền thông độc quyền đòi chút bã cơm mà ăn.

"Văn phòng" chính là một công ty nhỏ ôm đùi của công ty lớn để sinh tồn, chống lưng đằng sau chính là công ty quảng cáo truyền thông điện ảnh Đằng Tấn đứng thứ nhất nhì trong nước. Trong những năm này, phim ảnh bị đông lạnh, thị trường thắt chặt, áp lực sinh tồn tăng lên từng ngày, phản ánh trên người của một vài nhân viên nhỏ, chính là một câu nói: bình đẳng giữa nam và nữ, tất cả đều là 996, chưa tính thêm giờ tăng ca.

(*)996: Một ngày làm việc từ 9AM đến 9PM, một tuần làm sáu ngày, tức là một ngày làm việc hơn 10 tiếng, còn chưa tính thêm giờ tăng ca.

Phạm Lam đứng ở cửa cao ốc Kim Vận, nhìn đại bộ đội các súc vật giống như lửa đốt mông vội vội vàng vàng đi vào cửa lớn, không khỏi có chút cảm khái. Mười hai tiếng trước, cô cũng từng là một trong số họ, dùng mạng để đổi lấy tiền, nhưng bây giờ cô đã khác rồi, cô là Phạm Lam đã chết một lần, cô là Nữu Hỗ Lộc thị Phạm Lam!

Thời gian gần đến chín giờ, người trước cửa dần dần ít đi. Phạm Lam không vội vàng, căn cứ theo kinh nghiệm của cô, bây giờ là giờ cao điểm buổi sáng của thang máy, cô chỉ cần đợi thêm mười lăm phút nữa là có thể một mình hưởng thụ cảm giác được độc quyền thang máy.

Ánh mặt trời hôm nay vừa đẹp, trong bãi cỏ bồn hoa trước tòa nhà mọc lên một lớp mầm cỏ xanh mướt, cơn gió ấm áp thổi lên gương mặt cô, phảng phất như bàn chải trang điểm mềm mại.

Phạm Lam duỗi thắt lưng, nhàn nhã phơi nắng.

"Xin hỏi, nơi này là cao ốc Kim Vận phải không?" Có người ở phía sau đi tới hỏi.

Phạm Lam quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta mặc quần cạp chín phân màu cà phê, giày thể thao màu trắng, một chiếc áo len rộng màu đỏ treo trên người, tay áo dài rũ xuống, chỉ lộ ra đầu ngón tay và một chiếc điện thoại di động màu xanh. Tóc anh ta đen đến sáng bóng, tóc mái ngoan ngoãn che trán, hai bên tóc mai uốn cong thành hai dấu ngoặc đơn.

Trừ những thứ đó, Phạm Lam không thấy rõ gì nữa.

Cô không thấy rõ mặt người đàn ông này, phảng phất trên mặt anh phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra vị trí ngũ quan, lại không thấy rõ dáng vẻ cụ thể.

Phạm Lam dụi dụi mắt, phát hiện ngoại trừ gương mặt của người đàn ông này, những thứ khác cô đều có thể thấy rõ.

Người đàn ông nhìn thấy phản ứng của Phạm Lam, tựa hồ có chút bối rối, chọt chọt vài cái trên điện thoại di động, lại giơ điện thoại lên đưa về phía ánh mặt trời chiếu chiếu. "Chẳng lẽ lại đi nhầm đường?"

"Đây chính là cao ốc Kim Vận." Phạm Lam nói.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm:"Cảm ơn cô rất nhiều. "

Anh ta nhanh chóng đi vào cửa lớn, Phạm Lam sửng sốt vài giây, rồi cũng đuổi theo vào:

Trong đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có hai quầy lễ tân đang lạch cạch gõ máy tính, trước cửa quẹt thẻ không có người, tất cả thang máy đều dừng ở tầng cao nhất... người đàn ông kia đã biến mất.

Có lẽ nhân viên của các công ty khác, Phạm Lam nghĩ, dù sao nơi này cũng có hơn hai mươi công ty nhỏ.


Thang máy rất nhanh đã đến nơi, quả nhiên không ngoài dự đoán của Phạm Lam, trong thang máy chỉ còn một mình cô.

Phạm Lam ấn xuống tầng hai mươi lăm, thang máy đi lên tầng ba, đinh một tiếng rồi dừng lại, người đi vào một anh shipper.

Anh chàng mặc quần áo màu vàng, rất cao rất gầy, cơ hồ phải một mét chín, đứng vào thang máy, tạo nên cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Phạm Lam nhường đường sang một bên, nhìn anh shipper một cái. Hắn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành nón kéo xuống rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới, cằm nhọn, môi mỏng, bộ dạng ước chừng cũng không tệ lắm.

Anh ta đeo một cái rương giao hàng cỡ lớn, đứng thẳng tắp, tựa hồ cảm giác được ánh mắt Phạm Lam đang nhìn mình, lại kéo mũ xuống.

"Tầng mấy?" Phạm Lam hỏi.

Anh Út: "Hai mươi lăm. "

Tầng hai mươi lăm? Đó không phải là công ty của chúng tôi sao?

Chu Lột Da đổi tính rồi sao? Lại đồng ý cho chúng ta gọi đồ ăn ngoài?

Chu Lộ Bì là biệt danh của tổng giám đốc công ty Phạm Lam, tên thật là Chu Bá Bình, nhưng xét thấy tính cách của hắn quá mức keo kiệt hà khắc, thái độ đối với nhân viên lại lạnh lẽo thấu xương như mùa đông, cho nên trong công ty, tất cả mọi người đều gọi hắn là Chu Lột Da.

Chu Lột Da có ba quy định bất thành văn.

Thứ nhất, không cho phép tình yêu văn phòng.

Thứ hai, không thuê phụ nữ đã kết hôn.

Thứ ba, không được phép gọi đồ ăn ngoài vào công ty.

Lý do rất đơn giản, tình yêu văn phòng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, phụ nữ đã kết hôn sẽ xin nghỉ thai sản, gọi đồ ăn ngoài sẽ làm bẩn thảm của công ty.

Tầng hai mươi lăm rất nhanh đã đến, Phạm Lam và anh shipper đồng thời ra khỏi thang máy, em gái quầy lễ tân đối diện thang máy nhìn thấy Phạm Lam, há to miệng.

"Phạm Lam, cô cô cô..."

Phạm Lam: "Không phải đồ ăn ngoài của tôi. "

"Hả?" Em gái ở quầy lễ tân giật mình một chút: "Cái gì mà đồ ăn ngoài?"

Phạm Lam quay đầu lại, anh chàng shipper sau lưng đã biến mất.

Phạm Lam: "..."

Mẹ ơi?!

"Cô đến trễ hai mươi phút! Nó sẽ bị tính là vắng mặt đó!" Em gái quầy lễ tân hạ thấp giọng: "Tôi nhớ cô còn một ngày nữa là được thưởng chuyên cần rồi!"

"Không sao." Phạm Lam nói: "Dù sao tôi cũng có ý định từ chức. "

"Hả?!"

Phạm Lam tâm tình vui vẻ đi vào văn phòng.

Công ty có hai văn phòng, phòng đơn thuộc về Chu Lột Da, gian ngoài là phòng lớn ba trăm mét vuông, bị hơn ba mươi ô vuông cách nhau bởi một tấm ngăn, nhét hơn ba mươi nhân viên, lúc này tất cả mọi người ôm cổ nhìn chằm chằm vào máy tính, dưới tay gõ lạch cạch không ngừng, giống hệt như một căn phòng toàn rô-bốt.

Đây cũng là một trong những quy định của Chu Lột Da, trong quá trình làm việc không được giao tiếp với nhau.

Phạm Lam ngồi vào vị trí làm việc, mở máy tính, đăng nhập vào nhóm công việc, lên mạng tìm một mẫu báo cáo từ chức.

Nhóm tin tức nhảy ra ngoài.

[Phạm Lam, cô cũng đến trễ sao?]

[Cô không phải tháng nào cũng rất chuyên cần sao? ]

[Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?] ]

Phạm Lam bình tĩnh gõ một chữ.

[Ồ. ]

Câu trả lời của cô nhanh chóng bị chôn vùi bởi một loạt các cuộc trò chuyện.

[Hôm nay sắc mặt Chu Lột Da không tốt, không biết ai lại xui xẻo đây. ]


[Nghe nói tiền lương tháng này lại bị trễ. ]

[Tôi đệt ông nội nhà hắn, có thể nào trả lương đúng hạn được một lần hay không.]

[Tôi cực kỳ không muốn làm nữa.] ]

[Tôi cũng vậy, chờ tìm xong nhà tôi sẽ từ chức.]

[Đúng đúng đúng, từ chức suông khẳng định không được. ]

Phạm Lam chuẩn bị "từ chức suông" mở tài liệu ra, lưu loát gõ mẫu thư từ chức "Vì lý do cá nhân", suy nghĩ một chút, lại xóa đi, đổi thành "Không muốn mệt chết, buộc phải từ chức!"。

Đóng dấu, ký tên, Phạm Lam cầm thư từ chức đi thẳng đến văn phòng Chu Lột Da.

Trong phòng làm việc của Chu Lột Da có người, là biên tập viên phụ trách H5 Trương Hiểu Hiểu, năm ngoái mới vào làm việc, cô em nhỏ bình thường rất có sức sống, lúc này lại bị Chu Lột Da huấn luyện đến nước mắt lưng tròng.

"Hôm nay đi làm thủ tục nghỉ việc!" Chu Lột Da đuổi Trương Hiểu Hiểu ra khỏi văn phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại: "Trong vòng một giờ, ai cũng đừng đến quấy rầy tôi!"

Phạm Lam bên ngoài cửa: "..."

Trương Hiểu Hiểu đỏ mắt nhìn Phạm Lam một cái, cúi đầu trở về vị trí công việc.

Điện thoại di động của Phạm Lam vang lên, tất cả đều là tin tức của nhóm công ty.

[Trương Hiểu Hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Chu Lột Da lại trúng gió à? ]

[Tuần trước ông ta không không phải khen H5 của cô làm rất tốt sao? ]

Trương Hiểu Hiểu: [Mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn xin nghỉ phép một tuần, Chu Lột Da buộc tôi từ chức. ]

[Quá đáng! ]

[Chu Lột Da quả nhiên không phải là người! ]

[Quả thực là %¥#%&]

Các bình luận sau đây về cơ bản là các cuộc tấn công nhục mạ điên cuồng đối với cá nhân Chu Lột Da, các ký tự hiển thị quá nhanh, tạo thành hiệu ứng di chuyển trong chớp mắt.

Phạm Lam lại nhìn thấy chỗ không thích hợp.

Ba mươi hai nhân viên của công ty đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay điên cuồng gõ bàn phím, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt xanh biếc. Trên đỉnh đầu mọi người đều xuất hiện một luồng "khí", rất giống với những gì Phạm Lam nhìn thấy trên tàu điện ngầm, chỉ là có màu đen.

Phạm Lam dụi dụi mắt, luồng khí đó vẫn còn.

Phạm Lam chạy về chỗ làm việc, nhỏ thuốc nhỏ mắt, luồng khí kia càng trở nên nồng đậm. 

Đáng sợ hơn nữa đó là, Phạm Lam nhìn thấy nguồn gốc của những "khí" kia... từ đầu ngón tay mọi người đánh bàn phím chảy vào màn hình máy tính, lại từ trong màn hình tràn ra, cuối cùng hội tụ trên đỉnh đầu.

Trong đó, luồng khí tích tụ lớn nhất, kết cấu nồng đậm nhất, chính là Trương Hiểu Hiểu.

Hơi đen trên đỉnh đầu cô biến thành một khối vật chất giống như kẹo dẻo, càng bay càng cao, bay lên tới trần nhà, rồi dừng lại.

Phạm Lam nhìn chằm chằm luồng khí kia, sau lưng giống như có từng sợi lông xù lên.

Cô không biết nó là gì, nhưng cô có thể cảm thấy nó rất nguy hiểm.

Vương Tư Địch bên cạnh phát hiện sự bất thường của Phạm Lam, cũng theo ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: "Phạm Lam, cô đang xem cái gì vậy?"

Phạm Lam: "Anh không nhìn thấy sao?"

Vương Tư Địch lại nhìn: "Có nhện sao?"

"Nhện? Ở đâu!"

Mấy cô gái hét lên.

"Không có gì đâu!"

"Phạm Lam, ngươi đừng dọa người thế chứ!"


Phạm Lam: "..."

Mọi người đều không thể nhìn thấy nó, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.

Luồng khí đen kia càng lúc càng lớn, lắc lư khuếch tán ra bốn phía, dần dần trở nên phẳng phiu, vật thể màu đen bên trong trở nên càng thêm có kết cấu, mơ hồ tỏa ra ánh sáng, phảng phất như một mặt đồng hồ thật lớn, chậm rãi chuyển động, ở chính giữa hình thành một vòng xoáy quỷ dị.

Luồng khí đen trên đỉnh đầu các đồng nghiệp đều bị vòng xoáy kia hấp dẫn, tựa như có hơn ba mươi phiên bản vòi rồng thu nhỏ.

"Tại sao đột nhiên lạnh như vậy?"

"Điều hòa có bị hỏng không?"

"Lưng tôi sao mà lạnh quá!"

Có người chạy đến chỗ điều hòa, có người gọi điện thoại cho quản lý, chỉ có Phạm Lam là không nhúc nhích.

Cô nhìn cái kia vòng xoáy hấp thu hết tất cả luồng khí đen kia, sau đó có hơi ngừng lại. Vô số khí đen nhỏ như con cá trích vặn vẹo, rồi va chạm vào nhau, dây dưa trên bề mặt phẳng phiu, rồi chậm rãi ngưng đọng lại.

Một chiếc đĩa màu đen khổng lồ được hình thành, bao phủ toàn bộ văn phòng lơ lửng dưới trần nhà.

Một giây, hai giây, ba giây, mười giây trôi qua, vẫn không có gì thay đổi. 

Toàn thân Phạm Lam đều trở nên căng thẳng, cô nhìn xung quanh, nhìn thấy gốc cây Đào ở cửa văn phòng, nghe nói là bạn bè Chu Lột Da vào ngày khai trương đã đem đến công ty, nghe nói là có thể trừ tà. Phạm Lam lui ra phía sau gốc cây Đào. Quản lý gọi điện thoại đến, nói rằng điều hòa vẫn bình thường, tất cả mọi người phàn nàn vài tiếng, sau đó tất cả đều ngồi xuống làm việc.

Tin tức trong nhóm lần lượt nhảy ra.

[Hiểu Hiểu, chúng ta không sợ ông ta, tôi vừa điều tra, loại doanh nhân lòng đen như mực, nợ lương nhân viên như ông ta, chúng ta có thể nộp đơn lên luật bảo vệ lao động! ]

[Đúng, chúng ta phải bảo vệ quyền lợi! ]

[Xử đẹp Chu Lột Da! ]

Chiếc đãi đen trên trần nhà từ từ chuyển động.

Phạm Lam hiểu, sự thay đổi của chiếc đĩa đen này có liên quan đến hành vi của mọi người trong đây.

"Mọi người dừng lại một chút!" Phạm Lam hét lên: "Đừng đánh máy nữa!"

Mọi người đồng loạt trừng mắt nhìn Phạm Lam.

"Phạm Lam, ý cô là sao?"

"Chẳng lẽ cô đứng về phía Chu Lột Da?"

"Cô không phải là gián điệp nằm vùng của Chu Lột Da sắp xếp đó chứ!

"Chẳng tránh Chu Lột Da cứ bắt cái nào là chuẩn xác cái đó, hóa ra là có nội gián à!".

"Phạm Lam, cô là kẻ phản bội!"

Phạm Lam không rảnh để cãi nhau, cô nhìn chiếc đĩa đen bất ngờ quay nhanh như một chiếc bánh xoay Ấn Độ bị văng ra, với tốc độ khủng khiếp trở nên mỏng dính, rộng ra, tạo ra tiếng "phốc" dài như một quả bóng bay xì hơi.

Tất cả mọi người đều thắc mắc.

"Âm thanh gì thế?"

"Ai xì hơi?"

"Cái rắm này cũng lớn quá đi".  

Chiếc bánh đen mỏn khổng lồ bị vỡ vụn, biến thành vô số vết nứt rồi biến mất trong không khí.

Toàn bộ không gian trở lại bình thường và ngăn nắp, như thể mọi thứ cô vừa vừa nhìn thấy đều là do hoa mắt.

Có... chuyện gì thế?

Phương Uyên hoảng sợ dáo dác nhìn xung quanh.

Đột nhiên, có người hét lên: "Trời sao mà tối thế?".

Điều này mới phát hiện ra rằng màu trời bên ngoài cửa sổ trở nên rất u ám, mây đen ùa đến, tín hiệu của việc sắp cho mưa bão.

"Mưa giông sao?"

"Mà đám mây này cũng dày quá đi, sợ là sẽ có mưa đá đấy".

Tất cả mọi người đều bò lên ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   

Không đúng!

Không phải sắc trời đã thay đổi!

Mà là màu sắc của không gian này đã thay đổi!

Phạm Lam bất ngờ phản ứng lại. Thời tiết thời tiết thực sự hiển thị trên điện thoại của cô là: Trời nắng, chất lượng không khí, tốt.


Không phải ảo giác!

"Mọi người, nhanh chạy đi" Phạm Lam hét lớn: "Ở đây có vấn đề..."

"Phanh!"

Máy uống nước của công ty bị nổ, năm xô nước trong kho bị nổ tung, lại nặng nề đổ xuống, nước uống biến thành cơn mưa lớn, đổ ập xuống văn phòng.

Mọi người la hét thảm thiết, tranh nhau lao xuống đất vì sợ hãi.

Phạm Lam đứng ở chỗ gốc Đào nên bị ướt ít nhất. Cô nhìn thấy rõ xung quanh chiếc máy lọc nước khoáng bị nứt vỡ, là một luồng khí đen như có như không, nhưng nửa giây sau đó, nó lại biến mất.

Trời tạnh mưa, cả văn phòng trở nên chết lặng.

Mọi người nằm xuống đất, ôm đầu, vẻ mặt ngây dại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Máy uống nước nổ tung?"

"Giờ chất lượng các thiết bị điện cũng không đáng tin luôn sao!"

Phạm Lam nhảy lên: "Mọi người mau chạy đi!

Vô số bóng đen kéo nhau đi ra, hung hăng buộc chặt đôi chân của vài người, vù một cái nhảy lên không trung, treo người dưới trần nhà như một cây xúc xích.

"Aaaaaaaaaa!"

"Thứ gì đây!"

Các đồng nghiệp hét lên kinh hoàng, rồi chui ra sau lưng Phạm Lam.

Phạm Lam đã nhìn rõ, những thứ quấn quanh người họ, là chuột máy tính.

Những sợi dây chuột màu đen giống như rắn độc, con chuột nằm ở trên cao kia chính là đầu rắn, phím bấm bên phải, đèn chuột đỏ lóe lên như mắt rắn độc đang thị uy/

Không khí ngừng lại trong vài giây, sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Quỷ aaaaaaaaa!"

"Chuột máy tính thành tinh, aaaaaaaaaaaa?"

Lần này không cần nhắc nhở, tất cả mọi người đều tranh nhau chạy vào thang máy, nhưng chỉ trong vòng năm giây, tất cả đều bỏ chạy trở về.

"Cánh cửa đã biến mất!"

"Thang máy đã biến mất!"

"Đó là quỷ đánh tường!"

"Cứu tôi với!"

"Cái gì?" Khi nhìn lại, Phạm Lam nhận ra vị trí trước cổng công ty đã trở thành một bức tường.

Các đồng nghiệp nữ run rẩy ở góc tường, các đồng nghiệp nam thì co mình lại và khóc thét trốn sau lưng Phạm Lam.

"Phạm Lam, phải làm sao đây?"

Phạm Lam: "Sao tôi biết được?"

Vương Tự Trọng: "Cô vừa kêu chúng tôi chạy trốn đi mà? Cô phải có cách chứ!"

"...... Một đám đàn ông, mấy anh có thể có chút tiền đồ được không?!"

"Sáng sớm đã chết rồi, bây giờ nam nữ bình đẳng!"

"Aaaaaa, con chuột qua đây rồi kìa!"

Phạm Lam cảm thấy chân mình bị mấy người ôm lấy rồi, cô không cử động được, chỉ có thể trơ mắt ra đợi chết.

Vừa mới hồi sinh hôm qua, hôm nay lại phải chết?

Còn bị chết vì con chuột máy tính?

Chẳng thà chết vì làm việc quá sức còn hơn!

"Rút đi!"

Một cơn gió lốc từ trên trời rơi xuống, chuột máy tính bị thổi tung rồi rơi xuống đất, tan thành tro bụi. Mấy đồng nghiệp bị treo ngược ngã xuống dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

Trước mặt Phạm Lam xuất hiện một người. Anh ta một đầu gối quỳ xuống đất, một tay đỡ lấy những thùng hàng bên ngoài phía sau, đó cư nhiên lại là anh chàng shipper trong thang máy hồi nãy.

12.3.2021

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem ai là nam 1 ai làm nam 2 nào