Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 21: Thứ gì đang bò vào trong



Mao Hiểu Linh tuyệt vọng: "Trời ạ, một con quỷ đã đủ kinh khủng, nếu bây giờ có thêm một con chạy tới thì chúng ta làm gì có khả năng sống đến lúc trời sáng."


Chuyện dồn dập này nối tiếp chuyện kia, vốn dĩ mọi người còn chưa nghĩ ra cách phá vỡ nội quy, vậy mà giờ phút này còn phát hiện ra trong trường học có thêm một con quỷ khác.


"Đừng sợ, chỉ cần chúng ta không đi vào có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu." Uông Lôi an ủi nói.


Cô còn chưa dứt lời đã nghe thấy Úc Dạ Bạc nói với điện thoại: "Tần Hoài Chu, tôi không bò lên nổi, anh qua đây làm đệm lót cho tôi trèo lên đi."


Tần Hoài Chu vừa bực mình vừa buồn cười, vừa nãy còn nói vài câu khách sáo với anh, thế mà quay đi quay lại đã bắt anh làm trâu làm ngựa, giọng điệu sai sử kia còn khá là thản nhiên nữa chứ.


Ây, nhóc xấu xa.


Nhưng nghĩ đến tiến độ thanh hảo cảm 0.11....Mấy lời bóng gió treo bên miệng đành nuốt ngược về bụng, Tần Hoài Chu cam chịu làm anh cu li chịu thương chịu khó.


Ba người Uông Lôi ngạc nhiên: "Anh biết bên trong có quỷ mà vẫn muốn vào hả?!"


"Tôi có tự tin của mình."


Úc Dạ Bạc nói xong bỏ ngoài tai mấy lời can ngăn, một lần nữa đứng bên cạnh cửa, chuẩn bị chờ người đàn ông ngồi xổm xuống để cậu dẫm lên. Đột nhiên hai chân cậu bị nhấc bổng, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm hai chân cậu nâng lên, đồng thời dùng sức, nhấc cả người cậu đến bên kệ cửa sổ.


Tầm nâng vừa vặn đúng chỗ.


Úc – 50 mét cũng lười lết bộ - ung thư 'lười' giai đoạn cuối – Dạ Bạc vô cùng hài lòng, độ hảo cảm một lần nữa nhích thêm +0.111.


Dưới sự giúp đỡ của Tần Hoài Chu, lần này Úc Dạ Bạc vô cùng thuận lợi bò vào.


Lòng cậu thanh niên không còn sợ hãi, cậu không vội nhảy xuống đất mà ngồi vắt vẻo trên bệ cửa lia ánh đèn pin rọi một vòng.


Úc Dạ Bạc nhìn rất cẩn thận, lúc nhảy xuống cũng vô cùng cẩn thận. May mà không thấy cái mặt người ghê rợn kia xuất hiện.


Giống như khu dạy học, tòa nhà này đóng cửa đã lâu, khắp nơi đều là bụi bẩn bay trong không khí, bóng tôi bao trùm. Trên mặt đất vứt đầy bàn ghế, thùng giấy, khung ảnh, sách vở, rác rưởi linh tinh, bụi bẩn bao phủ.


"Anh ơi." Úc Dạ Bạc ngoảnh đầu nhìn, thế mà Trác Lê cũng vào đây, cậu nhóc nhỏ giọng nói: "Anh, em cảm thấy đi theo anh an toàn hơn á."


Tuy Úc Dạ Bạc không quen có người đi cùng, nhưng cậu không có quyền ngăn Trác Lê đi vào, chỉ có thể nói một câu: "Vậy nhóc đừng làm loạn chỗ này."


Thoạt nhìn Trác Lê có vẻ là một cậu nhóc thường xuyên vận động, lúc nhảy xuống không gây ra bất kì tiếng động nào, như một đứa trẻ con lớn xác ngoan ngoãn hiểu chuyện theo sau mông Úc Dạ Bạc.


Mặc dù Úc Dạ Bạc bảo Trác Lê không được làm loạn chỗ này, nhưng bản thân cậu lại đá trùng một đống đồ xung quanh, trong đó có mấy quyển tạp chí, nhìn thời gian cũng là của mười mấy năm trước.


Nhưng khiến cậu chú ý nhất là trên đống đồ phủ đầy tro bụi đó lại có dấu tay, dấu tay tràn lan, dưới mặt đất còn có dấu chân.


Úc Dạ Bạc ướm chân lên so sánh, rõ ràng là của hai người đàn ông.


Đống đấu chân dừng ở lầu một trong chóc lát, đi vòng qua đống đồ một vòng rồi thẳng tiến lên lầu hai.


"Có người từng đi vào?" Trác Lê cân nhắc đến xác chết vô danh còn mỗi cái đầu, chắn chắn sẽ không để lại dấu chân, nghĩ vậy cậu nhóc thở phào một hơi nhẹ nhõm, vô cùng ngây thơ nói: "Vẫn còn tốt chán, xem ra nơi này chắc không nguy hiểm lắm đâu anh nhỉ?"


Úc Dạ Bạc bất thình lình lên tiếng: "Nhóc không phát hiện điều gì khác sao? Chỉ có dấu chân đi vào, không có đi ra."


Những dấu chân đó một đường thẳng tiến tới cầu thang tối tăm.


Vừa rồi bọn họ đứng ngoài có nhìn qua, cửa chính tòa nhà đóng chặt, cả ba tầng lầu đều có cửa sổ làm bằng kính chống trộm, những người đó không có khả năng đi ra từ đường cửa sổ, có thể ra vào chỉ có lỗ cửa sổ nhỏ trên kia thôi.


"Thật ra em...em không có hiếu kì bọn họ từng gặp qua thứ gì đâu....." Trác Lê lập tức rùng mình, nhìn đống dấu chân trên mặt đắt chỉ thấy ớn lạnh, không bỏ hy vọng nói: "Có lẽ, có lẽ còn có cửa sau?"


"Có lẽ vậy." Úc Dạ Bạc không phủ định khả năng này, nhưng nhớ tới khuôn mặt quỷ thoáng hiện lên vừa rồi, xem ra mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.


Bên trong tòa nhà không có đèn, bốn phía tối om, vùng ánh sáng mà đèn pin trên điện thoại chiếu ra có giới hạn, vách tường giồng bên ngoài, đều bị người dùng phấn viết mấy câu linh tinh như "Có quỷ" "Người chết" "Chạy nhanh".


Phối hợp với hai hàng dấu chân lẻ loi trên mặt đất càng làm người ta thêm phần hoảng sợ, hai người theo dấu chân đi đến chân cầu thang.


Hai bên vách tường mấy tấm ảnh tốt nghiệp vài năm trước, cũng không biết ai nghịch ngợm tô màu đỏ lên mắt những người trong ảnh, liếc mắt nhìn thoáng qua, giống như lấy máu bôi lên vậy.


Góc cầu thang có một bức tượng đồng vĩ nhân, Úc Dạ Bạc có một loại cảm giác khó nói thành lời, bức tượng đó hình như đang hô hấp, ẩn mình trong bóng tối, lén lút nhìn trộm bọn họ. Sau khi hai người rời đi, cổ bức tượng xoắn lại thành cái bánh quẩy, lộ ra nụ cười quỷ dị.


Lúc hai người bước đến chỗ ngoặt cầu thang, dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân 'cộp, cộp, cộp,...', vô cùng nhẹ.


Song tiếng bước chân nữa giữa không gian vắng lặng vô cùng rõ ràng, đến khi ánh đèn pin rọi qua, vách tường hiện lên bóng người đen xì bước đến ngày càng gần.


"Chạy mau." Úc Dạ Bạc không dám dứng lại, nhanh chóng gọi Trác Lê chạy.


Quả thực là xác chết vô danh không tùy tiện giết người, nhưng con quỷ ẩn núp trong tòa nhà này chưa chắc đã giống thế, cho nên phải nhanh chóng chạy trốn, kéo xa khoảng cách hai bên.


Vừa dứt lời, tiếng bước chân đã sắp đuổi đến nơi.


Úc Dạ Bạc vội vã tăng tốc, cậu đang chuẩn bị duỗi tay kéo Trác Lê đằng sau, nhưng có một đôi tay vô hình đã ngăn cản cậu, hơn nữa còn kéo mạnh cậu chạy lên lầu.


Quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Trác Lê cách mình hơn nửa thước thì không còn người nào khác.


Úc Dạ Bạc kinh hãi, đang muốn giãy dụa chạy trốn, đôi tay kia lại một lần nữa đặt lên đầu cậu, xoa nhẹ hai cái.


"Tần Hoài Chu?" Không hiểu bằng cách thần kì nào đó Úc Dạ Bạc lại nhận ra cảm giác quen thuộc này, nhăn mày có chút khó hiểu hỏi: "Này, anh làm gì thế hả?"


Rõ ràng sức cậu không địch lại Tần Hoài Chu, đành cam chịu bị đẩy lên lầu.


Chờ đến lúc lên tới lầu hai, Tần Hoài Chu nắm chặt tay cậu, giơ điện thoại lên trước mặt cậu, bấy giờ Úc Dạ Bạc mới phát hiện người kia gửi tin nhắn.


"Tên Trác Lê này có chỗ không đúng."


"Hắn không phát ra tiếng bước chân."


Trùng hợp thay, đúng lúc này trong nhóm chat có người gửi tin nhắn.


Là Trác Lê gửi đến, cậu nhóc @Úc Dạ Bạc: "Anh ơi, mấy người bên kia tìm được ngôi mộ rồi. Anh mau ra ngoài đi chúng ta qua đó, bọn em vẫn đang đứng ngoài cửa chờ anh nè."


.... bọn em vẫn đang đứng ngoài cửa chờ anh nè.


Hóa ra Trác Lê vẫn luôn đứng ngoài cửa, chưa từng đặt chân bước vào đây.


Nghĩ đến việc kẻ kia đứng trong bóng tối theo chân mình suốt một đoạn đường, nghĩ đến việc suýt chút nữa cầm tay kẻ kia, tức khắc Úc Dạ Bạc cảm thấy đỉnh đầu tê dại, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt đẫm lồng ngực.


Lúc này, chân cầu thang vang lên tiếng gọi của 'Trác Lê'


"Anh ơi, đột nhiên anh chạy nhanh như vậy để làm gì thế ạ?"


"Em sợ quá..."


"Chờ em với anh ơi."


"Anh...hay để em tự tới tìm anh nhé!"