Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 2: Cậu không giỏi thể thao



Tiếng thét chói tai khiến Úc Dạ Bạc suýt ngã sấp mặt, cậu quay phắt đầu ra sau, phát hiện một người phụ nữ mang vẻ mặt sợ hãi đứng sau lưng nhìn cậu chằm chằm.


Theo góc nhìn của cô, dưới tòa nhà u ám âm trầm, bóng người lấy một tư thế quái dị ngồi dưới ngọn đèn đường, cả người như chìm trong ánh sáng hư vô mờ mịt. Khi cậu đứng lên xoay người, cô gái mới thấy rõ mặt.


Một thanh niên với mái tóc đen nhìn có chút yếu đuối mỏng manh nhưng không làm lu mờ được nét đẹp của cậu, giống như mỹ nam bước ra từ bức tranh cổ xưa, từng đường nét trên khuôn mặt như được tạo hóa kỳ công điêu khắc, mang một vẻ đẹp hoàn hảo.


Nếu dùng từ 'xinh đẹp' để miêu tả một người đàn ông có vẻ như không được hợp cho lắm, nhưng áp lên người cậu thanh niên trước mặt lại chuẩn vô cùng.


Cô gái ngơ ngác, hai má ửng đỏ, cảnh giác trong lòng buông lỏng không ít, dừng bước chân lui về phía sau, ngốc nghếch hỏi: "Anh...anh là con người hả?"


Úc Dạ Bạc vừa bị chất giọng quãng 8 dọa cho hết hồn, quay đầu phát hiện đó là một cô gái. Cậu cố nuốt mấy lời cay độc vào bụng, chỉ có thể tức giận lườm xéo cô, môi mỏng mím chặt, giọng điệu hơi giễu cợt: "Thế không là con người thì là con gì?"


Trái Đất này có con quỷ nào đẹp trai được như cậu hở?


Trai đẹp lườm xéo vẫn rất ư là đẹp trai, cô gái không để tâm lắm dò hỏi: "Xin lỗi, vừa nãy do tôi sơ ý hiểu nhầm. Anh trai nhỏ, buổi tối anh đến đây làm gì? Anh có biết chỗ này từng xảy ra chuyện gì không?"


Cô gái nhìn qua khoảng tầm 20 tuổi mang vẻ đẹp thanh tú. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, mặc quần áo đơn giản sáng màu, xách theo một cái túi nhỏ, vẻ mặt sợ hãi lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại, lúc nói chuyện giọng có hơi run.


"..."Ánh mắt Úc Dạ Bạc dừng trên điện thoại của cô một lúc, tiếp đó nhìn phản ứng của cô. Đã hiểu. Cậu hơi nhíu mày: "Cô cũng bị cái nhiệm vụ con khỉ kia lôi đến đây hả?"


Cô gái kinh ngạc, giống như nhìn thấy họ hàng tám đời ở nước ngoài xa xôi, xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe gật đầu thật mạnh. Cô muốn đi lên cầm tay cậu, nói năng lộn xộn: "Đúng, đúng thế, anh có biết chuyện gì đang diễn ra không!?...Tôi, tôi chỉ vô ý tải một trò chơi kì lạ về thôi mà nó buộc tôi phải đến đây để tìm con gái cho nó, nếu không sẽ giết tôi mất! Có ma, thật sự trên đời này có ma đó!"


Chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi Úc Dạ Bạc đã nắm bắt được hai thông tin quan trọng. Thứ nhất là Bặc Thức Nhân không chỉ tìm một người để hoàn thành nhiệm vụ. Thứ hai: đều dùng đúng một chiêu là nhát ma con người ta.


....Nữ quỷ đáng sợ cũng không bằng Đường Tăng chuyển thế, spam tin nhắn nhiều thế không mỏi tay à?


Úc Dạ Bạc không biết nên bắt đầu mỉa mai từ chỗ nào, cậu tránh né bàn tay cô gái đang vươn qua: "Tôi giống cô thôi, vừa mới tới có biết gì đâu..."


"Ừm, xin lỗi anh." Cô gái cảm nhận được sự bài xích từ cậu, vội vàng giải thích: "Do tôi sợ quá thôi, tên của tôi là Nghê Ninh, tôi...."


Nói được một nửa, cô phát hiện anh đẹp trai trước mặt không thèm để ý đến lời mình mà chăm chú nhìn phía sau.


Vừa rồi Úc Dạ Bạc hơi nghiêng người, ánh mắt quét qua tòa nhà màu xám bên cạnh, thế mà các hộ đang sống ở đây lại đồng loạt tắt đèn vào giờ này.


Chỉ còn sót lại đèn hành lang ở giữa, nhưng hình như ngọn đèn cảm ứng ở tầng trên cùng bị hỏng, tiếng thét kinh thiên động địa vừa rồi của Nghê Ninh cũng không đánh thức nổi nó, vẫn tối đen như mực. Đèn đường chiếu sáng trên đỉnh đầu, dãy cửa sổ tối om giống như lỗ đen đang giương nanh múa vuốt, lạnh lẽo, trống rỗng và sâu không thấy đáy.


Vì sao phải tắt đèn? Thứ khiến họ phải kiêng kị đã xuất hiện chăng?


Ngay sau đó đèn cảm ứng từ trên xuống dưới, từ lầu bảy, lầu sáu, lầu năm, lầu bốn...thẳng một mạch đến tận lầu một toàn bộ đều tắt ngúm. Cả tòa nhà chìm trong bóng tối, một mảnh tối tăm, tựa như một con một con quái vật khổng lồ chia rõ giới hạn với ánh đèn đường bên ngoài, âm u quỷ dị.


Bầu không khí kinh khủng càng thêm đáng sợ.


Càng khiến cho người khác không muốn nhấc chân đi vào.


Đúng lúc này, cậu nghe thấy một vài âm thanh kì lạ phát ra từ bên trong.


"Đổng Hạo, anh, vừa rồi anh có nghe thấy gì không? Hình như có tiếng thét vọng lại."


"Không có gì, đừng sợ! Đi, chúng ta đi ra ngoài thôi!"


Tựa như tiếng nói chuyện của ai đó.


Trong đó có người không? Người đó có khả năng biết những chuyện từng xảy ra không?


Úc Dạ Bạc quyết định đi qua xem xét một chút, cậu cất bước đi về phía tòa nhà kì lạ.


"Đừng, đừng đi, chờ tôi với." Nghê Ninh sợ bị bỏ lại một mình. Tòa nhà này đã đủ sởn tóc gáy, cả đường đi không lấy đâu ra được một bóng người, cho dù sợ đến mức hai chân mềm nhũn thì cô cũng chỉ có thể cố gắng run lẩy bẩy theo sát phía sau.


Ngay lúc vượt qua hiên cửa, đèn cảm ứng sáng lên, một luồng khí lạnh lẽo ẩm ướt đập vào mặt khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu. Úc Dạ Bạc lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khí lạnh theo lỗ chân lông đi vào mạch máu, lạnh đến mức cậu phải đánh một cái rùng mình.


Lầu một của tòa nhà cũ không có sảnh lớn, chỉ có một hành lang chật hẹp nối thẳng với cầu thang lên lầu hai, ánh đèn trên đỉnh đầu mờ ảo, trần nhà giăng đầy mạng nhện và bụi bặm, còn có một ít chất lỏng màu nâu không rõ tên, tổng thể mà nói thì khá buồn nôn.


Úc Dạ Bạc quan sát bốn phía, đột nhiên bên phải cậu xuất hiện hai bóng người suýt chút nữa đâm vào cậu. Vì thế tiếng thét chói tai chọc thủng màng nhĩ lại vang lên lần nữa, hai người trẻ tuổi bị dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn cậu: "Mẹ ơi, có quỷ...."


Đặc biệt một người trong đó có vóc dáng to cao vạm vỡ.


"...." Khóe miệng Úc Dạ Bạc giật giật.


Ê nói này, cậu giống quỷ chỗ nào hả?


Hai người đi cùng, một người tên Đổng Hạo một người tên Phương Phương, cũng là bị cái game kia lôi cổ đến đây. Họ đến chỗ này từ 20 phút trước, đứng đắn đo bên ngoài một lúc lâu mới dám lấy hết dũng khí đi vào trong kiểm tra, nhưng vừa mới đi vào đã bị tiếng thét có lực công phá cực mạnh của Nghê Ninh dọa muốn xỉu tại chỗ, tiếp đó bị Úc Dạ Bạc đi vào dọa cho lần 2.


"Tôi là người đầu tiên đến đây, đáng lẽ còn có một ông chú đi cùng nữa nhưng chú ta cứ một mực khẳng định tất cả đều do sau lưng có người giở trò, muốn đi lên làm thịt kẻ đó. Sau đó vừa chửi thề vừa đi lên lầu..." Mấy người đứng giữa hành lang, Phương Phương chỉ vào cầu thang dẫn lên trên lầu.


Cuối cùng cho đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi chú ta đâu.


"Mọi người đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng xông lên không?" Chắc do vừa nãy bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất nên Đổng Hạo cảm thấy có chút mất mặt, cố gắng giữ hình tượng trước mặt hai cô gái: "Bắt cái thằng giả ma giả quỷ kia ra."


Úc Dạ Bạc nhìn theo hướng ngón tay Phương Phương. Hành lang tối tăm, dọc theo lối đi không có ô cửa sổ nào để nhìn ra ngoài, bức tường kín kẽ không một khe hở. Dãy hành lang âm u kín gió làm lòng người càng thêm trĩu nặng.


Thấy nhiều người, Đổng Hạo bắt đầu bạo gan hơn, cục súc nói: "Kệ mẹ nó là người hay quỷ, nhiều người dương khí nặng, đi lên bắt được liền chứ có gì."


Vừa dứt lời, trong hành lang vang lên một âm thanh bén nhọn chói tai, giống cửa sắt ma sát qua lại trên sàn nhà, phát ra tiếng kétttt....lại tựa như móng tay sắc nhọn gãi lên dây thần kinh mẫn cảm khiến lông tơ dựng đứng.


Tiếng mở cửa vang vọng, tưởng chừng hai bên chỉ cách một tầng trần nhà mỏng manh, thực tế thì không phải vậy.


Đúng lúc đó, một âm thanh khác vang lên 'bịch, bịch, bịch'! Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống, từ xa đến gần, tiết tấu cực nhanh.


Càng quỷ dị hơn khi tiếng bước chân đó không làm đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên, cả hành lang vẫn chìm trong bóng tối, sâu không thấy đáy.


Có vẻ nó không muốn cho người khác có đủ thời gian phản ứng, tiếng 'bịch bịch, bịch, bịch' vang lên mỗi lúc một gần, từ trên đi xuống, nháy mắt đã đến lầu hai.


Bốn đôi mắt đồng thời chăm chú nhìn về phía hành lang tối om, trái tim trong lồng ngực điên cuồng loạn nhịp, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người, mọi người nín thở theo dõi.


Là ai đang đi xuống?


....


Tiếng bước chân đi đến lầu hai, đột ngột dừng lại.


Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, kết thúc cũng quá chóng vánh, tất cả còn chưa kịp định hình đã ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt.


Tiếp đó, một dòng máu ấm nóng từ bậc thang cao nhất chảy dọc xuống dưới, bậc này nối tiếp bậc kia, rất nhanh đã lan đến giữa cầu thang, hiển hiện dưới ánh đèn mờ ảo.


Bọn họ đều nhìn thấy rõ!


Mọi người trợn trừng mắt. Trong nháy mắt, bầu không khí căng thẳng cực độ, Nghê Ninh và Phương Phương theo bản năng trốn sau bóng lưng to lớn của Đổng Hạo, túm chặt góc áo hắn.


Đổng Hạo sợ đến mức muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng thấy hai em gái núp sau lưng, cố gắng gồng mình giả vờ mạnh mẽ hét một câu: "Đứa nào? Là đứa nào giả thần giả quỷ thì cút ra đây cho ông nhanh."


Không ai đáp lại, bóng đèn cảm ứng vẫn dửng dưng không thắp sáng, Đổng Hạo nổi da gà, lại hét lên một tiếng, mở đèn pin trên điện thoại.


Theo luống ánh sáng trắng rọi lên, mọi người phát hiện một bóng dáng nhỏ bé màu đỏ đứng ở chỗ ngoặt cầu thang lầu hai.


Đó là một cô bé khoảng chừng 5 6 tuổi, mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm. Sẽ chằng có gì đáng sợ nếu làn da lộ ra bên ngoài kể cả khuôn mặt của cô bé đều máu me đầm đìa, đôi mắt đỏ như máu nằm giữa hốc mắt, tưởng chử như có thể bị rớt ra bất cứ lúc nào.


Đôi mắt cô bé u ám, tràn đầy ác độc nhìn chòng chọc bọn họ.


Có thể khẳng định đây chính là phiên bản đời thực của bộ phim kinh dị 'Cô gái áo đỏ', không, nói chính xác hơn thì cô bé còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ trong bộ phim kia.


Đáng sợ tới mức cả đám muốn đái ra máu.


"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"


Ba người chơi kia muốn xoay người bỏ trốn, nhưng trăm tính ngàn suy cũng không ngờ ngay lúc bọn họ muốn chạy, cánh cửa sắt sau lưng bỗng đóng lại.


"Có quỷ....!"


"Cứu tôi!! Cứu tôi với!!"


"Có ai không!! Cầu xin hãy cứu chúng tôi."


Bọn họ lao lên, dùng hết sức đập cửa. Nhưng vào giờ phút này, cánh cửa tường chừng cũ kĩ như được khảm chặt vào trong tường, Đổng Hạo cho nó ăn vài phát đạp cũng không làm nó xi nhê chút nào!


Càng đáng sợ hơn là phía sau vang lên tiếng bước chân 'bịch, bịch, bịch', cô bé bước từng bước đi xuống phía dưới.


Chết chắc rồi!


Ngay lúc tất cả rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn.


"Đứng im không được nhúc nhích!"


Tiếng quát này không có chỗ nào gọi là sắc bén, trái lại mang âm điệu lạnh lùng dễ nghe. Song sự lạnh lùng này khiến tất cả mọi người phải run lên, cơ thể cứng đờ, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dọc theo sống lưng.


Úc Dạ Bạc đứng trong bóng tối lại quát lên một câu: "Đổng Hạo, đèn! Xoay đèn pin lại!"


Đồng Hạo hoảng muốn ngất luôn tại chỗ, không kịp nghĩ nhiều, đầu óc trống rỗng mất khả năng tư duy nhưng cơ thể lại hành động theo bản năng, cứng ngắc xoay người giơ cao ánh đèn.


Khi ánh sáng chiếu lên người cô bé một lần nữa – Úc Dạ Bạc động đậy!


Người thanh niên trẻ thò tay vào túi áo, dưới sáu ánh mắt tràn đầy lo lắng của những người còn lại, cậu nâng tay chụp ảnh cô bé váy đỏ đứng trên cầu thang.


Phương Phương: "Anh, anh đang làm gì vậy?"


"Lần đầu trong đời nhìn thấy quỷ." Úc Dạ Bạc hùng hồn đáp lại: "Phải chụp một tấm làm kỉ niệm mới được."


Lần trước trong nhà tắm không thấy rõ nên không tính.


Đổng Hạo, Phương Phương, Nghê Ninh: ?????


Cô bé váy đỏ: ?????


Cô bé dừng bước chân, trong đôi mắt to tròn ánh lên chút khó hiểu.


Úc Dạ Bạc thừa dịp cô bé bị động tác của cậu làm cho đứng hình, đột nhiên chạy sang bên phải hai bước, nhặt chiếc rìu không biết bị ai bỏ xó dưới góc tường quyết đoán chém mạnh vào phần nối bên phải của bức tường và cánh cửa.


Úc Dạ Bạc dùng hết sức 'bú ti mẹ', cửa sắt vốn bị rỉ sắt lỏng lẻo, rầm một cái, mấy ốc vít nối bên trên dần dần long ra. Cậu thuận tay bồi thêm một nhát, khung cửa cứ thể đổ xuống, vốn cửa mở từ bên trái giờ phút này biến thành bên phải.


"Chạy nhanh!" Úc Dạ Bạc nói xong dẫn đầu xông ra ngoài.


Tận lúc này ba người kia mới phản ứng kịp, vội vàng theo sau.


Bốn người lao như bay ra khỏi hành lang u ám, mắt thấy con dường ngay phía trước thì cả đám như va vào thứ gì đó, bị bật ngước trở lại.


Một bức tường vô hình xuất hiện trong không khí, cách tòa nhã cũ 50m! Chắc sợ người chơi nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh đâm phải nên bức tường được thiết kế rất có nhân tính. Cấu tạo của nó mềm dẻo giống như cao su, đâm vào không đau nhưng sẽ dội ngược về.


Kỳ lạ hơn là đúng lúc này có một ông lão dắt chó đi dạo trên con đường nhỏ, rõ ràng chỉ cách mấy mét, nhưng mặc họ có hô to gọi nhỏ thế nào đi chăng nữa thì ông lão vẫn không nghe thấy gì, vội vàng túm dây kéo con chó đang sủa không ngừng rời đi. Trước khi đi, nét mặt ông hiện lên vẻ kinh hãi khi nhìn tòa nhà.


Giống như ông cũng đang kiêng kị thứ gì đó.


May thay cô bé đáng sợ kia không đuổi theo bọn họ ra bên ngoài, cánh cửa bị phá yên lặng nằm trên mặt đất.


Một lúc sau ba người kia mới phát hiện cho dù bản thân kêu rách họng cùng không ai thèm để ý, Đổng Hạo đi đến chỗ cậu thanh niên: "Úc tiểu ca, chỗ này cậu là người cao nhất, cậu có thể thử nhảy lên xem chỗ này cao bao nhiêu được không?"
"Chờ một chút..." Úc Dạ Bạc dựa lưng vào vách tường trong suốt, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, mặt cắt không còn giọt máu.


Đôi môi tái xanh, áo sơ mi mỏng trên người bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán sát lên lưng, mất một lúc lâu sau mới thở bình thường được.


Không phải sợ muốn chết, mà là mệt đến chết.


Cậu không giỏi thể thao, nhảy cao cũng không biết.


(; ̄Д ̄)Edit Yêu đương qua mạng còn dám là xuyên 2h sáng chứ làm cái này tắt lap đi ngủ thôi, không cố được đoạn kinh dị vì đang trong phòng 1 mình, roommate về quê chưa lên T.T


Đến chương này tôi có thể chắc chắn đây méo phải truyện kinh dị mà là rạp xiếc TW đội lốt kinh dị để lừa tình =.=


Tình hình là tối qua tui sắp beta xong chương này mà do buồn ngủ quá nên phải đi ngủ T.T Truyện Yêu đương qua mạng chắc tầm 6h tối tui đăng vì chưa xong á >< Cái này xong rồi nên đăng trước này. Hôm nay đăng 2 chương để thi onl may mắn x2 :3