Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 4: Chương 4 Đại Hội Luận Võ


"Đợi chút, ngươi đứng lại." Bỗng nhiên trong không trung truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nam tử .
Tuyết Nhan dừng chân ngoái đầu nhìn lại, nhìn trên đài cao là một mỹ nam tử lạnh lùng, đúng là ca ca của khối thân thể này—— Duẫn Ngọc. Mày hắn liễm lại, trên người có một loại khí chất được giáo dưỡng rất tốt, một thân trang phục màu lam,phần thu thân cắt quần áo vừa mới hiện ra dáng người hân trưởng xinh đẹp của hắn, làm trước mắt Tuyết Nhan sáng ngời. Vẻ mặt Duẫn Ngọc vẫn như cũ lạnh như băng, "Ngươi không thể đi xem luận võ."
"Vì sao?" Tuyết Nhan hỏi lại đơn giản mà rõ ràng.
"Không vì sao gì hết." Duẫn Ngọc ánh mắt thâm thúy, sắc mặt âm trầm bình tĩnh.
Nay, mẫu thân Phương Ngọc Dung ra mệnh lệnh Duẫn Ngọc, mười lăm ngày "Hộ hoa sứ giả", nhưng mà, trong đáy lòng lại đối với muội muội này cũng không phải là thích, chỉ cần nàng không tìm đến cái chết, ngoài quan hệ ra sẽ chẳng có gì lớn lao, thế nhưng không nghĩ tới Lâm Tuyết Nhan hưng trí bừng bừng muốn đi xem luận võ, nếu như mình không có đoán sai, tam sư huynh hẳn sẽ ở nơi đó, có rất nhiều danh viện quý tộc đều hăm hở muốn hắn đến.
Tam sư huynh nếu đi vào Thần Long Cung, hiển nhiên sẽ không trốn khỏi "Ôn thần" Tuyết Nhan này ! Không nghĩ tới Tuyết Nhan hướng đến nơi kiêng kị của nhiều người, thái độ hôm nay cũng khác thường!
Cho dù nàng đã mất kí ức, chẳng lẽ ngay cả tính tình cũng có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất?

Quả thực giống như là thay đổi một con người khác một cách triệt để!
Duẫn Ngọc từ nóc nhà nhảy xuống, mắt phượng nhanh chóng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt , trong lòng cảm thấy có một tia khác thường.
Nữ tữ trước mắt vẫn là cái Tuyết Nhan quái gở kia sao? Hắn chú ý tới cặp con ngươi tối đen kia của nàng không có toát ra đau thương, cánh môi giống như đóa hoa Anh Túc mê người, môi gợi lên mang theo một chút tao nhã và quyến rũ. Hắn đối với Tuyết Nhan thay đổi cũng không có hứng thú, chính là cảm thấy có một chút nghi hoặc, hắn nghe nói người đã bị tổn thương trong tình yêu, trong một đêm đầu sẽ rối loạn, có vài nữ nhân không chịu được kích thích sau đó cũng sẽ "Thất tâm điên" !
Tuy rằng hành động của Tuyết Nhan làm hắn đột nhiên kinh hãi, mà lời giải thích duy nhất chính là... Tuyết Nhan đã bị kích thích sau đó tính tình bỗng nhiên biến hóa lớn!
Duẫn Ngọc nhìn nữ tử trước mắt , ánh mắt ẩn ẩn toát ra một chút thương hại, hai người tuy là huynh muội, nhưng giữa huynh muội không hề có cảm tình , sự đồng tình của hắn phát ra từ nhân tính ,chính là thương xót, thoáng nhìn, giờ phút này hắn phát hiện Tuyết Nhan đẹp dị thường, tuy rằng, mọi người đều biết Tuyết Nhan xinh đẹp, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, nhưng hôm nay Tuyết Nhan, có một loại đẹp lãnh diễm ... Mị lực câu hồn đoạt phách, giống như một oa nhi tinh xảo, rót vào linh hồn hoàn mỹ không đường thoát ra.
Bất tri bất giác, Duẫn Ngọc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, suy tư, ánh mắt lãnh ý dần tiêu tán.
"Ê , ngươi xem đủ chưa?" ánh mắt Tuyết Nhan hơi hơi nheo lại, môi duyên dáng gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, nghĩ rằng người này thật sự không xấu xa là mấy.
Duẫn Ngọc hừ lạnh một tiếng, tự biết rằng có chút thất lễ, ánh mắt chớp một cái, lạnh lùng nhìn về phía nơi khác.

"Nếu đã xem đủ , ta đây đi trước." Trong lòng Tuyết Nhan cười thầm, nhân cơ hội rời đi nơi đây, chỉ thấy nàng bay nhanh đến hướng địa điểm luận võ, bộ pháp khinh mẫn, Duẫn Ngọc thầm giật mình, đột nhiên phản ứng lại, biến sắc, thầm nghĩ một tiếng "Chết rồi", đuổi theo nhanh.
Tuy rằng tính tình nàng có biến hóa lớn, nhưng không biết là phúc hay họa nữa? Nếu để cho rằng Tuyết Nhan đụng mặt tam sư huynh, lại nhìn thấy nhiều nữ tử ái mộ tam sư huynh, đến lúc đó vì quá ghen tuông, ở ngay trước mặt đông đảo giang hồ nháo loạn rồi làm nhiều chuyện kinh thế hãi tục như vậy, Thần Long Cung trong chốn giang hồ còn uy tín hay sao? Suy nghĩ đến tận đây, Duẫn Ngọc cước bộ lại nhanh hơn.
Thần Long Cung Đông cung, kiến trúc hùng vĩ, điêu long hội phượng.
Mắt nhìn bốn phía, quả nhiên là người tấp nập, các phái đệ tử đều ở đây, còn có Tố Cẩm phi sa thiên kim quý tộc, trang điểm xinh đẹp, quạt tròn nhẹ lay động, làm Tuyết Nhan hoa cả mắt, lại thấy một nhóm thiếu nam thiếu nữ, quay chung quanh ở trước đài luận võ hò hét trợ trận, xem ra trong chốn giang hồ các tân đại môn phái đều tụ tập ở nơi này.
Tuyết Nhan giương mắt nhìn cờ xí[1] trước đài , nhìn thấy Bách Hoa cốc, Tuyết Sơn Phái, thần kiếm sơn trang... Thật sự là văn sở vị văn, xem ra có đến mười năm gian gồm nhiều võ lâm môn phái quật khởi trong giang hồ.
[1] cờ xí là cờ tượng trưng cho từng phái bang.
Tuyết Nhan tinh tế nhìn trong hội luận võ phân tán các nơi, thi múa kiếm, thi luyện quyền, thi cưỡi ngựa, , đều là các thần thái khác nhau, vẫn chưa nhìn thấy các tiền bối cao nhân trong chốn giang hồ , ẩn ẩn có chút thất vọng, xoay chuyển ánh mắt, lại thấy hơn mười vị thiếu niên nam nữ có dáng người cao ngất đang đứng ở trên đài, người người thần sắc nghiêm túc.

Giữa sân có một bia đá thạch, chung quanh được chạm khắc nhiều ký hiệu, hình thức phong cách cổ xưa.
Nhưng Tuyết Nhan kiến thức rộng rãi, vừa thấy liền biết là tảng đá thiên hạ vô song long , nghe nói, một khối vô song long đã được để trong hoàng cung là vật báu vô giá Hoà Thị Bích, vì sao lại cố tình xuất hiện ở đây?
"Vị sư huynh này, đang trên đài làm gì vậy?" Tuyết Nhan nghiêng đầu hỏi một vị nam tử tuấn mỹ thanh tú đứng ở bên cạnh.
"Ngay cả trên đài làm cái gì ngươi cũng không biết sao? Còn chạy tới đây làm chi?"Nam tử thanh tú này đúng là Tuyết Sơn Phái đại đệ tử —— Tiết Phong, là truyền nhân của Tuyết Sơn kiếm pháp, cũng là đệ nhất mỹ nam tử Tuyết Sơn Phái, tính cách có chút cao ngạo.
Ai ngờ, đã nhiều ngày Tuyết Sơn Phái xuất sư bất lợi nhưng từ sau khi hắn thắng, những người khác không ai có thể đánh bại được.
Tiết Phong tính khí khó chịu, bỗng nhiên nghe có người đặt câu hỏi, còn tưởng rằng là người không biết trời cao đất rộng, muốn làm phiền Tuyết Sơn Phái, lập tức khinh thường quay đầu, lại nhìn thấy người đứng trước mặt là một vị phấn điêu ngọc mài, xinh đẹp thiên tiên, cô gái phong hoa tuyệt đại , tức khắc kinh ngạc, trừng mắt, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Tuyết Nhan ngoái đầu nhìn lại cười nhẹ, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, chậm rãi nói: "Vị sư huynh này, ta mới đến, rất nhiều chuyện không hiểu lắm!"
"Nga... Nga..." Tiết Phong biết chính mình thất lễ, vội vàng ôm quyền, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn[2]: "Tiểu sư muội, ngươi không biết điều gì..."
[2]không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.

Hóa ra, hàng năm Thần Long Cung đều phải tổ chức đại hôi luận võ một lần để tìm võ lâm minh chủ mới trong giang hồ, dùng võ kết bạn, nhưng mà cạnh tranh kịch liệt vô cùng, hiện nay năm mươi đại môn phái đã tuyển ra ba ngàn người, chỉ còn lại có mười tám người của các phái tinh anh.
Sau khi Tiết Phong giới thiệu , cúi đầu nói: "Sư muội, vừa rồi ta hơi đường đột ... Ngươi trăm ngàn đừng để ý nha?"
Tuyết Nhan mỉm cười lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."
Tiết Phong gãi gãi đầu, nhìn Tuyết Nhan tươi cười ngọt ngào, hớn hở say mê.
Ngay lúc Tuyết Nhan và Tiết Phong trò chuyện với nhau vui vẻ, xuyên qua đám người là một bóng dáng có tư thế oai hùng lăng nhiên, dáng người thẳng, trong trẻo lạnh lùng lỗi lạc, cổ tay áo thêu hàn mai thanh nhã, rất nhiều nữ tữ giang hồ muốn tiến lên kết bạn, lại bị hơi thở lạnh như băng của hắn cự chi ngàn dặm, người này đúng là đại công tử Thần Long Cung, Duẫn Ngọc,ánh mắt hắn rùng mình, xuyên qua mọi người, thấy được bóng dáng xinh đẹp của Tuyết Nhan, quần áo của nàng tuy rằng bình thường, nhưng khí chất xuất trần thoát tục lại rất nổi trong đám người.
Nhìn thấy người bên cạnh nàng, Duẫn Ngọc nao nao, thầm nghĩ: vì sao nàng cùng đệ tử Tuyết Sơn Phái trò chuyện với nhau vui vẻ như thế?
Chẳng lẽ nàng không có nhìn thấy tam sư huynh ở trong này hay sao?
Hay là nàng đã bỏ được chứng bệnh quái gở ?