Theo lệ thường, lúc
Huyện lệnh thẩm án ở công đường thì bách tính có thể đứng bên ngoài xem. Hôm nay là lần đầu tiên Đường Thiên Viễn thăng đường thẩm vấn từ lúc
tiếp nhận chức Huyện lệnh, lại còn là một vụ án mạng, bách tính đến xem
xếp vòng trong vòng ngoài, vây quanh huyện nha đến mức con kiến chui qua không lọt. Có vài người bỏ luôn chuyện làm ăn, thu dọn quầy sạp đến đây xem Huyện thái gia xử án. Cũng có mấy người đàn bà kiễng chân phía sau
đám người, muốn xem xem Huyện thái gia anh tuấn trong truyền thuyết tuấn tú thế nào.
Đàm Thanh Thần nắm bắt cơ hội làm ăn, kê một cái bàn ở ngoài công đường, bảo mấy tiểu nhị xếp trà lạnh và dưa hấu cắt nhỏ ra bán, buôn bán đại phát. Bản thân hắn cầm một cái quạt cói cũ đứng bên
ngoài, cười nhìn Đàm Linh Âm đang nghiêm chỉnh ghi chép bên trong.
Cách một khoảng xa như vậy nên Đàm Linh Âm không nhận ra Đàm Thanh Thần.
Hôm nay Tôn Bất Phàm vẫn để kiểu tóc hoa khôi như cũ, mặc dù hắn phải quỳ trên phiến đá bị cáo nhưng thái độ lại bình tĩnh.
Đàm Linh Âm tằng hắng cổ họng, đứng dậy đọc cáo trạng một lần, giọng nói
của nàng trong trẻo trầm bổng, vô cùng êm tai. Cáo trạng thuật lại toàn
bộ quá tình xảy ra án mạng, chỉ ra hai tội của Tôn Bất Phàm: dụ dỗ con
gái nhà lành, giết người.
Trong đám người truyền đến những tiếng
tranh luận, không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng Tôn viên ngoại. Con
gái bỏ nhà theo trai là chuyện lớn, việc đó nói lên người này không tuân theo đức hạnh, nếu là lúc trước thì đã bị dìm xuống sông rồi. Dĩ nhiên ở triều đại bây giờ, vì nguyên nhân lịch sử nên nếp sống cũng tương đối
cởi mở, nhưng những chuyện như bỏ nhà đi cũng đủ để người trong mười dặm tám hương được xem một phen náo nhiệt rồi.
Vợ chồng Tôn viên ngoại xấu hổ đỏ cả mặt, cúi đầu không dám nói gì.
Giọng nàng khí thế vô cùng, đám người kia nhất thời im bặt. Đàm Linh Âm chỉ
vào Tôn Bất Phàm rồi nói với mọi người, “Hắn mới là hung thủ đấy! Tề Huệ rõ ràng là người bị hại, các ngươi không nói giúp người bị hại mà lại
chỉ trích nàng ta, chẳng lẽ muốn làm đồng lõa với kẻ giết người sao?!”
Cái mũ này lớn quá, bách tính bình thường đâu có ai dám nhận, thế là tất cả đồng loạt bắt đầu mắng chửi Tôn Bất Phàm.
“Yên lặng!” Đường Thiên Viễn lại đập kinh đường mộc. Hắn quét mắt nhìn về
phía Đàm Linh Âm, quả nhiên thấy nàng xoa bóp tay phải giờ đang đau nhói vì dùng sức đập bàn. Cái tính tình nóng nảy ấy, cũng không biết sau này người nào mới chịu được nàng ta đây. Đường Thiên Viễn nhẹ nhàng lắc
đầu, hắn định cười nhưng lại nhanh chóng nhịn lại.
“Tôn Bất Phàm, ngươi có nhận tội không?” Đường Thiên Viễn hỏi.
Tôn Bất Phàm đáp, “Thảo dân không nhận, thảo dân bị oan. Những điều mà cáo trạng nói đều không có thật, xin đại nhân minh xét.”
“Ý của ngươi là, ngươi không hề viết thư cho Tề Huệ, cũng không hẹn nàng
ta bỏ trốn. Đêm xảy ra vụ án, ngươi cũng không gặp nàng ta?”
“Thưa vâng.”
Đường Thiên Viễn tiếp tục bình tĩnh nói, “Kết quả xét nghiệm tử thi nói rõ,
trước lúc Tề Huệ bị hại đã từng bị kẻ khác sàm sỡ, còn sau khi bị sàm
sỡ, phản ứng đầu tiên của nàng ta là tát cho tên đăng đồ tử ấy một cái.”
Hắn nói đến đây thì lão bách tính bên ngoài lại bắt đầu bàn tán: Chậc chậc chậc, bị sàm sỡ rồi kìa!
Hai mắt Đàm Linh Âm bốc hỏa lườm qua đó. Mắt nàng vốn dĩ đã to, cứ trợn
trừng lên nhìn như thế, giống y như là muốn xông đến đòi mạng ngay lập
tức ấy, nhìn mà thấy hãi cả người. Mặc dù nàng không nhìn rõ đám người
đang vây lại xem, nhưng bọn họ lại nhìn thấy nàng rất rõ ràng, thế là họ liền nhanh chóng đổi chủ đề: “Thiêu chết kẻ giết người đi!”
Đường Thiên Viễn lại bảo bọn họ yên lặng, tiếp đó hắn nói: “Tôn Bất Phàm, nếu ngươi phủ nhận tối đó ngươi đã gặp Tề Huệ, vậy thì vết móng tay cào
trên mặt ngươi là do đâu mà có vậy?”
Tôn Bất Phàm vô thức ôm lấy mặt, đang định lên tiếng thì Đường Thiên Viễn ngắt lời hắn, “Người đâu, kiểm tra vết thương.”
Hai sai dịch bước lên giữ lấy hắn, một khám nghiệm xem xét tỉ mỉ khuôn mặt
hắn rồi nói: “Bẩm đại nhân, bên mặt Tôn Bất Phàm đích thực có vết trầy
xước, thời gian vào khoảng hai ba ngày trước, bây giờ đã bắt đầu bong
vảy.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, tổng kết lại, “Vì vậy từ sau đêm
bị Tề Huệ cào bị thương, ngươi đã đổi kiểu tóc để tiện che giấu vết
thương, có đúng không?”
Đồng tử của Tôn Bất Phàm đảo qua đảo lại, hắn đáp, “Đại nhân nghĩ nhiều quá rồi. Thảo dân đích thực bị thương
trên mặt nên mới nghĩ cách để che đi, nhưng vết trầy xước này vốn do
không cẩn thận trêu phải một con mèo hoang nên mới bị, không hề liên
quan gì đến Tề tiểu thư cả. Mạng người là chuyện lớn, đại nhân chỉ dựa
vào một vết thương như thế này đã phán xong, đúng là quá qua loa. Thảo
dân không phục.”
“Chỉ dựa vào một vết thương, bản quan cũng sẽ không dễ dàng định tội. Người đâu, đưa nhân chứng Ngọc Hoàn vào.”
Ngọc Hoàn bị đưa vào. Tối qua hình như nàng ta không ngủ, lại bị kinh hãi
nên bây giờ dáng vẻ cực kỳ tiều tụy, dưới mắt là một quầng thâm đen,
giống như quỷ vậy. Nàng ta bước vào dập đầu trước Đường Thiên Viễn, tiếp đó cúi đầu nói hết tất cả những gì mình biết ra, trong lúc đó nàng ta
cũng không dám nhìn Tôn Bất Phàm.
Tề viên ngoại nghe nha hoàn nhà mình dám làm ra những chuyện như vậy, tức giận đến mức lớn tiếng mắng
nhiếc, ông ta lao lên định đạp nàng ta nhưng lại bị nha dịch đứng bên
cản lại.
Ngọc Hoàn nói xong, Đường Thiên Viễn nhìn Tôn Bất Phàm, “Ngươi còn gì để nói không?”
Tôn Bất Phàm dường như sớm biết sẽ xảy ra một màn này, hắn ung dung trả
lời, “Ngọc Hoàn đang ngụy tạo chứng cứ, liên thủ với Vệ Tử Thông mưu hại thảo dân.”
“Ngươi nói nàng ta ngụy tạo chứng cứ, vây ngươi có chứng cứ không?”
“Có. Người này yêu thầm thảo dân, cầu mà không có được, vì yêu sinh hận. Nàng ta hận thảo dân.”
Thế này thì tự kỷ quá đỗi rồi, Đàm Linh Âm dừng bút, lắc đầu, nàng nhìn Tôn Bất Phàm rồi lại nhìn Ngọc Hoàn. Nàng phát hiện Ngọc Hoàn một mực khóc
lóc lắc đầu, lại không đáp lời. Thế này là… không phải bị Tôn Bất Phàm
nói trúng rồi chứ?
Tôn Bất Phàm nói xong, từ trong tay áo lấy ra
một túi tiền và một nắm sợi tơ, “Đây là túi tiền và ngũ sắc tuyến mà
Ngọc Hoàn cô nương đã chủ động tặng thảo dân vào ngày tết Đoan ngọ. Thảo dẫn vẫn chưa hề đáp lại sự yêu mến của Ngọc Hoàn cô nương, Ngọc Hoàn cô nương liền vì vậy mà sinh hận, tìm cách cố ý hãm hại thảo dân.”
“Ngọc Hoàn, bản quan hỏi ngươi, đây có thực sự là những thứ ngươi tặng cho Tôn Bất Phàm không?”
Ngọc Hoàn không nói gì, chỉ khóc lóc gật đầu.
Thì ra huyện lệnh đại nhân không cảm nhận sai, Ngọc Hoàn thực sự vẫn còn
chuyện giấu hắn. Đàm Linh Âm hiểu Ngọc Hoàn khó mà mở lại những chuyện
này, nhưng chuyện này lại bị Tôn Bất Phàm khui ra vào giờ khắc quan
trọng, sẽ khiến bọn họ lâm vào thế bị động.
“Đại nhân,” Ngọc Hoàn lau nước mắt nói, “Thảo dân đích thực đã tặng cho Tôn công tử những vật này, nhưng thảo dân lấy đầu mình ra để đảm bảo, những lời thảo dân vừa
nói hoàn toàn là sự thật. Tôn Bất Phàm này cố ý dụ dỗ tiểu thư nhà thảo
dân, mượn cơ hội giết chết tiểu thư, xin địa nhân hãy làm chủ cho tiểu
thư!”
Tôn Bất Phàm cười lạnh, “Đại nhân, có cần thảo dân nhắc nhở ngài không, căn cứ theo pháp luật Đại Tề thì người có thù với bị cáo
không thể làm chứng được.”
Việc này khó giải quyết rồi đây. Đàm Linh Âm nhíu mày nhìn về phái Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn đáp trả nàng bằng một thái độ an ủi rồi quay sang nói với
Tôn Bất Phàm, “Xem ra ngươi nghiên cứu rất thấu đáo pháp luật của Đại
Tề, vậy ngươi có biết là, nếu bản quan muốn định tội ngươi thì còn cần
gì không?”
“Tất nhiên là cần chứng cứ rồi.”
“Tôn Bất Phàm, ngươi cho rằng ngươi làm chuyện đó kín kẽ không chê vào đâu được sao,
thật không ngờ ngươi đã đoán sai một việc. Ngươi chỉ tưởng rằng ngươi đã hại chết Tề Huệ, thực ra lúc đó nàng ta vẫn chưa chết.”
Đột
nhiên Tôn Bất Phàm biến sắc, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Đại nhân thật biết cách nói đùa, thảo dân không hiểu cái gì mà
hại chết với không hại chết. Có điều, nếu Tề tiểu thư vẫn chưa chết, vậy vì sao không để nàng ta ra đây gặp mặt?”
Đường Thiên Viễn thở
dài, “Lúc đó nàng ta chưa chết, có điều sau đó vẫn chết. Nguyên nhân
chết không phải bị ngạt thở mà là bị đập mạnh ở gáy. Cũng tức là, nàng
ta lăn xuống dưới chân núi, bị đá đập vào sau gáy nên mới chết.” Hắn nói rồi khuôn mặt lộ ra vẻ không đành, liên tục lắc đầu.
Đàm Linh Âm lấy làm lạ, báo cáo khám nghiệm tử thi là nàng đích thân chỉnh lý mà,
trên đó đâu có viết như vậy. Nàng lặng lẽ nhìn sang huyện lệnh đại nhân, nhận được ánh mắt bình tĩnh của người kia. Đàm Linh Âm cũng không biết
bản thân mình nghĩ gì, dù sao nàng đã đọc ra được ý tứ từ ánh mắt bình
tĩnh đó của hắn, thế là nàng tự tin cầm bút lên, liếc nhìn Tôn Bất Phàm, khuôn mặt viết đầy dòng chữ ‘Tên hung thủ kia ngươi chết chắc rồi’.
Tôn Bất Phàm nghe Đường Thiên Viễn nói những lời đó, cũng tỏ ra lấy làm
tiếc một chút, kế đó hắn nói, “Không biết đại nhân nói những lời này là
có ý gì?”
“Ý của ta là, lúc ngươi mang xác của Tề Huệ lên núi
Thiên Mục,” Đường Thiên Viễn nói đến đây thì thoáng ngừng lại, quan sát
tỉ mỉ thái độ của Tôn Bất Phàm, thấy mặc dù hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng
trong mắt lại nhá lên vẻ bất an, Đường Thiên Viễn tiếp tục nói, “Thực ra nàng ta đã tỉnh lại một lúc.”
Lời này khiến người ta có chút
khiếp sợ, người có mặt tại đây nghe vậy đều thấy rợn tóc gáy. Bàn tay
cầm bút của Đàm Linh Âm suýt nữa thì run lên, cũng may mà nàng được huấn luyện bài bản. Nàng cúi đầu lẳng lặng nghĩ, đại nhân ơi với tài hoa của ngài mà không viết tiểu thuyết thì đúng là hơi bị phí đấy.
Tôn Bất Phàm muốn duy trì thái độ bình tĩnh đã có chút khó khăn. Mặt hắn dài ra, nét mặt đã bắt đầu hơi nhăn nhó.
Trong không khí khác thường đó, Đường Thiên Viễn tiếp tục điềm nhiên kể
chuyện, “Sau khi Tề Huệ tỉnh lại, biết được lần này tính mạng mình khó
giữ nên để lưu lại chứng cứ, tiện để người ta tìm ra hung thủ thật sự,
trước khi chết nàng ta đã liều mạng làm một chuyện.”
Lòng hiếu kỳ của mọi người đã hoàn toàn bị hắn đẩy lên cao, toàn bộ bách tính quây
lại xem ở bên ngoài đã nín thở, nghển cổ trừng mắt, đợi đoạn sau của
Huyện thái gia. Kết quả Huyện thái gia đúng là giống y như một tiên sinh kể chuyện, kể đến đây thì dừng lại, đang hay thì đứt dây đàn, làm cho
người ta hồi hộp.
Đường Thiên Viễn mỉm cười, nhìn Tôn Bất Phàm, “Ngươi biết là gì không?”
Đám người xung quanh: Rốt cục là chuyện gì vậy hả!!!
“Thảo dân không hiểu đại nhân đang nói gì.”
Ánh mắt Đường Thiên Viễn chuyển xuống, dừng lại trên thắt lưng Tôn Bất
Phàm, “Dây lưng của Tôn công tử rất đẹp, nó được làm ở đâu vậy?”
Đám người xung quanh: Ai quan tâm đến cái dây lưng chứ!!!
Tôn Bất Phàm cũng không ngờ Huyện gia lại đột nhiên hỏi đến việc này, hắn đáp ngay, “Thịnh Bảo Trai.”
Dây lưng lúc này hắn đeo giống với tối hôm qua, chính là dây lưng được bện
bằng tơ vàng, khảm rất nhiều lam ngọc. Những viên lam ngọc đều được mài
thành những lát mỏng, hình dạng to nhỏ không theo quy luật nào, trên một sợi dây lưng có mười mấy miếng, miếng to nhất thì to như quả táo đỏ[1], nhỏ thì bằng hạt đỗ tương.
“Người đâu, mang vật chứng lên đây”.
Đường Thiên Viễn vừa dứt lời thì liền có người bưng một cái khay lên.
Trên khay trải một miếng vải lụa đỏ, trên miếng vải đặt một miếng bảo
thạch màu xanh biếc nhỏ như hạt đỗ tương.
Đường Thiên Viễn giải
thích: “Đây là vật được phát hiện trong tay của người chết, nó được nàng ta nắm chặt trong tay. Lúc đó bản quan không hiểu nó có nghĩa là gì,
cho đến lúc thăm Tôn công tử tối qua, ta mới sáng tỏ. Việc cuối cùng Tề
Huệ làm trước khi chết, chính là lén giật một mảnh lam ngọc trên dây
lưng của ngươi xuống. Lúc đó ngươi vác nàng ta leo núi căng thẳng nên
không hề cảnh giác, để nàng ta làm được việc. Tề Huệ suy nghĩ thấu đáo,
cố tình lấy mảnh đá nhỏ nhất, không để sau khi ngươi phát hiện sẽ tiêu
hủy chứng cứ. Trên đai lưng của ngươi có rất nhiều lam ngọc, lại không
có hình dáng cố định, thiếu đi một viên nho nhỏ, đúng là không dễ nhận
ra. Việc này mới cho bản quan cơ hội phá án, đây cũng xem như trời cao
có mắt.”
Những lời đó nói ra, tiếng vỗ tay của bách tính xung
quanh vang lên không dứt. Tôn Bất Phàm nhìn mảnh lam ngọc kia, sắc mặt
trở nên cực kỳ khó coi.
Đường Thiên Viễn tiếp tục nói, “Nếu ngươi không tin, có thể tự tháo đai lưng xuống kiểm tra ngay trên công đường, xem xem bản quan có xử oan cho ngươi không.”
Thấy Tôn Bất Phàm
bất động đứng tại chỗ, cũng không trả lời, Đường Thiên Viễn gọi nha dịch xung quanh, “Mấy người các ngươi, giúp Tôn công tử tháo đai lưng xuống
để tiện kiểm tra.”
Mấy người đó được lệnh liền giúp Tôn Bất Phàm
tháo dây lưng, kiểm tra tỉ mỉ dây lưng một lúc rồi bẩm báo, “Đại nhân,
trên đai lưng đúng là có một lỗ hổng”. Nói rồi hắn liền lấy mảnh lam
ngọc trên khay đến khớp lại, vừa vặn kín kẽ.
“Tôn Bất Phàm, vật chứng phía trước, ngươi còn gì để nói không?”
Tôn Bất Phàm vùng ra khỏi mấy người, mặt mày dữ tợn, “Người là do ta giết
thì sao chứ, nàng ta không tuân thủ phụ đức[2], vốn phải bị giết!”
[1] Quả táo đỏ: từ gốc là 红枣, là quả táo tàu trong thuốc bắc mà chúng ta vẫn hay gọi ấy.
[2] Phụ đức: một trong tứ đức của phụ nữ thời xưa, trong Công dung ngôn hạnh thì phụ đức bằng với hạnh.