Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 12

Hai chị em cùng nhau vội vã sải chân trong đêm mưa dai dẳng, ngay lúc Lạc Khuynh Thành chạy ra khỏi sự giám sát của quản lý rượu, phía trước, đột nhiên xuất hiện một người, tốc độ, so với tia chớp phía chân trời còn nhanh hơn, bóng người nhẹ lướt, cắt ngang màn mưa ngăn bước chân run rẩy của hai người, ngay trước mặt.

Con tim như ngừng đập.

Là Gavin.

Lạc Khuynh Thành lập tức cứng người đứng yên tại chỗ, về phần Lạc Ngâm Tích, cũng bị dọa sợ không ít, miệng không tránh khỏi thất thanh kêu lên.

Vốn lá gan của Lạc Ngâm Tích không lớn, hơn nữa, dưới cơn mưa đêm đáng sợ thế này, Gavin đột nhiên xuất hiện, đúng là không thể không bị dọa đến ngất xỉu.

Lòng bàn tay siết chặt bàn tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành lặng lẽ dùng hành động của mình trấn an cô không cần sợ, cho dù thực tế cô cũng không khỏi kinh hoảng trong lòng.

"Anh..."

"Dora tiểu thư, cô muốn chạy đi đâu?"

Đứng trước mặt Lạc Khuynh Thành, Gavin vẫn trưng bộ mặt thản nhiên cười nhạt như thường, lời hắn vừa dứt, hàng loạt một đám người ùa ra vây quanh cả hoa viên, ai cũng đều khoác bộ quân phục nghiêm chỉnh, bước chân trầm trọng, thái độ nghiêm khắc chỉnh tề, chỉ trong giây lát, bọn họ đã vây quanh kín cả một tòa hoa viên rộng sau quán rượu.

Thành thật mà nói, đây đúng là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành nhìn thấy một cảnh tập trận quân sự với quy mô lớn như thế này, cô cảm thấy lá gan mình đúng là ngày càng lớn rồi, vì sao có thể quên mất mình đang bị đặt ở trong tình cảnh gì, thậm chí còn thờ ơ đánh giá độ hoành tráng của đám quân binh ngoài kia, rốt cuộc là tự khi nào, một kẻ nhỏ bé vô danh tiểu tốt như cô, lại có tầm quan trọng đến vậy?

"Tôi tình cờ gặp chị ở đây nên muốn ôn chút chuyện xưa, không hơn."

Hơi cong môi, Lạc Khuynh Thành hờ hững nói chuyện như chưa có chuyện tày trời gì mới vừa diễn ra, phải nói là trắng trợn nói dối mới đúng, rõ ràng đến cả một lý do không chính đáng cô cũng sẽ làm bằng mọi cách để khiến đối phương tin tưởng, chính vì trên gương mặt xinh đẹp kia, sự khẩn trương và thấp thỏm gần như được cô che giấu một cách khôn ngoan và tinh tế, giống như chuyện chạy trốn vừa rồi, cô không hề can dự đến...

"Dora tiểu thư, cô muốn ôn chuyện xưa, tôi không can thiệp, tuy nhiên, cho phép tôi mạo muội hỏi một câu."

Nở một nụ cười thân thiện, Gavin vẫn duy trì bộ dáng khó dò đó, chậm rãi mở miệng: "Cô ra ngoài này, trước đó đã được Thượng tướng đồng ý chưa?"

Về câu trả lời, có hỏi cũng bằng thừa, vì vốn dĩ Gavin đã biết rõ ràng đáp án, có điều, nếu Lạc Khuynh Thành đã cho hắn một vai diễn là gã khù khờ, để đổi lấy sự thích thú của cô nàng xinh đẹp này, sao hắn lại không rộng lượng mà phối hợp với cô?

"... Có!"

Cắn chặt môi, chỉ trầm mặc trong một giây, Lạc Khuynh Thành liền ngẩng cao đầu, cơ thể mảnh mai dưới màn mưa như trút càng lộ ra vẻ gầy gò đến đáng thương.

"Tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, anh cho rằng, nếu không được sự cho phép của anh ấy, tôi có thể ra ngoài được sao?"

Tuy biết rõ rằng Gavin sẽ chẳng tin tưởng câu nói dối hời hợt chẳng có căn cứ của mình, nhưng ngoại trừ liều mạng đánh cược một phen, cô không còn biện pháp nào khác.

Lạc Khuynh Thành lấy tư thái đỉnh đạc, bình tĩnh che giấu đi phần giả dối trong lời nói, Gavin đột nhiên lại cảm thấy có lý, trong quá trình vấn đáp, anh cảm thấy đối phương hầu như không có bất cứ dấu hiệu chột dạ hay chớp mắt liên tục, biểu hiện và thái độ bình thản của cô đã thành công khiến anh hoài nghi với suy đoán ban đầu của mình.

Nhưng mà...

"Thật không?"

Cúi đầu nặng nề tựa như nốt Đô trầm, giống như một khúc dạo đầu vang nhẹ theo từ địa ngục truyền đến nhân gian, mang theo cả lôi điện chớp nháy khiến cho người ta không khỏi sợ hãi dưới sự thâm trầm và quyết đoán của anh, phía sau Lạc Khuynh Thành, đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét....

"Rầm" một tiếng, trái tim, như bị một chiếc búa tạ bổ xuống, đau đến run người!

Một Lạc Khuynh Thành mới vừa bình tĩnh đối đáp như không có gì với Gavin, trắng trợn nói dối tim không đập, chân không run, nét mặt không chút thay đổi, thế mà giờ đây, chỉ hai từ ngắn ngủi lạnh lẽo của người đàn ông phía sau mình, cô cảm thấy toàn thân mình, không khác gì bị sét đánh trúng, ngay giây phút đó, cô gần như bị ai đó đạp thẳng xuống dưới vực sâu, vô vọng, sững sờ đến mức không thể giãy dụa, địa ngục máu lửa đang dần hiện ngay trước mắt, hàng chục con quỷ đỏ với tròng mắt lòi ra nhây nhớp đang vươn những mẩu xương dài khô khốc bắt lấy cơ thể cô, chúng hả hê, thích thú trước gương mặt sợ hãi của cô, cuối cùng chúng thỏa mãn cướp đoạt hy vọng sống cuối cùng của cô...

Là German! Sao có thể là German!

Sao anh có thể xuất hiện nhanh đến như vậy?

Nghe được âm thanh trầm lặng đến kinh sợ đó, cô biết kỳ này cô xong đời rồi, cô hoàn toàn đã chọc giận anh rồi!

"Tôi muốn nghe rõ một chút, không có sự cho phép của tôi, làm sao em có thể xuất hiện ở ngoài này?"

Tay cầm điếu thuốc đã ướt nhẹp một mảng, ngọn lửa le lói nơi đầu thuốc đã gần như vụt tắt, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của anh. Làn mưa lượn lờ, chỉ thấy hé ra sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi. Con ngươi sắc bén tựa con chim ưng thẳng tắp nhìn thẳng vào bóng lưng đang run rẩy của Lạc Khuynh Thành, anh có thể nhìn thấu được đằng sau bóng lưng cứng ngắc ấy là bao sự kinh hoàng và hoảng sợ, anh thong thả sải bước chân, từng bước một đi về phía cô!

"Em..."

Cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, Lạc Khuynh Thành không dám cử động, càng không dám mở miệng nói gì, cứ ngây ngốc đứng dưới mưa, mặc cho từng giọt mưa nặng hạt cọ rửa khắp người, bàn tay vốn đang căng thẳng nắm chặt tay Lạc Ngâm Tích, liền theo bản năng buông lỏng ra!

"Câm rồi? Không phải vừa rồi nói năng hùng hồn lý lẽ lắm sao?"

Đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, vóc dáng cao lớn cơ hồ che khuất cả ánh chớp le loi đằng sau. Đôi mắt sắc bén nóng bỏng chậm rãi quét lên thân hình cô từ trên xuống dưới, ánh mắt của hắn càng lúc càng thêm lạnh băng, hệt như hoá đá. Hơi thở cường thế lộ rõ sự nguy hiểm lan tràn đến từng góc nhỏ của hoa viên. Đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉa mai, anh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ khó đoán định, hai bàn tay để bên người cũng nhanh chóng siết chặt lại thành quyền. Anh không hề cao giọng với cô, cũng không dồn dập truy hỏi, nhưng như vậy lại khiến bầu không khí tràn ngập nguy hiểm hơn...như thể tất cả sẽ bị huỷ diệt chỉ trong chớp mắt.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp độp dưới nền đất, tiếng trái tim mình đang hỗn loạn đập không theo quy luật, cả một khoảng trời lặng lẽ tiếng sinh vật kêu rang, Lạc Khuynh Thành kinh hoảng đến mức quên cả hô hấp!

Mưa, cũng thật nặng hạt.

Khiến lá gan của người phụ nữ này cũng vì thế mà lớn theo, cô không biết giờ phút này cô chật vật đến mức nào, càng vô tình toát ra một loại mùi hương khiến người khác phải mê hoặc.

Một thân nhỏ nhắn khoác bộ sườn xám ôm chặt lấy đường cong hoàn mỹ người phụ nữ, phần viền ren trước ngực đã không còn phát huy tác dụng che đậy của nó, hoàn toàn phô bày một phong thái quyến rũ khác của cô, bộ ng.ực cao ngất, vòng eo tinh tế như thế chỉ cần anh vươn tay ra phỏng chừng vòng eo của cô có thể bị anh bẻ gãy hoàn toàn,mái tóc dài ướt át xõa trên đầu vai, đôi chân thon dài trắng mịn gập lại một chỗ, cô giống như một đứa trẻ lạc lối, yếu ớt làm người ta phải lo lắng.

Quan trọng hơn là phần vạt áo bên dưới bị nước thấm ướt, lờ mờ phác họa hình dáng mê người của cô, mềm mại như vậy, dịu dàng hệt như một con thỏ non đang chờ trước miệng sói, không hề cảnh giác đem một mặt đẹp nhất của chính mình phô bày trước mặt người đàn ông.Quan trọng hơn là mảng da thịt sáng bóng đọng vài bọt nước theo dọc cẳng chân cô lăn xuống thu hút tầm mắt của anh, làm cho ánh mắt anh luyến tiếc không muốn rời khỏi giây nào.

Gợi cảm thuần khiết, tuyệt đối không phải là loại cố tình ra vẻ kệch cỡm giả tạo như bao người phụ nữ khác, một cỗ khí chất tự nhiên, quyến rũ tựa như Lạc Khuynh Thành của lúc này, rõ ràng là bị mưa dội đến chật vật thế kia, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như đóa hồng trong lồng kính. Thân mình quyến rũ, mềm mại như nước kia khiến cho thị giác của người đàn ông này bị kíc.h thích đến vạn phần.

Cặp mắt mĩ lệ cùng con ngươi trong trẻo tựa ngọc lưu ly đẹp hệt viên trân châu thuần túy, nhưng, nó cũng khiến cho German tức giận không thôi!

Dạo gần đây anh thật sự quá bận, không có thời gian quan tâm cô, nhưng mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất trong căn biệt thự rộng lớn này, anh đều là vì yêu thương, quan tâm đến cảm nhận của cô mà thay đổi, từ trước đến nay anh không hề thuê người làm là phụ nữ, càng bởi vì suy nghĩ cho cô, anh mới tuyển dụng một cô hầu gái đặc biệt, thậm chí còn âm thầm giao nhiệm vụ cho quản gia, quan tâm chiếu cố nhiều đến Lạc Khuynh Thành một chút, cô thiếu thốn thứ gì sẽ có người lập tức đi mua cho cô, nếu như tâm trạng cô không tốt, sẽ có người đến báo lại với anh, nhờ đó anh sẽ nhớ rõ biện pháp để an ủi cô. Nghĩ vậy, anh cảm thấy cô chính là người phụ nữ đầu tiên anh phí công sức để lo lắng quan tâm để lấy lòng một người, hơn nữa, từ tận đáy lòng của mình, anh đều vô thức sủng nịch cô, che chở cô!

Ngày qua ngày, cô ngoan ngoãn dưới mái ấm anh đặc biệt đối xử với cô, thỉnh thoảng lại hay ỷ lại vào anh, anh còn cho rằng cô đã sớm đánh mất ý niệm muốn chạy trốn khỏi anh, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ khác thường, thậm chí còn muốn đưa cô lên du thuyền, cũng đã thầm quyết tâm rằng từ nay về sau sẽ không cấm cản quyền tự do của cô, nếu như cô muốn ra ngoài hít thở không khí, hoặc là muốn đi dạo chơi đâu đó, hoặc là anh sẽ cùng đi với cô, hoặc là phái người âm thầm đi theo bảo vệ cô.

Nhưng vì sao, sự yêu thương sủng ái, dung túng anh dành cho cô, cuối cùng đổi lại là cái gì? Chạy trốn?

Hừ, thì ra cô không hề muốn lại bên cạnh anh gấp đến mức đó? Ở bên nhau lâu như vậy, vì cô anh đã trả giá bao nhiêu, cuối cùng lẽ nào đến một chút rung động hay cảm thụ cô cũng không hề có!?

"Im lặng? Hay là, em không có gì bào chữa?"

Run sợ chớp mi, lúc này, cô ngẩng đầu lên hoảng hốt phát hiện trong mắt anh vừa chớp một cái đã biến mất vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh cất giọng nói lãnh đạm, giữa màn mưa đêm thật có cảm giác ghê người. Rõ ràng là cái nhìn chằm chằm nhưng dường như lại như muốn nhìn xuyên thấu con người cô, lại giống như đang thưởng thức mùi vị sợ hãi đang gặm nhắm lấy linh hồn cô.

Người đàn ông này, quả nhiên có thể dùng ánh mắt để giế.t ch.ết người!

Hơn nữa giờ phút này, tận sâu trong nội tâm cô nảy sinh một loại cảm giác chết chóc đáng sợ, nó giống như virus xâm nhập vào tủy, vào phổi, ăn mòn giác quan cô đến mục ruỗng!

Làm sao bây giờ, anh ấy giận rồi, đôi mắt ban nãy còn ngập tràn sắc bén giờ đây gần như có thể hóa thành thành gươm giết người được, trầm mặc, nhưng lại lan ra một sự lãnh đạm ngập trời, đáng sợ chưa từng có!

Không dám nói nữa? Một Lạc Khuynh Thành điềm tĩnh nói dối không chớp mắt vừa nãy đi đâu rồi?

Vì sao lúc suy nghĩ đến chuyện chạy trốn, em lại không biết sợ? Lẽ nào em không biết, em càng sợ hãi, tôi sẽ càng muốn...trừng phạt em sao!?

Đôi mắt lạnh băng của German tràn ngập sự lãnh ngạo hướng thẳng về phía Lạc Ngâm Tích, môi cong lên ý cười trào trúng như có như không.

Có một điểm làm cho anh không ngờ đến, chính là người phụ nữ được cho là chị gái của tiểu bạch thỏ, lại có quan hệ thân thiết với Lệ Thiếu Đình!?

Hai chị em các người, đúng là có bản lĩnh rất tốt, trước kia quả là anh đã coi thường bọn họ!

Biểu tình lãnh đạm dường như không nhìn thấy, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quỷ mị kích thí.ch thị giác đối phương, tầm mắt German quá mức sắc bén và dọa người, mỗi giây phút bị anh nhìn chằm chằm đều giống như trải qua dày vò ở mỗi một tầng địa ngục, thấy ánh mắt anh dời về phía chị mình, Lạc Khuynh Thành hốt hoảng dịch chân.

Hai cánh tay dang rộng, Lạc Khuynh Thành chắn trước người Lạc Ngâm Tích, bờ môi run rẩy:"Không... Không liên quan đến chị ấy, là tôi tình cờ lôi chị ấy vào."

"Tự bản thân mình còn chưa lo xong, em vẫn muốn bảo vệ cho cô ta?"

Quá ngây thơ!!

Khóe môi hơi cong lên, nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ lại mang theo chút tà mị bất cần. Một câu trầm thấp của anh gây ra một loại áp lực vô hình, căng thẳng mà không thể phản kháng, Lạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn, chỉ là một ánh mắt của anh nhưng lại thật sự không thể kháng cự, đột nhiên German bỗng sải chân tiến về phía trước một bước, đối tượng anh nhắm vào, không phải là cô, mà là Lạc Ngâm Tích.

"A!"

Kêu lên một tiếng sợ hãi, Lạc Khuynh Thành không dám nghĩ nhiều, nhào thẳng vào lòng anh, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm chặt lấy anh không cho anh tiến lại gần Lạc Ngâm Tích...

"German, đừng, đừng làm gì chị ấy được không, thật sự không liên quan đến chị ấy, là tự em muốn chạy trốn."

"Cuối cùng cũng chịu thừa nhận?"

Cô gái chết tiệt này! Dám thật sự muốn trốn khỏi anh!?

Lẽ nào, việc chạy trốn khỏi tôi, không muốn ở bên cạnh tôi, quan trọng với em đến vậy sao? Vì sao ngay cả một lời nói dối cô cũng không dám hét thẳng vào mặt anh, cuối cùng lại chọn nói ra sự thật?

Em có biết không, em như vậy, khiến anh cảm thấy rất sợ hãi, càng muốn bóp ch.ết em!

"Trốn thì sao?"

Lạc Ngâm Tích nuốt nước miếng, hai chân run bần bật vì sợ thế nhưng miệng vẫn cả gan không giấu được tức giận khó chịu rống to.

"Anh âm thầm bắt cóc em gái tôi, còn giam giữ nó trong tù ngục mặc sức lăng nhục, lẽ nào con bé không có quyền chạy trốn sao? Nếu đổi lại là tôi, gặp phải loại người như anh, đã sớm đâm chết anh một nhát rồi!"

Trong sạch của con bé bị anh hủy tôi còn chưa tính sổ, giờ hại con bé mang thai con của anh, đúng là tên khốn nạn nhất trần đời, đồ xấu xa!

"Tích Nhi."

Lệ Thiếu Đình khó xử ôm trán, anh nhịn không được bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Mới vừa rồi dưới màn mưa nhìn thấy thân ảnh của cô, anh tránh không khỏi kinh ngạc! Không phải cô với Lạc Khuynh Thành đang thủ thỉ nói chuyện trong phòng tắm sao, đột nhiên lại chạy ra ngoài?

"Đừng nói nữa."

Người phụ nữ ngốc nghếch này, tự tiện lôi kéo Lạc Khuynh Thành chạy trốn đã là hành động ngu xuẩn nhất rồi, giờ dám trước mặt anh đổ thêm dầu vào lửa, không thấy German đang phóng ra sát khí à, em muốn chết thì cứ việc nói thẳng với anh!

Tiến lên một bước, bắt được cánh tay Lạc Ngâm Tích kéo thẳng cô về phía mình, Lệ Thiếu Đình trực diện hướng về phía German, thấp giọng giảng hòa: "Lôi thượng tướng, đây là vị hôn thê của tôi, không ngờ anh lại quen cô ấy? Còn Dora tiểu thư, sao lại cũng quen cô ấy thế?"

Lệ Thiếu Đình đương nhiên là đang giả ngu, sao German lại không biết, là vị hôn phu của thiếu tướng như hắn thì có là gì, nhưng có một lý do duy nhất khiến anh vĩnh viễn không thể xuống tay được.

Ngưng mắt lãnh tình, khuôn mặt anh như phủ thêm một lớp hàn băng lạnh lẽo, ánh mắt khắc nghiệt nhìn chằm chằm Lệ Thiếu Đình, German không nói được một lời, hít sâu một hơi, không ngờ Lạc Khuynh Thành lại đột nhiên mở miệng tiếp lời.

"Đúng vậy, Ngâm Tích là chị của tôi, tôi với chị ấy đã lâu chưa gặp mặt tâm sự, thật không ngờ chị ấy lại có hôn ước với Lệ thiếu soái? Chả trách tôi đang vui vẻ xuống lầu thì gặp được chị."

Phù, hết cả hồn, Lạc Khuynh Thành cố gắng giữ bình tĩnh, môi mím chặt lộ ý cười sầu thảm, cô lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn German đang bị mình ôm chặt cứng trong lòng:"Thật ra trong việc này em là người có lỗi, vừa rồi anh không thấy chị ấy ở trong phòng đúng không? Cho nên không liên quan đến Ngâm Tích, lại càng không có dính líu đến Lệ thiếu soái, là tự em vô tình thấy cửa sổ phòng tắm mở ra, ý định muốn chạy trốn nảy sinh trong đầu, cho nên anh muốn phạt thì cứ phạt mình em, em tuyệt đối sẽ không oán trách anh nửa lời!"

Màu mắt, ngày càng trở nên trầm đục mờ ám, con ngươi, như một loại bão táp cấp cao giật lộn giữa biển khơi, thản nhiên bễ nghễ cúi đầu nhìn cô, anh bỗng nhiên giận dữ cười nhạt.

Phạt em?

Em cho rằng, đêm nay chỉ đơn giản là phạt em thôi sao? Dám phản bội tôi, cho dù có là ai, tôi cũng sẽ khiến em, sống không bằng chết!