Qua hết ba vòng rượu, ngược lại cả tôi và Ảnh tỷ, không một ai cảm thấy say.
Lúc này, An Nhiên đứng lên đi toilet.
Ảnh tỷ nói với tôi: “Phi Phi, em nhất định phải thay chị hảo hảo cảm ơn An tổng, cô ấy thật sự rất nhiệt tình. Còn nữa, cũng cảm ơn cậu bạn trai kia của em.” Nghe xong mà tôi phải phì cười một tiếng.
“Ảnh tỷ, chị chỉ mới uống một chút rượu nhưng lời nói cũng không thể thiếu tỉnh táo như thế a! Đó là bạn trai của đồng nghiệp em, đồng nghiệp, chị nuốt mất đồng nghiệp của em đâu rồi a?”
Ảnh tỷ nghe xong cũng cười ha hả.
Lúc này, từ trong túi, tôi lấy ra món quà nho nhỏ mà tôi mua khi trên đường đến đây, tự tay đưa cho cô ấy.
“Ảnh tỷ, đây là chiếc điệm nhỏ lót bàn, vừa rồi nhìn thấy nó trên đường tới đây, cảm thấy nó khá tinh tế. Tặng cho chị, hy vọng là chị thích nó. Hoặc có thể giữ làm kỷ niệm a! Hy vọng là sau khi chị về Trung Quốc rồi nhìn thấy nó thỉnh thoảng sẽ nhớ đến em.”
“Cám ơn em, Phi Phi. Chị rất thích, chị sẽ cất giữ nó thật tốt, bình thường nhất định chị sẽ nhớ đến em.”
“Cũng phải nhớ em nữa ah!” Đây là giọng nói dễ nghe từ phía sau tôi truyền đến.
Đúng thế, là An tổng đã trở lại. Rất tự nhiên tôi liền ngậm miệng.
Thật ra là, điệm lót bàn kia tôi cũng có mua cho An Nhiên một cái. Chỉ là, chỉ là lúc đó tôi không có đưa cho chị ấy.
An Nhiên nói: “Xem ra đã ăn xong rồi, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta tới đây thôi. Ảnh tỷ, ngày mai còn phải bay sớm, chị phải về sớm nghỉ ngơi.”
Sau đó An Nhiên thanh toán, tôi đương nhiên cũng không tranh đoạt với chị ấy.
Trên đường về, tôi một mình ngồi ở hàng ghế sau. An Nhiên vẫn khoái trá một đường vừa lái xe vừa trò chuyện với Ảnh tỷ, vẫn không để ý đến tôi.
Đến khách sạn, tôi đang chuẩn bị xuống xe tiễn Ảnh tỷ đi lên.
Lúc này An Nhiên đột nhiên gọi tôi lại, nói: “Mạt Phi, ngày mai tôi đến để đưa Ảnh tỷ ra sân bay, em không cần phải xin nghỉ. Đương nhiên là vì tôi bên này sẽ thuận tiện hơn em.”
Tôi quay lại chăm chú nhìn chị ấy, muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Thì ra chị ấy đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, vẫn luôn chu đáo.
Hơn nữa, hơn nữa, vừa rồi là lần đầu chị ấy gọi tên tôi.
Tôi lập tức vui vẻ, quăng đi hết toàn bộ tiểu tâm khi vừa rồi bị chị ấy lơ đi, không để ý đến tôi lúc ở trên xe.
“Chị chờ tôi một chút, rất nhanh tôi sẽ xuống tới.”
“Em đi đi, tôi chờ em xuống, không cần gấp.”
Đưa Ảnh tỷ lên xong thì quay xuống, nhìn thấy An Nhiên không ngồi ở trên xe mà đang đứng dựa vào cửa xe, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh chị: “Sao vậy? Mệt rồi sao? Nếu không thì để tôi lái xe a! Tôi đưa chị về.”
Chị ấy nghe thấy giọng nói của tôi liền ngẩng đầu lên, không nói chuyện, vẫn cứ nhìn tôi.
Tôi lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, tôi sẽ chạy nhầm đường. Hơn nữa, uống rượu khi lái xe...”
Sau đó chị ấy nở nụ cười, nói: "Vậy trước chúng ta nên đi đổ thêm xăng mới được a!”
Tôi sửng sốt rồi đột nhiên phản ứng lại.
“Ai nha, chị đúng là đáng ghét. Chị chê cười tôi!” Lời ra khỏi miệng cảm thấy giọng điệu này quá giống làm nũng a! Thật quá mất mặt mà.
Vì vậy, tự mình xấu hổ cười quê hai tiếng, liền ngượng ngùng bò lên ngồi ở ghế phụ lái.
An Nhiên không nói gì cũng cười cười rồi lên xe.
Tôi thắt xong đai an toàn, đang muốn nói địa chỉ nhà cho chị ấy, đột nhiên chị ấy chặn lời tôi muốn nói: “Tôi nhớ được.”
Làm sao đây? Giọng nói này quá mức ôn nhu, lực sát thương là quá lớn. Ha ha ha.
Hậu quả là, một đường tôi không dám chủ động lên tiếng, cứ như vậy mà lặng lẽ nghẹn lấy cho tới khi về đến nhà.
Trên đường đi, điện thoại chị ấy vang lên một lần, chị ấy thoáng nhìn qua nhưng không nhận điện thoại. Chắc là suy nghĩ cho an toàn.
Nhưng rõ ràng cái nhíu mày của chị ấy bị tôi thấy được.
Trong lòng cảm thấy có một sự mất mác không nên có. Người gọi điện cho chị ấy vào thời gian muộn như thế này, nhất định là một người tương đối thân thiết a!
Nơi tôi ở cách đại lộ rất gần, cho nên không thể nào đỗ xe lâu ở đây, vì vậy, chị ấy đợi tôi xuống xe liền lái xe đi.
Tôi còn chưa kịp nói với chị trên đường phải chú ý an toàn, không nên lơ là khi lái xe, nhưng trong giây lát tôi muốn nói lại thôi a!
Không nghĩ đến, nửa tiếng sau, một tin nhắn gửi đến, người gửi đến đó là An tổng.
“Tôi đến rồi. Yên tâm đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tôi nhanh chóng trả lời chị ấy.
Thực tế là An có cái thói quen rất giống tôi, khi viết tin nội dung đều rất ngắn, rất giản lược, cũng rất thích dùng dấu chấm tròn. ( Tôi là dùng nó lung tung.)
Chỉ là. Tôi trả lời như vậy, nhìn qua có vẻ hơi thiếu lương tâm.