Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 49

[ 47]

***

Trong mấy năm qua, tôi vẫn luôn cô gắng để bản thân có được cái gọi là cuộc sống bình thường, nhưng khi trải qua rồi mới biết, muốn có được bình thường lại không hề dễ dàng.  

Bởi vì coi như bạn có chân thành đi nữa, thì cuộc sống vẫn luôn lừa dối bạn.  

Có lẽ là, bước tiếp bước tiếp rồi cũng sẽ tan ra, sinh tồn sinh tồn rồi cũng phải già đi, chính thời gian mới là một loại kỳ tích.   

***

Dõi theo dáng vẻ An Nhiên ngồi trước bàn chăm chỉ làm việc, đột nhiên tôi xuất thần.

Chị tựa như một tấm poster mà thời niên thiếu chúng ta không ngừng muốn ghi lại cho thanh xuân của bản thân, lóe sáng xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

Thật muốn viết cho chị bức thư tình, tựa như muốn đem thanh xuân của mình lần nữa thể hiện cho chị nhìn thấy.

Chỉ là, đã rất lâu rồi tôi không viết bất kỳ thứ gì, rất sợ khi viết ra những câu chữ lại không thể truyền đạt hết ý vị mà mình muốn nói.

Mia trước đây luôn ghét bỏ nói tôi thần kinh không bình thường, nói những thứ tôi viết đều mâu thuẫn, khiến người khác đọc không hiểu.

Nhưng mà đọc không hiểu thì sao chứ? Nếu như ai đọc cũng hiểu tôi, như vậy không phải nói tôi rất tầm thường hay sao.

Vì vậy, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gửi một tin nhắn đến cho An Nhiên.  

Nghe thấy điện thoại của chị rung lên một cái nhưng chị lại không để ý, tiếp tục lách cách lách cách gõ bàn phím.

Qua mấy giây, đột nhiên chị ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi rồi cầm điện thoại, cúi đầu xem khẽ cười.

Chỉ là, chị cũng không ngẩng lên nhìn tôi, tiếp đến điện thoại tôi liền nhận được một tin nhắn.

Chỉ có bốn chữ: 【Phụng bồi tới cùng】

Mà, tôi gửi cho chị là: 【Gặp được chị, em không muốn tiếp tục một cuộc sống bình thường nữa.】

***

Phòng làm việc của An Nhiên không lớn, thiết kế trang trí đơn giản phóng khoáng, cũng không vì bản thân mình là chủ mà lấy lý do để hưởng thụ xa hoa.

Chị vẫn đang trả lời mail công việc, không muốn làm phiền chị nữa nên yên tĩnh ngồi ở sofa vừa lật sách để xem vừa nghĩ đến chị, lâu lâu đọc sách, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn xem chị một chút, nếu như nói đây cũng là một hình thức bầu bạn thì tôi nghĩ tôi đã yêu cái loại bầu bạn này rồi.

***

Nhưng ngay khi tôi đang lẳng lặng thưởng thức mỹ nhân đến nhập thần thì điện thoại của tôi đột nhiên rung lên liên tục khiến tôi đây phải bừng tỉnh trong mơ mộng hão huyền.

Cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy là Tuệ Tử gọi đến, trong lòng càng giận hơn, cực kỳ không muốn nghe máy.

Không đợi tôi mở miệng đã nghe thấy Tuệ Tử bên kia gào thét: “Alo! Nữ nhân chết bầm, đi đâu vậy? Tại sao lại không đi làm?”

“Ai cần cậu lo!” Không dám rống lớn, chỉ nhỏ giọng mà bất bình với cô ấy.

“Có chuyện gì vậy? Mình không được quyền quản cậu sao?!” Cô ấy không tỏ ra yếu kém.

“Không được.”

“Mình nói được là được.” Cô ấy tiếp tục.

“Cậu chấp nhất như vậy rất dễ thành người xấu xí lắm đó biết không?!” Lúc này thế mà khó có được một lần tôi đây có một ít kiên nhẫn với cô ấy.

“Logic của một đứa hỗn đản như cậu mình không hiểu.” Nhắc đến xấu, ngay lập tức nữ nhân đắc ý này sẽ chột dạ.   

“Có lúc nào mà cậu hiểu được logic của mình?” Vẫn muốn tiếp tục trêu học cô ấy.

“Tránh xa một chút. Này, nghiêm túc nói, chiều nay có đến công ty hay không? Buổi trưa có thể trở về đi ăn với mình không?”

“Không đi.”  

“Tại sao? Tại sao lại không về chứ?” Vừa nói vừa nóng nảy.

“Còn không phải do cậu nói mình tránh xa một chút à?”

“Mình thỉnh cậu về được chưa! Vậy rốt cuộc cậu có về hay không đây?” Vì muốn tôi về ngay cả ngữ khí cũng yếu đi, về điểm này, Tuệ Tử cũng coi như là một cô gái co được dãn được đi.

“Mình ăn trưa rồi mới về, cậu đừng kỳ kèo nữa. Được rồi, về công ty mình có chuyện nói với cậu ha.”

Dù sao cũng đang ở phòng làm việc của An Nhiên, tôi không muốn trò chuyện điện thoại làm phiền đến công việc của chị nên nghĩ nhanh chóng tống cổ Tuệ Tử, không ngờ là câu nói này lại khơi mào cho tâm tính vạn phần bát quái mà thời thời khắc khắc lúc nào cũng xao động của cô ấy.

“Này, chuyện gì chuyện gì? Mau nói cho mình biết, nói bây giờ đi.” Không kịp đợi chờ.

Tôi không lên tiếng, cố ý.

“Nè nè nè! Nói đi! Có phải có người nào đó muốn dẫn đến cho mình xem hay không? Phải không? Phải không? Ha ha ha.” Lại tiếp tục đắc ý.

Tôi vẫn không nói.

“Từ Mạt Phi, cậu nhanh mở miệng nói chuyện cho lão nương!” Tôi biết không để ý tới cô ấy hai câu nhất định sẽ gấp không chịu được.

Vì vậy,

“Về công ty rồi nói, chào thân ái và quyết thắng!” Không muốn nghe tiếp giọng nói tràn đầy bát quái của cô ấy nên nhanh chóng cúp máy.

***

Cúp máy xong, thật ra trong lòng tôi đang rất cồn cào, vẫn luôn băn khoăn không biết phải nói chuyện của tôi và An Nhiên bên nhau với Tuệ Tử thế nào.

Muốn mau nói cho cô ấy biết nhưng lại không biết nên dùng cách nào để nói ra, nói chung trong lòng đang rất gấp.  

Bởi vì, tôi thật sự thật sự sợ cô ấy lại tiếp tục đi khuyến khích M hoặc là một người nào đó làm thêm một chuyện gì.  

Vì vậy, đứng lên, lặng lẽ đi đến bàn làm việc của An Nhiên.

Chị cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên, vẫn như vậy, ngọt ngào cười với tôi một cái rồi mới đưa tay kéo tôi đến bên cạnh chị.

“Công ty có việc gì? Hay là đưa em về trước?” Chị kéo tay tôi nhẹ giọng hỏi.

“Hả... Sao? Chị nói gì?” Cứ mỗi lần đến gần chị, không biết sao tim tôi luôn không tự chủ mà đập liên hồi, nói năng cũng lộn xộn.

Cho nên, hoàn toàn không nghe thấy chị nói gì, hỏi gì.  

“Em còn đứng đó làm gì?” Chị nhìn thấy tôi như vậy, cười cười sau đó nhẹ nhàng ôm tôi, xoay người tôi về phía chị, mặc cho tôi ngơ ngác mà phát ngốc.

Sau đó thì nghe thấy chị nói tiếp: “Phi Phi, là Tuệ Tử gọi đến? Em muốn dẫn chị đến gặp cô ấy đúng không? Vậy thì tối nay chúng ta sẽ đi gặp, chị mời cô ấy một bữa tối được chứ?”

Thật ra, thời gian dài bên chị như thế, chị nói vậy cũng không hề ngoài dự liệu của tôi.

Mỗi lần mặt ngoài nhìn như không có gì, sóng yên biển lặng không quan tâm đến, nhưng thực chất tất cả đều rất để tâm.

Vì vậy, tôi cẩn thận hỏi chị: “Chị chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Chị không cần phải chuẩn bị.” Dáng vẻ trả lời kiên định và rõ ràng của chị không khỏi  làm tôi đau lòng.

“Chị cũng biết Tuệ Tử kia rồi đấy, em thật sự không dám chắc là sau khi nghe xong thì cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào.”

Nói như vậy cũng không phải là tôi đang dọa An Nhiên mà là tôi thật sự đang rất lo lắng.

Dựa vào hiểu biết của tôi về Tuệ Tử, nếu như cô ấy thật sự không đồng ý hay là có ý gì khác thì cô ấy nhất định sẽ náo loạn cả ba ngày ba đêm cũng không chịu buông tha.

“Phi Phi, chị không lo Tuệ Tử sẽ phản ứng thế nào, chỉ cần trong lòng em tin tưởng vào sự kiên định của chị và bản thân em là được rồi.”

“Thân ái, chị phải tin em. Trong lòng em đối với chị kiên định đến mức không thể nào kiên định hơn được nữa. Tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi giải quyết với Tuệ Tử có được không?”

“Được. Chị đồng ý.” Chị ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười.

“Em đây nói chị là nữ thần xinh đẹp nhất thế giới, chị đồng ý chứ?” Nhìn thấy nụ cười mê người của chị, trong lòng nóng lên nên không kìm lòng được, buộc miệng nói ra.

“Chị đồng ý.” Chị vẫn ngọt ngào cười nói với tôi.  

“Em đây muốn hôn chị một cái, chị đồng ý chứ?” Đột nhiên tôi muốn giở trò vô lại.

“Cái này... Không đồng ý.”  Nói xong còn làm bộ nghiêm túc.

“Tại sao? Tại sao?”  Tôi cũng giả vờ làm nũng với chị.    

“Ở đây là phòng làm việc của chị.” Nhìn dáng vẻ đáng yêu của chị, thì ra là ngại ngùng.  

Vì vậy, bất chấp tất cả, tôi hôn chị, không để ý đến chị đang ngại ngùng, cũng mặc kệ chị đang giãy dụa.  

Dù sao, ở đây không phải là phòng làm việc của tôi

***

Cho nên, bạn nhất định phải tin rằng, trên đời này cuối cùng rồi cũng sẽ có người đối đãi tốt với bạn, cưng chìu bạn đến tận xương tủy.

_______________

Ed: Chạnh lòng vc… hic hic ;.;

........ drama sắp bắt đầu.......

_______________