Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 42: 42 Còn Ai Nữa Không


Một đám người ngồi trên vị trí của mình, không ngừng chửi rủa.

Nếu không vì kiêng dè hoàn cảnh hiện tại, họ chỉ muốn xông lên đạp Trương Trần xuống dưới.
Người ta bày đạo cụ ra cho anh dùng, thế mà anh ngông cuồng bảo rằng từ hồi ba tuổi anh đã không dùng mấy thứ này nữa.
Dường như họ có thể tưởng tượng ra, sau này, nếu chuyện này đồn ra ngoài, bài đăng nổi bật nhất trên cùng sẽ là: Long Quốc thật kỳ dị, lừa bịp mọi người trên đại hội y học, muốn dùng kim châm cứu bằng vàng cắm vào khay sắt, không biết có phải Long Quốc xem phim truyền hình nhiều quá hay không!
Mặt mũi bộ trưởng Vương cũng sa sầm xuống, thời khắc này, thiện cảm của ông ấy dành cho Trương Trần như bốc hơi bằng sạch.

Ông ấy buồn bực lắm, những lời Trương Trần nói lúc đầu nghe hay hớm như thế, vậy mà chưa đầy mười phút đã như biến thành một con người hoàn toàn khác, sao lại không biết trời cao đất dày đến vậy!
“Yên lặng!”, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, đám đông nhìn sang, chỉ thấy một cô gái đứng sau đoàn người.

Cô ấy mặc Hán phục màu xanh dương thẫm, tóc dài đến thắt lưng, trên gương mặt nhỏ nhắn không hề điểm tô bất kỳ thứ son phấn nào cũng đủ khiến người ta không thể dời mắt.
“Là truyền nhân của Dược Vương Cốc đấy, thật không ngờ họ cũng đến đây.

Chỉ sợ nếu không vì Trương Trần ngông cuồng đến mức họ cũng không nhìn nổi, chắc họ cũng không lên tiếng đâu!”, một vài người nhận ra thân phận của cô gái này nên lập tức hô ầm lên.
“Không, không chỉ có Dược Vương Cốc, đến cả ông cụ Hồi Xuân Thủ của thủ đô cũng tới...”, đột nhiên, một tiếng hô kinh ngạc vang lên, đám đông quay sang nhìn thêm lần nữa, thấy ngay một ông cụ đang ngồi trên xe lăn, lần này ai nấy há hốc miệng, vô cùng kích động.
Hóa ra, truyền nhân của các thế gia Đông y cùng vài trụ cột trong ngành đều tới cả, chỉ là họ không tuyên bố rầm rộ mà lặng lẽ đứng trong đám đông để quan sát.

Nếu không vì có người nhắc nhở, làm gì có ai biết được ông cụ ngồi trên xe lăn này có danh tiếng đến vậy?
Cô gái tên Dược Vương Cốc kia nhíu mày với vẻ bất mãn, quát lên lần nữa: “Im lặng!”
Bấy giờ đám đông mới đè nén âm thanh của mình, dù sao thân phận của người ta vẫn còn lù lù ra đó.
“Tôi hỏi anh, anh chắc chắn muốn dùng cái khay sắt này chứ?”, cô gái Dược Vương Cốc hỏi.
“Sao vậy, không được à?”, Trương Trần khẽ cười.
“Tiên tử, cô khỏi cần nhiều lời với hắn làm gì.

Chắc chắn đầu óc thằng nhãi này úng nước rồi, nếu không thì là lừa bịp đám đông.


Kim châm cứu nhỏ như thế, làm sao mà cắm vào được”, có người cất tiếng cười chế nhạo.
“Được rồi, Trương Trần, cậu mau chóng nhận thua rồi cút xuống đi.

Cũng may cậu biết thân biết phận, biết mình không có tư cách đại diện cho Long Quốc, nếu không hôm nay cậu không bước ra khỏi cánh cửa này được đâu!”
Thế nhưng, cô gái Dược Vương Cốc kia chỉ lắc đầu.

Cô nhìn về phía Kim Lăng Quốc rồi nói: “Kim tiên sinh, đừng nói là một cái khay sắt, với kỹ năng cơ bản của Long Quốc, đến cả một tấm thép cũng châm kim vào được, không biết các ông có hiểu điều này không?”
Kim Lăng Quốc gật gật đầu: “Tôi từng nghe nói rồi! Hàn bổng chúng tôi cũng có người thử nghiệm điều này, nghe ý của cô thì kỹ năng cơ bản của Trương Trần đã đạt đến mức này?”
Cô gái Dược Vương Cốc lắc lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi muốn đứng ra giải thích vài câu, tránh cho một số kẻ vô tri chỉ biết vài cọng lông đã tưởng mình biết cả con lợn, nói cách khác, tôi tới phổ cập một vài kiến thức cho họ.

Quả thực có thể châm kim vào khay sắt được!”
Cô gái nói xong những câu này, mấy trăm người có mặt ở đó bỗng chốc trở nên lúng túng, mặt mũi đỏ nhừ.

Không cần nghi ngờ gì thêm, câu này nhắm tới tất cả bọn họ.

Trước đó, họ còn lớn tiếng chỉ trích làm sao có thể châm kim vào khay sắt được, trừ khi Trương Trần là tên lửa.
Thế nhưng đám đông lúng túng thì lúng túng chứ không ai nghĩ rằng Trương Trần có thể châm vào được, cùng lắm chỉ là tri thức của anh sâu rộng hơn thôi.
“Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi bắt đầu nhé”, Trương Trần khẽ nói, đám đông lập tức ngậm miệng.

Họ muốn xem thử Trương Trần có thể làm được không, nếu Trương Trần không làm được, vậy thì họ cũng không mất mặt lắm.
Thời khắc này, Kim Lăng Quốc, Dược Vương Cốc, Hồi Xuân Thủ cùng một số truyền nhân của các thế gia Đông y chưa đứng ra nói rõ thân phận đều căng mắt ta nhìn chằm chằm vào Trương Trần.

Nếu Trương Trần đã dám chọn khay sắt, vậy thì chắc chắn cũng có chút bản lĩnh.
Mà ở bên dưới, khi nghe được lời giải thích của cô gái Dược Vương Cốc, gương mặt già nua của bộ trưởng Vương sắp vùi vào đũng quần luôn rồi.

“Nhìn kỹ nhé!”, Trương Trần hô một tiếng, cánh tay dang ra, chiếc khay sắt trong tay anh bay thẳng lên, lao về phía trần nhà ở phía trên.
Xoạt xoạt xoạt...
Đám đông thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khay sắt ma sát với không khí, mà đúng lúc này, cánh tay của Trương Trần, ba ánh hào quang nhỏ đến mức khó thấy lóe lên rồi tắt.
“Keng...”
Ngay sau đó, chiếc khay sắt rơi xuống mặt bàn.
“Làm cái quái gì đấy, ném khay sắt làm gì?”, đám đông hô lên vì không hiểu.
“Nếu không có chuyện gì khác, mời các vị giám khảo xem qua một lát!”, Trương Trần nói.
Người phụ trách mang đạo cụ tới cho các vị giám khảo quan sát tỏ ra giễu cợt: “Có cái gì mà xem, cậu châm đi chứ!”
“Ai bảo với cậu là tôi chưa châm? Mẹ cậu gọi điện thoại báo cho cậu biết à?”, Trương Trần quay đầu hỏi.
“Cậu...”, người này tỏ ra tức giận, nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên mặt hắn bỗng chốc cứng đờ, trông như vừa gặp ma giữa ban ngày vậy.
Ánh đèn trên trần nhà rọi xuống, soi rõ ba chiếc kim châm cứu bằng vàng cắm trên mặt khay sắt, bấy giờ hắn mới nhìn thấy chiếc kim châm mảnh như lông bò.
Sau khi hoàn hồn, người phụ trách mang đạo cụ tới chỗ giám khảo nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp.

Hắn không biết mình nên nói gì nữa, cảnh tượng trước mặt đã vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn, thậm chí hắn còn không biết Trương Trần ra tay vào lúc nào.
Ngay sau đó, hắn không dám nhìn Trương Trần nữa, cúi đầu tiến lên phía trước, lấy chiếc khay sắt mang cho giám khảo xem.
“Thế...!thế này làm sao mà được, cậu ta ra tay lúc nào vậy?”
Ngay lập tức, mấy giám khảo kia nhìn xong mà sợ hết hồn.

Họ sống quá nửa đời người, lần đầu tiên kinh ngạc đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt và giọng điệu kinh ngạc của những giám khảo này, đám đông cũng đồng loạt nhìn sang, thế nhưng khoảng cách thực sự quá xa, họ không nhìn thấy gì hết.
Chỉ có cô gái Dược Vương Cốc chăm chú nhìn Trương Trần.
Trên sân khấu, đám giám khảo kia vẫn đang bàn tán sôi nổi, trên mặt họ là vẻ kích động, qua một hồi lâu mới dần dần thu lại âm thanh.
Một người đại diện ban giám khảo đứng dậy, cầm chiếc khay sắt và nói: “Trước kia là lão già này có mắt không tròng.


Ba chiếc kim châm này cắm vào cạnh bên của khay sắt, khoảng cách không hề sai biệt, kim châm không bị tổn hại.

Nếu bẻ gãy cả cây ở phần đáy, căn bản không thể nhìn ra bên trong này vẫn còn ba chiếc kim châm bằng vàng”.
“Lần này, Trương Trần tiên sinh của Long Quốc giành chiến thắng.

Nếu mọi người còn nghi vấn, có thể truyền nhau mà xem”.
“Gì cơ, thế mà có thật, nhưng chúng ta có nhìn thấy cậu ta ra tay đâu, cậu ta làm vậy từ lúc nào đó?”
“Ban nãy tôi thấy khay sắt bay lên rồi Trương Trần giơ tay một cái, chẳng lẽ...”
“Không thể nào, phim truyền hình còn chẳng dám quay như vậy!”
Đám đông bắt đầu truyền tay nhau mà xem, từng tiếng hô kinh ngạc nhanh chóng vang lên khắp hội trường, mà mặt mũi của đám Hàn bổng kia sa sầm hết.
Phác Đại Nguyên đứng bên cạnh cũng sững sờ.

Anh ta chưa từng nghe đến việc kim châm cứu có thể cắm vào khay sắt, nếu không phải ban nãy có người giải thích, thậm chí anh ta còn không biết đây cũng là một phần trong kỹ năng cơ bản.
Sau cùng, khi đa số mọi người đều tận mắt thấy rồi, hội trường bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.
Long Quốc của họ thắng rồi, tuy rằng mới thắng một đồ đệ của Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc, nhưng bản thân Trương Trần và Phác Đại Nguyên tuổi tác xêm xêm, đứng từ một phương diện nào đó, Long Quốc của họ đã thắng rồi.
Nhưng khi hoan hô, họ đã quên mất những lời mà trước đó họ ép Trương Trần phải nói ra.
“Trương Trần tôi không đại diện cho Long Quốc, chỉ đại diện cho y thuật trong lòng mình, thắng thua không liên quan gì tới Long Quốc”.
Kim Lăng Quốc bước lên phía trước kéo Phác Đại Nguyên đang đứng dại ra tại chỗ quay về.

Lão nhìn vẻ xám xịt trong đôi mắt của Phác Đại Nguyên mà thở dài.

Lão hiểu rằng, đối với Phác Đại Nguyên, lần ra tay của Trương Trần mang tới đả kích quá lớn.
“Con đừng nghĩ nhiều nữa, quay về tiếp tục học tập.

Kỹ năng cơ bản thôi mà, không thể hiện được điều gì!”
“Sư phụ, con...”
“Được rồi, con đã làm tốt lắm.


Kỹ năng châm kim vào khay sắt từ lâu đã không còn ai luyện nữa, theo ta biết thì ở quốc gia của chúng ta cũng chỉ có một vài người từng thử.

Đây không phải lỗi của con, cũng do sư phụ quá lơ là!”
An ủi vài câu, Kim Lăng Quốc vỗ vỗ vai Phác Đại Nguyên, cậu ta gật đầu, rời khỏi đại sảnh.

Lúc này cậu ta cần được yên tĩnh một mình.
Trên sân khấu, Trương Trần nhìn Kim Lăng Quốc rồi hỏi: “Kim tiên sinh, còn ai khác nữa không? Tôi biết ban nãy người bước ra mới chỉ là một đồ đệ, nhân tài trẻ tuổi thực thụ của quý quốc vẫn chưa bước ra”.
“...”, mí mắt Kim Lăng Quốc giật giật, tất cả mọi người có mặt ở đó đều câm nín.
Đồ đệ, như thế mới gọi là đồ đệ thì e rằng chín mươi phần trăm những người có mặt ở đây chỉ là hạng tép riu thôi.
Kim Lăng Quốc cũng vô cùng buồn bực, khóe miệng lão cứ giật giật.

Trên phương diện kỹ năng châm cứu cơ bản, lão thực sự không hề có ý định nhường nhịn Trương Trần.

Việc này đại diện cho thể diện của Hàn bổng, Phác Đại Nguyên cũng là người mạnh nhất rồi.

Bây giờ Trương Trần hỏi như vậy, bảo lão phải trả lời thế nào?
Nói là không có, vậy chẳng khác nào vả vào mặt mình.

Người ta đã cố tình dọn đường lui cho mình khi nói Phác Đại Nguyên là đồ đệ, nhưng quả thực lão không còn người nào khác.
Nhất thời, bầu không khí lúng túng lan ra khiến tất cả mọi người đều thấy mất tự nhiên.
Đôi mắt nhỏ nhưng sáng ngời của Chu Viên Viên nhìn Trương Trần, ban nãy cô ta vã mồ hôi thay cho Trương Trần, lúc này nghe Trương Trần nói vậy, lập tức không nén được tiếng cười.
“Ôi, ông nhìn thấy chưa, đây mới đích thực là không biết tự lượng sức mình đấy!”, Chu Viên Viên lặng lẽ nói thầm bên tai Chu Nhân Kiệt.
Chu Nhân Kiệt tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, trong lòng đã lôi Trương Trần với cháu gái mình ra mắng cả nghìn lần.

Ban nãy nhìn thấy biểu hiện của Trương Trần ông ta đã không dám nói câu khích bác nào, chỉ sợ có người sẽ “tính sổ” với mình, nhưng ông ta không ngờ người tính sổ với mình là cô cháu gái.
“Kim tiên sinh, ông vẫn đang nghe chứ, còn ai khác không?”, trên sân khấu, Trương Trần lại cất tiếng hỏi.
“...”, Kim Lăng Quốc liếc mắt nhìn Trương Trần rồi đáp: “Đông y chú trọng nhất là “khí”, có lẽ người luyện “khí” đến mức độ này không nhiều, vòng đầu tiên này, chúng tôi thực sự đã thua rồi!”
“Nhưng Đông y không chỉ có mỗi châm cứu, còn có vọng vấn văn thiết, nếu cậu dùng danh nghĩa một mình cậu tiếp tục cọ xát, tôi sẽ đồng ý với cậu!”, Kim Lăng Quốc chậm rãi nói, lúc này đây lão bắt đầu thấy vui mừng vì những lời Trương Trần nói lúc đầu..