Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 3: Không Phải Là Người Chung Một Thế Giới

Những tiếng la hét điên cuồng bất chợt xung quanh kéo suy nghĩ của Triệu Ngu về.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, ánh đèn trước đó đã tắt lịm, sương trắng dần phủ lấy sân khấu, cô biết đó là hiệu quả của băng khô.

Màu tiếp ứng của Thẩm Tuyển Ý là màu đỏ, giống y như con người anh vậy, tràn ngập nhiệt huyết của ngày hè.

Biển đỏ đặc biệt đồ sộ đẹp đẽ trong ban đêm, những tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác rất nhanh đã ăn ý biến thành tiếng hô tên anh.

—— Thẩm Tuyển Ý!

—— Thẩm Tuyển Ý!

—— Thẩm Tuyển Ý!

Tiếng này rồi lại tiếng khác, chỉnh tề và vang dội, kéo dài lâu mãi thật lâu.

Triệu Ngu thấy hơi bối rối, xen cùng chút chấn động.

Một chút kiêu ngạo, lại kèm thêm chút xót xa.

Những cảm xúc phức tạp ấy tuôn trào, cuối cùng tụ lại nơi hốc mắt cô.

Bạn nữ bên cạnh kinh ngạc quay đầu: “Cậu khóc rồi à? Ôi chà cậu đừng khóc mà, thế này đã bắt đầu đâu! Cậu cứ hưởng thụ niềm vui trước đi! Trông cậu bình tĩnh thế này, tớ còn tưởng cậu chỉ là fan qua đường chứ, không ngờ cậu lại u mê sâu thế này ha ha ha ha ha!”

Cô bạn vừa an ủi vừa rút khăn giấy đưa cho Triệu Ngu.

Triệu Ngu nhận xong thì nói lời cảm ơn. Lúc cô còn đang lau nước mũi, dàn âm hưởng 3D xung quanh bỗng vang lên mấy tiếng tim đập.

Thịch —— thịch —— thịch ——!

Tiếng la hét và tiếng nhạc nổ vang toàn bộ khán phòng.

Chỗ ngồi của Triệu Ngu là ở giữa khán đài, không phải gần mà cũng chẳng phải xa. Lúc Thẩm Tuyển Ý đi ra từ giàn giáo, cô vẫn phải nhìn bằng màn hình LED mới thấy rõ mặt anh.

Đây là lần đầu tiên gặp nhau sau hai năm xa cách.

Anh đeo tai nghe, mang lớp trang điểm sân khấu điển trai, mái tóc đen vuốt ngược ra sau, chỉ để vài sợi tóc lòa xòa trên trán, được phủ những hạt saquin lấp lánh. Anh mặc áo sơ mi màu đỏ, cổ chữ V khoét sâu, cơ bụng như ẩn như hiện. Lúc anh hát nhảy, khí thế kinh người.

Triệu Ngu trước giờ chưa từng thấy một anh như vậy.

Cô thấy khi anh nhảy, cổ áo anh khẽ chùng xuống, để lộ một phần lớn xương quai xanh gợi cảm. Tai cô không khỏi ửng đỏ, cô che kín mắt lại.

Giọng bạn nữ bên cạnh đã gào khản cả đi, cô bạn điên cuồng giằng tay cô ra: “Xương quai xanh a a a a a a cậu nhìn đi cậu nhìn đi! Cậu che mắt làm gì á!!!”

Triệu Ngu thẹn đỏ mặt, nhìn xuyên qua kẽ ngón tay.

Chất giọng quen thuộc của anh vang lên bên tai.

Lúc anh hát nhảy, giọng anh hơi hổn hển, nhưng khả năng làm chủ sân khấu quá bùng nổ, chút tì vết này hoàn toàn có thể bỏ qua.

Cô dần dần đắm chìm trong sức hút của anh.

Mãi đến đoạn kết của ba bài nhảy mở màn, anh mới thở hồng hộc dừng lại, mỉm cười nhìn bốn phía, giọng anh vút lên giữa những tiếng thét gào: “Hoan nghênh tới với sân khấu của anh.”

Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy, anh được sinh ra để làm minh tinh.

Anh bé của cô sáng lấp lánh, trời sinh đã nên xưng vương trên sân khấu.

Những tiếng la hét cuộn trào xung quanh, vô số người hô to “Em yêu anh”, các bạn đã dành tặng hết tình yêu và nhiệt tình cho thiếu niên đứng trên sân khấu kia.

Triệu Ngu cảm nhận rõ ràng hơn lúc nào hết, khoảng cách giữa cô và anh.

Một khoảng cách xa xôi không thể với tới.

Anh sẽ không bao giờ còn là anh trai nhỏ đã đưa cô đi trèo cây hái tổ chim, bắt chước chữ viết gà bới của cô để trộm làm bài tập hè giúp cô nữa rồi.

Sau khi concert kết thúc, Triệu Ngu khóc thảm thương hơn bất kì bạn fan nào quanh đấy.

Bạn gái luôn trò chuyện với cô trước đó cho cô hết số khăn giấy còn lại của bạn ấy, vừa khóc vừa cười an ủi: “Đừng khóc nữa, đây mới là lần đầu thôi, sau này chúng mình còn vô số concert mà! Ha ha ha ha cậu mau nín đi, nhìn cậu thế này tớ cũng khóc không nổi nữa.”

Cô bạn móc di động ra: “Chúng mình add WeChat đi, về sau có hoạt động gì lại đi chung nha!”

Triệu Ngu vừa khóc vừa nói: “Tớ không có WeChat, tớ chỉ có QQ thôi hu hu hu……”

Bạn nữ bị cô chọc cười ha ha, “Vậy cứ add QQ trước đã, bao giờ cậu có WeChat thì lại add sau, cậu có thể đăng kí nick bằng số di động, đơn giản lắm.”

(WeChat: ứng dụng mạng xã hội của Tàu, là thủy tổ của Zalo.

QQ: nền tảng chat của Tàu, tương tự Yahoo Messenger và Skype.)

Triệu Ngu lau nước mắt đi ra ngoài, hai người add friend nhau, để lại cách thức liên lạc và tên họ cho nhau. Bạn nữ kia tên là Lận Ức, là sinh viên năm 2 của đại học nào đấy ở Bắc Kinh.

Ngoài nơi tổ chức, bao người chen chúc. Màn đêm đã buông xuống, ký túc xá của Lận Ức kiểm tra giờ ngủ rất dữ, sau khi tạm biệt cô bạn vội vàng rời đi. Triệu Ngu xếp hàng đi WC, chầm chậm đi ra ngoài.

Giang Lôi biết tối nay cô đi xem concert, bà tính thời gian kết thúc để gọi điện cho cô: “Bé út, về chưa?”

Triệu Ngu khàn giọng nói: “Còn đang đợi xe ạ, đông người quá.”

Giang Lôi hỏi: “Bữa khuya muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con.”

Triệu Ngu nói: “Con không ăn! Con phải giảm béo!”

Giang Lôi ở đầu bên kia bị chọc cười: “Con có béo đâu, giảm mà làm gì.”

Triệu Ngu siết chặt nắm tay: “TV sẽ làm người lên hình bị to ra, con phải gầy thêm chút nữa mới làm minh tinh được!”

Giang Lôi: “…… Mau về nhà đi, đi đường chú ý an toàn, lên xe xong thì gửi biển số xe cho mẹ.”

Triệu Ngu hụt hẫng cúp điện thoại.

Cô đã đi được một đoạn, xung quanh không còn nhiều fan tụ tập lắm nữa, cảnh sát giao thông và bảo vệ đang thông đường quản lý làn xe. Cô hít vào mấy làn hơi khô nóng của đêm hè, rồi lại ngắm nghía màn hình di động còn sáng một lúc.

Sau một lúc lâu, cô mở danh bạ ra bằng những ngón tay hơi run rẩy, tìm thấy số của Thẩm Tuyển Ý.

Cô luống cuống liếc nhìn bốn phía một thoáng, lại hít sâu hồi lâu, rốt cuộc mới gom đủ dũng khí bấm máy gọi sang.

Tiếng tút dài như cả thế kỉ.

Triệu Ngu cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra khỏi họng thì cuộc gọi kết nối được, họng cô căng lên, cô lí nhí gọi: “Anh Tuyển Ý……”

Đầu bên kia vang lên một giọng xa lạ: “Cô là ai?”

Triệu Ngu để điện thoại ra xa nhìn, rồi lại đặt đến gần tai, luống cuống nói: “Em…… Em tìm Thẩm Tuyển Ý……”

Giọng nói kia càng thêm đề phòng: “Cô tìm cậu ta làm gì?”

Trán Triệu Ngu chảy cả mồ hôi, nói không nên lời trong một thoáng.

Mãi đến khi ống nghe vang lên giọng nói quen thuộc với cô: “Anh Chu, ai tìm em à?”

Người đàn ông xa lạ bắt máy không trả lời, chỉ nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không phải anh đã bảo cậu rồi, dạo này đừng có liên hệ với bất kì cô nào sao? Cậu còn ngại scandal lần trước chưa đủ ầm ĩ à? Tại sao trong danh bạ lại có cô nào mà anh không biết đây?”

Giọng Thẩm Tuyển Ý vang từ xa tới gần: “Để em xem là ai nào…… Tiểu Ngu à, là em gái ở quê em.”

Người đại diện Tất Chu nhăn mày: “Em gái gì? Họ hàng à?”

Thẩm Tuyển Ý cười: “Không phải, em gái nhỏ nhà hàng xóm, anh đưa điện thoại cho em đi.”

Điện thoại được đưa qua, Triệu Ngu vẫn có thể nghe thấy giọng cảnh cáo của người đại diện: “Nếu không phải họ hàng thì qua lại in ít thôi. Paparazzi canh me cậu kĩ thế nào tự cậu cũng rõ mà.”

Anh hi hi ha ha đáp lời, cuối cùng giọng cũng rõ hẳn: “Alo, Tiểu Ngu, có chuyện gì thế?”

Môi Triệu Ngu khép mở vài lần rồi mới rốt cuộc thốt ra tiếng: “Anh Tuyển…… em, em không có việc gì ạ……”

Giọng anh vẫn nhiệt tình như xưa: “Em tới Bắc Kinh rồi sao? Tối nay concert của anh kết thúc rồi, bữa nào rảnh anh mời em đi ăn cơm.”

Triệu Ngu cảm thấy hốc mắt xót xa đau đớn, cô cố gắng cười cười: “Không cần đâu, em sắp khai giảng rồi, cũng…… cũng rất bận.”

Đầu dây bên Thẩm Tuyển Ý hơi ồn ào vì mọi người đang gọi nhau đến chỗ tổ chức tiệc mừng công, Triệu Ngu nghe thấy có người gọi anh, vội nói: “Anh bận việc anh đi, em cúp đây.”

Không đợi Thẩm Tuyển Ý trả lời, cô vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Gió đêm hè tiếp tục thổi từng đợt khô nóng, nhưng chỉ một cuộc điện thoại này lại dường như tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô, khiến hai chân cô nhũn ra gần như không đứng nổi.

Triệu Ngu vịn cây đèn đường bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống bậc thang ven đường.

Không phải là người chung một thế giới.

Cô có biết scandal mà người đại diện nói tới.

Tháng trước có paparazzi chụp được ảnh Thẩm Tuyển Ý dẫn một cô gái trẻ vào nhà anh, họ khui ra cô gái kia là thành viên trong vũ đoàn của anh, hai người nổ ra scandal, khiến cả cộng đồng mạng sôi sùng sục.

Ai dè cuối cùng Thẩm Tuyển Ý tự đăng bài Weibo bác bỏ tin đồn, nói cô vũ công kia đến nhà anh là để xem hộ vì sao cá vàng nhà anh nuôi mãi mà không sống nổi.

Cô vũ công kia tốt nghiệp ngành chăn nuôi, trước khi làm vũ công thì từng là bác sĩ thú y.

Toàn thể cộng đồng mạng đều ngớ cả ra vì màn lật kèo cua gắt này.

Cô vũ công cũng khoe bằng tốt nghiệp và chứng chỉ hành nghề y ngày xưa, với cả bể cá nhà Thẩm Tuyển Ý.

Tuy rằng hầu hết mọi người đều dở khóc dở cười tin tưởng lời bác bỏ tin đồn này, nhưng dù gì Thẩm Tuyển Ý cũng là người đứng trên đỉnh giới lưu lượng, có không ít đối thủ nhăm nhe anh, chỉ cần có biến gì một cái là sẽ dồn anh vào chỗ chết.

Antifan bám riết lấy chuyện anh yêu đương này, post một bài chi tiết về chuyện tình giữa anh và cô bạn nhảy, tẩy não kha khá, cũng khiến nhiều người tin vào chuyện yêu đương kia, điều này có ảnh hưởng rất lớn với anh trong khoảng thời gian gần đây.

Mình không thể gây thêm phiền toái cho anh ấy nữa.

Một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô, tài xế tán tỉnh cô bằng thứ giọng Bắc Kinh đặc sệt: “Cô bé, đi nhờ xe không?”

Triệu Ngu ôm đầu khóc òa ọa.

Tài xế sợ tới mức giẫm mạnh chân ga phóng mất dạng.

Tháng 8 Bắc Kinh rất nóng.

Sau khi kết thúc concert, Triệu Ngu lại ủ rũ trong nhà mấy ngày. Hôm nào cô cũng dạo Super Topic, lướt video, học hỏi những ngôn ngữ trong nghề của giới fandom mà cô không hiểu từ Lận Ức

Mãi một tuần sau, Giang Dự mới về Bắc Kinh.

Ông vừa kết thúc việc ghi hình một dự án, ông vừa kéo vali mở cửa vào nhà, đã thấy đứa cháu gái đang nằm vật trên sofa bật mình dậy tanh tách, hưng phấn vọt về phía ông.

“Cậu! Rốt cuộc cậu cũng về rồi! Có mệt không ạ? Đưa vali cho cháu, cháu cất giúp cậu! Cậu ăn cơm chưa? Bên ngoài nóng lắm nhỉ, để cháu rót cho cậu cốc nước!”

Giang Dự: “?”

Đầu tiên ông gọi một cuộc điện thoại, Giang Lôi đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động thì đi ra: “Về rồi à.”

Giang Dự gật gật đầu, nhìn đứa cháu gái đàng ngoại đang ân cần thu dọn hành lý giúp ông, hỏi chị mình: “Ngu Ngu lại làm sao vậy?”

Giang Lôi trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Giang Dự nghĩ đến điều gì, nuốt nước miếng rồi mới hỏi: “Chẳng nhẽ nó vẫn còn tơ tưởng đến chuyện làm minh tinh ư?”

Giang Lôi gật gật đầu, lại thở dài quay về phòng bếp.

Quả nhiên, Triệu Ngu ân cần cống hiến xong thì nhìn Giang Dự đang ngồi xem di động trên sofa, ngượng nghịu đi qua, ngồi lên chiếc ghế nhỏ kế chân ông, vô cùng ngoan ngoãn gọi ông: “Cậu ơi ~”

Giang Dự lừ mắt nhìn cô: “Muốn làm minh tinh à?”

Triệu Ngu: “Vâng ạ!”

Giang Dự trả lời tin nhắn xong, dù bận vẫn ung dung đánh giá cô cháu ngoại vài lần: “Tại sao lại đột nhiên muốn làm minh tinh?”

Triệu Ngu nhìn xung quanh hơi gượng gạo, Giang Dự nói: “Không nói được lý do thì khỏi bàn chuyện này nữa.”

Triệu Ngu cuống lên, đứng bật dậy: “Cậu, cậu không cảm thấy với điều kiện của cháu, không làm minh tinh là tổn thất cho giới giải trí nước mình hay sao?!”

Giang Dự: “?”

[HẾT CHƯƠNG 3]